Độ ấm từ lòng bàn tay của anh xua tan cái lạnh giá buổi sớm, Hạ Thường Hi cũng vô thức thu bàn tay, cùng anh đan chặt mười ngón tay với nhau. Tuy cô không nói gì, nhưng trên khuôn mặt đã chợt ẩn hiện lên nét hiền dịu, khác xa với sự lạnh lùng của những ngày qua, có lẽ chỉ có anh mới có đủ khả năng khiến cô thoải mái như vậy.
"Vẫn còn giận sao?" Sở Lập Thành nhích người đến gần cô hơn, cúi đầu, bao trọn cô vào không gian riêng của mình.
"Ở đây có người đấy." Cô nghiêng đầu né tránh hơi thở đang đến gần của anh, đầu vai dựng lên muốn giữ khoảng cách.
Sở Lập Thành khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, bọn họ đang ngồi ở băng ghế cuối cùng, những người ở trên hầu như đều đang ngắm cảnh nói chuyện phiếm, hoặc đã ngủ gật do trời còn sớm, tuyệt nhiên chẳng có ai thèm chú ý đến bọn họ đang ngồi ở dưới này.
Anh lại quay đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, sau đó dùng cả hai tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô bao bọc lại, tràn đầy nhu tình nói: "Tôi xin lỗi."
Hạ Thường Hi vẫn chẳng thèm quay sang nhìn anh, giống như lời nói của anh cô đều không nghe thấy.
"Tôi xin lỗi vì đã đối xử không tốt với em. Là do tôi quá kích động nên không kiểm soát được hành vi và lời nói của mình, đã khiến em... khóc..."
Nói ra những lời này, giọng nói của Sở Lập Thành tuy vẫn luôn bình tĩnh như bình thường nhưng Hạ Thường Hi lại nghe ra được một chút run rẩy của anh, ngay cả lúc nói lên chữ cuối cùng, bàn tay của anh cũng vô thức siết chặt lại.
"Em... nói gì đi chứ?"
Nhìn thái độ dè dặt bất thường của anh, khóe môi cô vui vẻ cong lên. Đường đường là một người lãnh đạm, lạnh lùng có tiếng ở cả Wonderland và Chấn Phàm, ngay cả từ trước đến giờ đối mặt với cô anh cũng trưng ra khuôn mặt cứng nhắc, vậy mà bây giờ lại giống như đứa trẻ to xác cẩn trọng đi xin lỗi người khác sau khi làm sai.
Trông điệu bộ của anh như vậy, Hạ Thường Hi cũng không thể làm lơ xem như không thấy, nhưng nói đến chuyện tình cảm giận hờn cô lại không biết cách ăn nói, thế nên lại tiếp tục im lặng. Nhưng lần này cô rút tay ra khỏi hai tay anh, giơ cánh tay anh choàng qua vai mình, như một con mèo nhỏ dựa vào ngực anh.
Hành động bất ngờ của cô khiến anh thoáng sửng sốt, cái đầu nhỏ của cô dụi dụi vào ngực làm trong lòng anh ấm áp lên không ít, trái tim cũng đồng thời lệch mất một nhịp.
Hai người duy trì sự im lặng này suốt cả chặng đường, mà đường đến biệt thự cũng không xa lắm, đi khoảng gần 3 tiếng đã đến. Sở Lập Thành đi cùng với Ngụy Mặc và những người đứng đầu công ty, còn Hạ Thường Hi thì hòa vào đám Nhiếp Tiểu Nguyệt đến tập hợp cùng các bộ phận khác.
Trước khi vào đến biệt thự, đoàn người phải đi bộ một đoạn đường không dài lắm xuyên qua một mảnh vườn lớn, một bên là vườn cây ăn quả, một bên là vườn hoa và các loài cây khác. Khung cảnh ở đây thơ mộng, vì vậy cứ đi một chút lại có những cặp yêu nhau dừng lại muốn chụp hình. Đám Nhiếp Tiểu Nguyệt chẳng có ai có người yêu, thế nên bộ phận thiết kế bọn họ chỉ có thể kéo nhau chụp hình tập thể. Xuyên suốt quá trình đi từ cổng vào đến biệt thự, Hạ Thường Hi bị lôi lôi kéo kéo chụp ở chỗ này rồi lại chỗ khác, Sở Lập Thành đứng ở một bên quan sát cùng với Ngụy Mặc và các sếp lớn, tuy nhiên tầm mắt anh vẫn luôn hướng về phía cô.
"Sở thiếu, thức ăn nhẹ đã chuẩn bị xong hết rồi, mọi người không vào nhanh thì sẽ nguội mất." Người làm từ phía biệt thự chạy ra thúc giục anh.
Sở Lập Thành định kêu người bảo cả đoàn di chuyển nhanh một chút, nhưng sau lại nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Hạ Thường Hi bên cạnh đồng nghiệp, đáy mắt anh lại hóa dịu dàng, xoay người nói lại với người làm: "Đợi một chút đi, khoảng 30 phút nữa hâm nóng đồ ăn lại là được."
Người làm "dạ" một tiếng, sau đó chạy trở về biệt thự. Sở Lập Thành lại cho tay vào túi quần, ngắm nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô.
Vào đến biệt thự, cả công ty ăn nhẹ một chút sau đó ai về phòng nấy, sắp xếp đồ đạc rồi lại kéo từng tốp đi câu cá, đi dạo. Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành thì lại không có thời gian rãnh rỗi, vẫn là ở lại phòng riêng xử lí công việc. Mãi đến gần chiều, tiệc tất niên mới được tổ chức ngoài sân lớn, vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.
Ngụy Mặc đứng ở giữa sân, trong trang phục đời thường thoải mái, ông giơ cao ly rượu, hô lớn: "Hy vọng mọi người qua năm cũ bỏ hết chuyện buồn, mang theo niềm vui đến năm mới. Chúc cho tất cả chúng ta sẽ cùng Wonderland oanh tạc thế giới. Vì Wonderland!"
Theo sau lời ông, tất cả nhân viên cùng hô to: "Vì Wonderland!"
Khung cảnh ấm áp này toàn bộ đều thu lại vào đôi mắt Hạ Thuưường Hi, cô đứng ở một góc nhỏ đủ để nhìn được mọi thứ xung quanh, cõi lòng thầm cảm ơn những con người đang xuất hiện ở đây. Thật ra cô không quen biết tất cả bọn họ, chỉ một vài người ở các bộ phận cô hay lui tới thì cô mới quen mặt, còn lại toàn bộ chẳng có người nào mà cô quen biết. Chỉ là đây là nhân viên của cô, bọn họ đã vì Wonderland mà làm việc hết mình, nếu không có họ, cô cũng sẽ không dẫn dắt Wonderland được đến vị trí hiện tại.
Nụ cười trên môi cô thoáng hiện lên, tuy mờ nhạt nhưng đầy chân thành.
Điện thoại trong túi quần đột ngột vang lên, Phong gửi tin nhắn đến cho cô: "Tôi chuẩn bị xong rồi."
Hạ thường Hi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Sở Lập Thành, hai người dường như đã hiểu ý đối phương, cùng lúc lánh mặt đi chỗ khác.
***
Phòng sinh hoạt tập thể, Chu An Na bị Phong trói chặt vào ghế, miệng bị dán chặt bằng một miếng băng keo.
Cô ta không ngừng cựa quậy, miệng kêu lên những âm thanh vô vọng, dùng ánh mắt cầu xin và sợ hãi để nhìn người đàn ông đang mặc một thân màu đen kịt, thậm chí còn đeo thêm cả bao tay màu đen. Nhưng vô dụng, đối với tảng băng sống như anh thì dù cô có dùng cả thân thể để báo đáp thì anh một chút cũng không hề lay động.
"Chu An Na." Âm thanh lạnh lẽo của Hạ Thường Hi vang lên, thu hút sự chú ý của hai người họ.
Cô chỉ mang dép đi trong nhà vô cùng bình thường, áo thun và quần ngắn, khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi để tóc xõa xuống lưng, nhưng trông cô lại đầy uy quyền như một nữ vương. Ánh mắt cô lạnh lùng chĩa thằng vào Chu An Na, lúc chạm phải ánh mắt này, cô ta đã dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Hạ Thường Hi bước đến trước mặt cô ta, đưa tay tháo băng dính. Theo lẽ thường, có lẽ cô ta đã hét toáng lên cầu cứu, nhưng đối diện với cô cô ta lại á khẩu không nói nên lời, đôi mắt mở trừng sợ hãi trước khí thế bức người của cô. Mãi một lúc sau, cô ta mới thì thào gọi: "Hạ tổng..."
"Chu An Na." Hạ Thường Hi lại gọi tên cô ta lần nữa. "Tôi đối xử với cô tệ lắm sao?"
"Hạ tổng, tôi... tôi không hiểu ý của cô..."
"Cô làm gián điệp theo dõi tôi bao lâu rồi?" Cô không vòng vo nữa, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cô nói gì vậy? Tôi không có theo dõi cô. Hạ tổng, cô hiểu lầm tôi rồi."
"Thành." Hạ Thường Hi khẽ quay đầu nhìn anh.
Sở Lập Thành ở phía sau cô gật đầu, hiên ngang bước tới, trên tay là một tập tài liệu không quá dày, rút ra một xấp giấy đưa đến trước mặt Chu An Na.
"Mất vài ngày để tìm lại được hết những tin nhắn mà cô đã xóa. Nhưng Chu An Na, cô thật sự không biết dữ liệu mà cô xóa sẽ luôn đươc lưu lại trên cơ sở dữ liệu sao?" Hạ Thường Hi đứng ở một bên cười khẩy.
"Tôi... tôi..." Lần này Chu An Na thật sự không chối được nữa rồi, mọi tin nhắn mà cô liên lạc với người ta đều bị đưa ra trước mắt, cô ta hoàn toàn câm nín.
"Shen cử cô đến đây vì mục đích gì?" Sở Lập Thành lạnh lùng nhìn cô ta, dù trước đó hai người họ cơ bản là đồng nghiệp, nhưng chỉ cần trở mặt một lần, thái độ của anh cũng lập tức thay đổi.
Chu An Na cắn môi không nói, hành động này chỉ khiến Hạ Thường Hi mất kiên nhẫn, cô nhìn Phong ra hiệu, sau đó một khẩu súng ngắn đen xì chĩa thẳng vào thái dương cô ta.
"Hạ tổng! Lập Thành! Hai người... Xin hai người thủ hạ lưu tình!" Chu An Na hoảng sợ kêu lên, nước mắt trong vài giây đã chảy xuống đầm đìa.
"Trả lời." Giọng nói của Phong lạnh đến điếng người, tiếp tục dí mạnh họng súng vào thái dương cô ta.
Chu An Na cảm nhận rõ thứ đáng sợ bên mang tai, sợ đến mức thậm chí còn nghe được âm thanh ngón tay Phong đang cọ vào cò súng, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống lưng lạnh ngắt, cuối cùng cô ta vẫn là nhắm tịt mắt, thỏa hiệp: "Tôi nói! Tôi nói... Anh bỏ súng ra đi..."
Hạ Thường Hi nhìn Phong khẽ gật đầu, anh mới thu tay lại không uy hiếp cô ta nữa.
"Trước đây tôi học ở Mỹ, nhưng gia đình phá sản, nên tôi phải trở về nước. Lúc còn ở học viện tôi gặp được Trương Dực lúc anh ta đi công tác, chính là người ở trong đoạn tin nhắn này. Chúng tôi liên lạc với nhau, sau đó tôi mới biết anh ta làm việc cho Shen nên vô cùng ngưỡng mộ, anh ta nói muốn giúp đỡ tôi, đưa tôi đến Shen làm ở bộ phận thư kí một thời gian rồi lại tiếp tục nói muốn tôi đến đây làm việc." Chu An Na mang tâm lí vừa sợ vừa phòng thủ kể lại, ánh mắt của ba người kia không lúc nào rời mắt khỏi cô ta. "Anh ta nói nếu muốn cảm ơn, phải tìm mọi cách để giúp Wonderland thăng tiến, rồi để cho Shen thu mua lại được công ty này."
"Vậy tại sao cô lại bán thông tin của Chấn Phàm?" Ánh mắt Sở Lập Thành giống như muốn thiêu chết Chu An Na, trầm thấp hỏi, khuôn mặt lãnh cảm khiến người ta run sợ.
"Lúc tôi trở thành thư kí riêng của Hạ tổng, tôi mới phát hiện ra hai người còn có Chấn Phàm, thế nên tôi nói với Trương Dực. Sau đó thì anh ta nói tôi về sau chỉ cần đem thông tin đấu thầu của Chấn Phàm đưa cho anh ta là được, thậm chí còn trả tiền cho tôi, mà ba mẹ tôi vẫn còn đang bệnh, vậy nên..." Chu An Na nói đến đây thì dừng lại, liếc mắt nhìn muốn quan sát biểu cảm của Hạ Thường Hi.
"Ra là vậy." Hạ Thường Hi gật gù, giống như đang tìm hiểu một vấn đề nào đó vô cùng bình thường.
"Nói vậy, chuyện tôi và Thành lập ra Chấn Phàm, Thẩm Thụy đã biết?"
"Tôi chỉ nói cô nằm trong ban điều hành Chấn Phàm, hoàn toàn không nhắc đến chuyện cô cùng Sở Lập Thành gầy dựng công ty!" Chu An Na ra sức lắc đầu thanh minh. "Nhưng Hạ tổng, xin hãy tin tôi, tôi hoàn toàn không biết Trương Dực sẽ dùng nó để giúp Innal! Tôi thật sự không biết Innal và Shen có quan hệ!"
"Thế tôi nên tha thứ cho cô đúng không?" Hạ Thường Hi đến đứng trước mặt Chu An Na, từ trên cao nhìn xuống.
Từ góc nhìn của Chu An Na, cô giống như vị thần tối cao đang từng bước trừng trị phạm nhân của mình. Sắc mặt của cô trông vô cùng tồi tệ, mặc dù khóe môi đang cong nhưng rõ ràng nụ cười này rất nguy hiểm, như cơn bão đang u tối kéo đến.
"Cô thương ba mẹ lắm đúng không?" Hạ Thường Hi khụy một gối xuống, ngón tay tinh tế nâng cằm cô ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang run rẩy.
Chu An Na sợ hãi đến mức không dám trả lời, nước mắt giàn giụa rơi trên mặt cô ta, khóe môi giật giật muốn thốt lên điều gì đó nhưng vẫn không thể mở miệng.
"Nếu ba mẹ cô mà biết con gái mình vì chữ hiếu mà bán đứng đi cả chữ tín của mình thì liệu bọn họ sẽ vui chứ?" Hạ Thường Hi khẽ dịch ngón tay, mơn trớn gò má xinh đẹp của cô ta, ngón tay cái giơ lên quệt đi dòng nước mắt đang chảy xuống. "Cô biết rõ tôi tin tưởng cô, đến mức giao luôn cả phần mềm bảo mật cho cô biết, nhưng cô vẫn muốn phản bội lại tôi."
"Hạ tổng..." Chu An Na khẽ gọi cô. "Tôi sẽ gánh mọi hậu quả... Hạ tổng... Xin cô hãy tha cho tôi..."
Sở Lập Thành ở phía sau chứng kiến một màn như vậy, dù có chút xót thay cho cô ta, nhưng vẫn là không thể không trách được. Chu An Na và anh vẫn luôn biết cô lớn lên trong thù hận đen tối, cách suy nghĩ của cô cũng sẽ có phần khác với bạn bè cùng tuổi, cô không cho phép người xung quanh phản bội mình, nhưng không ngờ Chu An Na lại không biết điều mà phạm phải đại kị đó.
Hạ Thường Hi nghe xong những lời cầu khẩn của cô ta, chỉ nhẹ nhàng buông tay rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp đó, từ tốn đứng dậy. Cô giơ tay, Phong liền lấy ra từ trong túi áo một đôi găng tay da màu đen đặt vào lòng bàn tay cô, biểu tình trên mặt có chút khó coi.
"Thường Hi, chuyện này hãy để Phong xử lí." Sở Lập Thành tiến lên một bước muốn ngăn cản hành động tiếp theo của cô.
Nhưng Hạ Thường Hi bỏ ngoài tai lời nói của anh, im lặng đeo bao tay vào, sau đó giơ tay ra một lần nữa hướng về Phong.
"Để tôi làm đi." Phong lạnh giọng, muốn áp chế lại khí thế của cô.
Hạ Thường Hi quay đầu nhìn anh, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. "Đưa cho tôi."
Thái độ của cô uy quyền mạnh mẽ đến đáng sợ, ngay cả Phong cũng bị cô làm cho sững người. Anh nhìn Sở Lập Thành, rồi lại nhìn Hạ Thường Hi, cuối cùng vẫn là đặt khẩu súng trong tay vào tay cô.
"Hạ tổng... Cô..." Chu An Na nhìn khẩu súng đen ngòm mà hốt hoảng, lắp bắp cầu xin. "Cô sẽ không làm vậy với tôi đúng không... Hạ tổng... Tôi đi theo cô chừng đó thời gian, dù không lâu nhưng cô cũng sẽ niệm tình mà tha cho tôi... đúng không..."
Chu An Na nấc lên từng tiếng, tiếng khóc nấc của cô ta vang trong phòng nghe vô cùng thê lương, những thật tiếc rằng không đủ để làm Hạ Thường Hi mủi lòng.
"Tôi sẽ lo cho ba mẹ cô thay phần cô." Hạ Thường Hi lạnh lùng lên tiếng, cánh tay giơ lên không trung, chĩa thẳng họng súng vào Chu An Na.
"Không!" Chu An Na thét lên, cô ta trừng mắt kêu lớn. "Cứu tôi với! Ai đó hãy cứu tôi!"
Nhưng nỗ lực gào thét của cô ta hoàn toàn vô dụng, phòng sinh hoạt nằm ở tầng 2, giờ này người trong công ty ở dưới sân đang mở tiệc, còn bày đủ thứ trò chơi bắn pháo, chẳng có ai thính đến nỗi nghe được lời cầu cứu của cô ta cả.
"Hạ Thường Hi! Cô không thể giết người!" Chu An Na dường như sợ đến phát điên rồi, cô ta mở trừng mắt như ma quỷ, gào thét cuồng loạn vào mặt Hạ Thường Hi. "Cô sẽ gặp báo ứng! Nếu cô giết tôi cô sẽ gặp báo ứng! Cô không sợ trời phạt sao? Nói không chừng cô còn chưa kịp báo thù cho ba mẹ thì đã bị chôn xuống mồ cùng tôi rồi!"
Tình cảnh này khiến Sở Lập Thành và Phong đồng loạt nhíu mày, nếu thay Chu An Na bằng một người đàn ông, có lẽ hắn đã sớm vùng dậy giết chết Hạ Thường Hi rồi.
"Đừng nói như thế chứ." hạ Thường Hi cười khẽ. "Cô nên cầu nguyện cho tôi được sống tốt, để còn lo cho ba mẹ cô nữa."
"Hạ Thường Hi! Người xung quanh cô cuối cùng cũng sẽ quay lưng với cô thôi! Đồ máu lạnh!" Chu An Na vừa dứt lời, chỉ nghe một âm thanh nhỏ, máu tươi từ ngực cô ta đã văng ra dính lên khắp cơ thể.
Sở Lập Thành và Phong đồng loạt hít một hơi lạnh, thoáng sửng sốt không dám tin vào chuyện vừa xảy ra.
Súng ngắn đã được lắp ống giảm thanh không gây ra tiếng động quá lớn, chỉ trong một lần bóp cò, viên đạn xé gió đã cắm ngay vào ngực Chu An Na, tích tắc đã lấy đi một sinh mạng sống.
Phong ở bên cạnh tuy đã từng chứng kiến cảnh máu chảy đầu rơi nhiều lần trước đây, nhưng chứng kiến một cô gái nhỏ bé tự tay cầm súng giết người là lần đầu tiên nhìn thầy. Anh nhích người tiến tới, vuốt mắt cho Chu An Na.
Ba người họ đứng ở một khoảng cách đủ để cho máu bắn ra không chạm tới, quần áo vô cùng tươm tất, chẳng ai ngờ được bọn họ vừa giết chết một con người.
Hạ Thường Hi từ từ buông thõng tay xuống, khẩu súng trong tay cô bỗng trở nên nặng hơn bao giờ hết, như muốn kéo luôn cả cơ thể cô ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt xinh đẹp có chút thẫn thờ, lần đầu tiên giết người, nhưng cô lại chẳng gì là vẻ sợ hãi...
"Sở thiếu." Một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, sau đó có ba người đàn ông tiến vào.
Hai trong số đó là thuộc hạ của Sở Lập Thành, đi giữa bọn họ là một người đàn ông trẻ, mặc quần áo đơn giản những đã cũ mèm. Anh ta vừa bước vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền há hốc mồm sợ hãi, chân không chịu được liền ngã "phịch" xuống đất.
Bước chân cô không nhanh không chậm tiến đến trước mặt anh ta, chìa khẩu súng. "Cầm lấy."
Người đàn ông kia đưa bàn tay run rẩy cầm lấy khẩu súng, khuôn mặt xanh xao giống như bị rút cạn máu.
"Đến phục vụ cô ta đi."
"Hả..." Anh ta sững sờ ngẩng đầu, khó tin nhìn cô, nhưng rồi lại không thể nói tiếp được, mọi lời nói đều bị nuốt vào trong khi chạm phải ánh nhìn lạnh ngắt của cô.
"Làm đi."
"Dạ... Tôi làm... Tôi làm..."
Bị khí thế bức người của cô dọa sợ, người đàn ông tự biến mình thành con chó, nhanh chóng bò lại chỗ Chu An Na đang bị trói trên ghế, lúng túng cởi đồ cô ta ra, sau đó tuột quần, tiến hành giao phối như loài động vật hoang dã.
Toàn bộ khung cảnh bê bối của anh ta Hạ Thường Hi không hề nhìn đến, chỉ đứng ở một bên đợi cho Sở Lập Thành xác nhận được rằng anh ta thật sự đã đưa vật đàn ông của mình vào cơ thể Chu An Na, cô mới im lặng cuối đầu, mái tóc dài rũ xuống che đi biểu cảm trên khuôn mặt.
"Tìm chỗ quan sát đi, nhớ là phải để hắn ra bên trong." Sở Lập Thành căn dặn hai thuộc hạ, sau đó xoay người ôm vai Hạ Thường Hi, để cô dựa vào người mình rời đi.
Phong quay đầu lại nhìn người đàn ông kia đang giống như động vật mà điên cuồng ra vào bên trong cơ thể Chu An Na, rõ ràng trên mặt là sợ hãi và kinh tởm, nhưng dưới ánh mắt như laze của hai tên thuộc hạ, anh ta không có cách nào đành phải cắn răng chịu đựng. Phong thở dài, lắc đầu, sau đó cũng bước theo Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành, căn phòng ngoại trừ tiếng va chạm cơ thể chẳng còn âm thanhh nào khác.
Tối hôm đó, biệt thự náo loạn, tiếng thét thất thanh đánh động cả một khu. Nhưng đây là ngoại ô, chẳng ai biết được câu chuyện đẫm máu vừa xảy ra bên trong...
***
Những ngày cuối năm là thời điểm mà người người đua nhau chở đồ đạc về quê để kịp đón giao thừa. Sáng sớm, đường phố hầu như đều kẹt xe, giữa lúc mà dòng người đông kịt đang chen nhau trên phố, màn hình lớn của các tòa cao tần đồng loạt phát ra bản tin gây rúng động, người đang đi bộ trên vỉa hè cũng dừng lại nghe tin, bọn họ há hốc mồm miệng, ánh mắt hoang mang lắng nghe phóng viên:
"Rạng sáng nay sở cảnh sát vừa ghi nhận một vụ án giết người xảy ra tại một biệt thự ở ngoại ô Thiên Tân. Nạn nhân là một người phụ nữ trẻ, tử vong trong tình trạng khỏa thân. Hung thủ là một người đàn ông mà theo lời đồng nghiệp của nạn nhân cho biết đó là bạn trai cũ của cô ấy, anh ta bị bắt gặp khi đang thực hiện hành vi đồi bại với nạn nhân đang bị trói. Sở cảnh sát đã đưa thi thể nạn nhân trở về thành phố để tiến hành khám nghiệm tử thi và lấy lời khai của hung thủ, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin về vụ án này khi có thêm tình tiết mới. Sau đây là bảng tin tiếp theo..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT