Hạ Thường Hi trở về Thiên Tân một mình. Mà cũng không hẳn là một mình, vì Phong vẫn luôn đi bên cạnh cô. Trên đường đến sân bay, anh ta sắc mặt vẫn như bức tượng thạch cao không cảm xúc, còn cô lại chống tay lên cửa, ngó nhìn khung cảnh bên ngoài, bầu mắt xinh đẹp có sưng lên một chút, vẫn còn thoắt ẩn thoắc hiện một vệt nước mắt kéo dài nơi khóe mắt.
“Cậu ta không phải cố ý đâu, cô đừng để bụng.”
Hạ Thường Hi chẳng thèm quay đầu nhìn Phong lấy một cái, chỉ là trong câu trả lời có chút buồn bã: “Cách anh ấy hành xử y hệt như Trịnh Minh Thành, tôi không thích điều đó.”
“Vốn dĩ bản tính đàn ông chúng tôi là ương bướng, bá đạo như vậy. Lập Thành lại đặc biệt có lòng tự trọng rất cao, vừa thất bại trước đối thủ của mình, lại vừa đánh mất niềm tin của cô nên cậu ta trở nên như thế là hợp tình hợp lí.” Nói đoạn, anh liếc nhìn một bên gương mặt của cô, nói tiếp. “Cậu ấy từ trước đến giờ vì thân phận quản gia mà nhún nhường cô như vậy, thế nên hiện tại cảm xúc của cậu ta bộc lộ ra sẽ có phần mất kiểm soát.”
Đây xem như là lần đầu tiên Hạ Thường Hi nghe Phong nói nhiều như vậy, mà lại còn là vì muốn bào chữa thay cho Sở Lập Thành. Một phần cô suy xét lí lẽ của anh ta, một phần lại âm thầm đánh giá tình bạn của hai người đàn ông này.
Trong xe lại im lặng một đoạn nữa, Phong trước giờ là kiểu người ít nói, còn Hạ Thường Hi lại đang ôm tâm sự nên chẳng hề muốn mở lời, thành ra không khí trong xe trở nên im ắng đến rợn người.
Hai người duy trì tình trạng này đến lúc lên máy bay, tiếp viên mời bọn họ mỗi người một ly rượu, sau đó kiểm tra chỗ ngồi hành khách rồi tắt đèn rời đi, khoang thương gia chìm vào trong bóng tối.
Lúc này, Hạ Thường Hi mới nghiêng đầu nhìn Phong. “Anh biết hack máy tính không?”
Phong cũng quay đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày gật đầu: “Biết.”
Ánh mắt cô dời đi chỗ khác, trong màn đêm khó nhìn ra được lúc này đôi mắt cô trông như thế nào, nhưng từ người cô lại tỏa ra một loại khí chất thâm trầm đáng sợ.
“Sau khi về đến Thiên Tân, anh đến chỗ của Chu An Na xâm nhập vào máy tính của cô ấy, sau đó nối toàn bộ dữ liệu vào máy của tôi.”
“Cô nghi ngờ cô ta là người làm lộ giá thầu?"
“Không.” Hạ Thường Hi lắc đầu. “Không phải nghi ngờ, mà tôi muốn xác nhận.”
Cũng có nghĩa, cô hoàn toàn tin chắc rằng người đứng sau chuyện làm lộ giá thầu của Chấn Phàm chính là Chu An Na. Ken là người thân cận bên cạnh Sở Lập Thành, tôn sùng anh lên đến tận trời, vì vậy cô hoàn toàn không tìm được lí do để anh ta phản bội cô và anh, nhưng Chu An Na đối với cô là phục tùng trên cương vị trợ lí và thư kí riêng, thế nên giữa Ken và Chu An Na, Chu An Na vẫn là người có nguy cơ nhiều hơn. Nhưng cô không muốn bắt cô ta ngay, chính là vì để tìm con cá lớn hơn đang làm chủ toàn bộ việc này.
“Cô nghĩ cô sẽ trở về an toàn được chứ?”
“Tôi đã gửi lịch bay cho Trịnh Minh Thành rồi, anh ta sẽ đón tôi về Phồn Hoa.”
Phong nghe xong câu trả lời của cô, tán thành gật đầu xem như đã hiểu, sau đó kéo tấm ngăn cách giữa cô và anh lại. Nhìn tấm ngăn cách bên cạnh, Hạ Thường Hi lại vô thức thở dài.
Tại sao người bên cạnh mà cô tin tưởng, lần lượt từng người lại xảy ra vấn đề với cô như vậy?
Nhưng rồi cũng chẳng muốn nghĩ nữa, cô nhắm mắt, cố gắng tận hưởng một giấc ngủ ngắn trước khi bắt đầu làm việc trở lại.
***
Trước thềm năm mới, các trang báo thời trang đồng loạt đăng tải một tin tức mới thu hút vô số lời bàn tán từ dư luận: Thương hiệu trang sức đá quý Shen hợp tác với thời trang Wonderland trong bộ sưu tập sắp tới.
Khỏi phải nói tin tức này đã tạo ảnh hưởng đến giá trị thương hiệu của Wonderland bao nhiêu. Wonderland đang là tiêu điểm vượt trội của giới thời trang, thế nên việc các công ty ra sức tranh giành suất hợp tác là chuyện dễ hiểu, nhưng đến cả thương hiệu mang tầm quốc tế như Shen cũng muốn hợp tác thì Wonderland nhất định không hề bình thường.
Giá trị thương hiệu của Wonderland tăng, đồng nghĩa với việc tiền đầu tư cũng tăng, dẫn đến việc vốn liếng móc nối sang Chấn Phàm cũng được cải thiện, đó mới chính là hiệu quả mà Hạ Thường Hi tìm kiếm.
Cô đưa tay tắt chuông điện thoại, đây đã là lần thứ tư trong ngày số điện thoại nhà họ Hạ gọi đến, không cần hỏi cô cũng biết là Lệ Phương hoặc Hạ Hầu Quân tìm cô, muốn hỏi cho ra lẽ lí do cô không giúp họ ký được hợp đồng với Wonderland. Nhưng cô giúp sao được đây? Cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, làm sao lại khiến cho cả công ty lớn nghe theo được?
Nghĩ đến đây, Hạ Thường Hi không nhịn được cười nhẹ. Bọn họ chắc không ngờ được rằng người mà họ muốn hợp tác lại chính là đứa cháu không cùng huyết thống mạo danh này.
Đúng lúc này màn hình máy tính trên bàn làm việc lóe sáng, trên màn hình xuất hiện dày đặc những mã code không hiểu nội dung, qua khoảng 5 giây thì màn hình lại tắt, sau đó bất ngờ hiện lên màn hình của một chiếc máy tính khác.
Điện thoại cô vang lên âm báo tin nhắn, là Phong gửi tới: “15 phút.”
Hạ Thường Hi nhanh chóng đặt điện thoại xuống, quay sang chụp lấy con chuột. Ánh mắt cô chăm chú dán lên màn hình, mở từng thư mục, kiểm tra từng tin nhắn điện tử gửi đi hoặc gửi tới. Máy tính của Chu An Na không có gì đặc sắc, ngoại trừ báo cáo và dữ liệu sổ sách Wonderland thì chỉ toàn là quần áo và mỹ phẩm.
Ngón tay cô thoăn thoắt rê chuột, cho đến khi dừng lại ở một đoạn tin nhắn vừa được gửi đi không lâu: “Tôi nhận được tiền rồi, nếu còn có thông tin gì khác tôi sẽ báo sau.”
Hạ Thường Hi nhíu mày, lưu lại địa chỉ hòm thư của người nhận, sau đó đọc tiếp những tin nhắn đã cũ.
Hai người bọn họ không trò chuyện nhiều, chủ yếu là gửi tệp đính kèm, nhưng mấu chốt lại chính là những tệp đính kèm đó, thông tin những dự án mà Chấn Phàm nhắm tới, giá thầu của dự án Phượng Hoàng Đỏ, thậm chí là thông tin của cô cũng bị Chu An Na gửi đi cho người lạ mặt này.
Hô hấp Hạ Thường Hi dần trở nên khó khăn, cô đã đoán trước thủ phạm là Chu An Na, nhưng lại không nghĩ đến cô ta còn tiết lộ nhiều thứ hơn là chỉ một bảng giá thầu.
Ngón tay cô run rẩy bấm gửi tin nhắn cho Phong, nhờ anh ta lưu lại toàn bộ cuộc trò chuyện này.
Tin nhắn vừa gửi đi vài giây, màn hình cũng liền tắt, Phong đã rút dữ liệu rồi.
Hạ Thường Hi tựa lưng vào ghế dựa, trên trán dường như đã chảy đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt của cô đi từ sững sốt đến thù hận, cô nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Chu An Na…”
Lúc Phong mở cửa phòng làm việc của Hạ Thường Hi thì cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường, trên bàn vẫn luôn chất đầy giấy vẽ, khuôn mặt nghiêm túc tập trung phác thảo thiết kế.
“Tin nhắn nằm trong đây.” Phong bước đến, đặt một chiếc usb nhỏ lên bàn làm việc của cô.
Nhưng ngay cả liếc nhìn cô cũng chẳng nhìn đến, bàn tay liên tục thoăn thoắt đưa bút trên giấy trắng.
“Mặc dù cô không yêu cầu, nhưng tôi cũng đã kiểm tra điện thoại cô ta rồi, có một số điện thoại khá khả nghi, liên lạc với cô ta liên tục trong ngày diễn ra buổi đấu thầu.”
Ngòi bút chì trong tay Hạ Thường Hi gãy ngang, cô ngẩng đầu nhìn Phong, chờ anh nói tiếp:
“Do tra cứu trong thời gian ngắn nên vẫn có thể sai sót, nhưng nếu không có gì sai lệch thì số điện thoại đó là của trưởng phòng kinh doanh của Shen.”
“Shen?” Cô nhíu mày. “Anh chắc chắn là của Shen chứ không phải Innal?”
Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Máy tính và điện thoại của cô ta bảo mật rất tốt nên tôi tốn khá nhiều thời gian, không tìm ra được cô ta bắt đầu liên lạc với người kia từ khi nào, nhưng khoảng thời gian cách đây lâu nhất là từ tháng 7 năm ngoái.”
Sắc mặt Hạ Thường Hi liền chuyển lạnh, khiến Phong cũng phải tò mò hỏi: “Có chuyện gì sao?"
“Tháng 7 năm ngoái là ngày tôi đến Wonderland nhậm chức.”
“Vậy nghĩa là cô đã bị cô ta theo dõi từ lúc mới đến đây.”
“Điều đó không quan trọng!” Hạ Thường Hi tức giận ném tung giấy vẽ trên bàn, nộ khí đầy người đứng bật dậy. “Quan trọng là mọi kế hoạch của tôi cô ta đều biết, ngay cả chuyện tôi là Tổng giám đốc của Wonderland có thể cô ta cũng đã để lộ ra ngoài rồi! Nói không chừng... Nói không chừng chuyện Chấn Phàm là do tôi và Thành dựng nên cũng đã đến tai Thẩm Thụy rồi đi...”
“Trước mắt cô bình tĩnh đã, chuyện của Chấn Phàm người ngoài đã biết hay chưa chúng ta vẫn chưa xác định được.” Phong lạnh lùng nói. “Bây giờ cô định giải quyết cô ta thế nào?”
Hạ Thường Hi trầm tư nhìn Phong vài giây, sau đó quay người đứng trước cửa sổ sát đất. trên kính phản chiếu khuôn mặt của cô, xinh đẹp, nhưng không có cảm xúc.
“Phản bội tôi, cô ta rõ ràng đã không còn muốn sống nữa.” Lời nói của cô chứa đầy thù hận, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt trẻ trung kiều diễm. “Nhưng trước khi tính toán nợ nần với cô ta, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc cô ta đã tuồn bao nhiêu thông tin ra ngoài.”
“Cô muốn làm chuyện phạm pháp thì phải biết chọn thời gian và địa điểm, không phải cứ muốn động thủ liền động thủ.” Phong hắng giọng, đối với ý định của cô dường như cũng không hề có ý định ngăn cản.
Ánh mắt Hạ Thường Hi sâu không thấy đáy, cô chậm rãi mở miệng: “Tiệc tất niên sắp tới ở ngoại thành là thời điểm thích hợp nhất…” Cô trầm ngâm.
“Hạ Thường Hi.” Lần này ánh mắt Phong mới trở nên đắn đo. “Cô thật sự sẽ giết Chu An Na?”
Nhưng Hạ Thường Hi không trả lời anh, tiếp tục nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
Những ngày tiếp sau đó mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường như chưa hề có vấn đề gì xảy ra. Bởi vì là cuối năm, công việc dồn tụ lại vô cùng bận rộn, nhưng nghĩ đến tiền thưởng cuối năm, công việc nặng nhọc thế nào nhân viên ở đây đều có thể quên đi hết.
Tiệc tất niên năm nay có chút khác biệt, thay vì tổ chức ở nhà hàng như năm ngoái, tiệc tất niên lần này được tổ chức ở biệt thự lớn nằm ngoài ngoại ô trong vòng 2 ngày 1 đêm, xem như là phúc lợi của Tổng giám đốc tặng cho cả công ty.
Sáng ngày 28 Âm lịch, Hạ Thường Hi cũng nằm trong đoàn người xếp hàng lên xe đưa đón nhân viên. Xe cô đi là xe số 1, cùng xe với bộ phận thiết kế, bộ phận tài chính, Ngụy Mặc và đương nhiên có cả Sở Lập Thành.
Sở Lập Thành là người lên xe cuối cùng, lúc đó trên xe chỉ còn một chỗ trống ở băng ghế cuối, bên cạnh Hạ Thường Hi và một đống balo lớn nhỏ, cô đeo tai nghe, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Anh liếc nhìn toàn bộ xe một lượt, sau đó dừng lại ở khuôn mặt cô, một đường thẳng tiến tới đẩy cô sang một bên ngồi cạnh cửa sổ, còn mình ngồi giữa cô và hành lí. Lúc anh ngồi xuống cô cũng giật mình mở mắt, quay đầu nhìn anh ngẩn ngơ.
Đây là lần gặp lại nhau kể từ khi hai người xảy ra cãi vã ở Thượng Hải đêm đó.
Bàn tay to của Sở Lập Thành len lỏi đan vào bàn tay Hạ Thường Hi, nắm chặt đầy tình cảm.
“Còn giận không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT