Căn hộ Soom, Thiên Tân

Tiếng chuông cửa vang lên phá tan không gian im lặng. Hạ Thiên Vũ buông điện thoại xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

“Chào buổi tối.” Hạ Thường Hi đứng ở ngoài cửa nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Hạ Thiên Vũ thoáng bất ngờ nhìn cô, sau đó cũng nở nụ cười nghiêng người sang một bên chừa lối đi cho cô vào nhà.

“Sao em biết anh ở tầng nào mà lên?” Anh vừa nói vừa lấy dép đi trong nhà ra cho cô thay, sau đó đi thẳng vào bếp rót một ly nước.

“Em hỏi Vương tiểu thư.” Cô nhẹ nhàng cười, thay giày rồi bước vào phòng khách ngồi xuống sofa.

Hạ Thiên Vũ đặt ly nước lên bàn, thuận thế ngồi xuống đối diện với cô. Hôm nay anh mặc áo phông và quần thể thao lửng đơn giản. Đã rất lâu rồi cô mới được nhìn thấy anh diện trang phục thoải mái như thế này, so với hình tượng nghiêm chỉnh khoác vest, anh có vẻ phù hợp với phong cách trẻ trung này hơn.

“Uống nước đi.”

“Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, khẽ liếm môi. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Em muốn hỏi chuyện gì?” Anh cười nhàn nhạt. “Chuyện của anh, chuyện của Tiểu Hoa, hay chuyện của Hạ gia?”

Không khí giữa hai người hôm nay có chút khác lạ, không vui vẻ như bình thường.

“Tất cả.”

Ánh mắt Hạ Thiên Vũ ngưng đọng lại trên khuôn mặt Hạ Thường Hi, khóe môi anh giữ độ cong nhất định, không vui vẻ cũng không sầu thảm, chỉ là đơn điệu một loại cảm xúc không tên. Sau đó anh thu tầm mắt lại sơ ý lướt qua bàn tay đang đeo nhẫn của cô, giọng nói ấm áp dễ nghe vang lên:

“Nhờ ai đó mà hôm nay ở công ty và ở nhà đều rối tung hết cả. Ở biệt thự ồn quá, nên anh mới trốn về đây.” Anh chú ý vẻ mặt của cô, chậm rãi nói tiếp: “ Tiểu Hoa khóc rất dữ dội, nhốt mình trong phòng, nên mẹ anh phải gọi Minh Viễn đến dỗ dành em ấy. Còn ba anh và ông nội chắc giờ này vẫn còn ở trong thư phòng, hai người họ muốn gọi em trở về, nhưng hiện giờ ở công ty vẫn còn rất nhiều việc rắc rối, nên chắc vẫn chưa gọi cho em được đâu.”

“Vậy sao anh lại bỏ đi?” Cô thắc mắc. “Dù anh không quan tâm chuyện của Innal thì Thiên Hoa vẫn là em gái anh mà, sao lại bỏ mặc cô ấy như vậy?”

Hạ Thiên Vũ điềm tĩnh tháo mắt kính xuống chơi đùa.

“Anh và Minh Viễn đã quyết định đứng bên ngoài chuyện của em và Tiểu Hoa.” Nói đoạn, anh khẽ ngẩng đầu nhìn cô. “Chuyện em nói ở họp báo, việc Tiểu Hoa cho em uống thuốc kích dục rồi dàn xếp để em phát sinh quan hệ với những người đó, là thật sao?”

“Đúng vậy.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, chú ý đến gọng kính của anh. “Đó là kính không tròng sao?”

“Ừm.”

Vậy mà từ trước đến giờ cô cứ tưởng anh bị cận.

“Anh thay Tiểu Hoa xin lỗi em.” Anh nói tiếp, ánh mắt đầy xót xa.

Hạ Thường Hi nhìn anh, khẽ cười trừ: “Anh muốn em dừng việc khởi kiện cô ấy sao?”

“Không, em cứ tiếp tục việc kiện cáo của mình.” Anh bình tĩnh trả lời. “Anh chỉ là muốn thay Tiểu Hoa nói lời xin lỗi với em, em vì em ấy mà chịu quá nhiều nỗi ô nhục, anh không thể cứ im lặng được.”

Hạ Thiên Vũ nói không sai, cô không những chịu nhục nhã vì Hạ Thiên Hoa một lần mà đến hai lần. Nhưng chuyện xảy ra vào sinh nhật của cô cô quyết định vẫn là nên giấu anh.

“Anh Thiên Vũ, anh không cần cảm thấy có lỗi với em, người có lỗi với em là Thiên Hoa mà.”

“Nhưng với tính cách của Tiểu Hoa thì không bao giờ em ấy xin lỗi em đâu.” Anh cười. “Ít nhất cũng nên có một lời xin lỗi vì hành động sai trái mà mình đã gây ra, đúng không?”

Hạ Thường Hi lặng thinh nhìn anh, không biết phải nói gì với anh lúc này.

Hai người duy trì không gian im lặng một lúc, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương. Sau mấy phút thì Hạ Thiên Vũ lại lên tiếng: “Tại sao em lại làm vậy?”

Hạ Thường Hi không hiểu ý anh, hơi cau mày.

“Tại sao em lại cố gắng phá hủy Innal và Hạ gia đến như vậy?” Anh thêm vào một số chữ.

“Anh thật sự muốn biết sao?” Cô gượng cười, sâu xa nhìn anh.

Hạ Thiên Vũ gật đầu không chút do dự, ánh mắt luôn điềm tĩnh đối diện với cô.

Hạ Thường Hi chăm chú quan sát từng đường nét trên gương mặt anh, dừng lại ngay tại khóe mắt nơi có một trái tim lửa màu đỏ.

Cô khẽ siết bàn tay trên đùi, thở nhẹ một tiếng, từ tốn nói anh nghe:

“Em hận ông nội của anh, ba của anh, mẹ của anh, và cả em gái của anh nữa.” Nụ cười của cô mang theo một chút đau thương, chua xót nhìn anh. “Mẹ em đáng lẽ đã có thể sống lâu hơn một chút, nếu không vì ông nội của anh, bà ấy đã có thể ru em ngủ thêm vài đêm. Ba em đáng lẽ đã không rời bỏ em sớm như vậy nếu không phải vì ba của anh… Còn mẹ và em gái anh, chưa bao giờ để cho linh hồn của ba mẹ em được yên nghỉ. Em có thể chấp nhận để họ nhục mạ em, chà đạp cơ thể em cũng được, nhưng với ba mẹ em thì không thể. Tất cả mọi chuyện em làm, đều là vì hận, đơn giản thế thôi.”

Lúc nói những lời này, cô không hề rơi một giọt nước mắt. Bởi vì cô không muốn khóc vì những người này, không thể để hành động và lời nói của họ làm cô trở nên yếu đuối.

“Nhưng tại sao…” “Tại sao em lại có thể nhẫn tâm làm đến mức thế này đúng không?” Cô chen ngang lời anh.

Hạ Thiên Vũ im lặng.

“Bởi vì…” Hạ Thường Hi hít thở thật sâu, bàn tay để trên đùi cuộn lại thành nắm đấm. “Em không phải con ruột của ba em.”

Sắc mặt anh liền thay đổi, cứng đờ như tượng sáp. Mấy giây sau, anh khẽ chớp mắt, đôi môi hé mở nhưng không thể thốt nên lời, trong lòng có gì đó rạo rực khá lạ.

“Em là con riêng của mẹ, nhưng ba em dù biết chuyện, vẫn để bà ấy sinh em ra, yêu thương em như con ruột.” Lời nói của cô nhẹ nhàng, hiện lên niềm yêu thương vô tận. “Hoa Sơn không lớn cũng không đông đúc như biệt thự Hạ gia, nhưng đó là nơi chứa toàn bộ hạnh phúc mà em từng có. Em mất mẹ rồi, sau đó lại mất ba, ngay cả ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười của họ cũng bị thiêu rụi. Trước khi phát hiện chuyện em là con riêng, em đã luôn cố gắngnghĩ rằng dù làm thế nào cũng sẽ chừa lại một con đường sống cho Hạ gia, nhưng khoảng thời gian em ở Hạ gia chưa từng có lúc nào vui vẻ, em không hề có bất cứ thứ gì để luyến tiếc ở đây cả. Nên đến khi em phát hiện sự thật, em thật sự không còn chút lí do nào để buông tha cho Hạ gia nữa…”

“Tiểu Hi…” Hạ Thiên Vũ đau xót, khẽ gọi tên cô.

“Thiên Vũ.” Cô cũng gọi tên anh nhẹ nhàng. “Anh là niềm vui duy nhất mà em cảm nhận được khi sống ở biệt thự Hạ gia. Nhưng em xin lỗi, kỉ niệm mà em có với anh không đủ để so sánh với những gì mà ông nội, ba mẹ và em gái anh để lại cho em.”

Ánh mắt Hạ Thiên Vũ chợt tối, có chút lạc lõng nhìn về phía cô.

Khi biết cô không cùng máu mủ với mình, trong lòng anh đã hiện lên một tia hạnh phúc khác thường. Anh đã định tuôn ra hết những tình cảm cất giấu trong lòng, nhưng cô lại nói anh không đủ để cô từ bỏ hận thù, khiến trái tim anh như bị bóp thắt lại.

“Vậy nên Thiên Vũ, ngay bây giờ anh hoàn toàn có thể mắng chửi em vì hành động vô tình này hoặc thậm chí anh có thể đuổi em đi cũng được. Chúng ta không có quan hệ huyết thống, giữa anh và em, chúng ta chỉ là người dưng không cùng máu mủ ruột thịt ” Cô điềm tĩnh cất lời.

Hạ Thiên Vũ quan sát biểu cảm bình tĩnh ưu nhã của cô, sau đó bật cười, tiếng cười có thêm hơi thở cay đắng: “Đồ ngốc, anh sẽ không bao giờ la em, cũng sẽ không bao giờ đuổi em đi.”

Cô ngây người, nhíu mày: “Kể cả khi em khiến gia đình anh tan nát sao? Hoặc kể cả khi em dồn anh vào đường cùng?”

“Tiểu Hi, anh đã từng nói rồi mà, cho dù em có biến thành một chú heo nhỏ không ai chơi cùng, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, cùng chơi với em.” Anh mỉm cười ôn nhu. “Anh tin vào luật nhân quả. Tiểu Hi, anh chưa bao giờ tự nói bản thân anh là người trong sạch, chiếc ghế Phó tổng giám đốc của Innal là nhờ gia thế của anh mà anh mới có được, dù có mất đi thì cũng là lẽ đương nhiên.”

Câu trả lời của anh khiến cô thoáng giật mình. Phản ứng chấp nhận này của anh không giống như cô đã nghĩ.

“Đừng lo, em vẫn sẽ mãi là đứa em gái nhỏ của anh, chỉ cần em vẫn là em, anh vẫn sẽ yêu thương em như từ trước đến giờ anh vẫn làm.”

Trước mắt Hạ Thường Hi thấp thoáng hiện lên một tầng sương lòe nhòe, cảm xúc cảm động từ tận đáy lòng lũ lượt dâng trào làm sống mũi cô cay cay. Cô đá mắt lên trời cố để dòng lệ trôi tuột vào trong, sau đó mỉm cười nhìn anh: “Thiên Vũ, cảm ơn anh, chính nhờ có anh mà em mới biết hóa ra ở Hạ gia vẫn còn có một người thật lòng yêu thương em như vậy.”

“Ngốc quá đi, cứ thích nghĩ chuyện không đâu.” Anh bật cười, đứng dậy vươn tay xoa đầu cô, xoay chuyển chủ đề: “Có đói bụng không? Anh làm món gì đó cho em.”

Hạ Thường Hi đưa tay vuốt tóc điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy theo anh đi vào bếp.

“Anh làm gì cũng được, em không kén ăn cho lắm.” Cô chống hai tay lên bàn bếp nhìn anh đeo tạp dề. “Màu hồng sao?”

Cô chợt cảm thấy cái tạp dề màu hồng này rất quen mắt, hình như là anh mang từ biệt thự Hạ gia đến đây.

“À cái này hả?” Anh khẽ cười chạm vào vạt tạp dề. “Của Phi Phi mua tặng anh hồi bọn anh còn ở Mỹ, cô ấy bắt anh phải sử dụng mọi lúc mọi nơi nếu không sẽ giận dỗi khóc lóc, nên anh phải chấp nhận thôi.”

“Thật sao?” Cô thoải mái cười tươi, sau đó chống cằm. “Hừm, hai người biết nhau từ lúc còn ở Mỹ luôn sao? Kể em nghe đi, làm thế nào mà hai người lại trở thành người yêu vậy?”

“Muốn biết lắm sao?” Anh bật bếp, vừa cười vừa mở tủ lạnh lấy rau củ.

“Đúng vậy. Một người học ở khoa quản trị một người học ở khoa âm nhạc, nhất định là định mệnh đã kéo hai người lại với nhau.”

“Hôm nay em nói chuyện văn vở quá vậy?” Anh buồn cười nhìn cô.

Hạ Thường Hi cũng mỉm cười nhìn anh, khẽ cắn môi một cái, lựa lời nói tiếp: “Em đoán nhé. Anh không thích học ngành quản trị, mà thích học về âm nhạc nên mới gặp Vương tiểu thư đúng không?”

Động tác nấu ăn của Hạ Thiên Vũ khựng lại, anh chớp mắt bần thần, sau đó quay sang híp mắt nhìn cô ngờ vực.

“Chỗ ở của anh nhiều nhạc cụ như thế này, còn anh lại luôn miệng chối bỏ vị trí ở Innal, nên em mới đoán anh thích học nhạc.”

Hạ Thường Hi nói không sai. Căn hộ Soom này là nơi anh để nhiều loại nhạc cụ nhất trong số những căn hộ mà anh sở hữu. Từ dương cầm, vĩ cầm, hồ cầm cho đến cả trống anh cũng có, xếp ngay ngắn đẹp mắt dọc theo tường và tủ sách, trên tường cao còn có treo thêm hai ba cây ukulele, nếu ai không biết mà bước vào có khi còn ngỡ căn hộ của anh là một phòng thu không chừng.

“Lúc anh về nước đã bị ông nội đập vỡ mất một cây guitar, để bảo toàn số nhạc cụ mình có anh phải đành chấp nhận đến tập đoàn làm việc,”

Anh bâng quơ nói, giọng điệu bình thản như thể chuyện đó không hề hấn gì đến anh.

Hạ Thiên Vũ chỉ đơn giản làm một món canh rau củ với thịt, rất nhanh đã hoàn thành khâu sơ chế. Cô chú ý thấy anh đã chuẩn bị gần xong, liền đưa tay lên bụng xoa xoa: “Anh này, em mượn phòng tắm một chút được không?”

“Đau bụng sao?” Anh nhíu mày lo lắng. “Có đau lắm không?”

“Không sao đâu, em mượn phòng tắm một chút là được rồi.” Cô khẽ cau mày thành bộ dạng không được khỏe.

“Em đi đến cuối hành lang là đến.” Anh chỉ tay.

“Vâng, em xin lỗi nhé.” Cô vội vàng để lại một câu, sau đó chạy đi mất.

Hạ Thường Hi đi dọc theo hành lang, nhưng không đi đến cuối đường, mà dừng lại trước một cánh cửa đang hé mở. Từ kẽ hở nhìn vào cô chắc chắn đây là thư phòng của anh.

Cô xoay đầu xác nhận anh vẫn ở bếp, sau đó mới cẩn thận lách người đi vào. Ngón chân cô ở trên đế dép cố gắng nhón lên để không phát ra được tiếng động, rón rén đi đến bàn làm việc.

Đèn phòng may mắn đang mở, thuận lợi để Hạ Thường Hi mở hết tủ này đến tủ khác. Nhưng lại không hề nhìn thấy vật mà cô đang muốn tìm.

Trải qua 5 phút, nhưng cô vẫn còn bối rối vì không tìm ra món đồ mình cần trong phòng, nhưng rõ ràng món đồ đó chỉ có thể nằm trong phòng làm việc thôi.

Cô lại mở hộc tủ ra tìm lại lần nữa…

“Em đang tìm cái này sao?”

Hạ Thường Hi giật mình, đứng phắc dậy.

Ở ngoài cửa, Hạ Thiên Vũ giơ con dấu trong tay lên, sắc mặt điềm đạm không có vẻ gì là bực tức hay ngạc nhiên.

“Anh…” Hạ Thường Hi bị bắt quả tang tại trận, không thể chối cãi được hành động lén lút của mình

Hạ Thiên Vũ bước vào phòng làm việc, thoải mái nắm lấy cổ tay cô kéo cô ra giữa phòng, giơ con dấu trong tay của mình lên trước mặt cô.

Hai mắt cô mở to trước hành động của anh, không tài nào đoán được lí do anh làm như vậy.

“Em muốn lấy con dấu của anh để đóng dấu vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đúng không?” Anh hiểu được ánh mắt cô muốn nói gì, thong dong nói ra ý định của cô. “Anh không nghĩ đến em lại biết kĩ như vậy, ngay cả chuyện anh thường kí hợp đồng bằng con dấu cũng biết.”



“Thiên Vũ, em…” Cô lắp bắp, nhưng phát hiện ra bản thân không còn lời gì để biện mình được, bây giờ thì cô mới hoàn toàn hiểu được cảm giác của Thẩm Thụy lúc ông ta bị cô bắt thóp. “Em xin lỗi…”

Hạ Thiên Vũ cúi đầu nhìn cô, sau đó với lấy điều khiển TV mở lên kênh tin tức.

“…mới nhất mà chúng tôi vừa nhận được, trợ lí riêng của Phó tổng giám đốc bất động sản Innal Hạ Thiên Vũ vừa đưa ra thông báo rằng Phó tổng Hạ quyết định sẽ chuyển chượng toàn bộ 20% cổ phần trong tập đoàn Innal của mình cho Tổng giám đốc công ty thời trang Wonderland Hạ Thường Hi. Theo nhiều dữ liệu mà chúng tôi tổng hợp, nếu Hạ Thường Hi chấp nhận số cổ phần này, cộng với số cổ phần cô ấy đang có và vừa thu mua được vào chiều nay thì cô ấy sẽ có đến 26% cổ phần trong tập đoàn Innal. Trong khi đó Chủ tịch Hạ Hầu Quân và Tổng giám đốc Hạ Quân Kiệt đang lần lượt nắm giữ 37% và 25% số cổ phần, với diễn biến này tập đoàn Innal liệu sẽ có một sự thay đổi nội bộ chăng? Được biết Hạ Thiên Vũ là con trai cả của…”

Phóng viên nói xong nội dung quan trọng thì Hạ Thiên Vũ liền bấm nút tắt TV.

Vẻ mặt Hạ Thường Hi vẫn còn chưa hết sững sờ, nói thẳng thắn thì chính là bàng hoàng. Cô thật sự đã sốc khi nhìn thấy tin tức chấn động này, mất một lúc mà vẫn chưa khôi phục lại được trạng thái bình thường.

“Bây giờ thì không còn cần con dấu này nữa rồi chứ?”

Hạ Thiên Vũ xoay người đi đến tủ sách, lấy ra khoảng ba bốn cuốn sách dày, lộ ra một cửa két sắt được giấu ẩn bên trong. Anh bấm mật khẩu, lấy từ trong két sắt ra một bản hợp đồng, bước đến bên Hạ Thường Hi đưa ra trước mặt cô.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần anh đã soạn sẵn, anh đã ký tên và đóng dấu rồi, bây giờ chỉ còn thiếu chữ ký của em thôi.”

Hạ Thường Hi đơ người nhìn hợp đồng trong tay anh, mọi hành động của anh đều xảy ta quá nhanh chóng, không hề để cho cô một giây nghỉ ngơi tiếp thu, khiến cô cứ mãi ngây ngốc không biết phản ứng như thế nào. Mất nửa ngày trời, cô mới tìm lại được giọng nói của mình:

“Thiên Vũ… Anh… Anh biết chuyện này từ lúc nào?”

Hạ Thiên Vũ khẽ cười nhìn điệu bộ của cô, nhẹ nhàng trả lời: “Từ sau khi buổi họp báo của em kết thúc, anh đã cho người soạn hợp đồng rồi. Anh biết em muốn chiếm lấy toàn bộ Innal.”

“Nhưng… Làm sao anh biết em sẽ đến tìm anh?”

“Tiểu Hi.” Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô cưng chiều. “Dù anh không thích mấy chuyện làm ăn thương trường cho lắm, nhưng ít nhất anh vẫn sẽ hiểu được vài việc. Nếu anh đoán không sai, em sẽ lấy trộm con dấu của anh để đóng vào hợp đồng do em soạn sẵn, sau đó đợi những cổ đông ở phe anh bán hết cổ phần, từ từ thu mua lại toàn bộ, đúng không?”

Hoàn toàn đúng… Không sai một chỗ nào…

Cô há hốc mồm miệng, không nghĩ tới đường đi nước bước của mình lại bị anh nhìn thấu dễ dàng như vậy.

“Thiên Vũ… em… em thật sự không cố ý lợi dụng anh…” “Không sao mà.” Anh nhẹ nhàng cắt ngang lời cô.

Bàn tay anh di chuyển, yêu thương vuốt ve lên gò má mịn màng của cô, sau đó đặt hợp đồng vào tay cô, xoay người cất con dấu về chỗ cũ.

“Anh không ngại để em lợi dụng anh, ít nhất anh sẽ cảm thấy bản thân vẫn làm được điều gì đó cho em.”

“Thiên Vũ…”

“Tiểu Hi.” Anh đứng ở bàn làm việc, tựa người lên bàn nhìn về phía cô. “Anh thật sự rất thích em.”

Hạ Thường Hi bất giác nín thở, hoàn toàn không lường trước được việc anh sẽ bộc lột tình cảm trực tiếp một cách bất ngờ như vậy.

“Chúng ta là anh em họ, nên tình cảm của anh là vô cùng sai trái. Anh biết điều đó và luôn cố kiềm nén cảm xúc của mình. Nhưng anh vẫn không chấp nhận được việc em ở bên cạnh Trịnh Minh Thành hay kể cả Sở Lập Thành, anh luôn ước anh và em có thể là hai người lạ vô tình gặp mặt, để anh có thể làm quen, theo đuổi rồi tỏ tình em mà không bị bất cứ ai dòm ngó.” Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt chứa đầy tình cảm. “Lúc nãy khi em nói em là con riêng, anh xin lỗi vì khi đó thật tình anh đã cảm thấy vui trong lòng. Nhưng dù vậy thì bây giờ anh vẫn không thể đường đường chính chính nói muốn chúng ta ở bên nhau. Anh và em bây giờ đang ở hai chí tuyến trái ngược, hơn nữa em đã nhận lời cầu hôn của người khác rồi.” Anh hướng mắt đến bàn tay cô.

Hạ Thường Hi cũng theo quán tính nhìn xuống tay, mới hiểu rằng anh đang nói đến chiếc nhẫn ở ngón áp út.

“Nhớ gửi thiệp cưới cho anh.” Hạ Thiên Vũ mỉm cười. “Sở Lập Thành là một người đàn ông tốt, nếu là anh ta thì anh có thể yên tâm từ bỏ em."

“Sao anh biết người em sẽ cưới là anh ấy?” Cô ngạc nhiên.

“Anh nhìn thấy tình cảm của em dành cho anh ta trong mắt em.”

Rõ như vậy sao?

“Với tư cách là người đi trước và đã có bạn gái, anh cảm thấy cả em và Sở Lập Thành hai người đều đặt nhau ở trong lòng, nhưng có vẻ như em lại là người duy nhất chưa nhận ra tình cảm của mình. Tiểu Hi, đừng để anh ta chờ đợi quá nhiều, không có ai có thể hi sinh nhiều vì em như anh ta cả.”

Chủ đề của cuộc nói chuyện bỗng chốc bị thay đổi.

Hạ Thường Hi cẩn thận khắc sâu từng câu từng chữ của Hạ Thiên Vũ vào trong đầu. Ngay lúc này cô rất muốn khóc, nhưng đồng thời cũng không muốn để một mặt yếu đuối của mình lại lộ ra.

“Được rồi, quay lại chủ đề chính đi.” Anh hắng giọng, bước đến trước mặt cô. “Anh đã vì em mà quay lưng lại với Hạ gia rồi, em không được để 20% cổ phần này của anh thành công cốc, được chứ?”

“Thiên Vũ, cảm ơn anh.” Cô chủ động sà vào lòng anh, vòng tay qua eo anh ôm thật chặt.

Cả người Hạ Thiên Vũ phút chốc cứng đờ, sau đó cũng tự nhiên ôm lấy cô, lần đầu tiên được cảm nhận cơ thể mềm mại của cô thật gần.

“Với những gì mà Hạ gia đã đối xử với em, em xứng đáng có được số cổ phần này, đừng nghĩ nhiều quá.” Anh ôn nhu vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cô, mùi hương mà chỉ có mỗi cô có bay vào mũi, anh chậm rãi hít sâu. “Anh muốn được nhìn thấy em cười thật vô tư, được chứ? Em chỉ mới 19 tuổi thôi, đừng lúc nào cũng đanh mặt lạnh lùng, không dễ thương chút nào.”

Mùi hương của cô thật dễ chịu, nhưng tiếc là đây chỉ mới là lần đầu tiên anh được ngửi lấy.

“Em biết rồi.” Cô khẽ cười, sau đó thì thầm trong miệng: “Thiên Vũ, em hứa sẽ trả lại tất cả cho anh khi mọi thứ kết thúc.”

Hai người tách nhau ra. Hạ Thiên Vũ khoác tay lên vai cô, vừa kéo cô đi vừa nói: “Đi ăn thôi, cơm canh nguội hết bây giờ.”

Bữa ăn đạm bạc diễn ra vô cùng yên bình, giống như 12 năm trước, chẳng qua hai đứa con nít năm xưa bây giờ đều đã lớn. Dù tâm hồn ngây thơ đã không còn, nhưng sợi dây gắn kết thân mật của bọn họ vẫn còn đó, chưa bao giờ mất đi…

“Anh Thiên Vũ, Vương tiểu thư có biết chuyện của anh không?”

“Anh không biết em nói chuyện gì, nhưng chuyện gì của anh cô ấy cũng biết.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Anh Thiên Vũ, em cảm thấy Vương tiểu thư là một cô gái rất tốt, cô ấy có thể bao dung đến như vậy.”

“Anh biết. Cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời anh.”

***

Thứ Bảy, đường đông như ong vỡ tổ. Dù đã hơn 10 giờ tối, nhưng bên ngoài xe vẫn cứ nườm nượp. Quãng đường từ Soom đến Phượng Hoàng Đỏ vốn dĩ chỉ có 20 phút đi đường, nhưng cuối cùng phải đến gần một tiếng sau Hạ Thường Hi mới về đến nơi.

Cô mệt mỏi mở cửa căn hộ bước vào, uể oải cất giày thay giày, lê lết thân xác tàn tạ đi đến phòng khách.

Nhìn thấy người đàn ông đang tĩnh lặng làm việc trên máy tính bảng, cô liền không kiêng kị mà bổ nhào vào lòng anh. Cánh tay của cô vươn dài ôm lấy cổ anh, hai chân co lại vừa vặn ngồi lên hai bắp đùi rắn chắc, phút chốc liền biến thành con mèo nhỏ dính người.

Sở Lập Thành đặt máy tính bảng sang một bên, nhưng hai tay vẫn không hề có ý định ôm lấy cô. Anh khẽ cúi đầu nhìn đỉnh đầu nhỏ đang rúc vào ngực mình, giọng nói trầm thấp mang theo ý hờn dỗi: “Anh nhớ đã nói rõ em không được đến tìm Hạ Thiên Vũ mà.”

Hạ Thường Hi đang định ngủ luôn ở trong lòng anh nghe thấy lời anh nói liền mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

“Sao anh biết em đến tìm anh ấy?”

Sở Lập Thành điềm tĩnh nhìn cô, không trả lời.

Cô chớp mắt suy nghĩ vài giây, sau đó mới hiểu ra, lật người ngồi ngay ngắn bên cạnh anh.

Cô suýt nữa thì quên ở bên cạnh cô vẫn có một người bạn chí cốt thân thiết của anh.

“Em cảm thấy Phong giống như đang giám sát em thay anh chứ không phải là vệ sĩ riêng của em.”

“Hạ Thiên Vũ đã chạm vào em?” Anh liếc nhìn cô.

“Không có.”

“Chính mắt anh thấy tin tức cậu ta nhượng lại cổ phần cho em.” Giọng nói của anh càng lúc càng nghe đậm mùi dấm chua.

Hạ Thường Hi lười biếng lấy trong túi xách ra bản hợp đồng của Hạ Thiên Vũ quăng lên bụng anh.

“Cái gì đây?” Sở Lập Thành cầm lấy hợp đồng, đọc sơ qua.

“Em chỉ đến để lấy trộm con dấu để đóng vào hợp đồng soạn sẵn, nhưng mà không ngờ anh ấy lại chuẩn bị từ trước, đưa cho em cái này.” Cô giải thích.

Ánh mắt Sở Lập Thành vẫn hiện hữu nét ngờ vực, anh cảm thấy lời cô nói không đáng tin chút nào, nhất là khi cô đã từng một lần lên giường của Trịnh Minh Thành để hắn kí hợp đồng với Wonderland.

“Anh không tin em?” Hạ Thường Hi thấy anh vẫn còn nghi ngờ, nâng giọng lên giống như đang làm nũng. “Em nói thật mà, em không có làm loại chuyện đó với Thiên Vũ.”

“Đến đây.” Sở Lập Thành ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới. “Em thật sự không có phát sinh quan hệ với cậu ta?”

“Đương nhiên rồi.” Cô đánh nhẹ lên ngực anh một cái. “Em đã hứa với anh rồi mà, bây giờ ngoài anh ra em không hề có người đàn ông nào  khác.”

Lời nói của cô khiến Sở Lập Thành vô cùng mát lòng, cuối cùng cũng chịu buông bỏ khuôn mặt nghiêm nghị, đầu lông mày giãn ra, nhu tình hôn lên trán cô.

“Nhưng sau này không được một mình vào nhà đàn ông như vậy nữa, biết chưa?”

“Ừm.” Cô gật đầu, sau đó tựa đầu vào ngực anh, thở dài: “Anh nghĩ xem tại sao Thiên Vũ lại ưu ái em như vậy? Ngay cả cổ phần trong tập đoàn cũng giao lại cho em.”

“Em thật sự không biết hay giả vờ không biết cậu ta có tình cảm với em vậy?”

“Anh ấy đã nói thích em lúc nãy… Nhưng mà em vẫn không hiểu được vì sao anh ấy lại có thể bỏ qua mọi tội lỗi em làm…” “Thường Hi.”

Sở Lập Thành nhẹ nhàng áp tay lên má cô.

“Ở trong lòng anh mà em còn có thể nghĩ đến người đàn ông khác sao?”

“Thành, em phát hiện anh càng lúc càng ích kỉ đấy.” Cô bật cười, đưa tay nghịch nghịch cơ bụng anh dưới lớp áo phông.

“Anh ích kỉ từ lâu rồi, chẳng qua lúc em nói muốn tiếp cận Trịnh Minh Thành anh vẫn còn là quản gia, không thể ngăn em được.” Anh bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô. “Em đang đùa với lửa đấy.”

Hạ Thường Hi lại cười rạng rỡ hơn, ngẩng đầu hôn lên đôi môi bạc mỏng.

Sở Lập Thành cũng cùng cô hưởng ứng, mạnh mẽ gặm mút lấy đôi môi cô như kẹo dẻo. Nhưng đúng lúc anh muốn cạy mở cánh môi cô thì cô lại rụt người, đẩy anh ra đứng dậy.

“Em đi tắm đây.”

Cô nói xong thì mau chóng cầm túi xách trở về phòng ngủ lấy quần áo rồi chui tọt vào phòng tắm.

Sở Lập Thành bị cô bỏ lại một mình, không khỏi tự buồn cười bản thân: Anh đã 29 tuổi rồi mà vẫn còn bị một người con gái trêu ghẹo, đúng là tình yêu khiến con người ta mù quáng mà.

Anh dựa lưng vào sofa nhìn vào nơi vô định, đột nhiên lại phát hiện ra dạo gần đây anh đã giảm thói quen hút thuốc đi rất nhiều.

Trước đây buổi tối là khoảng thời gian mà anh sợ nhất trong ngày, bởi vì vào lúc này rất nhiều suy nghĩ bi quan dễ xuất hiện trong đầu con người. Anh cũng không ngoại lệ, đêm tối thường làm anh miên man suy diễn ra cảnh tượng người anh yêu ở trong vòng tay kẻ khác, phát ra những âm thanh ngọt ngào, gọi tên anh ta rồi nói lời yêu thương thật êm tai.

Những lúc như vậy anh đều lôi thuốc lá ra hút, hoặc tự rót rượu ra để uống rồi để cho men rượu đưa mình vào giấc ngủ.

Nhưng cũng có những hôm ngoại lệ, nỗi nhớ cô ăn mòn từng tế bào của anh như acid, khiến anh không tài nào chợp mắt nổi. Thế là anh tìm đến những nơi trụy lạc, anh muốn tìm một người nào đó mang chút hình bóng của cô, dù chỉ một chút thôi cũng được, để anh vơi bớt đi nỗi nhớ là được. Nhưng rốt cuộc anh phát hiện ra cô là độc nhất vô nhị, ngoài cô ra anh không hề cảm thấy hứng thú với bất kì ai.



Hạ Thường Hi đối với anh là người con gái xinh đẹp nhất, cao lãnh nhất, quyến rũ nhất mà anh từng gặp, và cô cũng là người khó nắm bắt nhất anh từng biết.

Anh trải qua biết bao nhiêu thăng trầm đến giờ, gặp vô số loại người thâm sâu, nhưng lại không thể nắm bắt hết tâm tư của cô.

Tỉ như lúc cô lấn cấn giữa anh, Trịnh Minh Thành và Lục Minh Viễn.

Anh biết cô thương thầm Lục Minh Viễn, nhưng cô lại tặng cho anh chiếc đồng hồ quý giá cao sang như một lời định ước, sau đó thì cô lại lên giường với Trịnh Minh Thành.

Anh luôn sợ một ngày nào đó bản thân anh sẽ không còn xuất hiện trong trái tim cô nữa.

Một người đàn ông như anh, từ một thanh niên không có gì trong tay đến một người quyền lực đứng đầu cả công ty, anh bây giờ muốn loại phụ nữ nào cũng được, nhưng lại sợ hãi nỗi cô đơn không có Hạ Thường Hi.

Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, khoảnh khắc đeo được chiếc nhẫn cầu hôn vào tay cô, trái tim vốn bị đạp xuống vực thẳm của anh như mọc thêm cánh bay lên tận chín tầng mây.

Cô hiện giờ đã là của một mình anh, đúng nghĩa là của riêng mình anh.

Tiểu thư bé nhỏ của anh ngày nào, tiểu thư xinh đẹp mà anh luôn yêu thương, cuối cùng anh cũng đã có thể độc chiếm tiểu thư của anh cho riêng mình…

Khóe môi Sở Lập Thành đến đây cong lên hạnh phúc. Anh khẽ quay đầu nhìn về phía phòng tắm đang vang ra tiếng nước chảy, đáy mắt lóe lên tia vui sướng không tài nào tả nổi.

Bóng dáng cao lớn của anh từ từ đến gần phòng tắm.

Hạ Thường Hi đứng trong buồng tắm đứng, nước từ vòi sen trên đỉnh đầu xả xuống cơ thể mỹ miều như nữ thần. Những vết thương sau lưng cô đều đã tróc hết vảy, da non đang tái tạo dần dần, chỉ còn lại vết thương ở bả vai là đang kết vảy khô, nhưng tốc độ hồi phục này cũng là khá nhanh, cũng không cần băng bó nữa.

Cô mải tắm rửa, không để ý đến cửa phòng tắm chậm rãi mở ra.

Cửa kính của buồng tắm đứng phát ra âm thanh, cô liền giật mình quay lại.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đôi môi nhỏ nhắn đã bị khóa chặt.

Sở Lập Thành im lặng tấn công Hạ Thường Hi. Mặc cho vòi sen trên đầu làm cả người anh ướt sũng, anh vẫn kiên trì mạnh mẽ hôn cô. Nụ hôn của anh từ dịu dàng chuyển thành gặm cắn, như hổ đói lâu ngày mà ngấu nghiến con mồi của mình. Đầu lưỡi anh như rắn chui vào khoang miệng cô khuấy đảo, cùng với lưỡi cô dây dưa kích thích dục vọng đang từ từ trỗi dậy.

Nước ấm xả xuống hai cơ thể, đồng thời cản trở luôn cả hô hấp của hai người. Nhưng điều này chỉ càng khiến nụ hôn càng thêm nóng bỏng.

Bàn tay anh di chuyển dọc trên cơ thể không một mảnh vải của cô, một tay mê mẩn nhào nặn bầu ngực no tròn, một tay gian xảo để trên mông cô xoa xoa.

Hạ Thường Hi vẫn còn chưa kịp định thần, chỉ có thể nương theo người đàn ông này mà bám lấy vai anh, ngửa đầu cùng anh triền miên hôn môi.

Mãi đến khi cô thật sự không thể thở được nữa, mới gấp gáp đưa tay vỗ lên ngực anh.

“Ưm…”

Sở Lập Thành buông tha cho cô, hạ tầm mắt nhìn trọn vẹn cả thân hình quyến rũ dụ người của cô.

“Biến thái.” Cô hờn dỗi nhìn anh.

Ánh mắt anh xuất hiện lên tia gian tà, buông tay ra khỏi cơ thể cô cởi sạch quần áo trên người vứt xuống sàn.

“Anh còn có thể biến thái hơn.” Giọng nói của anh trầm đục, ngập tràn hơi thở dục vọng.

Hạ Thường Hi xấu hổ quay người lại, hai tay theo bản năng che lấy ngực và nơi tư mật giữa hai chân.

“Thành, anh ra ngoài đi.”

Sở Lập Thành thích thú nhìn dáng vẻ của cô, từ phía sau ôm cô vào lòng, bàn tay hư hỏng một bên bao trọn nơi đầy đặn trước ngực, một bên vòng qua eo nhỏ của cô siết chặt, để lưng trần của cô phải dán chặt vào người.

Anh thì thầm bên tai cô: “Sao phải xấu hổ, hửm? Anh tắm cho em từ lúc em mới lọt lòng, còn cái gì của em mà anh chưa thấy đâu?”

“Thành…” Hạ Thường Hi đỏ mặt. “Anh bắt nạt em…”

“Anh đâu có.” Anh khẽ cười trầm thấp, ngậm lấy vành tai cô. “Hôm nay anh phải tẩy sạch cơ thể của em mới được, phải rửa hết mùi của đàn ông trên người em.”

“Thành…” Cô bị hơi thở và đầu lưỡi anh kích thích không khỏi run lên. “Đồ xấu xa…”

“Ngày mai là Chủ nhật, từ giờ đến hết ngày mai anh nhất định sẽ khiến cơ thể em chỉ có mỗi mùi vị của anh.”

“Em không giỡn đâu… Anh mau đi ra ngoài đi…”

“Anh đang nghiêm túc mà.” Anh vừa dứt lời, bàn tay to lại bá đạo xoay đầu cô lại mà hôn.

Sở Lập Thành say mê quấn quýt lấy đôi môi đỏ mọng, bàn tay đang đặt trên eo cô chậm rãi di chuyển xuống giữa hai bắp đùi thon gọn, dịu dàng mơn trớn nơi thầm kín của người con gái.

“Ưm…” Hạ Thường Hi bị anh nuốt lấy hết toàn bộ âm thanh, chỉ còn những tiếng kêu nhỏ vụn vặt phát ra.

Ngón tay anh nhiệt tình kích thích cánh hoa đỏ hồng của cô, sau đó không kiêng kị mà chui vào.

“A… Anh…” Môi cô vô lực tách khỏi môi anh, bật ra từng tiếng rên kiều mị.

Anh không hôn cô nữa, nhưng lại cúi đầu liếm mút cần cổ xinh đẹp của cô, để lại những dấu hôn mới trên làn da trắng mịn.

“Thành…” Ngón tay anh khuấy đảo thân dưới khiến cô run lên từng đợt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ tay anh muốn anh dừng lại.

Nhưng mọi điều cô làm đều vô nghĩa, không cản được ngón tay anh di chuyển càng lúc càng nhanh.

Cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm, bị anh tấn công không chút thương tiếc liền không thể kiềm chế được mà ưỡn người, phun ra hết mật dịch ngọt ngào chảy xuống chân. Cô vừa lên đỉnh xong thì lại như cá mắt cạn, hổn hển thở ra đáng thương.

Dáng vẻ của cô dù là chỉ nhìn từ phía sau cũng không thể bớt quyến rũ hơn, dục vọng kinh người của anh từ lúc bị cô trêu ghẹo ngoài sofa đã có phản ứng, bây giờ thì càng ngạo nghễ ngẩng cao đầu hơn, cạ vào lưng cô.

Hạ Thường Hi đương nhiên có thể cảm nhận được, nhưng cô bây giờ vừa mới qua cao trào, không muốn nói gì hết.

Sở Lập Thành ôm cả người cô áp lên cửa kính, chỉ cần dùng một tay đã nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, để phân thân của mình ngay tầm giữa hai đôi chân thon dài.

Thân hình cao to nhấn một cái, liền một lần chôn sâu cự vật vào nơi tư mật đang run rẩy.

“A…” Hạ Thường Hi ngửa đầu rên lên, hai bầu ngực đè lên cửa kính có hơi lạnh, khiến nụ hoa của cô cứng lại. “Thành… Em…”

“Em thế nào?” Sở Lập Thành ở phía sau hôn lên tóc cô, dịu dàng nâng niu cơ thể cô như bảo vật, thân dưới từ từ rút ra chuẩn bị luận động.

“Sâu quá…”

Bởi vì chân không chạm đất, lại còn là tư thế từ phía sau, nên cô càng cảm nhận được rõ ràng hình dáng của anh đang chôn trong người cô.

“Thích không?”

“Ưm… Thích…”

Bên trong cô vì trải qua cao trào mà ướt đẫm, ôm lấy vật đàn ông khít khao, từng lớp thịt mềm mại bao trọn lấy phân thân của mình khiến anh thỏa mãn vô cùng.

Hông dưới của anh bắt đầu di chuyển, ôm chặt lấy cô từ phía sau ra ra vào vào.

“A… A…”

“Thành… Nhẹ thôi…”

“Nhẹ thôi… A…”

“Ưm… Sâu… Sâu quá…”

Phòng tắm vang vọng tiếng rên của Hạ Thường Hi càng kích thích dục vọng của Sở Lập Thành. Tốc độ ra vào bên trong cô gấp rút, nhưng ở một lúc nào đó anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để cô không đau.

Hơi nóng cùng lửa dục của hai người tạo thành hơi sương bám lên cửa kính. Bàn tay cô như tuyệt vọng đập lên, kéo thành một vệt dài.

Anh đẩy hông thêm vài phút, sau đó rút người, xoay cơ thể cô lại, ôm lấy một chân của cô giơ lên rồi lại tiếp tục nhấn người vào nơi sâu thẳm mê hoặc.

“A…” Hạ Thường Hi lại vui sướng rên rỉ, nhưng rồi mọi âm thanh đều bị Sở Lập Thành nuốt xuống.

Anh vừa hôn cô vừa mạnh mẽ ra vào, mỗi lần thúc vào đều khiến cô dục tiên dục tử, cô ngoại trừ vô lực ôm lấy cổ anh cũng không thể làm gì khác.

Tiếng nước chảy lấp đi âm thanh dâm dục nơi hai người giao hòa, nhưng cuối cùng vẫn không che được tiếng thét của Hạ Thường Hi khi anh nhấp người lần cuối cùng.

Sở Lập Thành tách khỏi đôi môi cô, phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, phóng hết mầm mống tinh hoa vào bên trong cô.

Kết thúc một lần hoan ái, Hạ Thường Hi đã như miếng bột nhão không có sức lực mà trượt theo cửa kính ngã xuống sàn.

Sở Lập Thành đưa tay tắt nước, sau đó cúi người giang hai tay bế cô lên bước ra ngoài.

Cơ thể Hạ Thường Hi vừa rơi xuống chiếc giường lớn mềm mại, drap giường liền ướt một mảng lớn. Cô khẽ hé mắt, liền nhìn thấy người đàn ông sung sức bao phủ cơ thể to lớn rắn chắc lên người mình, đôi môi vô thức than nhẹ: “Anh còn muốn nữa hả…”

“Hỏi thừa.” Sở Lập Thành mỉm cười, cưng chiều hôn lên má cô. “Có bao giờ anh làm một lần là xong đâu?”

“Anh thạo việc quá vậy…” Âm lượng của cô rất nhỏ, giống như vừa bị rút cạn hết hơi thở. “Anh có người khác…”

“Đồ ngốc này…” Anh buồn cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng dán lên khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng vì sắc dục của cô. “Nói không ra hơi mà còn cố suy diễn.” Sau đó anh hạ người nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô. “Em là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất của anh.”

“Nói dối… Anh điêu luyện như vậy mà… Ai dạy anh…”

Anh tự học.

Lời này chắc chắn Sở Lập Thành không thể nào nói với cô.

“Anh điêu luyện lắm sao?” Anh ở bên tai cô thì thầm.

“Ừm…” Hạ Thường Hi mệt mỏi trả lời.

“Vậy thì…” Anh di chuyển cơ thể cả hai thành tư thế nằm nghiêng, ôm một chân cô vòng qua phía sau bắp đùi rắn chắc của anh. “Thưởng cho anh đi.”

“Thành à… Em mệt lắm…” Cô chống tay lên giường ngay trước ngực, cả người không có chút sức lực nào để mặc cho anh điều chỉnh tư thế.

Sở Lập Thành nhìn thấy cô trở nên yếu mềm càng cảm thấy muốn bắt nạt cô nhiều hơn, ở phía sau đâm vào bên trong cô lần nữa.

“A…” Ngón tay cô bấu chặt lấy drap giường. “Em mệt lắm mà…”

“Ngoan, một lần nữa thôi.” Anh hôn lên vết thương trên bả vai cô.

Sau đó cơ hông của anh siết lại, chăm chỉ thúc người liên tục vào cơ thể nhỏ bé của cô.

Và rồi anh cứ liên tục lặp lại “một lần nữa thôi”, trận hoan ái kéo dại đến tận mờ sáng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play