Hạ Thường Hi nén cơn đau dưới hạ thân truyền đến, mang giày cao gót trở lại bữa tiệc. Vừa tiến vào không lâu đã thấy bóng dáng Sở Lập Thành sốt sắng chạy đến.
“Em đã đi đâu vậy?” Trong giọng điệu của anh mang theo một vẻ lo lắng.
Cô kéo tay anh đến một góc khuất gần đó, thấp giọng: “Trịnh Minh Thành tìm tôi.”
Ánh mắt anh sau khi nghe xong liền tối tăm đi hẳn, giọng nói cũng trở nên trầm mặc khác thường.
“Hắn lại làm gì em sao?”
Hạ Thường Hi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Một sự căng thẳng vô hình xuất hiện giữa hai người, chẳng ai nói gì, không tranh cãi, không giận dữ, không ngạc nhiên. Giống như chuyện Hạ Thường Hi và Trịnh Minh Thành qua lại với nhau đã trở thành một chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng ở trong lòng một người nào đó, chuyện này vẫn là một tảng đá đè nặng lên tâm can.
“Được rồi, Hạ Thiên Vũ đang tìm em, mau đến chỗ anh ta đi, tôi vẫn còn chuyện phải làm.” Sở Lập Thành thở nhẹ, đặt tay lên vai cô muốn ôm cô vào lòng nhưng ở nơi này là chuyện không thể.
Hạ Thường Hi lại thẳng lưng, đi về phía Hạ Thiên Vũ đang đứng tiếp khách.
Anh hỏi cô đi đâu, cô chỉ trả lời qua loa rằng có điện thoại từ quản lí ở công ty, sau đó nâng ly rượu khoác tay anh đi tiếp khách.
Cách đó không xa, Hạ Thiên Hoa và Lục Minh Viễn sóng đôi với nhau, cùng với hai gia đình Lục gia và Hạ gia cùng đi gặp gỡ mọi người, nhận vô số lời chúc phúc cho đám cưới tương lai. Bữa tiệc tràn ngập ánh đèn lung linh và tiếng cười náo nhiệt, không khi ồn ào này lại không khiến Hạ Thường Hi thoải mái. Đây không phải là nơi mà cô nên thuộc về, cô thích yên tĩnh và bình yên.
Hạ Thường Hi nương theo bước chân Hạ Thiên Vũ đi khắp sân vườn gặp rất nhiều vị khách thượng lưu, bọn họ nhận ra Hạ Thường Hi sau khi được Hạ Thiên Vũ giới thiệu trong bữa tiệc đấu giá của Trịnh gia lần trước. Cũng có rất nhiều người không che giấu ý đồ mà muốn được tiếp cận thân mật với cô, thậm chí có người còn muốn thay cô sắp xếp một cuộc gặp mặt.
Nhưng những lần như thế cô đều được Hạ Thiên Vũ thiện ý giúp đỡ từ chối.
“Thật ngưỡng mộ quá đi, xem ra anh rất cưng chiều Hạ tiểu thư.” Giọng nói nữ tính của Vương Hiểu Phi vang lên, cô ta lả lướt bước đến bên cạnh hai người, nụ cười luôn hiện trên khuôn mặt.
Hạ Thường Hi nhìn thấy cô ta đến, tay bất giác rời khỏi khuỷu tay Hạ Thiên Vũ.
“Cô ấy là em gái anh.” Hạ Thiên Vũ mất tự nhiên nói.
“Em biết.” Vương Hiểu Phi cười dịu dàng. “Thiên Vũ nói với tôi cô là nhà thiết kế thời trang, xem như chúng ta đều là những người làm nghệ thuật nhỉ?”
“Tôi làm gì biết về nghệ thuật chứ? Chỉ là công việc thôi mà.”
“Thiên Vũ kể về cô rất nhiều, anh ấy nói cô rất xinh đẹp, vậy mà mãi đến hôm nay tôi mới được tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của cô đấy.”
Hạ Thường Hi liếc nhìn Hạ Thiên Vũ, anh cũng chỉ mang vẻ mặt gượng gạo nhìn cô.
“Vương tiểu thư khách khí quá rồi, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi. Chúng ta cũng nên chuyển đề tài đi, hôm nay tôi đâu phải nhân vật chính.”
“Không sao, tôi nên lấy lòng nhà chồng tương lai mới đúng.” “Phi Phi.” Hạ Thiên Vũ cau mày nhắc khéo.
“Hai người tiến triển nhanh đến vậy rồi sao? Bao giờ thì chúng ta có tin vui đây?” Hạ Thường Hi nhấp một ngụm rượu.
“Em đừng nghe cô ấy nói linh tinh.”
“Em có nói linh tinh đâu? Đáng lẽ anh phải là người thể hiện tình cảm với em nhiều hơn mới đúng.” Nói đoạn, cô lại hướng về phía sau Hạ Thiên Vũ và Hạ Thường Hi. “Tôi nói đúng không, Trịnh thiếu?”
Vẻ mặt hai người liền biến sắc trở nên khó coi, đồng thời quay lại phía sau, liền nhìn thấy Trịnh Minh Thành đang tao nhã bước tới, trên môi là một nụ cười mờ ám.
Hắn dừng lại bên cạnh Hạ Thường Hi, hơi nghiêng người đứng sát vào vai cô.
“Vương tiểu thư nói rất phải, thân là đấng nam nhi, không nên để người phụ nữ của mình phải thiếu thốn.” Hắn dùng giọng điệu châm biếm trả lời. “Không ngại nếu tôi tham gia cùng chứ?”
“Đương nhiên, Trịnh thiếu là khách của chúng tôi mà.” Hạ Thiên Vũ đưa một ly rượu cho hắn, cùng hắn chạm ly, nhấp một ngụm rượu.
“Nghe nói Innal vừa để thua một dự án vào tay một công ty mới, thật đáng tiếc.”
Hạ Thường Hi nghe Trịnh Minh Thành nói vậy, ánh mắt có chút biến đổi, cẩn thận để ý sắc mặt của Hạ Thiên Vũ. Nhưng đáng chú ý là anh chẳng có gì kì lạ, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh như đang nghe một câu chuyện không thuộc về mình.
“Đúng là rất đáng tiếc, nhưng một người đàn ông sẽ không vì một thất bại mà gục ngã, ở càng trên cao gió càng lớn, anh cũng hiểu đạo lí này mà phải không?”
“Hạ thiếu tuổi đời còn trẻ, cũng nên nhớ phía sau lưng thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ. Vương tiểu thư yêu thương anh như vậy, không nên để cô ấy buồn lòng.”
“Anh có vẻ hiểu phụ nữ hơn cả công việc của mình.”
“Muốn lấy lòng phụ nữ thì phải hiểu tâm lý của họ.” Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Vương Hiểu Phi hiểu được ý tứ của hắn, môi nhỏ hơi mím lại, lo lắng quan sát Hạ Thiên Vũ. Nhưng anh chỉ dùng biểu cảm điềm nhiên như không mà uống rượu.
“Hai người đàn ông các anh đang cố phớt lờ chúng tôi đó à?” Vương Hiểu Phi cười nhẹ. “Nghe anh nói có vẻ như rất hiểu phụ nữ bọn tôi đi, không biết là đã có bao nhiêu vị tiểu thư bị anh tán đổ rồi?”
“Vương tiểu thư quan tâm đến chuyện này làm gì? Không quan trọng tôi tán đổ bao nhiêu người phụ nữ, quan trọng là ai khiến tôi phải tìm cách để hiểu tâm lí phụ nữ mà thôi.”
“Vậy người phụ nữ đó là…?” Hạ Thiên Vũ liếc mắt nhìn hắn.
“Chuyện này…” Trịnh Minh Thành giả vờ kéo dài giọng. “Em có muốn tự mình nói không?” Hắn đặt tay lên vai Hạ Thường Hi, ngón tay hắn hơi siết lại, nhưng bên ngoài trông vô cùng thắm thiết.
Lần này, sắc mặt Hạ Thiên Vũ bắt đầu thay đổi, ánh mắt anh chuyển sang nghi ngờ nhìn hai người tình cảm bên nhau. Trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng tối qua nghe thấy những âm thanh ám muội từ trong phòng cô phát ra.
Nếu người trong lòng cô là Sở Lập Thành anh có thể không thắc mắc, hai người họ sớm tối bên nhau từ nhỏ đến lớn, phát sinh tình cảm là chuyện bình thường. Nhưng nếu người đó là Trịnh Minh Thành…
“Anh Thiên Vũ, Trịnh Minh Thành là bạn trai của em.”
Giọng nói Hạ Thường Hi vô cùng nhẹ nhàng, điềm nhiên nhưng lại giống như mũi dao sắc bén đâm vào tim Hạ Thiên Vũ. Khuôn mặt anh tối sầm lại, mang theo nét kinh ngạc nhìn hai người.
Cái gì mà bạn trai?
Cô không biết hắn là loại người gì hay sao?
“Ồ, không ngờ đấy...” Vương Hiểu Phi trầm trồ thay cho phản ứng của Hạ Thiên Vũ. “Không ngờ người khiến Trịnh thiếu hao tâm tổn sức để lấy lòng lại là Thường Hi tiểu thư…”
Đột nhiên, từ phía nào đó vang lên kim loại chạm vào nhau “keng, keng”. Cả bốn người cùng lúc quay lại, tại nơi có một miếng ván gỗ được xếp ra trên bãi cỏ, Hạ Quân Kiệt cầm ly rượu, trịnh trọng nói:
“Xin phép cắt ngang câu chuyện của các vị. Bây giờ xin mời các quý ông và quý bà cùng bạn cặp của mình, cùng với chúng tôi thực hiện một bài nhảy.”
Lời của ông vừa dứt, tiếng nhạc du dương vang lên trong không gian ấm áp, lãng mạn.
Vương Hiểu Phi nhìn sang Hạ Thiên Vũ, cô biết tình hình hiện tại vô cùng căng thẳng, bèn đón lấy ly rượu của cô và anh để sang một bên, kéo tay anh. “Thiên Vũ, chúng ta nhảy thôi.”
Hạ Thiên Vũ cơ bản cũng không muốn đứng ở đây nữa, đành đi theo cô ra sàn nhảy.
Nhìn theo bóng lưng và nét mặt khó coi của anh trước khi rời đi, Hạ Thường Hi không khỏi bất bình quay lại nhìn Trịnh Minh Thành: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Tôi làm cái gì?” Hắn dửng dưng nâng ly rượu uống thêm một ngụm.
“Anh bảo tôi không được nói chuyện của chúng ta cho người ngoài biết, nhưng chính anh lại đi nói chuyện đó cho người anh em tốt của anh, hôm nay còn bảo tôi phải nói cho anh Thiên Vũ biết, anh không cảm thấy bản thân rất nực cười sao?” Hạ Thường Hi nói một tràng dài, không hề kiêng kị vai vế với hắn.
“Em có muốn biết lí do tôi không muốn để người ngoài biết chuyện yêu đương của chúng ta không?” Hắn đột nhiên hỏi lại.
Cô khó hiểu nhìn hắn, không trả lời.
“Tất cả những người trước đây đi bên cạnh tôi, đều ở cùng với người ba đáng kính của tôi.” Hắn hất cằm về một phía, Hạ Thường Hi nhìn theo, là phía Trịnh Lạc Khải đang ôm eo Âu Dương Kì uống rượu. “Sở thích của ba tôi chính là chinh phục phụ nữ, nhưng tôi không nghĩ ông ta còn thích chinh phục luôn cả phụ nữ bên cạnh con trai mình.” Nói đến đây, hắn xoay khuôn mặt cô lại. “Chung đụng đàn bà với chính ba của mình, có phải rất ghê tởm, đúng không?”
“Vì vậy nên anh mới không muốn để người khác biết tôi là bạn gái của anh?”
“Tai mắt của ba tôi ở mọi nơi, em sẽ không bao giờ biết được khi nào thì ông ta tìm đến em đâu.” Hắn cười, nụ cười nguy hiểm đến đáng sợ. “Em không giống như những người trước đây bên tôi, tôi có thể đá bọn họ đi, nhưng chỉ riêng em thì không thể.”
Hạ Thường Hi cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh. Đúng là “hổ phụ sinh hổ tử”, cha con bọn họ quả nhiên giống nhau, chỉ biết đem phụ nữ ra làm niềm vui. Chỉ tội nghiệp cho Âu Dương Kỳ, bà ta ngỡ rằng mình là người chiến thắng, nhưng có lẽ lại không ngờ bản thân mình cũng giống như Faun ngày xưa, không ngờ rằng chồng mình lại làm chuyện mờ ám sau lưng mình.
Còn hắn thì sao? Hắn luôn miệng nói chỉ qua lại với mình cô, chắc có lẽ cũng giống ba của hắn mà “khẩu thị tâm phi” đi?
“Nhưng tôi nghĩ lại rồi, người phụ nữ lạnh lùng, vô tâm như em chắc chắn rất khó dụ dỗ, có thể khiến tôi yên tâm. Hơn nữa tôi nghĩ chúng ta càng giấu diếm mối quan hệ này, tôi càng là người bị thiệt.” Hắn lại tiếp tục cười.
“Bị thiệt?”
Hạ Thường Hi vừa nói dứt câu, một người phục vụ từ đâu hớt hải chạy ngang qua người cô không hiểu làm thể nào lại trúng phải vai cô, anh ta mất đà ngã xuống, đè lên người Hạ Thường Hi trên sân cỏ khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng. Sườn xám của cô theo sức gió mà bị lật tà lên, lộ ra nguyên một bắp đùi trắng nõn, mông nửa kín nửa hở khiến người khác nhìn vào liền hiếu kì.
Phục vụ ngã nhoài trên người cô, ngoài cơn đau ra còn cảm thấy trước ngực mình vô cùng mềm mại. Anh ta cúi đầu, ngay lập tức liền xanh mặt muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng thì đã bị một lực đạo kéo lên, sau đó nắm đấm mạnh mẽ hướng về phía anh ta đưa tới.
Trịnh Minh Thành đấm tên phục vụ kia ngã xuống đất, trên khuôn mặt chỉ toàn là sát khí, không kiềm chế được cơn giận mà chửi rủa: “Thằng khốn! Mắt mày để ở đâu vậy?”
Hắn còn chưa hả giận, bước đến xốc anh ta lên đấm thêm một phát nữa từ khóe môi người kia chảy ra một dòng máu đỏ. Tiếng nhạc ngưng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này.
Lúc này Hạ Thường Hi đã loạng choạng đứng dậy, chạy đến níu tay hắn lại ngăn cản.
“Đừng làm loạn.”
Xung quanh nổi lên tiếng xì xầm bàn tán. Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Trịnh nổi tiếng phong lưu, đào hoa, hôm nay lại vì thiên kim tiểu thư Hạ gia mà ra tay đánh người.
Sở Lập Thành nghe tiếng động chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc.
“Hạ tiểu thư, Trịnh thiếu, xin lỗi đã làm phiền đến hai người, chỗ này để chúng tôi xử lí là được.” Anh cùng vệ sĩ bước đến, lãnh đạm nói.
“Các người tốt nhất đừng để chuyện này xảy ra với bạn gái tôi một lần nữa.”
Hắn nói xong liền ôm Hạ Thường Hi đi chỗ khác, để lại phía sau một phen náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT