“Hôm nay như vậy là được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Tan họp.” Sở Lập Thành nói xong liền thoát khỏi cuộc họp, đóng laptop lại.
Anh tựa người vào sofa trong phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơn mưa bên ngoài tuôn xuống xối xả, tiếng nước đập lên kính nghe “lộp bộp” đều đặn, kèm theo hơi lạnh từ bên ngoài thấm qua lớp tường dày lan tỏa trong phòng lớn. Dù đã mở sáng đèn, nhưng không hiểu vì sao căn phòng này vẫn lạnh lẽo, tịch mịch như vậy.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm anh giật mình mở mắt, bàn tay lười biếng vơ lấy điện thoại, giọng điệu anh mệt mỏi bắt máy: “Alo.”
“Sở tổng, đã khôi phục thành công dữ liệu từ camera rồi!” Ở đầu dây bên kia, Ken không nén nổi sự vui mừng mà cao giọng, gần như hét to vào điện thoại.
Sở Lập Thành ngay khi nhận được thông tin ánh mắt liền sáng rỡ, trừng to.
“Cậu nói thật chứ?”
“Vâng! Tôi đã tự mình kiểm tra, hình ảnh đã trở lại bình thường, chỉ cần tìm ra được dữ liệu chính xác của đêm hôm đó nữa thôi.”
“Tốt, cậu mau làm đi, nhất định phải kiếm ra cho tôi.”
“Tôi sẽ làm ngay.”
Cuộc gọi kết thúc, Sở Lập Thành nắm chặt điện thoại trong tay, thầm thở phào trong lòng.
Mọi thứ sắp kết thúc rồi, tất cả sẽ sớm trở về với đúng quỹ đạo của nó…
Trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh của Hạ Thường Hi, trái tim nhen nhóm lên một tia hạnh phúc. Anh nhớ đến chiếc nhẫn đã tự tay đeo cho cô, môi mỏng cứ thế vô thức cong lên mỉm cười.
Tiếng mưa lại “lộp bộp” rơi vào tai, Sở Lập Thành mới sực nhớ ra lúc nãy đã nói sau khi họp xong sẽ gọi cho Hạ Thường Hi, liền cầm lấy điện thoại đứng dậy đến cửa sổ sát đất, bấm số gọi cho cô.
“Số máy quý khách vừa gọi…”
Tiếng tổng đài máy móc phát ra chưa được một nửa thì Sở Lập Thành liền cúp máy. Anh khẽ cau mày, sao cô lại tắt điện thoại?
Theo lẽ thông thường, Hạ Thường Hi khi họp sẽ chuyển điện thoại sang chế độ rung hoặc chế độ im lặng, nếu anh gọi đến sẽ có âm thanh của tiếng nhạc chờ. Mà cô chưa bao giờ khóa máy, kể cả khi đang trong tâm trạng xấu.
Càng nghĩ Sở Lập Thành càng cảm thấy kì lạ, cúi đầu bấm số gọi cho Phong.
Tiếng chuông reng lên rất lâu, khiến anh không khỏi sốt ruột. Ánh mắt anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mưa đang rơi nặng hạt hơn, thậm chí còn có một tia sét sáng lòa xẹt ngang cùng tiếng sấm, anh càng cảm thấy lo lắng.
“Alo.”
Cuối cùng Phong cũng bắt máy, Sở Lập Thành liền nóng ruột trách mắng: “Làm gì mà lâu vậy? Cậu đang ở đâu?”
“Mới vừa tắm xong.” Phong khó chịu trả lời.
“Thường Hi đang ở đâu?”
“Cô tiểu thư đó không phải đang ở Phượng Hoàng Đỏ sao?” Phong nâng giọng hỏi ngược lại.
Mi tâm Sở Lập Thành lập tức cau lại, tức giận nói vào điện thoại: “Không phải lúc để đùa, cậu có đưa Thường Hi về Phồn Hoa cẩn thận không? Mình không gọi được cho cô ấy.”
“Tên điên này, mình bảo là cô ấy đang ở Phượng Hoàng Đỏ mà.” Phong dường như cũng đang trở nên khó chịu, trả lời gắt gỏng, sau đó lại như nhận ra gì đó, kinh ngạc: “Không lẽ Hạ Thường Hi vẫn chưa trở về?”
“Phong, cậu có biết bản thân đang nói gì không vậy? Không phải mình nói cậu theo sát bảo vệ Thường Hi sao?” Sở Lập Thành nhận ra tình hình không ổn, xoay người cầm lấy áo khoác.
“Lúc nãy cô ấy nói mình chở về Phượng Hoàng Đỏ, sau đó để xe lại rồi đi taxi về, chỉ có nhiêu đó thôi.”
“Chết tiệt, Thường Hi mà xảy ra chuyện thì mình sẽ giết cậu.” Sở Lập Thành lấy chìa khóa xe trên bàn, mở cửa.
“Cậu bình tĩnh đã, bây giờ cậu ở yên đó liên lạc cho vệ sĩ và kiểm tra camera giao thông đi, để mình đi tìm cô ấy.” Phong gấp gáp nói. “Tên ngốc cậu đừng có chạy ra ngoài, trời đang mưa cậu mà đi kiểu gì cũng sẽ có tai nạn, có nghe không?” Anh nói một tràng dài, nhưng lại không nghe thấy ai trả lời. “Alo? Lập Thành? Sở Lập Thành?”
“Mình tìm được cô ấy rồi.”
“Hả…” Phong còn chưa nói dứt câu, cuộc gọi đã tắt.
Sở Lập Thành đứng ngay tại cửa ra vào, nhíu mày nhìn thân ảnh đang ngồi trước cửa.
Hạ Thường Hi cả người ướt sũng, vô lực ngồi thụp trên sàn nhà, trên tay vẫn còn cầm một chai rượu lớn, điện thoại và túi xách văng tứ tung ở xung quanh. Trông cô lúc này thật thảm hại.
Sở Lập Thành vứt chìa khóa và áo khoác lên tủ giày, bước tới cầm lấy đồ đạc của cô bỏ vào túi xách, sau đó dùng hai tay bế thốc cô lên trở vào phòng.
Sao cô lại xuất hiện ở đây với bộ dạng khó coi như vậy?
“Thường Hi.” Giọng anh thâm trầm gọi tên cô không ngừng, vừa đi đến phòng ngủ vừa gọi, nhưng cô dường như đã mất ý thức, vô lực nằm trên tay anh.
Anh bế cô vào phòng tắm, mở nước ấm xả lên người cô, cẩn thận cởi quần áo tắm sơ qua cho cô, cả người cô toàn mùi rượu nồng nặc, anh cau mày khó chịu, nhanh chóng lấy đồ ngủ dày mặc vào cho cô, sau đó lại bế cô đặt lên giường, dùng máy sấy sấy tóc cho cô.
Sở Lập Thành còn chưa nhìn Hạ Thường Hi được bao lâu thì đã đứng dậy ra ngoài phòng bếp pha trà giải rượu.
Trong lúc đó, hơi ấm từ máy sưởi đã sớm đánh thức Hạ Thường Hi, cô vẫn còn say, trong đầu ngoại trừ ý nghĩ muốn được uống rượu còn lại không còn gì khác. Cô đùng chân đá chăn rơi xuống đất, nhìn dáo dát xung quanh, liền phát hiện ra chai rượu lúc nãy cô uống đã được Sở Lập Thành đặt trên bàn nhỏ trong phòng.
Hạ Thường Hi xiêu vẹo bước xuống giường, gấp gáp cầm lấy chai rượu ngửa đầu uống ừng ực.
Hương vị rượu vừa chát vừa đắng, xen lẫn vị chua chua ngọt ngọt len lỏi khắp cơ thể, khiến đầu óc cô lại lâng lâng, trời đất quay cuồng không còn phân biệt được gì nữa.
Cô nuốt ngụm rượu chưa được mấy giây liền uống thêm một ngụm.
Mọi thứ đau khổ cứ lần lượt hiện lên trong cơn say: hỏa hoạn trong đêm đông khi còn bé, đêm kinh hoàng tuổi 18, trận hoan ái ở Shangri-La, những tiếng chửi rủa của Lệ Phương, tiếng cười cợt nhả của Hạ Thiên Hoa, từng thứ từng thứ ảo ảnh cứ thể xuất hiện, sau đó dừng lại ngay khoảnh khắc Lục Minh Viễn hôn Hạ Thiên Hoa, đè cô ta xuống sofa đầy thâm tình…
“Minh Viễn…” Hạ Thường Hi vô thức thốt lên tên anh, nước mắt theo đó rơi xuống, men rượu đã lột sạch mọi kiên cường mà cô đã tạo nên…
Bên tai cô loáng thoáng nghe thấy âm thanh lục đục bên ngoài, ánh mắt mê man liền sáng rỡ, khóe môi cong lên đầy hy vọng: “Là anh sao… Minh Viễn…”
Hạ Thường Hi ôm lấy chai rượu trong tay, lắc lư đi ra khỏi phòng ngủ, bắt gặp ngay bóng dáng người đàn ông bận bịu pha trà giải rượu.
Sở Lập Thành đương nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề của cô, liền ngẩng đầu: “Em tỉnh rồi?”
“Anh…” Hạ Thường Hi lại ngửa đầu uống rượu, xiêu vẹo bước đến, nhưng chỉ mới tới bàn ăn cô đã dừng lại, chống tay lên bàn tìm thế cân bằng.
Sở Lập Thành nhìn tình trạng của cô không khỏi sốt sắng, buông ly trà trong tay chạy đến, đỡ cô ngồi xuống ghế.
“Sao không nằm nghỉ một chút, chạy ra đây làm gì?”
Đôi mắt Hạ Thường Hi nặng trĩu, nhưng vẫn cố chấp muốn mở mắt. Cô muốn nhìn cho rõ người đàn ông trước mắt cô là ai, có phải là anh Minh Viễn của cô hay không?
Thật thần kì, dù say, nhưng cô lại nhìn ra được trước mắt cô là Sở Lập Thành.
“Haha…” Khóe môi cô hé mở, cười lên quái dị. “Mới nãy em còn thấy là anh Minh Viễn mà… Sao bây giờ lại là anh?”
“Em nói gì?” Vẻ mặt Sở Lập Thành cứng nhắc, khụy một gối xuống ngẩng đầu đối diện với cô.
Không lẽ cô đang nghĩ anh là Lục Minh Viễn?
“Thành…” Hạ Thường Hi chu môi, hai tay đưa ra ôm lấy mặt anh, hết vuốt ve rồi lại lật trái lật phải. “Ưm… Sao lại là anh?”
“Không phải anh thì em muốn là ai?” Sở Lập Thành cau mày, giọng nói chất chứa cơn giận đang sắp bùng phát.
“Em muốn…” Lời nói của cô giống như nhựa đường, đã khó nghe lại còn kéo dài. “Em muốn ai hả…” Cô cười lên. “Em cũng không biết nữa…”
Có vẻ như cô đã say bê bết lắm rồi, đã thành ra cái dạng này.
Sở Lập Thành thở dài, vừa khó chịu vừa xót xa.
“Ngoan, anh đưa em về phòng ngủ.” Anh vỗ lên mu bàn tay cô, kéo hai tay đang đặt bên má mình xuống, nhích người muốn bế cô lên.
“Không chịu!” Hạ Thường Hi đột nhiên la lên, hất tay anh.
Sở Lập Thành bị cô hất ra, ngạc nhiên nhìn cô. Bộ dạng của cô như ma men, khiến anh càng bực mình, nếu có thể anh nhất định sẽ đập vào gáy cô cho cô bất tỉnh, nhưng anh lại không muốn cô đau.
“Thường Hi, ngoan ngoãn nghe lời, về phòng ngủ với anh.” Anh dịu giọng, vỗ về cô như con nít.
Không biết Hạ Thường Hi có nghe thấy lời anh nói hay không, nhưng lại cứ gật gù như con lật đật, mắt không giống như đang nhắm, mà cũng không phải đang mở. Sau đó đột nhiên cô lại ôm lấy mặt anh lần nữa, say xỉn nói:
“Đồ tàn nhẫn… Có phải anh biết em thích anh… nên cố tình hôn cô ấy trước mặt em như vậy không…”
Sở Lập Thành tiếp tục cau mày, nhăn nhó nhìn cô. Dựa vào lời mà cô thốt ra, anh chắc chắn cô đang nói đến một người đàn ông khác.
“Anh…” Cô đẩy mặt anh ra, tay cuộn thành nắm liên tục đấm “thùm thụp” lên người anh. “Mau nói đi… Hạ Thiên Hoa có gì tốt… Có thể tốt hơn em sao… Cô ta chỉ là một con hồ ly đội lốt người… Cô ta hại em mất hết mọi thứ… Anh còn yêu cô ta sao…”
Hạ Thiên Hoa?
Sắc mặt Sở Lập Thành càng khó coi hơn, cô rõ ràng là đang nói đến Lục Minh Viễn.
Anh không thể hiểu nổi, vì sao trong lòng cô không thể nào vứt đi cái tên đó? Dù cho anh dùng hết tình cảm, dùng hết chân thành cũng không thể chiếm trọn vẹn trái tim cô, vẫn mắc kẹt phải ba chữ “Lục Minh Viễn”.
Ở bên cạnh cô đến tận bây giờ, Sở Lập Thành chưa bao giờ nhìn thấy cô say tí bỉ như thế này, đã vậy còn đau đớn thốt lên nỗi oan ức đã giấu kín đối với một người đàn ông khác. Anh thật sự hận bản thân đã quá yêu cô, nếu không vì quá yêu, ngay lúc này anh cũng sẽ không khó chịu nhiều như vậy.
Sở Lập Thành ghen với Trịnh Minh Thành một phần, thì càng ghen tị với Lục Minh Viễn gấp trăm lần. Người anh nóng lên muốn nhào đến moi tim gan của Hạ Thường Hi, sau đó bóp nát những gì có liên quan đến người đàn ông đó. Ngay lúc này, anh rất muốn giết người!
“Minh Viễn…” Hạ Thường Hi đột nhiên dịu giọng, nước mắt rơi xuống thành hàng, cúi người gục lên vai anh. “Một chút tình cảm với em anh cũng không có sao…”
Khoảnh khắc nghe thấy cô nói bên tai, nước mắt cô thấm lên vai áo, trái tim Sở Lập Thành như vỡ thành từng mảnh.
“Tại sao… Tại sao…”
Hạ Thường Hi khóc nấc thành từng tiếng, hơi rượu cùng mùi hương thơm mát từ cơ thể cô xông vào mũi Sở Lập Thành khiến cơn giận của anh như miệng núi lửa sắp phun trào. Anh nắm lấy vai cô muốn đẩy ra, lần này có lẽ anh thật sự không thể kiên nhẫn dỗ dành cô được nữa rồi, anh sợ bản thân sẽ lại làm tổn thương cô mất.
Ngay lúc hai tay anh vừa dùng lực, Hạ Thường Hi lại bất ngờ ngồi thẳng dậy, siết lấy vai anh, khuôn mặt đẫm nước mắt nói: “Tại sao… Những lúc như thế này anh lại ở đây…”
Sở Lập Thành trong nháy mắt liền đơ người.
“Thành… Anh rõ ràng biết em để ý Minh Viễn… Nhưng tại sao lại vẫn ở bên cạnh em… Anh như vậy em vô cùng khó xử…” Hạ Thường Hi khóc to hơn, ngón tay nhỏ nhắn bám chặt lên đôi vai rắn chắn của anh.
Trong một giây Sở Lập Thành tưởng cô đã tỉnh rượu, anh nhìn khuôn mặt cô, cố gắng tiếp thu lời cô vừa nói, cũng quên đi ý định muốn đẩy cô ra.
“Em không muốn tổn thương anh… Em muốn quên Minh Viễn đi… Trái tim em rất nhỏ… Không thể chứa được một lúc cả hai người đàn ông… Anh hiểu không…”
“Thường Hi…” Sở Lập Thành kéo cô vào lòng, ôm chặt cô. “Anh cũng vậy, anh cũng muốn em quên đi Lục Minh Viễn. Em đã nhận lời cầu hôn của anh, sẽ là vợ của anh trong tương lai, dù có chết anh cũng không muốn trái tim em có thêm người đàn ông khác ngoài anh.”
“Thành…” Hạ Thường Hi thút thít. “Em muốn quên đi anh ấy… Nhưng tại sao lại khó như vậy…”
Sở Lập Thành siết vòng tay, như muốn khảm cô vào người, gay gắt nói: “Không khó. Từ bây giờ em chỉ cần nhìn anh thôi, đừng để ý đến bất cứ ai khác ngoài anh.”
Anh nói xong, liền tách người hôn lấy đôi môi của cô. Nụ hôn của anh như loài sư tử đang cắn xé con mồi, mạnh bạo chà xát lên đôi môi đỏ mọng. Bởi vì đối phương đang có men say trong người, anh dễ dàng cạy mở miệng cô đưa lưỡi vào, quấn quýt chiếc lưỡi của cô.
Hạ Thường Hi bị Sở Lập Thành hôn bất ngờ cũng rất nhiệt tình hưởng ứng, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả anh. Cô bám lấy cổ anh, chủ động đưa lưỡi ra cùng anh trêu đùa, táo bạo cắn lấy môi anh rồi hôn lên cuồng dã.
Sở Lập Thành theo đà bế thốc cơ thể nhỏ bé của cô đặt lên bàn ăn, bàn tay thô ráp của anh men theo đường cong của cơ thể cô kéo quần ngủ của cô xuống, kéo luôn cả quần lót màu trắng, lộ ra nơi tư mật hấp dẫn nữ tính. Anh một tay cách lớp áo xoa nắn bầu ngực no tròn, một tay để ở giữa chân cô mơn trớn.
“A…” Hạ Thường Hi run lên, tách khỏi môi anh, men rượu khiến khoái cảm của cô tăng lên gấp bội. “Thành…”
“Thường Hi…” Anh cúi đầu gặm cắn cần cổ trắng nõn, cố ý để lại hai ba vết hôn đỏ chói hút mắt.
Cơ thể cô run lên theo từng chuyển động của bàn tay anh, những ngón tay như đang điều khiến cô trở thành một con rối, khiến đầu óc cô xoay mòng, mắt nhắm nghiền vui sướng.
Sở Lập Thành hôn lên môi một cô một cái, sau đó quỳ một chân xuống chôn mặt vào giữa hai chân cô.
“A… A… Thành…”
Lưỡi của anh như con rắn chui vào nơi sâu khít của Hạ Thường Hi, khéo léo trêu chọc những điểm nhạy cảm của cô khiến cô giật bắn người, ưỡn người lên đón nhận từng đợt khoái cảm anh mang tới.
Hai bàn tay cô không tự chủ được nắm lấy tóc anh, môi bật lên từng tiếng rên rỉ dâm đãng, hưởng ứng nhiệt liệt những kích thích của anh.
Sở Lập Thành mút lấy cánh hoa của cô, rồi lại đưa lưỡi liếm lên bắp đùi thon mịn, sau đó đứng dậy giật phăng áo sơ mi trên người ném xuống đất, rồi lại đưa tay cởi áo ngủ của cô vứt sang một bên, thô bạo bóp lấy hai bầu ngực ngạo nghễ mà cắn mút.
Âm thanh ướt át từ miệng anh phát ra vang lên, vô cùng rõ ràng lọt vào tai Hạ Thường Hi, cô thần hồn điên đảo ôm lấy vai anh, giọng nói đứt quãng yếu ớt phát ra: “Thành… Khoan đã…”
“Anh không chờ được.” Sở Lập Thành vừa hôn lên nụ hoa của cô vừa nói, sau đó liếm một đường từ ngực đến cằm cô, chuẩn xác dừng lại ở môi cô khóa lại.
Trong đầu Hạ Thường Hi không có bất cứ suy nghĩ nào, cô hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm. Bàn tay vô thức cạy mở thắt lưng của Sở Lập Thành, kéo khóa quần của anh lôi ra cự vật đã sớm cứng ngắt. Cô động tay, vuốt ve lên xuống mơn trớn dục vọng của anh, môi vẫn không ngừng cùng anh triền miên.
Bàn tay hư của cô đương nhiên khiến Sở Lập Thành càng si mê, anh cũng hưởng ứng cùng cô, đưa một tay xuống nơi nhạy cảm của cô chơi đùa. Bản lĩnh đàn ông của anh tăng vụt, tốc độ di chuyển tay nhanh hơn bình thường, như muốn khuấy đảo toàn bộ nơi sâu hút phía dưới.
“A…” Hai ngươi vô thức cùng lúc tách môi, thở mạnh tìm dưỡng khí.
“Ưm… Thành… Em chịu không nổi…” Hạ Thường Hi vừa thở vừa rên rỉ, bàn tay đang mơn trớn phân thân của anh càng vuốt ve nhanh hơn.
“Nhịn một chút… Ra cùng anh…” Sở Lập Thành cũng đang bị khoái cảm làm lu mờ lí trí, trầm giọng nói với cô. “Nhanh hơn nữa…”
Hạ Thường Hi như bị tiếng đốc thúc của anh thôi miên, đẩy nhanh tốc độ tay, đồng thời bị ngón tay của anh khuấy đảo. Hai người điên cuồng thỏa mãn dục vọng, sau đó cùng kêu lên một tiếng, ngửa đầu phóng thích toàn bộ chất dịch ấm nóng.
Cả hai bộ phận nhạy cảm nam nữ đều bị tinh dịch trắng đục của Sở Lập Thành và chất dịch của Hạ Thường Hi trộn lẫn dính vào.
Hạ Thường Hi sau khi lên đỉnh vẫn chưa đến mức bất tỉnh, nhưng đầu óc đã gần như mê man, khó khăn lắm mới có thể chống tay sang hai bên để không ngã xuống.
Nhìn dáng vẻ dâm dục của cô, Sở Lập Thành vừa mới qua cơn cao trào lại sung sức trở lại, “người anh em” của anh vẫn còn đang biểu tình muốn tiếp tục, anh đưa tay cầm lấy chai rượu mà cô đang uống dở, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó bóp lấy má cô há miệng trực tiếp đưa rượu vào.
Chất lỏng màu đỏ trôi xuống cổ họng đánh thức Hạ Thường Hi, còn khéo léo tràn qua khóe môi cô chảy xuống cổ.
Sở Lập Thành cúi đầu đưa lưỡi liếm sạch rượu trên người cô, sau đó lần nữa ngửa đầu, uống cạn rượu còn sót lại trong chai, mạnh mẽ đặt chai rượu lên bàn.
“Thường Hi…” Anh khẽ gọi tên cô, tay vòng qua eo đỡ cô không bị ngã xuống.
Hạ Thường Hi gật gù “ưm” một tiếng, cô vẫn còn chưa dứt được khoái cảm vừa đi qua.
“Em có biết anh là ai không?”
Sở Lập Thành biết bản thân hỏi câu hỏi này rất buồn cười. Nhưng anh muốn chắc chắn rằng người con gái này đang muốn anh, chứ không phải tưởng tượng ra một tên đàn ông nào khác.
“Anh là…” Hạ Thường Hi lại kéo dài giọng. “Đương nhiên là Thành rồi…”
Nhận được câu trả lời như mong muốn, Sở Lập Thành mới hài lòng mỉm cười, nâng tay bế cô lên hướng về phòng ngủ.
Chiếc giường lớn màu đen như đám mây bồng bềnh đón nhận cơ thể trần trụi của Hạ Thường Hi. Lưng cô vừa chạm đến drap giường có hơi lạnh thì cơ thể nhỏ nhắn lại bị cả thân người to lớn của Sở Lập Thành bao phủ.
Anh cúi người, hôn khắp cơ thể cô như đang hôn lên một thứ bảo vật vô cùng trân quý. Da thịt của cô đã hơn một tuần không có đàn ông đụng chạm, thế nên không hề có bất cứ vết tích nào, trắng nõn mịn màng như da em bé. Anh di môi từ mặt đến tận đầu ngón chân, chỉ trông nháy mắt đã có vô số dấu hôn đỏ tím xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống tạo thành một cảnh tượng nhức mắt người nhìn.
“Thường Hi…” Sở Lập Thành nắm lấy hai cổ chân cô gác lên vai, hạ người xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé. “Anh yêu em.”
Khoảnh khắc anh vừa dứt câu, cũng là lúc anh nhấn người kết nối hai cơ thể làm một.
Hạ Thường Hi nhắm mắt, rên lên vui sướng. Ở tư thế này, cự vật của anh có thể chạm rất sâu vào bên trong của cô, nhưng động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, thế nên cô không hề đau đớn, ngược lại bàn tay siết lấy drap giường, ưỡn người đón nhận dục vọng đang ập tới.
Sở Lập Thành di chuyển chậm chạp một lúc, cảm thấy bản thân thật sự đã không thể kiềm chế được nữa, cẩn thận quan sát biểu hiện của Hạ Thường Hi, sau đó đột ngột nhấn người thật mạnh, gia tăng tốc độ luận động.
“A… A…” Hạ Thường Hi trợn mắt, mỗi một cú thúc của anh đều đưa cô lên tận mây xanh.
“Thường Hi…” Sở Lập Thành ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên trán cô đầy thâm tình.
“Thành… A… Chậm lại… A…”
Hạ Thường Hi cảm giác như mình đang bị phân thân của Sở Lập Thành xé ra thành hai mảnh. Cự vật ở giữa hai chân cô liên tục thúc mạnh vào nơi sâu thẳm của cô, khiến cô thấy trước mắt mình mọi thứ như đang xoay mòng mòng, không thể nào nghĩ đến bất cứ thứ gì khác, chỉ có thể vô lực rên lên từng tiếng dâm đãng.
“A… Thành… Hôn em… Mau lên…” Móng tay cô đâm vào bờ vai anh, ánh mắt nhìn anh như đang khẩn cầu, không biết vì sao mà nước mắt lại ứa ra thành dòng.
Nhìn thấy cô rơi lệ, Sở Lập Thành một bên thân dưới ra vào mạnh mẽ, một bên cúi đầu hôn lên mắt cô, sau đó hạ môi xuống khóa môi cô lại.
Tiếng rên rỉ của cô chỉ còn là những âm thanh nức nở, hoàn toàn bị Sở Lập Thành nuốt trọn. Anh hôn cô đến khi cảm thấy đã đủ, sau đó ngừng lại, rút người ra, cô còn chưa hoàn hồn đã bị anh lật người lại, trong một giây đã lần nữa đâm người vào bên trong cô.
“A… Sâu quá…” Hạ Thường Hi cắn môi, tay bám lấy gối nằm nhàu nát.
“Anh yêu em…” Sở Lập Thành đưa tay vén mái tóc dài của cô qua một bên, cúi xuống gáy cô gặm mút. “Em là của anh… Của riêng mình anh…”
Bên trong cô ấm áp, mềm mại nhưng vô cùng cuồng nhiệt siết lấy dục vọng của anh, nơi đó trơn trượt nhưng khít khao như muốn nuốt chửng anh, khiến anh không tài nào ngăn cản bản thân phóng túng.
Đôi môi mỏng di chuyển từ gáy xuống dọc theo sống lưng cô, cứ mỗi một lần di chuyển lại cố tình để lại một dấu hôn, đánh dấu quyền chiếm hữu của anh đối với cô.
“Thành… Lạ quá…” Hạ Thường Hi vùi mặt trong gối nằm, giọng nói đứt quãng vang lên.
“Sao thế?” Sở Lập Thành ngẩng đầu đưa lưỡi liếm lên vành tài xinh đẹp của cô.
“Cơ thể em… Thật lạ… Ưm…” Hạ Thường Hi còn đang rên rỉ, thì người đàn ông phía sau lại đột ngột nhấn người thật sâu. “A… Thành…”
“Anh đây.” Nhìn thấy biểu cảm của cô, anh không nhịn được cười khẽ. “Anh yêu em.” Anh xoay mặt cô qua một bên, hôn lên đôi môi đã sớm bị cô cắn đến sưng tấy. “Anh yêu em.”
Sở Lập Thành không ngừng đẩy nhanh tốc độ, khiến cho Hạ Thường Hi không khỏi rên lên vui sướng, cho đến khi điểm nhạy cảm của cô bị anh không ngừng tàn phá, liền đạt đến cực hạn, dòng chảy ấm nóng trong người tuôn ra trơn trượt chảy lên phân thân của anh.
Tiếng thét dâm đãng của Hạ Thường Hi vang lên trong căn phòng, sau đó là âm thanh bé nhỏ của cô thở hổn hển. Nhưng còn chưa qua mấy phút, Sở Lập Thành lại lật người, anh tựa lưng vào thành giường, để cho cô quỳ đứng trên người, vô lực để anh đỡ eo cô.
Cự vật cứng ngắc dựng đứng của anh vẫn còn ướt át vì chất lỏng của cô, vô ý cạ vào nơi tư mật nữ tính nhạy cảm, khiến cơ thể cô run lên theo quán tính.
“A…” Hạ Thường Hi mệt mỏi chống tay lên vai anh, cúi đầu nhìn “người anh em” của anh đang ngạo nghễ chĩa thẳng lên trên phía dưới người cô. “Tại sao anh còn chưa ra…”
Câu hỏi vô thức trong sợ hãi của cô khiến Sở Lập Thành bật cười, anh khẽ xoa nắn eo thon của cô, giọng nam trầm thấp quyến rũ: “Muốn anh nhanh ra thì tự mình động đi, nhớ kẹp thật chặt vào.”
Hạ Thường Hi vẫn còn say xỉn, bàn tay nhỏ nhắn nghe lời anh cầm lấy vật đàn ông để ngay trước nơi nhạy cảm, cô cắn răng ngồi xuống, cẩn thận hòa làm một với anh.
“Ngoan, tiếp tục đi.” Sở Lập Thành đưa tay vỗ nhẹ lên mông cô, hối thúc cô di chuyển.
“A…” Hạ Thường Hi đưa đẩy người, để cho phía bên trong chà xát với dục vọng của anh, đầu óc quay cuồng dục tiên dục tử. “Thành… Em chết mất…”
Người cô ưỡn cong lên, khoe trọn bầu ngực no tròn ngạo nghễ trước mặt anh. Cảnh tượng này dường như là bức tranh diễm lệ đẹp nhất trong đời, khiến khoái cảm của anh tăng lên gấp bội, vật đang chôn sâu trong người cô cũng theo đó to ra.
Hạ Thường Hi chỉ mới nhấp người mấy cái liền hết sức, mệt mỏi gục lên ngực Sở Lập Thành, hổn hển thở tìm dưỡng khí, giọng nói cô thều thào không thành tiếng: “Thành… Em không tiếp tục được nữa… Khó quá…”
Sở Lập Thành cười khẽ: “Mới nhiêu đó thôi mà.” Anh ôm lấy cặp mông tròn trị của cô đưa đẩy, tiếp tục để cự vật của mình luận động trong cô.
“Ư… Thành… Chậm thôi…” Bàn tay cô lưu lại vô số vết cào lên bả vai anh.
“Siết chặt vào.” Dường như anh không để ý đến lời cô, tiếp tục gia tăng tốc độ.
Sở Lập Thành nắm lấy mông cô di chuyển mấy cái, Hạ Thường Hi liền cắn chặt lấy vai anh thét lên, dòng dịch ấm nóng một lần nữa tuôn trào lên phân thân của anh.
Nhưng anh vẫn còn chưa dừng lại, tiếp tục di chuyển, mãi đến một lúc rất lâu sau, Hạ Thường Hi tưởng như mình sắp ngất đến nơi, anh mới gầm khẽ trong họng một tiếng, phóng thích toàn bộ tinh dịch vào bên trong cô.
Cô ngồi trên người anh, gục bên vai anh nỉ non từng tiếng, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thân thể một lần nữa bị anh đè xuống dưới.
“Đêm nay vẫn còn dài.”
Sở Lập Thành vừa dứt lời, căn phòng lại bắt đầu rộn lên mùi vị sắc dục.
***
Căn hộ Soom, Thiên Tân
“Mưa to thật đấy.” Vương Hiểu Phi mặc đơn sơ một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, không che lấp nổi những dấu vết ái muội trên người, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trước piano. “Anh có thích mưa không?”
Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên bệ cửa sổ, ngón tay vẫn nhịp nhàng lướt trên phím đàn, không nhanh không chậm nói: “Trời đang lạnh đấy, lên giường rồi đắp chăn vào.”
Vương Hiểu Phi cong môi mỉm cười dịu dàng, lả lướt bước đến ngồi lên đàn piano, phím nhạc bị đè xuống vang lên những âm thanh chói tai, cô cố tình vắt chéo chân quyến rũ.
Khóe môi Hạ Thiên Vũ nhếch lên, vừa định hôn cô một cái thì điện thoại trên tủ đột nhiên vang lên. Vẻ mặt anh ngay lập tức liền khó chịu, cau mày nhăn nhó.
Vương Hiểu Phi tít mắt cười một cái, cúi đầu hôn chụt lên môi anh rồi đứng dậy chạy tới nghe điện thoại.
“Nhiệm vụ hoàn thành.” Một giọng nói của phụ nữ đầy mạnh mẽ phát ra ở đầu dây bên kia.
“Thật chứ? Các cậu làm việc năng suất thật đấy.” Vương Hiểu Phi lại đến bên cửa sổ ngồi xuống, vừa nhìn mưa rơi vừa nói chuyện. “Dữ liệu bị hỏng rất nặng, chắc mọi chuyện cũng không dễ dàng.”
“Đúng là có một chút rắc rối, nhưng cậu biết Emerald rồi đấy, cho anh ta một chai Remy thì xong chuyện ngay ấy mà.”
“Cũng phải. Ai mà nghĩ được kẻ nghiện rượu như anh ấy lại là một thiên tài máy tính chứ.” Vương Hiểu Phi cười nhẹ. “Cậu đã đặt được vé về Thiên Tân chưa?”
“Vẫn chưa, công việc ở đây vẫn còn nhiều, mình cũng không dám hứa sẽ giúp cậu trong phi vụ này đâu.”
“Thôi mà.” Cô mềm giọng, nũng nịu. “Garnet, cậu biết mình tin tưởng cậu nên mới nhờ cậu giúp lần này mà.”
“Mình hiểu. Thế nên nếu lúc đó mình có thể sắp xếp được, mình chắc chắn sẽ giúp cậu.”
“Tuyệt quá. Yêu cậu nhiều lắm.” Vương Hiểu Phi cười ngọt ngào, chu môi nói với người ở đầu dây bên kia.
“Cậu đang ở với anh chàng nhạc công đó à? Mình nghe thấy tiếng đàn.”
“Đúng vậy.” Cô lia mắt sang nhìn Hạ Thiên Vũ, vui vẻ trả lời. “Nếu muốn mình và anh ấy hạnh phúc, cậu nhất định phải trở về đấy.”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Người bên kia cười lớn. “Được rồi, mình sẽ cố gắng, ở bên đó cũng đã tối rồi, cậu mau ngủ sớm đi.”
“Mình biết rồi, vậy cậu làm việc đi nhé, nhớ giữ sức khỏe.”
Hai người chào tạm biệt nhau, sau đó cuộc gọi kết thúc.
“Ai vậy?” Hạ Thiên Vũ thấy cô đã nói chuyện xong, đứng dậy đi đến bên cạnh.
“Không có gì, chỉ là một người bạn thôi.”
"Thật sao? Anh nghe thấy em gọi người ta là Emerald và Garnet gì đó, đó không phải là đá quý sao?"
"Biệt danh thôi mà, anh đừng bận tâm." Vương Hiểu Phi nở nụ cười ngọt ngào, vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh. “Đúng là lạnh thật đấy.”
“Đi thôi, trở về giường.” Hạ Thiên Vũ đột nhiên cười gian xảo, bế cô lên, hướng về phía giường ngủ mà đi đến.
Ngoài trời, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.
Trong phòng, mùi vị tình dục càng lúc càng nồng đậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT