Hạ Thường Hi ngẩn người ngồi trên giường. Da thịt cô bóng bẩy, còn sáng loáng mồ hôi và dính đầy những chất dịch kì lạ. Hạ thân cô vẫn còn nhầy nhụa tinh dịch, dùng đầu gối cũng nghĩ được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Đầu cô nhói lên đau nhức, đây chính là hậu quả mà rượu để lại, cô đập đập tay lên trán, cố nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua.

Sau khi Phong đưa cô từ bãi đỗ xe đến sảnh rồi rời đi, hình như cô đã chạy đến quán bar ngoài trời ở Phượng Hoàng Đỏ mua một chai rượu, sau đó tìm một bàn trống tự uống rượu một mình. Khi mưa xuống, cô thậm chí đã không nhận ra, lúc hoàn hồn đã thấy bản thân ướt sũng. Cô lảo đảo vào thang máy lên tầng cao nhất sau đó thì lần mò đến cửa căn hộ, nhưng rồi trời đất tối sầm, mọi thứ dừng lại tại đó.

Loáng một cái, hình ảnh cô phóng túng dưới thân Sở Lập Thành lần lượt hiện ra rõ mồn một.

Trời ơi…

Hạ Thường Hi thầm than trong lòng, hôm qua cô đã nông nổi thành cái dạng gì thế này?

Cô ôm đầu tự trách bản thân, nhưng một lúc sau lại ngẩng đầu, dòm ngó xung quanh.

Có lẽ say xỉn một lần như vậy cũng tốt, cũng nhờ vậy mà cô mới có thể trở về đây. Ở đây mọi thứ vẫn thật quen thuộc, khắp không gian đều có gì đó khiến cô nhẹ lòng, một thứ tạo nên cảm giác rằng đây chính là nơi cô thuộc về. Nhất là, ở đây có mùi hương ấm áp của anh...

Hạ Thường Hi theo thói quen muốn tìm điện thoại, mới nhớ ra từ tối qua điện thoại đã hết pin, liền lấy túi xách trên tủ cạnh giường, đem điện thoại ra cắm sạc.

Sau đó cô xê dịch thân người, thiếu chút nữa đã ngã xuống giường lần nữa, cả người lúc này đau nhức như muốn rã ra. Cô cắn môi nén cơn đau bước xuống giường, lấy quần áo đem vào phòng tắm tắm rửa.

Không nhìn thì thôi, nhưng đã nhìn thì ngay chính bản thân Hạ Thường Hi cũng phải giật mình. Trong gương, cả người cô giống như bị mẫn cảm. Hàng loạt vết xanh tím ái muội chi chít trên người cô, cả phía trước lẫn sau lưng, bất cứ vị trí nào trên thân thể cũng có dấu vết mà người đàn ông đêm qua để lại, cô không khỏi há hốc mồm miệng, dục vọng chiếm hữu của anh thật sự quá mãnh liệt, còn to lớn hơn cả Trịnh Minh Thành.

Hạ Thường Hi lắc lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên vui vẻ một cách kì lạ, xoay người bước vào bồn tắm.

Lúc cô chậm rãi bước ra phòng bếp, Sở Lập Thành cũng vừa vặn dọn xong bữa sáng.

Anh chống tay lên bàn ăn, nhu tình nhìn cô. “Tắm xong rồi sao? Đến đây ăn sáng đi.”

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cầm lấy muỗng đũa.

“Hôm qua có chuyện gì không vui đã xảy ra sao?” Sở Lập Thành vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.

Hạ Thường Hi do dự nhìn anh, sau đó cụp mắt. Anh thấy cô im lặng, liền nói thêm vào: “Lúc em say tí bỉ nói chuyện với anh, cứ liên tục nhắc đến Lục Minh Viễn.”

“Thật sao?” Cô ngẩng phắc đầu dậy, có chút khó tin.

Sở Lập Thành hắng giọng, trong lời nói nghe ra có vẻ giận dỗi: “Đồ tàn nhẫn. Có phải anh biết em thích anh, nên cố tình hôn cô ấy trước mặt em như vậy không?”

Vẻ mặt Hạ Thường Hi ngay lập tức tái xanh, sau đó chuyển đỏ, đỏ lên tận mang tai, cúi gầm mặt không dám nhìn anh nữa. Nhưng anh vẫn cố tình không dừng lại, tiếp tục nói:

“Hạ Thiên Hoa có gì tốt, có thể tốt hơn em sao? Anh còn yêu cô ta sao?” Ánh mắt anh nóng rẫy dán lên đỉnh đầu cô, chứa đầy ghen tuông chua chát nghiến răng: “Minh Viễn, một chút tình cảm với em anh cũng không có sao?”

“Thành…” Hạ Thường Hi thật sự không dám nghe nữa, cắn răng gọi tên anh, ý muốn anh đừng nói tiếp nữa.

Cô nắm chặt đũa trong tay, cơ hồ muốn bẻ gãy. Giờ phút này cô thật sự rất xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Mặc dù đó là lời nói từ tận tâm can, nhưng với cá tính của mình cô sẽ không bao giờ thốt ra những lời như vậy, thế mà chỉ vừa say một đêm, cô đã tuôn ra hết, đã thế còn là trước mặt anh…

“Nhưng cũng có một câu anh rất thích.” Sở Lập Thành nhếch môi, chậm rãi mở miệng: “Em muốn quên Minh Viễn đi. Trái tim em rất nhỏ, không thể chứa được một lúc cả hai người đàn ông.” Anh cầm đũa gắp thịt cho cô, mỉm cười: “Ít nhất anh cũng biết được rằng trở ngại duy nhất của anh là Lục Minh Viễn, không có Trịnh Minh Thành hay Hạ Thiên Vũ.”

“Đến hiện tại em mới biết anh ăn dấm chua còn kinh khủng hơn cả Trịnh Minh Thành.” Hạ Thường Hi cũng gắp thức ăn cho anh, tâm trạng dần trở nên thoải mái.

“Còn không phải vì em sao?” Sở Lập Thành ngược lại vẫn còn chút giận dỗi, giọng trầm thấp quen thuộc tiếp tục nói: “Bây giờ thì nói anh nghe, Lục Minh Viễn đã làm gì mà em phải uống say đến như vậy?”

“Nói anh nghe thì anh sẽ đòi lại công bằng cho em chứ?”

“Đương nhiên là không. Anh chỉ muốn biết hành động của cậu ta có tính sát thương cao đến như thế nào mà có thể khiến em không những điên cuồng uống rượu mà còn tuyệt vọng dầm mưa. Cậu ta không biết có thể không xót, nhưng anh chứng kiến tất cả, anh rất đau lòng.”

Nghe anh nói một tràng dài, đương nhiên trái tim và Hạ Thường Hi chắc chắn sẽ rung động. Không ngờ anh lại một bước bày tỏ tâm tư trực tiếp như vậy, khiến cô trố mắt ra đứng hình mất mấy giây. Sau đó cô hắng giọng tìm lại giọng nói, khẽ nói:

“Chuyện không to tát như anh nghĩ đâu… Em đến bệnh viện kiểm tra, sau đó vô tình gặp Minh Viễn, cũng bất ngờ gặp phải Hạ Thiên Hoa. Cô ta diễn một màn tình cảm trước mặt em, sau đó còn cố ý để em chứng kiến cảnh ướt át của hai người họ. Trong lúc yếu lòng em không kiềm chế được nên mới uống rượu, cũng không để ý đến trời mưa…”

“Về sau không có anh thì không được uống rượu, đã rõ chưa?” Sở Lập Thành đột nhiên nghiêm khắc.

“Được rồi, em không uống nữa.”

Có kề dao lên cổ cô cũng không dám uống, không ngờ thức uống có cồn lại đáng sợ như vậy.

“Nhìn thấy hai người họ như vậy, em hiểu cảm giác của anh rồi chứ?”

Động tác nhai của Hạ Thường Hi chậm lại, cô khẽ đưa mắt lên nhìn anh. Sao cô đột nhiên lại có cảm giác tội lỗi vậy nhỉ?

“Em nhớ hình như em chưa từng hôn Trịnh Minh Thành trước mặt anh?”

“Nhưng anh có thể tưởng tượng ra được.” Sở Lập Thành đỏ mặt, giọng nói vẫn mang theo ý giận dỗi. “Ở trên giường em trông như thế nào, nghĩ đến chuyện người khác cũng nhìn thấy được anh rất khó chịu.”

Hạ Thường Hi mím môi nhịn cười, nhưng lại không nhịn được đã bật cười thành tiếng, mặc cho gương mặt anh vừa tỏ vẻ tức giận vừa đỏ mặt nhìn cô. Cô cười xong, lấy giấy ăn lau miệng, sau đó đứng dậy vòng qua đối diện ngồi lên đùi anh, tay ôm lấy cổ anh.

Lần này Sở Lập Thành không ôm lấy eo cô như mọi lần, chỉ là im lặng để cô ngồi lên đùi.

“Em không biết rằng anh lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy đấy.” Ngón tay cô vuốt ve vành tai anh, sau đó lại ôm chặt lấy cổ anh lần nữa. “Ngày ra mắt bộ sưu tập mới không còn bao lâu nữa là đến rồi, chúng ta sẽ sớm đăng ký kết hôn thôi mà, anh còn lo lắng gì nữa chứ?”

“Bởi vì xung quanh em có quá nhiều người ưu tú, anh cảm thấy rất sốt sắng, có biết không?”

“Anh không tự tin vào bản thân đến thế sao?”

“Nếu như em cũng giống như anh, ở bên cạnh không bất cứ ai đáng ngờ, anh cũng sẽ tự tin vào bản thân.” Cuối cùng Sở Lập Thành cũng bỏ cái vẻ mặt khó chịu, thân mật ôm lấy eo cô.

Hạ Thường Hi bật cười, thu vòng tay nép sát vào người anh.

“Được rồi được rồi, em xin lỗi mà, sau này anh sẽ không phải ôm bình dấm chua mãi như vậy đâu, em hứa đó.”

“Vậy mau về chỗ ngồi ăn tiếp đi.” Sở Lập Thành nhướng mày, vòng eo cô nhỏ nhắn khiến anh cảm thấy có chút lo lắng, cô ốm quá.

“Không muốn.” Cô phụng phịu nói, tâm trạng có vẻ như tốt hơn mọi ngày. “Hôm nay em muốn nghỉ ở nhà.”

“Nghỉ sao? Vào thời điểm này à?” Anh cúi đầu nhìn cô. “Bây giờ công việc rất nhiều, đang là lúc gấp rút nhạy cảm, em không nên nghỉ.”

“Em biết rồi.” Cô mỉm cười nhạt nhẽo, sau đó buông cổ anh đứng dậy. “Em đi thay đồ đây.”

Hạ Thường Hi trở về phòng, Sở Lập Thành cũng đã ăn no, đứng dậy thu xếp bàn ăn, sắn tay áo lên rửa chén.

Cô thay xong quần áo, tô lên môi một chút son, sau đó đến tủ giường rút dây sạc điện thoại.

Điện thoại được cắm sạc nhanh đã đầy pin, Hạ Thường Hi trước khi bỏ điện thoại vào túi xách, ngồi bên giường mở ra xem có lỡ mất tin nhắn hay cuộc gọi quan trọng nào hay không. 30 cuộc gọi nhỡ và 26 tin nhắn, ngoại trừ tin nhắn rác, còn lại toàn bộ đều là của Trịnh Minh Thành…

Môi cô hé mở, bất chợt nhận ra đêm qua cô không có gọi điện thoại hay nhắn tin với hắn, không có nói với hắn sẽ ngủ bên ngoài. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng liền quyết định ấn số gọi cho hắn.

Hai người họ vừa mới cãi nhau, bây giờ cô lại không liên lạc một ngày như vậy rất có thể sẽ gây thêm hiểu lầm ảnh hưởng đến nguồn đầu tư.

“Em đang ở đâu?” Trịnh Minh Thành vừa bắt máy liền hỏi.

“Tôi đang ở Phượng Hoàng Đỏ, đêm qua điện thoại hết pin, nên không gọi cho anh được…”

“Đồ ngốc. Em không biết mượn điện thoại sao? Có biết anh lo lắng như thế nào không hả?”

“Anh…” Hạ Thường Hi ngập ngừng, nghe thấy hắn có vẻ như đang rất tức giận cùng mệt mỏi. “Không phải là đi tìm tôi cả đêm đó chứ?”

“Không có gì đâu. Nghe này, chuyện này không được phép xảy ra lần thứ hai, đã rõ chưa?” Hắn ở đầu dây bên kia thở dài, như trút xuống được một gánh nặng. “Nhưng mà tại sao lại đột nhiên trở về Phượng Hoàng Đỏ? Em vẫn còn giận anh sao?”

“Tôi giận anh làm gì? Chẳng qua khám bệnh xong có hơi mệt, ở đây gần hơn nên tôi ngủ lại.”



“Ừm, vậy anh yên tâm rồi.” Hắn nói. “Anh chợp mắt một chút, tối nay nhớ phải về nhà đấy.”

“Ừm, tạm biệt.”

Cuộc gọi đã kết thúc, nhưng Hạ Thường Hi vẫn còn nắm chặt điện thoại trong tay, khẽ thở dài một cái.

Chưa đến một tháng nữa là ngày công diễn bộ sưu tập mới, cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa bọn họ sẽ kết thúc. Cô đã nghĩ đến việc sẽ nói chuyện này với hắn như thế nào, phải làm gì để hắn phải buông tay, chuyện đó, chắc chắn sẽ không hề dễ dàng.

Nhưng dù khó khăn thế nào, chia tay cũng là chuyện sớm muộn.

Thật ra cô không hề trách hắn về những gì cô chứng kiến ở Phồn Hoa, bởi vì sau đó khi nghĩ lại, cô nhớ đến dòng cuối cùng trong tờ giấy hắn từng viết: “Chấp nhận con người của hắn.” Đến tận bây giờ cô mới hiểu, hóa ra chuyện Faun rời đi không phải là nguyên nhân chính khiến Trịnh Minh Thành trở nên lệch lạc trong chuyện giường chiếu, mà chính vì tuổi thơ và thời niên thiếu đã xảy ra quá nhiều chuyện, con người hắn mới dần biến thành như vậy. Mà dù cô có cảm thông được, thì loại chuyện kì quái như thế cô cũng không thể tiếp nhận. Cô và hắn ở cạnh nhau sẽ chỉ khiến đối phương khó chịu mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hạ Thường Hi lại không muốn nghĩ nữa, chỉ thêm đau đầu. Cô bỏ điện thoại vào túi xách, đứng dậy rời đi.

Bước ra ngoài phòng khách, cô liền nhìn thấy Sở Lập Thành đang đứng ở sofa xếp tài liệu vào cặp công vụ, trên lưng sofa vẫn còn giắt áo khoác vest và cà vạt màu đen. Cô đến gần, để túi xách qua một bên cầm lấy cà vạt của anh.

“Em nghĩ là anh nên hạn chế thú tính kì quái của mình lại đấy. Em chỉ có một lọ kem che khuyết điểm thôi, nếu lỡ như em hết giữa chừng thì biết che hậu quả của anh để lại như thế nào?”

Sở Lập Thành đương nhiên hiểu ý tứ của cô, mỉm cười nhìn cô, tay vẫn còn bận bịu xếp tài liệu: “Che hết rồi sao? Từ đầu đến chân?”

“Đương nhiên, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu em không che lại toàn bộ dấu hôn của anh chứ?” Cô kéo lấy người anh xoay lại, khiễng chân lên thắt cà vạt cho anh. “Lúc sáng em sợ lắm đấy, cứ tưởng mình bị bệnh.”

Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Hạ Thường Hi, ánh mắt Sở Lập Thành hóa nhu tình, trân quý đưa tay ôm lấy eo cô kéo sát vào lồng ngực, một bên để cô thắt cà vạt, một bên ánh mắt vô tình rơi xuống cổ áo nửa kín nửa hở của cô, đường rãnh ngực thấp thoáng trước mắt vô cùng hấp dẫn.

Đôi mắt anh lóe lên một tia ranh ma, ngón tay mon men di chuyển, vạch cổ áo của cô rộng thêm một chút.

“Anh đứng đắn lại cho em.” Cô dùng một tay đánh nhẹ lên mu bàn tay anh, trừng mắt.

“Anh muốn xem em có che kĩ không.” Anh cười phá lên.

Hạ Thường Hi lại trừng mắt nhìn anh. Không biết anh học ở đâu ra thói lưu manh như vậy.

“Xong rồi.” Cô cẩn thận vuốt lại cổ áo và cà vạt cho anh, nheo mắt xem xét mọi thứ rồi hài lòng gật đầu. “Hôm nay em muốn đi riêng, nên anh tự lấy xe anh đi nhé.”

Cô dợm quay lưng đi, thì Sở Lập Thành đã nhanh tay chụp lấy người cô kéo vào lòng, siết tay khóa chặt. Anh cúi đầu nhìn cô, thâm tình nhỏ nhẹ nói: “Anh phát hiện em thay đổi rất nhiều.”

“Thay đổi sao?” Hạ Thường Hi nhướng mày. “Anh không thích?”

“Thích. Anh thích lắm.” Anh mỉm cười, ôm cô chặt hơn, đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ, sau đó hít lấy hương thơm từ tóc cô. “Cảm giác như em đã thật sự là vợ của anh, anh thích lắm.”

Cách nói của anh giống như một đứa trẻ lên ba, làm cô quên mất anh là một người đàn ông trầm tĩnh, nhưng cũng vô cùng đáng sợ khi nổi giận.

Hạ Thường Hi vòng tay qua cổ anh, khiễn chân lên một lần nữa, đặt lên môi anh một nụ hôn sâu.

Dưới ánh nắng sớm xuyên vào phòng, thân ảnh đôi nam nữ tình cảm dính chặt vào nhau thật bình yên, giống như một loại sức mạnh có thể xua đi bất cứ loại quấy rối đau thương nào dám xâm phạm đến bọn họ.

Giá như ngay tại phút giây này, thời gian có thể dừng lại thì hay biết mấy…

***

Ngày 10 tháng 2 luôn là một trong những ngày quan trọng của tập đoàn Shen. Như mọi năm, bọn họ lại tổ chức một cuộc họp báo về tuần lễ thời trang dịp lễ Tình nhân. Đây chính là sự kiện lớn nhất trong năm của Shen, cũng là sự kiện được nhiều người mong chờ nhất trong ngày lễ này.

Họp báo được tổ chức tại một khách sạn cao cấp, trên sân khấu, bàn dài được trải khăn nhung màu đỏ, xếp lần lượt các bảng tên của các đối tác tham gia tổ chức sự kiện.

Phóng viên đã ngồi sẵn ở hàng ghế khán giả, dù là sự kiện thường niên, nhưng vẫn có rất đông người đến phỏng vấn, chính là vì sự kiện này chưa bao giờ hạ nhiệt đối với các cánh nhà báo.

“Phó giám đốc.” Trương Vân Nhã chạy đến chỗ Ngụy Mặc, điệu bộ vô cùng gấp rút. “Kế hoạch có thay đổi, ông không cần lên sân khấu nữa.”

“Sao cơ? Tôi không lên thì ai lên?” Ngụy Mặc nghe xong cũng trở nên gấp gáp. “Không lẽ…” “Và sau đây, buổi họp báo chính thức bắt đầu.”

Tiếng của MC vang lên cắt ngang lời nói của ông. Ông nhìn về phía sân khấu, không biết từ bao giờ, bảng tên của ông đã được thay thế thành tên của một người khác.

MC lần lượt giới thiệu thành phần tham dự, bọn họ theo thứ tự bước lên sân khấu, cho đến khi chỉ còn trống hai chiếc ghế ở giữa.

“Và bây giờ tôi xin giới thiệu Chủ tịch tập đoàn đá quý Shen - Thẩm Thụy tiên sinh, ngài ấy cũng là người cho khởi xướng chuỗi sự kiện Tình nhân nổi tiếng, gây tiếng vang cho thị trường nội địa và thành công đưa thương hiệu trang sức của nước ta đến với thế giới.”

Thẩm Thụy mặc vest lịch lãm, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ bước lên sân khấu, vẫy tay chào phóng viên, sau đó đứng ở chỗ ngồi, cầm micro: “Xin chào các vị, tôi là Thẩm Thụy. Rất cảm ơn các vị phóng viên đã đến đây nhiệt tình chúc mừng chúng tôi.”

Sau khi một tràng pháo tay vang lên, ông ngồi xuống, cùng với những người còn lại gật đầu chào hỏi.

“Và cuối cùng, nhân vật quan trọng thứ hai bên cạnh trang sức đá quý Shen trong sự kiện lần này chính là thời trang Wonderland, xin giới thiệu người đại diện tham dự buổi họp báo, đồng thời cũng là Tổng giám đốc công ty thời trang Wonderland - Hạ Thường Hi tiểu thư.”

Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía cánh gà, bao gồm luôn cả những người đang ngồi trên sân khấu.

Bọn họ có chút ngơ ngác. Không phải đã định người đại diện của Wonderland là Phó giám đốc Ngụy Mặc sao?

Còn phía dưới khán đài, phóng viên không ngừng giơ cao máy ảnh, chỉ cần vị Tổng giám đốc luôn giấu mặt kia xuất hiện, bọn họ sẽ không để lỡ thời cơ chộp lấy những hình ảnh đầu tiên. Bài báo đầu tiên có hình ảnh của Tổng giám đốc Wonderland, nhất định sẽ trở thành cơn sốt.

Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, Hạ Thường Hi mặc một bộ vest màu tím nhạt không hề khoa trương, thanh lịch bước lên sân khấu.

Ở dưới khán đài, loáng thoáng đã nghe thấy có vài người không kiềm được thốt lên lời tán dương vẻ đẹp của cô. Giữa một hàng ghế toàn nam nhân mặc vest đen xám cứng ngắc, cô giống như tiên nữ giáng trần, trở thành tâm điểm chú ý trong cả hội trường rộng lớn.

Ánh đèn sáng thay phiên nhau lóe lên, kéo dài đến tận lúc cô đã đứng ở chỗ ngồi của mình. Cô cầm micro, gập người cúi đầu một cái, sau đó từ tốn nói: “Xin chào các vị, tôi là Hạ Thường Hi, một nhà thiết kế thời trang, đồng thời cũng Tổng giám đốc công ty thời trang Wonderland. Lần đầu được gặp mặt, mong các vị chiếu cố.”

Cô ngồi xuống, sau đó xoay sang hai bên gật đầu chào những người còn lại.

“Hóa ra Tổng giám đốc thần bí của Wonderland chính là cô, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.” Thẩm Thụy híp mắt cười, một nụ cười gian xảo của thương nhân, đưa tay ra trước mặt cô

“Đã lâu không gặp, Chủ tịch Thẩm.” Hạ Thường Hi cũng đưa tay ra bắt tay với ông. “Chúng ta nên thành thật một chút không phải sẽ tốt hơn sao? Chuyện tôi là gì ở Wonderland, tôi nghĩ Chu An Na đã báo cáo lại cho ngài hết rồi đúng chứ?”

“Không hổ danh là con gái độc nhất của Hạ Quân Phàm, cô hành động bí mật, hệt như tác phong của cố Tổng giám đốc.”

“Ngài quá khen rồi.” Cô mỉm cười, ý hận khó khăn đè nén lại, nhưng vẫn len lỏi tóe ra sự thâm độc. “Tôi chỉ là hậu bối, nhất cử nhất động tốt nhất vẫn nên học hỏi ngài mới đúng.”

Thẩm Thụy nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, sau đó cũng nở một nụ cười đáp lễ, gật gù thầm đánh giá cô.

“Trước khi đến với phần phỏng vấn, tôi xin mời Chủ tịch Thẩm giới thiệu một chút về chuỗi sự kiện lần này của tập đoàn chúng ta.”

Thẩm Thụy và Hạ Thường Hi ngưng thôi không đấu mắt nữa, cùng lúc quay đầu nhìn về phía khán đài bên dưới.

“Sự kiện Tình nhân là sự kiện thường niên của tập đoàn Shen chúng tôi. Như các vị đã biết, Shen vinh dự là một trong những người đi đầu trong lĩnh vực trang sức đá quý, và khi nhắc đến đá quý, chúng ta thường nghĩ đến điều gì đầu tiên? Đúng vậy, chính là những chiếc nhẫn kim cương. Đã từ lâu, kim cương đã trở thành một loại biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng, một cách để chứng minh tình cảm của chúng ta dành cho đối phương, vì thế chúng tôi nghĩ rằng không có gì thích hợp để tổ chức một sự kiện lớn về trang sức đá quý như lễ Tình nhân…”

Lão già này nói nhiều quá.

Hạ Thường Hi thanh lịch giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng trong đầu thì rỗng tuếch, mọi lời nói và ngôn từ của Thẩm Thụy phát ra đều không lọt vào đầu cô. Ông ta cứ mãi thao thao bất tuyệt trước phóng viên, nhưng cô không hề để tâm đến, lời nói của ông ta thật nhàm chán, chỉ giỏi vẽ vời ra vẻ…

“Chủ tịch Thẩm, ngài có thể cho biết lí do Shen hợp tác với một thương hiệu trẻ tuổi như Wonderland không?”

Một vị phóng viên giơ tay lên đặt câu hỏi.

Hạ Thường Hi đang lơ đễnh cũng quay trở về trạng thái tập trung, khẽ nghiêng đầu thể hiện vẻ mặt mong ngóng câu trả lời từ Thẩm Thụy.

“Wonderland đang là cái tên sáng giá trong giới thời trang, mới vừa rồi bộ sưu tập Cổ tích lấy ý tưởng từ nhân vật hoạt hình đã gây cho tôi rất nhiều ấn tượng. Và tôi càng ấn tượng hơn khi đến tham quan một cửa hàng của họ và tận mắt nhìn thấy chuỗi sản phẩm mùa đông vô cùng nổi tiếng trong giới. Với những đường nét tinh tế, kiểu dáng sang trọng hợp thời, tôi tin rằng Wonderland sẽ trở thành một đối tác lý tưởng cho việc kết hợp giữa thời trang và đá quý.”

“Có rất nhiều thương hiệu thời trang nội địa và quốc tế nổi tiếng đã công khai ngỏ lời muốn được hợp tác trong sự kiện Tình nhân, liệu việc hợp tác với Wonderland có phải là một quyết định quá liều lĩnh không?”

“Được các thương hiệu lớn chiếu cố là vinh dự của chúng tôi, còn về việc hợp tác với Wonderland, cá nhân tôi luôn tin vào lựa chọn của mình, và sắp tới khi buổi công chiếu bắt đầu, tôi chắc chắn các vị cũng sẽ tin rằng lựa chọn của chúng tôi là đúng đắn.”

“Hạ tổng, cô có thể chia sẻ cho mọi người biết một chút về chủ đề lần này của bộ sưu tập mới không?”

Hạ Thường Hi lắng nghe thấy câu hỏi dành cho mình, liền cầm lấy micro, giọng nói dịu dàng vừa đủ chậm để tạo thành dáng vẻ chuyên nghiệp:



“Bộ sưu tập mới của Wonderland lần này sẽ lấy cảm hứng chính từ đá quý và cô dâu. Cuộc đời của người phụ nữ có thể trải qua rất nhiều lúc thăng hoa, nhất là khi họ khoác lên mình bộ váy cưới. Tôi và đội ngũ thiết kế của Wonderland muốn dùng bộ sưu tập này để biến các cô gái trở nên xinh đẹp, kể cả khi họ đã hay chưa kết hôn, giống như đá quý vậy, dù bất cứ lúc nào cũng có thể tỏa sáng.”

“Chúng tôi có thể biết tên của bộ sưu tập mới chứ?”

“Là “Hạnh phúc”.” Hạ Thường Hi mỉm cười ngọt ngào. “Nhưng mọi người nhớ chỉ được đăng bài sau khi chúng tôi đã công bố xong tên của bộ sưu tập vào tối nay nhé.”

Cả hội trường đồng loạt cười rộ. Thẩm Thụy ngồi bên cạnh cô cũng bật cười, không rõ là nụ cười thật hay cố ý tạo kiểu.

“Chủ tịch Thẩm, ngài xem trọng đá quý và tình yêu như vậy, tài sản và doanh nghiệp đều rất đáng ngưỡng mộ, nhưng đến giờ vẫn còn độc thân, liệu có phải giống như người ta thường nói rằng “đỏ bạc đen tình” không?”

“Vị phóng viên này, sao cô lại thích trêu chọc tôi như vậy nhỉ?” Thẩm Thụy cười phá lên, sau đó ý vị liếc nhìn sang Hạ Thường Hi, rồi lại nhìn về phía người phóng viên vừa đặt câu hỏi. “Thật ra tôi là một người rất cổ điển, chuyện tình cảm đời tư cũng vậy, có lẽ nên thuận theo tự nhiên. Nhưng nếu được, tôi mong người có thể nắm tay tôi đến cuối đời có thể giống như Hạ tiểu thư, xinh đẹp, thanh thuần và có gì đó bí ẩn.”

Mọi âm thanh trong hội trường đều ngưng lại, trở thành một hồi tĩnh lặng. Sau đó tiếng xì xào bàn tán vang lên...

Hạ Thường Hi vốn đang chăm chú nghe ông ta trả lời phỏng vấn, vừa nghe xong liền không nhịn được đơ người, nụ cười hóa cứng nhắc, quay sang nhìn ông ta.

Bằng ánh mắt, cô giống như muốn đâm xuyên đầu lão già này.

“Chủ tịch Thẩm, ngài đang làm cái gì vậy?” Người ngồi ở phía bên còn lại của Thẩm Thụy cũng rất bất ngờ, ghé đầu nói nhỏ bên tai ông ta, nhưng vẫn đủ để cô loáng thoáng nghe ra được.

“Chủ tịch Thẩm, chúng tôi có thể hiểu rằng ngài có ý muốn phát triển một mối quan hệ lâu dài với Hạ tổng chứ?”

"Chủ tịch Thẩm, có phải ngài và Hạ tổng đang trong một mối quan hệ nam nữ không?"

“Được rồi, tôi nghĩ chủ đề chính của ngày hôm nay phải là sự kiện Tình nhân và bộ sưu tập Hạnh phúc đúng chứ? Chuyện tình cảm riêng tư của chúng tôi, tôi sẽ nói vào một dịp khác vậy.”

Câu chuyện tạm thời lắng xuống, nhưng Hạ Thường Hi vẫn không kiềm được mà chĩa ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao về phía Thẩm Thụy.

Chúng tôi? Ông ta nghĩ gì mà lại có thể đặt mình bên cạnh cô?

Thật kinh tởm.

Phóng viên hỏi thêm vài câu hỏi, sau đó buổi họp báo kết thúc.

Lúc bước xuống khỏi sân khấu, Hạ Thường Hi và những người còn lại đều bị vệ sĩ bao quanh, phóng viên như đàn ong vỡ tổ chạy đến, thay phiên nhau giơ cao micro về phía bọn họ.

“Chủ tịch Thẩm, có phải Hạ tiểu thư thật sự là hình mẫu lý tưởng của ngài không?”

“Hạ tổng, đối với lời bày tỏ của Chủ tịch Thẩm cô cảm thấy thế nào?”

“Hạ tổng, có phải cô vì khoảng cách tuổi tác quá lớn nên từ chối Chủ tịch Thẩm không?”

Trong lúc hàng loạt những câu hỏi vô bổ ập đến, không biết là từ người phóng viên nào, lại hô lớn: “Tôi nhận ra rồi! Cô chính là con gái của cố Tổng giám đốc Innal Hạ Quân Phàm! Cô đã từng xuất hiện trong tiệc đấu giá nhà họ Trịnh!”

“Cái gì? Thật sao? Hạ tiểu thư, cho tôi hỏi cô là người duy nhất còn sống sót sau hỏa hoạn Hoa Sơn, cô có ý kiến gì về vụ hỏa hoạn đó không?”

“Chủ tịch Thẩm, có phải ngài đã biết thân thế của Hạ tổng trước đó không? Thẩm gia và Hạ gia sẽ liên hôn trong tương lai chứ?”

“Hạ tổng, có phải có điều gì đó uẩn khúc phía sau vụ hỏa hoạn Hoa Sơn, nên cô mới không ra mặt dưới danh nghĩa Tổng giám đốc Wonderland?”

“Hạ tiểu thư, trong tương lai cô và Chủ tịch Thẩm vẫn sẽ duy trì mối quan hệ nam nữ chứ?”

“Chủ tịch Thẩm, không biết Hạ tiểu thư có điều gì mà khiến ông phải chú ý?”

“Hạ tiểu thư, chúng tôi có thể mong chờ tin vui từ hai người trong ngày lễ Tình nhân chứ?”

Chặng đường từ sân khấu đến phòng nghỉ không quá xa, nhưng lại tưởng như leo hết một ngọn núi. Phóng viên bu quanh như một bầy ong, họp báo kết thúc rồi họ cũng không thèm giữ phép tắc, chuyên tâm đặt loại câu hỏi bới móc đời tư, camera cũng không ngừng lóe sáng như muốn bắt lấy hết khoảnh khắc vô ý xấu xí nào đó của người trong cuộc.

Trải qua một trận vũ bão, vệ sĩ cuối cùng cũng đưa được Hạ Thường Hi và những người khác vào phòng nghỉ.

Cửa vừa đóng lại, cô liền không hề kiềm chế mà tức giận, giọng nói lạnh lùng nói với Thẩm Thụy: “Chủ tịch Thẩm, ngài nói như vậy trước mặt các phóng viên là có ý gì?”

“Hạ tiểu thư, đó chỉ là một cách lôi kéo sự chú ý đến sự kiện của chúng ta, tôi xin lỗi nếu như đã vô tình khiến cô phiền lòng.” Thẩm Thụy cầm lấy ly nước vệ sĩ đưa cho, khoan khoái uống một ngụm.

“Chủ tịch Thẩm cũng đã lớn tuổi, tôi nghĩ cách thức PR này không hề thích hợp với ngài.”

Đây là cô đã nói giảm cho ông ta, cô hiện giờ thật sự rất muốn chỉ thẳng vào mặt ông ta mà quát lên “Đồ ấu trĩ”.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã làm phiền cô, Hạ tiểu thư. Nhưng cô biết đấy, cánh nhà báo và quần chúng rất thích những thứ giật gân, mối quan hệ mập mờ giữa một nữ tổng tài trẻ đẹp và một vị chủ tịch già nghe có vẻ vô cùng cảm động và rất thích hợp trong lễ Tình nhân này mà không phải sao?”

Thật buồn nôn!

Hạ Thường Hi nhếch môi cười khinh miệt. Cô thật sự không nghĩ đến lão già này còn kinh tởm hơn những gì cô đã tưởng tượng, vì lợi ích mà sẵn sàng làm mọi thứ.

“Ngài cũng làm những thứ kì lạ như vậy với những đối tác khác sao? Những thứ mà ngài gọi là lôi kéo sự chú ý đấy?”

“Hạ tổng à, cô bớt giận đi, tôi thấy Chủ tịch Thẩm cũng là vì doanh thu của sự kiện lần này thôi mà.” Một người đại diện từ công ty khác tiến tới nói đỡ cho Thẩm Thụy.

“Đúng vậy đấy. Chủ tịch Thẩm cũng phải nhún nhường để tạo danh tiếng cho bộ sưu tập, cô là hậu bối cũng nên học hỏi mà hi sinh mới đúng.” Một người khác thậm chí còn làm quá trớn hơn, kéo cô qua một bên buông lời nịnh hót ông ta.

Những người ở đây chẳng có ai là liêm chính, bọn họ đều nhìn thấy chiêu trò bẩn thỉu của Thẩm Thụy, nhưng đều sợ uy quyền và thế lực của ông ta, nên đều ngoảnh mặt làm ngơ quay sang chĩa họng súng về phía cô để bảo vệ thị uy cho ông ta.

“Hạ tiểu thư, tôi nghĩ cô nên nói xin lỗi Chủ tịch Thẩm một tiếng.” Người đàn ông đang đứng cạnh cô thấy cô không phản ứng, còn nghĩ rằng cô đã bắt đầu sợ sệt, nên mỉm cười biến thái nhìn cô. “Nếu cô cảm thấy ngài ấy là một con cáo già, thì cũng nên nhìn lại mình, một tiểu yêu tinh không biết trời đất.”

Từ lúc cô công khai thân phận, bước lên sân khấu, đám người này đã không che giấu được cơn đói khát muốn chiếm lấy cô. Vóc dáng này, khuôn mặt này, không nên gồng mình ngồi ngang hàng với tai to mặt lớn bọn họ. So với chức danh tổng tài, trong mắt những người đàn ông này cô thích hợp làm một ả tình nhân phong tình vạn chủng trên giường hơn. Dù không nói ra, nhưng ở đây ai cũng đều đã tưởng tượng được thân hình gợi cảm của cô khi nằm dưới thân đàn ông rồi.

Nhưng không nghĩ đến Hạ Thường Hi cô chỉ đang cắn răng nhẫn nhịn, nghe thấy lời ông ta nói xong liền quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đáng sợ.

“Đây không phải chuyện của ông.” Cô giật tay ra khỏi bàn tay kinh tởm của người đàn ông, nhấc bước chân đi về phía cửa sau.

Lúc bàn tay cô chuẩn bị hạ xuống mở cửa, cô nhớ đến điều gì đó, chậm rãi quay đầu cười khiêu khích hướng đến Thẩm Thụy: “Phải rồi, nếu Chủ tịch Thẩm thích tạo scandal, thích lôi kéo sự chú ý, tôi có một chủ đề có thể giúp ngài giải tỏa được sở thích này đấy.”

Thẩm Thụy thích thú nhìn cô, không lên tiếng.

“Sự thật đằng sau vụ hỏa hoạn ở biệt thự Hoa Sơn, ngài thấy thế nào?” Nụ cười của cô ngày càng tươi. “Phóng viên lúc nãy có vẻ rất quan tâm đến nó, chỉ cần ngài cảm thấy thích, tôi sẵn sàng giúp ngài tạo scandal về nó, được chứ?”

Hạ Thường Hi nói xong những lời này, liền mạnh mẽ mở cửa, bước đi rời khỏi phòng nghỉ đang ngập tràn mùi thuốc súng, bỏ lại sau lưng đám người đầu óc sáo rỗng, và cả Thẩm Thụy khuôn mặt đã sớm tái ngắt, lạnh tạnh như không còn một giọt máu.

Trương Vân Nhã đã đứng đợi sẵn ở hành lang, Phong cũng không biết từ đâu mà xuất hiện sau lưng cô, cùng với Hạ Thường Hi tiến thẳng ra ngoài sảnh lớn.

“Hạ tổng, thư kí của Chủ tịch Thẩm vừa gửi lời mời muốn mời cô cùng ăn tối với Hội đồng ở nhà hàng Zest.”

“Tôi không đi, nói với Phó tổng Ngụy đi thay tôi.”

“Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay. Và còn một chuyện nữa, phòng đối ngoại đang bị quá tải vì tin tức về mối quan hệ của cô và Chủ tịch Thẩm, cô muốn giải quyết thế nào?”

“Bảo họ nói rõ chúng tôi chỉ là quan hệ làm ăn, dùng cách nào cũng được, đừng để tin tức nào mờ ám về tôi xuất hiện trên báo.”

“Vâng, tôi đã rõ.”

Trương Vân Nhã thân là thư kí của Hạ Thường Hi, không ngừng sử dụng điện thoại dù là đang đi trên đường hay đang dùng bữa, đối với cô chuyện này đã trở nên quen thuộc.

“Lúc nãy biểu hiện của cô không tồi.” Phong luôn đi phía sau cô, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường ngày, nghe không ra được bất cứ loại cảm xúc nào khác.

“Tôi hận không thể để anh xuất hiện giết cái lão già chết tiệt đó.” Ánh mắt Hạ Thường Hi tóe ra lửa giận ngùn ngụt, giày cao gót bị cô dùng lực đạp lên vang lên từng tiếng sắc lạnh.

“Bình tĩnh đi.” Phong lười biếng cất giọng. “Đừng làm gì nằm ngoài kế hoạch.”

“Tôi biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play