Khi Trương Nhất Linh chuẩn bị tiếp tục tăng ca, cô nhận được cuộc gọi từ Dung Nhã Thi.
Dung Nhã Thi đang cùng Tống Liu đi sắm quần áo mới cho ngày Tết. Tống Liu lặng lẽ đứng bên cạnh, trên tay cầm vài chiếc túi giấy nghe bà nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Linh.
Khách ở trung tâm mua sắm tấp nập, Dung Nhã Thi ngày thường rất bận rộn. Cuối cùng lại ra ngoài mua sắm trong lịch trình bận rộn của mình, tuy Tống Liu đi cùng, nhưng con gái lẫn con trai của bà lại không có ở bên cạnh nên lúc này cũng không thoải mái. Tuy nhiên, Trương Nhất Linh phải tăng ca, lửa giận bốc lên ngay lập tức, lông mày lạnh lại, nhìn chằm chằm mấy người xung quanh.
Dung Nhã Thi được bảo dưỡng tốt, đôi mắt hoa mai nhướng lên, môi dưới đầy đặn, có một nét quyến rũ độc đáo. Có Tống Liu đứng bên cạnh, tự nhiên thu hút sự chú ý của người đi đường.
Dung Nhã Thi tức giận nói: "Tiểu tử đó chạy đi đâu? Giờ con lại không đi mua sắm cùng mẹ, hai đứa không thích đi cùng mẹ sao?"
Khí chất của Dung Nhã Thi và Trương Nhất Linh gần như tạc cùng một khuôn. Khí chất tiểu thư bộc phát, sát khí cao gần hai mét tám, không ai dám đến gần.
Trương Nhất Linh nghe thấy giọng điệu của bà, cô biết có chuyện không ổn, vội vàng vứt đống giấy tờ trên bàn, cầm áo khoác đứng dậy, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Mẹ, sao con dám không thích đi cùng mẹ? ...... Mẹ có đi cùng Tống Liu không? Trung tâm mua sắm nào? Con đến ngay. "
Thư ký mở cửa bước vào giao tài liệu, vừa muốn nói gì đó. Trương Nhất Linh liếc cô một cái, ngón trỏ áp lên môi nháy mắt, tiếp tục nói vài câu trong điện thoại.
Cô thư ký nhìn cái nháy mắt đó lập tức bị đánh trúng tim, có chút ngơ ngác đứng đó cầm tập tài liệu chờ Trương Nhất Linh kết thúc cuộc gọi.
Một lúc sau, cuối cùng Trương Nhất Linh cũng cúp điện thoại. Nhân tiện thu dọn đồ đạc của mình, cô nói với thư ký: "Ngày mai Trương Nhân sẽ trở lại làm việc. Em nói với cậu ta có nhiều tài liệu cần cậu ta ký. Đống hồ sơ bên trái, sau khi tôi đọc, tôi nghĩ vẫn còn vấn đề, để cậu ta tiếp tục giải quyết ”.
Trương Nhất Linh nói xong liền đi ra ngoài. Dung Nhã Thi thúc giục rất nhiều, thư ký đi theo ba bước, hỏi: "Ngày mai Trương tổng sẽ trở lại, chị ... chị có đến không? "
Trương Nhất Linh khẽ cười: "Vị trí hiện tại của tôi chỉ là đại diện. Không nên thường xuyên qua lại...Có chuyện gì sao?
Mặt Thư ký đỏ bừng bừng, giọng nói mỏng như muỗi kêu: "Tôi nghĩ...chị, chị rất tốt."
Trương Nhất Linh lại cười, mở cửa: "Tôi về trước. Hôm nay em vất vả rồi".
Trương Nhất Linh ra khỏi thang máy đến thẳng ga ra, khởi động chiếc Lamborghini yêu quý của mình, nhân tiện gọi cho Trương Nhân.
Điện thoại liên tục đổ chuông, phải gần một phút đầu bên kia mới bắt máy.
Đầu bên kia của có gió. Có vẻ như đang ở ngoài trời. Lúc này, lẽ ra Lâm Chí Tuấn đã xuống máy bay. Đương nhiên, Trương Nhân có cách để chặn đám phóng viên. Cho nên bây giờ Trương Nhân hẳn đã sớm trở về.
Trương Nhất Linh nói, "Lâm Chí Tuấn đã đến Thành phố B chưa?"
Giọng Trương Nhân nghe có chút không ổn, tín hiệu ở sân bay không tốt, kèm theo dòng điện lộn xộn, giọng nói đằng kia càng không rõ ràng: "Chị, em ở đây ... Em có chuyện muốn nói. Hôm nay em sẽ không về nhà. "
Trương Nhất Linh còn tưởng Trương Nhân sẽ về sớm. Cô có thể cùng cậu đi mua sắm với Dung Nhã Thi. Kết quả đầu dây bên kia buông một câu như vậy liền cúp điện thoại.
Trương Nhất Linh: "..."
Trương Nhất Linh cất điện thoại, lái xe đến trung tâm mua sắm Dung Nhã Thi nói.
Dung Nhã Thi và Tống Liu đang đợi cô ở cửa hàng tráng miệng. Hai người vẫy tay khi thấy cô. Trương Nhất Linh bước nhanh, ngồi xuống, cởi bỏ khăn choàng, lấy cốc đồ uống mà Tống Liu đưa,
nhấp từng ngụm.
Đồ uống nóng vẫn đang sôi, Tống Liu tranh thủ mua. Lúc này Trương Nhất Linh đã lạnh cả tay chân, cô xoa xoa cốc nước nóng hổi trong tay, cảm giác mình sống lại một lần nữa.
Trương Nhất Linh bất lực liếc nhìn mẹ cô, nói: "Mẹ, mẹ đưa Tống Liu ra ngoài bằng cách nào? Em ấy đã gặp rất nhiều chuyện rồi. Nếu có người nhận ra em ấy, sẽ càng thêm phiền phức."
Dung Nhã Thi liếc cô một cái: "Cô tăng ca, tiểu tử kia thì đã chạy đi, ba cô lại đi công tác, dì Mã cũng về quê ăn Tết. Không cho Tống Liu đi cùng. Cô để mẹ cô đi mua sắm một mình sao?"
Thoạt nhìn Dung Nhã Thi có tâm trạng không tốt.
Trương Nhất Linh lập tức nhượng bộ: "Lỗi của con, con không nên tăng ca, con nên về nhà sớm để đi cùng mẹ."
Trương Nhất Linh lại quay sang Tống Liu: "Mua sắm xong chưa?"
Tống Liu lắc đầu: "Còn chưa."
Vẫn còn sớm.
Cầm cốc đồ uống nóng, cô nhấp một ngụm nhỏ, đôi môi khô khốc của cô lập tức trở nên ẩm ướt.
Trương Nhât Linh cũng cẩn thận quan sát trên đường tới đây. Không có paparazzi cùng phóng viên theo dõi, dù sao mọi người cũng ăn mừng năm mới. Ngày trước giao thừa ai lại chạy tin tức của người nổi tiếng ở bên ngoài chuyên tâm như vậy.
Trương Nhất Linh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô đã thông báo cho Tiếu Đào yêu cầu hắn giải thích càng sớm càng tốt, nhưng đừng quá vội. Loại scandal này cũng cần thời điểm thích hợp. Để hâm nóng một thời gian rồi làm. Đối với Tống Liu không có hại gì cả.
Weibo của nàng đã tăng lên 3 triệu fan, hiệu quả rõ ràng.
Sau đó tiếp tục mua sắm.
Từ mười mấy tuổi đến tám mươi tuổi, mua sắm luôn là bản tính của phụ nữ.
Vào lúc Dung Nhã Thi trở về cùng với Tống Liu và Trương Nhất Linh thì đã gần mười một giờ đêm.
Trương Nhất Linh đi qua lúc tám giờ, cô đã mua sắm hơn ba giờ đồng hồ, các cửa hàng lớn nhỏ đều đã đóng cửa, quả thực rất mệt mỏi.
Dung Nhã Thi thỏa mãn mua sắm, bà cùng Tống Liu được chú Vương đưa đi. Lần này Trương Nhất Linh đưa về nên sẽ không phiền chú Vương đến đón người.
Dung Nhã Thi đang ngồi ở ghế phụ, Tống Liu ngồi phía sau cùng một đống túi giấy bên cạnh. Dung Nhã Thi nghiêng đầu nói chuyện với Trương Nhất Linh, thỉnh thoảng lại bật cười vài tiếng.
Trời đã về khuya, Dung Nhã Thi vẫn còn rất sung sức. Bà nói chuyện với Trương Nhất Linh về một suối nước nóng mới mở không xa thành phố, hỏi Tống Liu có muốn đi không. Tống Liu đương nhiên không có ý kiến, Trương Nhất Linh vừa lái xe vừa nghe bà lẩm bẩm mỉm cười.
Mặc dù Dung Nhã Thi được bảo dưỡng rất tốt, nhưng vẫn ở tuổi tứ tuần, ánh sáng đèn đường chiếu vào khuôn mặt, trên khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn tinh tế.
Trương Nhất Linh nói: "Vậy khi nào ba rảnh thì cả nhà chúng ta cùng đi"
Dung Nhã Thi thở dài: "Ba con gần đây đang dồn tiền cho một dự án, ông ấy bận đến mức tăng ca mỗi ngày. Làm sao có thời gian nhàn rỗi đó được?"
Trương Nhất Linh xoa vô lăng: "Sau này sẽ rảnh rỗi thôi".
Cả gia đình cùng đi thì thật tuyệt.
Trương Nhất Linh không nhịn được nhìn vào gương chiếu hậu. Tống Liu ngồi ở phía sau, ánh mắt tựa như đại dương sâu thẳm, đột nhiên ngước mắt lên, nhìn mắt cô ở trong gương chiếu hậu. Bốn mắt đối diện nhau.
Trương Nhất Linh nở một nụ cười nhẹ. Tống Liu đảo mắt trước, không còn nhìn cô mà nhắm mắt lại.
Mối quan hệ dù tốt đẹp đến đâu cũng sẽ không thể bằng người thân ruột thịt.
Buổi tối 11 giờ, cũng không quá nhiều xe trên đường vành đai 3. Trương Nhất Linh tăng tốc một chút, vượt qua một chiếc xe, Dung Nhã Thi đang nói chuyện, nhìn chiếc xe phía trước, cảm thán một tiếng. "S car" Đó không phải là xe của Trương Nhân sao?"
Khi Trương Nhất Linh nghe bà nói, cô nhìn chăm chú, đó thực sự là xe của Trương Nhân.
Không xong rồi, ngay cả khi Trương Nhân đón Lâm Chí Tuấn lúc tám giờ, hẳn cũng không nên về nhà lúc 11 giờ tối.
Dung Nhã Thi nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, nói: "Tiểu tử này, nó nói sẽ ra ở riêng. Mẹ nói gần Tết rồi, không có lý do gì để sống ở ngoài cả nhưng nó không nghe mẹ nói."
Hai tháng trước, Trương Nhân đã mua một căn hộ ở bên ngoài ngay cạnh công ty, nói sau này sẽ phải tăng ca nên vẫn cần một nơi để ở. Trương gia cách Linh Long khoảng nửa tiếng đi ô tô, nửa đêm lái xe về nhà thì phiền phức quá.
Dung Nhã Thi không phản đối, nhưng Trương Nhân vẫn chưa đưa chìa khóa căn hộ cho gia đình, chuyện này hơi lạ.
Lúc đầu Dung Nhã Thi rất vui, nhưng lần này bà còn thích thú hơn.
"Nhất định là có người bên ngoài không cho chúng ta biết"
"Nhất Linh, đi theo nó xem."
Ban đầu Trương Nhất Linh hơi buồn ngủ, đột nhiên mọi cơn buồn ngủ của cô bay biến hết khi nghe bà nói câu vừa rồi.
Dung Nhã Thi không biết Trương Nhân ở trong xe với ai. Tại sao cậu lại mua căn hộ bên ngoài, nhưng lại không đưa chìa khóa.
80% chắc chắn Trương Nhân muốn sống thế giới hai người với Lâm Chí Tuấn, nhưng nếu cô thực sự theo kịp, chuyện của Trương Nhân sẽ bị Dung Nhã Thi biết, Trương Nhân sẽ ghét cô đó chứ?
Mặc dù chuyện này sẽ được mọi người biết, nhưng không phải bây giờ.
Trương Nhất Linh nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt. Không may là Trương Nhân lái xe không nhanh nên không thể kéo ra khoảng cách. Dung Nhã Thi ngồi bên cạnh, bà kiên quyết không muốn vượt xe, tình hình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô liếc nhìn Dung Nhã Thi đang ngồi một bên thích thú, ngập ngừng hỏi: "Mẹ, đã nửa đêm rồi, về sớm đi, con mệt rồi."
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng bổ sung: "Tống Liu cũng buồn ngủ phải không?"
Tống Liu gật đầu: "Thực buồn ngủ."
Dung Nhã Thi liếc nhìn hai người, nhướng mày: "Hai đứa không tò mò về tiểu tử đó sao. Đi, tìm hiểu xem là ai."
Có vẻ như lần này Dung Nhã Thi đã trở nên nghiêm túc.
Trương Nhất Linh thở dài trong lòng, lặng lẽ liếc nhìn mẹ mình.
Cô chỉ hy vọng Lâm Chí Tuấn không ở bên cạnh Trương Nhân.
Hai chiếc xe nối tiếp nhau lái êm ái trên đường về hướng Linh Long.
So với bầu không khí yên tĩnh và ấm áp trong xe của Trương Nhất Linh. Không khí trong xe của Trương Nhân lại kỳ quái.
Trong xe không có người nói chuyện, Trương Nhân lạnh lùng nhìn con đường trước mặt. Lâm Chí Tuấn ngồi ở ghế phụ, mím môi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đèn đường vụt qua. Lâm Chí Tuấn xuống máy bay đã cãi nhau với Trương Nhân gần ba tiếng đồng hồ, bọn họ vào trong một con hẻm tối. Sau nụ hôn nóng bỏng, Trương Nhân đã đẩy anh vào tường, thậm chí khiến anh không thở được.
Nụ hôn ấy là tức giận, không hề có chút ấm áp nào.
Trương Nhân không nói, sắc mặt đen lại, không ngừng cố nén tức giận.
Lâm Chí Tuấn không nói được nữa, dọc đường hai người im lặng, gió ấm thổi vừa đủ, khuôn mặt ửng hồng nhưng trong lòng lại lạnh.
Cái này là cái gì?
Lâm Chí Tuấn mím môi dưới nói: "Anh cho tôi trở về."
Anh thuê một căn hộ ở thành phố B, trả một lần nửa năm, lẽ ra nó vẫn chưa hết hạn.
Chỉ là trong căn hộ không có gì, gần như tất cả đều đã chuyển đến chỗ của Trương Nhân cách đây hai tháng. Anh đang suy nghĩ xem nên tìm thời gian để dọn đồ về nhưng đầu óc cứ rối như tơ vò.
Trương Nhân cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: "Không"
Lâm Chí Tuấn nhắm mắt lại: "Chúng ta cần phải hảo hảo nói chuyện."
Vô tình, Trương Nhân lái xe xuống căn hộ của cậu. Cậu không hiểu Lâm Chí Tuấn nói gì, vươn tay tháo dây an toàn, sau đó nghiêng người cởi dây an toàn cho Lâm Chí Tuấn.
"Xuống xe."
Ngay lúc đó Trương Nhân ở quá gần anh, khi thở, có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên người Trương Nhân.
Lâm Chí Tuấn không nhúc nhích cho đến khi Trương Nhân ra khỏi xe. Đi vòng lại phía anh mở cửa, khi bị nắm lấy cổ tay, Lâm Chí Tuấn run cả người, định lùi lại nhưng bị Trương Nhân bắt được liền bị hôn lấy.
Trương Nhất Linh không còn dám nhìn vào mặt mẹ mình nữa, xe của cô dừng lại phía sau, Dung Nhã Thi có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả chuyện xảy ra.
Thật kinh khủng khi bị chính mẹ đẻ của mình bắt gặp.
Trương Nhân ép Lâm Chí Tuấn vào trong xe. Dung Nhã Thi không thể nhìn thấy cậu đang hôn ai, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ. Ban đầu bà rất hạnh phúc cho đến khi Trương Nhân nắm lấy cổ tay Lâm Chí Tuấn. Vừa kéo người ra khỏi xe vừa hôn liền cười không nổi.
Hai người trước mặt hôn nhau, thật giống hai người đàn ông.
Dung Nhã Thi có chút buồn bã, nhưng lại càng mất hứng: "Trương Nhân, nó ... cùng.... tình yêu đồng giới sao?"
Tác giả có chuyện muốn nói: Ồ!