Sau khi trở lại thành phố B, Trương Nhất Linh bận rộn điều tra về Chu Cẩm.

  Trương Nhân ngồi trên chiếc ghế văn phòng mềm mại, một tay cầm điện thoại nói chuyện, tay kia lục lọi thông tin trên bàn làm việc. Trương Nhất Linh đứng đối diện, khoanh tay chờ đợi cuộc gọi kết thúc.

  Khi Trương Nhân cúp máy, Trương Nhất Linh hỏi, "Lộ Tín nói gì?"

  Trương Nhân khịt mũi, nằm xuống ghế văn phòng: "Lộ Tín giả vờ vô tội với em, nói anh ta không biết gì cả."

  Trương Nhất Linh nói: "Em có chắc anh ta không biết không?"

  Trương Nhân duỗi tay nói: "Cả đoàn phim chỉ có Chu Cẩm là người ngoài. Với lại cô ta có khúc mắc với Tống Liu. Nếu nói cô ta không làm, chị có tin không?"

  Trương Nhất Linh lắc đầu: "Không"

  Hơn nữa, Lộ Tín cũng xem Chu Cẩm như một nữ diễn viên hạng nhất trong làng giải trí hẳn cũng không đưa ra chủ ý này.

  Nhưng nếu để yên chuyện này, thì đó thực sự không phải là phong cách của Trương Nhân.

  Trương Nhân nói: "Đối với Tiếu Đào, để anh ấy tuyên bố giải thích vấn đề này".

Trương Nhất Linh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng không chỉ quan hệ của Tống Liu với Tiếu Đào mà còn với chúng ta. Sẽ sớm bị giới truyền thông săn đón thôi. Phải làm sao đây?"

  Trương Nhất Linh mới gia nhập công ty, ở phòng kế hoạch mấy tháng, cô hầu như chưa trải qua loại âm mưu như thế này, cho nên cô đương nhiên không biết phải làm sao.

  Hai tay Trương Nhân chống cằm: “Theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần có thể chuyển hướng chú ý của giới truyền thông để không còn chú ý tới bên này nữa, thì tự nhiên không thành vấn đề".

  Đêm sau là đêm giao thừa, thời khắc giao thừa đang đến gần, thời tiết thuận lợi, nắng ấm, mọi gia đình đều nô nức về quê ăn Tết. Thật tuyệt khi trải qua một năm mới thật vui vẻ, nhưng lại xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy sẽ khiến mọi người không có một cái Tết an lành.

  Trương Nhân không thể để họ làm những gì họ muốn.

  Trương Nhất Linh nói: "Nếu chuyển hướng sự chú ý, Tiếu Đào là không đủ."

  Trương Nhất lắc đầu: "Không đủ, Tiếu Đào là của chúng ta. Ngay cả khi chúng ta làm rõ vấn đề của Tống Liu sẽ thu hút sự chú ý hơn nữa. Vấn đề của Tống Liu rất khó giải quyết "

  Trương Nhất Linh nói, "Vậy phải làm gì đây?"

  Trương Nhân nhìn ra cửa sổ, Công ty Lộ Tín cách đó không xa, cách Linh Long hai con phố. Tòa nhà cao chót vót trông chói mắt dưới ánh mặt trời.

  Trương Nhân thuộc giới thượng lưu và có mạng lưới quan hệ rất rộng, cậu và Lộ Tín làm cùng ngành, quan hệ không giao nhau chặt chẽ. Lộ Tín tập trung vào các chương trình tạp kỹ và băng đĩa. Đều ở trong tình trạng tốt. Tuy nhiên, dù sao cũng nằm trong một vòng tròn lớn.

  Trương Nhân nói: "Anh ta không thương cảm với chúng ta. Cho nên chúng ta tự nhiên không thương cảm với anh ta."

  Trương Nhất Linh nói, "Em có cách nào xử lý không?"

  Trương Nhân nói: "Mọi người trong vòng kết nối đều biết những chuyện Chu Cẩm đã làm trước đó, nhưng sẽ không ai dám đưa ra sáng mà không có lý do. Chúng tôi sẽ phơi bày nó, ngay cả khi không có gì mới. Chúng ta cũng có thể nói việc cô ta tạt cà phê vào trợ tí, nếu bóp méo sự thật rồi mua thêm lính, dù là giả thì cũng có thể nói là thật. Còn tùy chị có kiên nhẫn đó không. "

  Dư luận Internet kiểm soát tâm trí của quần chúng, hầu hết những người không nhận thức được vấn đề này sẽ có lợi cho quần chúng.

  Trong làng giải trí này, muốn người đỏ, người đen là điều quá dễ dàng.

  Tại sao rất nhiều nghệ sĩ muốn leo lên thời kỳ đỉnh cao?

  Tất nhiên, ở vị trí cao nhất có quyền phát ngôn cao nhất, cũng quyết định vị trí của hầu hết mọi người trong làng giải trí.

  Linh Long từng coi thường việc làm kiểu này. Trên thực tế, hầu hết các công ty giải trí tên tuổi đều không thích làm kiểu này.

  Nhưng không có nghĩa là Trương Nhân sẽ không làm.

  Hơn nữa, không phải cậu khiêu chiến trước.

  Cuối cùng, Chu Cẩm sẽ chỉ là quân cờ hy sinh giữa Linh Long và Lộ Tín, có vẻ là nhân vật chính của toàn bộ sự việc nhưng thực tế lại chẳng có giá trị gì.

  Trương Nhân nói: "Đưa mọi người vào nơi tối như vậy, không còn quan tâm đến phía họ, chúng ta sẽ giành chiến thắng."

  Trương Nhất Linh mềm lòng mà do dự: "Không phải quá đáng sao?"

  Đôi mắt đen của Trương Nhân nhìn cô, hai người không giống nhau, nhưng đôi mắt đó giống nhau trăm phần trăm. Nếu cả hai chỉ lộ đôi mắt thì không ai có thể phân biệt được ai là ai.

  Sau khi Trương Nhất Linh từ nước ngoài trở về, cô không tiếp xúc lâu với làng giải trí, cô không biết các quy tắc của vòng tròn này.

  Trương Nhân bất lực nở nụ cười: "Chị, sớm muộn gì chị cũng sẽ làm việc này thôi".

  "Một ngày nào đó chị sẽ ngồi vào vị trí của em. Cố gắng làm loại chuyện này sớm hơn, không sao đâu."

  Trương Nhất Linh cau mày, đúng hơn là không đồng ý, cô chỉ muốn phản bác lại, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Nhân đã giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đột nhiên đứng dậy.

  Trương Nhân cầm áo khoác trên ghế sô pha mặc vào, vừa đi ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại nói: "Chị, hôm nay chị có thể giúp em giải quyết cái đống trên bàn được không? Nhân tiện giúp em mở họp hội đồng quản trị vào buổi chiều. Họ đều là người quen, chị biết họ nên không có gì to tát cả. Tài liệu họp là những thứ bên phải bàn! Em về trước, muộn quá rồi, cám ơn chị! Quay lại sẽ mang quà cho chị! Moah moah "

  Trương Nhất Linh, người bị chính em trai mình lừa mà không hề đề phòng: "..."

  Dù sớm muộn gì cô cũng phải làm "những thứ này", nhưng về nhà không phải là lý do của Trương Nhân.

  Trương Nhân đi đâu? Đã nửa tháng trôi qua Trương Nhân chưa từng gặp Lâm Chí Tuấn.

  Trong dịp năm mới, Trương Nhân phải tổng kết kế hoạch cuối năm sắp tới cũng như sắp xếp cho buổi gặp mặt tất niên. Thực sự không có nhiều thời gian để giao lưu kết bạn. Đã nửa tháng không gặp, cuối cùng lần này Trương Nhất Linh cũng đã trở về, Lâm Chí Tuấn cũng đã nghỉ tết nên phải đích thân đến đón.

  Trương Nhất Linh bất lực thở dài, tuy Trương Nhân còn nhỏ, chưa từng trải qua tình cảm, nhưng đây là lần đầu tiên đối với một người nghiêm túc như vậy.

  Cũng khá hiếm.

  ...Quên đi.

  Trương Nhất Linh ngồi trên chiếc ghế văn phòng mềm mại. Giấy tờ trên bàn sạch sẽ. Tập giấy bên trái là kế hoạch tổng kết cuối năm, còn bên phải là kế hoạch cho năm tới và những bản giải trình của ban giám đốc. Được phân loại rõ ràng, Trương Nhất Linh đã ở trong bộ phận kế hoạch trong nhiều tháng, đọc nhiều tài liệu nhất, phân tích chúng một cách nhanh chóng. Cô lại học kinh doanh ở nước ngoài, phân tích tình hình thị trường trong nước, đưa ra một số quyết định đơn giản, cô cũng đơn giản dứt khoát, nhưng những chuyện phức tạp hơn vẫn phải đợi đến khi Trương Nhân xử lý.

Sau buổi sáng bận rộn, thư ký bưng cà phê vào mở cửa liền sửng sốt, đứng ở cửa cầm cà phê không dám nhúc nhích. Trương Nhất Linh không ngẩng đầu: “Đổi một tách trà đi. Tôi không uống cà phê. "

  Cô thư ký mang một đôi giày cao gót mảnh mai, vội vã đến phòng ăn để thay. Nhân tiện nói chuyện với các đồng nghiệp đang nghỉ ngơi trong phòng ăn. Vấn đề này không bị giới hạn từ cấp trên cùng với mạng nội bộ của văn phòng. Được truyền đến người ở quầy lễ tân tầng một, lời truyền miệng, hầu như tất cả mọi người đều biết. Phiên bản của câu chuyện từ "Chị gái Trương tổng đang ngồi trong văn phòng, Trương tổng thì đã đi mất!" Đến "Chị gái lên ngôi tổng giám đốc rồi!" Đến "Trương tổng mất tích, sống chết không rõ!", Gần chục phiên bản đã được lưu hành. Càng nói, càng đoán, càng cười.

  Thư ký bối rối hỏi Trương Nhất Linh buổi trưa muốn ăn gì, Trương Nhất Linh còn rất nhiều thứ phải làm. Thản nhiên nhờ cô thư ký giao một bữa ăn đơn giản. Cô vội vàng ăn xong rồi tiếp tục làm việc. Nhân tiện, sắp xếp thông tin cần thiết cho cuộc họp hội đồng quản trị vào buổi chiều.

  Chẳng trách Trương Nhân luôn phàn nàn với cô khối lượng công việc.

  Lưu Kiều vội vàng chạy vào từ cửa, Trương Nhất Linh nghe thấy động tĩnh, nhìn lên thấy nàng.

  Lưu Kiều vẫn đang nói chuyện với người đại diện của nàng về kịch bản. Nghe thấy điện thoại của người đại diện rung liên tục, người đại diện vừa xem tin tức trên WeChat vừa trò chuyện với nàng, lộ ra vẻ sợ hãi. Lưu Kiều tỏ ra tò mò, nghe nhân viên nói chuyện phiếm nói "Trương tổng mất tích, sống chết không rõ, còn chị gái đang ở công ty". Nàng vội ngừng nói về kịch bản, chạy bộ lên hết cỡ, thậm chí quên đi cả thang máy. Đi lên thấy Trương Nhất Linh đang ngồi trên ghế văn phòng, nàng lập tức tin lời người đại diện nói, trong lòng buồn bã một hồi, đập tay xuống bàn lo lắng hỏi: “Chị Nhất Linh, Trương Nhân đâu? Có chuyện gì vậy? "

  Trương Nhất Linh nhướng mày: "... chuyện gì có thể xảy ra với cậu ta?"

  Lưu Kiều lại vỗ bàn một cái, nói: "Nhưng cả công ty đều đang nói anh ấy mất tích! Sau đó lại nói là chị thay thế vị trí tổng giám đốc ... Có đúng không?"

  Trương Nhất Linh hiểu chuyện gì đang xảy ra, cười lớn nói, "Tất nhiên là không đúng. Ai nói với em vậy?"

  Lưu Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người đại diện nói với em như vậy. Sau đó em thấy người đại diện đang trò chuyện trên WeChat. Có vẻ như từ phòng kế hoạch..."

  Nói trắng ra, nàng không biết ai đã nói chuyện này.

  Nếu ngày càng lan rộng, thì nguồn tin ngày càng khó xác thật.

  Lưu Kiều ngước lên nhìn Trương Nhất Linh, do dự nói, "Chị Nhất Linh ... vậy Trương Nhân không xảy ra chuyện gì?"

  Trương Nhất Linh chớp mắt, nhận ra cuộc họp sắp bắt đầu. Cô lấy lại tinh thần xoa dịu Lưu Kiều, nghe xong Lưu Kiều lè lưỡi, nàng hiểu đó chỉ là hiểu lầm nên đi xuống lầu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play