Hạ Huyền Trúc sợ hãi hét lớn, vội vàng lăn từ trên người Diệp Vĩnh Khang
xuống, kéo chăn che đậy cơ thể, hoảng hốt nói: “Tiểu Trân, sao con lại
vào đây?”
Diệp Tiểu Trân dụi mắt nói: “Vừa nãy con nghe thấy mẹ kêu rất lớn tiếng, còn tưởng rằng bố đang đánh mẹ nữa chứ”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt hai vợ chồng lập tức đỏ bừng tới tận mang tai.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: “Tiểu Trân ngoan, ban nãy bố mẹ đang tập thể
dục, bố yêu mẹ con như thế thì sao có thể ra tay đánh mẹ được chứ”.
Diệp Tiểu Trân gật đầu đáp: “Vâng ạ, hơn nữa lúc nãy con cũng nhìn thấy rồi, mẹ vẫn luôn ở trên, bố đánh không thắng mẹ đâu”.
“Ừ ừ, Tiểu Trân ngoan, mau về ngủ đi, sau này phải nhớ gõ cửa trước khi vào phòng đấy nhé”.
Diệp Vĩnh Khang làm ra vẻ trấn tĩnh bảo Tiểu Trân về phòng, lúc này hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này em có thể nhỏ tiếng hơn được không? Làm con gái tỉnh giấc luôn rồi kìa”.
Diệp Vĩnh Khang phàn nàn.
“Anh còn trách em nữa, không phải tại anh nói sao, như vậy anh mới có cảm giác, sau này anh đừng có mà động vào em nữa!”
Hạ Huyền Trúc tức giận nói.
“Ha ha, ý của anh là sau này nhỏ tiếng hơn thôi, nào, tiếp tục, tiếp tục”.
“Anh tự đi mà làm, đừng động vào em, ngày mai em còn phải dậy sớm đến sân bay nhận một lô thiết bị nữa, ngủ sớm đi”.
“Thiết bị gì vậy, bảo mấy người đi nhận thay không phải được rồi à, sao em phải tự mình đi chứ”.
“Lô thiết bị đó không giống những lô khác, là thiết bị đo lường tiên tiến
nhất, dự án này có mấy chỗ vướng mắc khi thi công, không có lô thiết bị
đó thì căn bản không thể hoàn thành, hơn nữa lô thiết bị đó còn cực kỳ
đắt đỏ, không thể lấy ra làm trò đùa được đâu, ngủ sớm thôi”.
“Ừ ừ, vậy ngủ thôi…”
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng Hạ Huyền Trúc đã tới sân bay, còn Diệp Vĩnh Khang ở nhà làm bữa sáng cho Diệp Tiểu Trân, sau đó đưa cô bé tới
trường mẫu giáo.
Lúc trở về nhà, đang chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh, Hạ Huyền Trúc đột nhiên gọi
điện thoại tới, vừa nghe được một câu, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trở nên u ám: “Em đừng sốt ruột, anh tới ngay đây!”
Diệp Vĩnh Khang lái xe như bay tới nơi thi công dự án, từ xa đã nhìn thấy phía trước có một đám người đang xúm lại.
“Vĩnh Khang”.
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, nước mắt giàn giụa nói: “Thiết bị của chúng ta bị người khác cướp mất rồi”.
“Hả? Kẻ nào làm vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng an ủi: “Đừng nôn nóng, từ từ nói”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT