Hạ Thường Hi thật sự không mong chờ gặp phải Lệ Phương ở đây, lần trước về đây cô đã cố gắng né tránh những nơi có thể gặp bà ta, không ngờ hôm nay chỉ vừa lui xuống bếp liền đụng phải. Quả nhiên, hai người họ không bao giờ có thể hòa hợp được, chỉ vừa gặp mặt đã to tiếng.
“Dì Phương.” Cô gật đầu chào hỏi.
“Cứ tưởng cô đã quên luôn bản thân là người nhà họ Hạ rồi.” Bà ta đặt tách trà xuống bàn. “Đủ tuổi, đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bay đi làm loạn, không sợ làm mất mặt nhà họ Hạ hay sao?”
“Con không dám.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Thường Hi khiến Lệ Phương thêm hậm hực, bà hừ lạnh:
“Đã ra ngoài sống riêng rồi, còn về đây làm gì?”
“Ông nội gọi con trở về thưa dì.” Cô trả lời vô cùng ngắn gọn, dù sao Lệ Phương từ trước đến giờ cũng không thích nghe cô nói nhiều.
“Ông ấy muốn cô quay lại sống ở đây sao?” Bà ta khẽ liếc mắt nhìn cô.
Hạ Thường Hi lắc đầu, càng tạo cơ hội cho Lệ Phương trách mắng:
“Người lớn hỏi chuyện, cô còn không biết mở miệng trả lời mà chỉ biết lắc đầu trống không như vậy sao?”
“Con xin lỗi.” Cô cắn răng. “Ông nội gọi con về, muốn con sắp xếp thời gian đưa cơm trưa đến chỗ Lương thiếu.”
Nghe câu trả lời của Hạ Thường Hi, Lệ Phương cũng không còn vẻ mặt khó coi kia nữa, đổi lại, bà chỉ nhẹ nâng tách trà uống một ngụm nhỏ.
“Vào lấy đi.”
Cô “vâng” một tiếng, sau đó dời gót chân bước vào khu vực bếp. Người làm đang hâm nóng thức ăn, bắt gặp cô đi vào liền cúi đầu cung kính chào.
“Để tôi giúp cô.”
Người làm vốn đã biết mặt cô từ trước, cũng biết tính tình cô luôn ít nói, nhưng khá dễ gần, liền vui vẻ để cô sắp xếp thức ăn vào hộp cơm trưa, sau đó cúi người quay đi làm công chuyện khác. Cả gian bếp chỉ còn một mình Hạ Thường Hi, còn có Lệ Phương ngồi ở bàn ăn uống trà.
Không gian không có lấy một tiếng động, chỉ có tiếng chén dĩa va chạm vang lên, góp phần làm mọi thứ trở nên căng thẳng kì lạ. Lúc này, Lệ Phương lạnh lùng lên tiếng:
“Tiểu Hoa và Tiểu Viễn sắp đính hôn.”
Động tác của Hạ Thường Hi khựng lại, cơ thể giống như đông cứng, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường. “Anh Minh Viễn đã nói với con rồi.”
“Lễ đính hôn của hai đứa nó sẽ tổ chức sau một tuần nữa.”
Lần này, Hạ Thường Hi liền quay ngoắc lại, hai mắt mở to sửng sốt. “1 tuần nữa?”
Trái lại với cô, Lệ Phương dường như đã đoán được cô sẽ có phản ứng như thế này, chỉ nhàn nhã lật sách, khóe môi có vẻ như cong lên thỏa mãn.
“Dì Phương, một tuần nữa, là ngày giỗ Âm lịch của mẹ con…”
“Vậy sao? Ta không biết chuyện đó, mọi thứ đã ấn định cả rồi, đến lúc đó cô chỉ cần tươm tất xuất hiện là được.” Lệ Phương nhàn nhạt nói. “Có trách thì trách ba cô, ngay cả ngày mất của bà ta cũng giấu diếm.”
Hạ Thường Hi sững sờ nhìn nét mặt bình tĩnh như không có gì của Lệ Phương. Bà ta rõ ràng đã biết ngày giỗ của mẹ cô, thế nhưng vẫn vờ như bản thân không biết gì, cứ thế quăng cho cô một xô nước lạnh.
“Dì Phương, có thể nào dời lại lễ đính hôn được không? Đó dù sao cũng là ngày giỗ của mẹ con, bà ấy cũng là con dâu Hạ gia…” “Cô không lẽ còn không chịu hiểu rằng chính là nhờ cô nên bà ta mới có cơ hội bước chân vào nhà họ Hạ sao? Cô và mẹ cô đều là những người không cùng một đẳng cấp với người thượng lưu chúng tôi, đừng suốt ngày cứ lôi thanh danh Hạ gia ra làm lí lẽ. Lễ đính hôn không thể dời bỏ, nếu cô còn biết nể mặt nhà họ Hạ đã cưu mang cô, đến lúc đó cô hãy an tĩnh đến đây tham dự là được.”
Bàn tay Hạ Thường Hi siết chặt, móng tay cắm vào da thịt như muốn quên đi tức giận trong lòng, nhưng mọi thứ chỉ càng khiến cô thêm phẫn nộ, cố gắng nuốt trôi cơn giận xuống lòng, Hạ Thường Hi quay đầu chuẩn bị cơm trưa, thao tác vừa nhanh vừa dứt khoát, sau đó chẳng thèm để ý đến Lệ Phương, không chào không hỏi mang theo hộp cơm đi một đường thẳng ra khỏi biệt thự.
Cô mở cửa xe, sau khi ngồi vào liền dập cửa thật mạnh, khởi động xe chạy đi.
Những ngón tay đặt trên vô lăng cuộn lại, từ người cô phát ra khí giận lạnh lẽo, ánh mắt như có lửa, tựa như muốn thiêu đốt luôn cả cơ thể cô.
Lệ Phương, cô nhất định sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Ý nghĩ giết người như đang xâm chiếm toàn bộ ý chí Hạ Thường Hi, cô chạy xe với tốc độ vô cùng nhanh, lách qua rất nhiều chiếc xe khác, ngay lúc này, một người đàn ông qua đường xuất hiện ngay trước tầm mắt cô. Hạ Thường Hi hoảng hốt giẫm phanh, không đâm vào anh ta, nhưng xe vẫn đụng chạm vào cơ thể khiến anh ta mất thăng bẳng ngã xuống.
Hạ Thường Hi hoảng sợ, vội mở cửa xe chạy đến chỗ người đàn ông kia.
Anh ta ngã trên đường, trong tay vẫn ôm chặt bó hoa lớn. Cô chạy đến đỡ anh ta đứng dậy, miệng liên tục nói “xin lỗi anh”.
“Tôi không sao, không sao.” Anh ta vội vã xem đồng hồ, sau đó liền chạy đi.
“Cô gì ơi, ví tiền của cô rơi kìa.” Một người qua đường nói vọng tới.
Hạ Thường Hi cúi người nhặt ví tiền rơi trên mặt đường, đây rõ ràng là của người đàn ông kia mà? Cô ngẩng đầu muốn tìm bóng dáng anh ta, nhưng đã không còn thấy người nữa.
Ở phía sau, xe bắt đầu nhấn còi in ỏi, cô đành cầm lấy ví tiền kia trở vào trong xe, chạy đi.
Cảm xúc phẫn nộ trong lòng sau khi bị cắt ngang cũng dần tiêu tan, Hạ Thường Hi hít thở sâu ổn định lại tâm trạng, sau đó lái xe đến trụ sở công ty của Lương Trạch Đệ.
Đứng dưới tòa nhà to lớn, Hạ Thường Hi đánh giá mức độ hoàng tráng của công ty nhà anh ta.
Loại công ty biến thái cỡ nào mà lại bắt nhân viên làm việc luôn cả Chủ Nhật? Hạ Thường Hi thầm nghĩ. Cho dù công ty lớn mạnh như thế nào, cũng không nên bóc lột sức lao động của người khác, ngay cả tập đoàn Innal lừng lẫy của Hạ gia cũng có ngày nghỉ cuối tuần, vậy mà công ty này lại không có?
Cô đi đến chỗ lễ tân, vốn chỉ muốn định gửi cơm trưa cho nhân viên tiếp tân đưa cho Lương Trạch Đệ, không ngờ cô còn chưa mở miệng thì nhân viên đã nói:
“Cô là Hạ Thường Hi tiểu thư đúng không? Giám đốc Lương đã dặn chúng tôi đưa cô đến phòng làm việc của ngài ấy, mời cô theo tôi.”
“À không, tôi chỉ đến đưa đồ thôi, cô gửi cái này cho anh ta là được.” Hạ Thường Hi giơ túi giấy trong tay,
Nhân viên tiếp tân nở nụ cười khước từ: “Xin lỗi cô, nhưng tôi chỉ có thể làm theo lời dặn của Giám đốc, phiền cô đến phòng làm việc đưa trực tiếp cho ngài ấy ạ.”
Hạ Thường Hi thấy tình hình không thể viện cớ rời đi được, đành miễn cưỡng gật đầu, bước theo sau nhân viên.
Hai người đi lên bằng thang máy, sau đó nhân viên tiếp tân gõ cửa phòng làm việc riêng của Giám đốc, nhẹ giọng kính cẩn nói: “Giám đốc, Hạ tiểu thư đến rồi.”
“Cho cô ấy vào.” Từ bên trong vọng ra một tiếng nói.
Nhân viên tiếp tân đứng sang một bên, mở cửa, làm động tác tay: “Mời cô.”
Hạ Thường Hi bước vào phòng, cánh cửa đóng lại phía sau, ngay lúc đó, cô sững người.
Âm hồn bất tán!
Trước mặt cô là hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau trên sofa, một người là Lương Trạch Đệ, người còn lại Trịnh Minh Thành.
Hắn nhìn thấy cô, đáy mắt thoáng bất ngờ, nhưng một giây sau liền trở lại bình thường, khóe môi chỉ nhếch lên châm biếm.
“Hạ tiểu thư.” Lương Trạch Đệ niềm nở đứng dậy, bước đến đứng đối diện với cô.
Tình thế kì quặc này làm Hạ Thường Hi cảm thấy vô cùng gượng gạo. Cô đến gặp đối tượng xem mắt, lại gặp phải "bạn trai" của mình, mà hai người họ lại giống như đang đàm phán làm ăn gì đó.
Cô đưa túi giấy lên trước mặt anh, khách khí nói:
“Chủ tịch Hạ muốn gửi anh cơm trưa nên nhờ tôi đến. Lương thiếu vẫn còn có khách, vậy tôi đi trước nhé…” “Khoan đã.”
Hạ Thường Hi vừa muốn trốn đi thì đã bị Lương Trạch Đệ kéo tay lại. Bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô, một màn mùi mẫn này từ đầu đến cuối đều xảy ra trước mắt Trịnh Minh Thành.
“Đã đến rồi làm sao lại đi nhanh như vậy được? Chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm, nếu có thêm Hạ tiểu thư đến góp vui thì lại càng tốt chứ?”
Anh kéo cô đến ngồi xuống sofa, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Đây là Trịnh Minh Thành, Tổng giám đốc tập đoàn Trịnh Thác.” Lương Trạch Đệ rót cho cô một ly nước. “Còn đây là…” “Hạ Thường Hi.”
Trịnh Minh Thành nhẹ nhàng cắt ngang, khóe môi cong lên: “Anh đã gặp qua Hạ tiểu thư rồi, cô ấy từng đến dự tiệc nhà anh.” Hắn liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nói tiếp. “Bạn gái chú sao?”
“Không phải.” Lương Trạch Đệ cười nhẹ. “Cô ấy là đối tượng xem mắt của em.”
“Đối tượng xem mắt? Tú vị đấy.”
Nhìn nụ cười kì quái của Trịnh Minh Thành, Hạ Thường Hi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Mỗi lần nhìn hắn nở nụ cười, không hiểu vì sao cô luôn cảm giác sẽ có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
“Cơm trưa này là cô tự làm sao?” Lương Trạch Đệ lấy hộp cơm trong túi giấy ra, mở nắp, mùi vị đồ ăn thơm ngon lan tỏa ra khắp không khí.
“Không phải, là Chủ tịch Hạ cho người chuẩn bị, tôi chỉ là nhận lệnh mang đến thôi.”
Vốn dĩ không cần phải giải thích kĩ càng như thế, nhưng Hạ Thường Hi lại nói những lời này, như thể cô đang muốn đính chính rằng hộp cơm này là thành ý của Hạ gia, không phải là của riêng bản thân cô.
“Không sao, chỉ cần là của cô đưa đến tôi đều thích.” Anh nháy mắt cười.
“Tình cảm của hai người có vẻ rất thắm thiết.” Trịnh Minh Thành mở miệng.
Một câu nói bâng quơ làm cô chột dạ. Nhưng cô chột dạ cái gì chứ? Cô và Lương Trạch Đệ rõ ràng trong sáng, không có gì mờ ám bất chính. Nhưng lời nói của hắn lại khiến tim cô đập nhanh trong lo sợ.
“Đương nhiên. Tụi em đã từng cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi ngắm hoa, cùng nhau ăn cơm, chờ tụi em tìm hiểu nhau thêm vài ngày nữa, sẽ báo tin vui cho anh.”
Đối với câu nói dài của Lương Trạch Đệ, Trịnh Minh Thành chỉ cười nửa miệng, “ồ” một tiếng.
Nhưng Hạ Thường Hi ngồi bên cạnh lại sốt ruột không yên, đây là những gì trong buổi hẹn hò giả tưởng mà lần trước cô nói với anh ta mà? Làm thế nào mà lại nói ra như thật trước mặt người khác như thế?
“Này…” Cô muốn đính chính lại với hai người đàn ông kia, nhưng lúc này, cửa đột ngột vang lên “cốc cốc”, bên ngoài có tiếng phụ nữ gọi vào: “Giám đốc, khách hàng đến rồi, đang đợi sẵn trong phòng tiếp khách.”
“Tôi biết rồi.” Anh nói, sau đó quay sang nói với hai người. “Tôi đi một chút nhé, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi.”
Lương Trạch Đệ đứng dậy bước ra phía cửa, đến nửa đoạn đường như nhớ đến gì đó, quay lại đưa ngón tay lên như lời cảnh cáo: “Anh đừng có mà ăn cơm trưa của em.”
“Biết rồi, biết rồi. Mau đi đi.” Trịnh Minh Thành phì cười, xua tay.
Sau khi Lương Trạch Đệ đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Hạ Thường Hi và hắn.
Cái không khi ngột ngạt này, thật khiến người ta khó chịu mà.
“Đến đây.”
Giọng nói hắn trầm thấp, chỉ dùng vỏn vẹn hai chữ nói với cô. Sắc mặt hắn lúc này thâm trầm, ánh mắt sắc bén dán lên người cô, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên tà mị. Đây mới chính là dáng vẻ quen thuộc của Trịnh Minh Thành mà cô biết.
Hạ Thường Hi đứng dậy, đi vòng qua bàn đến đứng trước mặt hắn. Hắn nắm lấy cổ tay cô, ngay tại vị trí mà Lương Trạch Đệ lúc nãy chạm đến, dùng một chút lực kéo cô ngồi xuống đùi rắn chắc của hắn.
Khuôn mặt hắn ở sát gần cô như thể này, chỉ càng khiến cô cảm thấy lạnh lẽo hơn. Hai tay hắn một tay nắm chặt lấy cổ tay cô, tay còn lại mơn trớn gò má mềm mại của cô. Tay cô đặt trên ngực hắn, muốn giữ khoảng cách giữa hai người.
Hạ Thường Hi né tránh ánh mắt của hắn nhìn sang chỗ khác. “Tôi thật sự bị gọi về biệt thự Hạ gia mà. Chủ tịch Hạ nhờ tôi đưa cơm trưa cho Lương thiếu, tôi đã giải thích rồi còn gì?” Cô cố gắng chuyển chủ đề. “Chẳng phải anh nói đưa hành lí của tôi về nhà anh sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Hành lí của em đang được người làm sắp xếp ở nhà tôi rồi, tôi đến đây gặp bạn, cuối cùng lại thấy em đến tìm đàn ông.”
“Tôi chỉ là theo lời dặn dò đưa cơm trưa cho anh ta thôi.” Cô nhăn mặt khó chịu.
“Nói tôi nghe, em đơn phương gặp mặt Lương Trạch Đệ bao nhiêu lần rồi?” Hắn cầm cổ tay cô mơn trớn, để tay còn lại của cô khoác lên vai hắn, giống như tư thế của người yêu.
“Lần này là lần thứ hai…”
“Cùng với cậu ta xem mắt rất vui vẻ sao? Còn xem phim, ngắm hoa, dùng bữa nữa?”
“Không có… Lần đầu gặp anh ta, tôi muốn anh ta giả vờ như đã làm những chuyện đó rồi nói lại với nhà họ Lương, chúng tôi chỉ gặp nhau nói chuyện vài câu sau đó không còn liên lạc nữa.”
Trịnh Minh Thành xoay mặt cô lại, đối diện trực tiếp với hắn, cẩn thận đánh giá tính chân thật trong lời nói của cô. Hắn nâng cổ tay cô đưa lên môi hôn nhẹ, hắn không muốn trên người cô lưu lại dấu vết và mùi hương của người đàn ông khác.
“Tại sao lại đi xem mắt, hửm?” Hắn miết môi trên cổ tay Hạ Thường Hi, giọng nói lại mang theo chút thâm tình hiếm thấy.
“Chủ tịch Hạ sắp xếp cho tôi gặp anh ta.”
“Em không biết từ chối sao? Em không biết mình đã có bạn trai rồi sao?” Hắn buông tay cô ra, ngón tay chuyển sang mơn trớn đôi môi đỏ mọng của cô.
“Chẳng phải anh dặn tôi không được nói chúng ta đang hẹn hò cho người khác biết sao?”
Ánh mắt hắn hơi bất ngờ vì câu trả lời của cô, sau đó lại nói: “Sau này đừng đi xem mắt nữa.”
Hạ Thường Hi khẽ gật đầu.
Nhìn được phản ứng của cô, Trịnh Minh Thành mới hài lòng mỉm cười, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn lấy đôi môi kia triền miên. Hắn càn rỡ đưa lưỡi vào khoang miệng của cô, cùng lưỡi cô trêu đùa, làm hô hấp của Hạ Thường Hi trở nên rối loạn.
Đây là văn phòng của Lương Trạch Đệ, chính xác là nơi làm việc của người khác, rõ ràng hai người không nên làm mấy chuyện ám muội như thế này.
Bàn tay hư hỏng của Trịnh Minh Thành di chuyển đến lưng quần cô, kéo vạt áo sơ mi trong quần jean của cô ra, sau đó đưa tay vào trong áo sơ mi cô cách một lớp áo lót xoa nắn.
“Khoan…” Hạ Thường Hi muốn mở miệng cản hắn, nhưng hắn lại cứ tiếp tục vồ vập mà hôn cô.
Cơ thể hắn lấn tới, đẩy cô nằm hoàn toàn xuống sofa, hắn ở trên một tay xoa nắn bầu ngực cô, tay còn lại đưa xuống cặp mông cô vỗ về. Quần jean quá dày khiến hắn không thể cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi vốn có. Hắn vội vã muốn mở khóa quần jean của cô, lại bị bàn tay của cô ngăn cản, hắn liền khó chịu giữ hai tay cô trên đỉnh đầu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cô nhất định sẽ bị hắn “ăn” sạch ngay tại đây mất. Hạ Thường Hi đành tìm cơ hội cắn mạnh môi Trịnh Minh Thành, hắn mới chịu buông cô ra, môi dưới của hắn không chảy máu, nhưng vẫn bị sưng đỏ một mảng.
“Đây là phòng làm việc của Lương thiếu, anh định làm gì vậy?” Cô khẩn trương nói với hắn.
Khác với cô, Trịnh Minh Thành dửng dưng áp sát người vào cơ thể cô lần nữa, bàn tay bóp mạnh bầu ngực căng tròn khiến cô nhăn mặt đau đớn.
“Nhưng tôi không nhịn được, em quá mê người.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu muốn hôn cô, nhưng lại bị tay cô che lại, đẩy hắn ra.
“Tôi… Tôi sẽ dùng tay và miệng giải quyết cho anh…” Hạ Thường Hi ấp úng.
Khóe miệng Trịnh Minh Thành nhếch lên. Hóa ra cô còn có tiết mục này nữa, nếu cô muốn thế, hắn sẽ chiều cô.
Trịnh Minh Thành ngồi lại ngay ngắn, để cô quỳ giữa hai chân hắn.
Hạ Thường Hi đã từng học cách phục vụ đàn ông từ Sở Lập Thành, nhưng ngoài anh ra cô vẫn còn chưa giải quyết nhu cầu cho ai cả, vừa rồi là cô theo cảm tính nói ra để hắn không làm càn, nhưng hiện tại tâm trạng lại có chút lo lắng.
“Sao còn chưa bắt đầu? Sợ rồi sao?” Trịnh Minh Thành nhìn đỉnh đầu cô, cười khẽ.
“Có gì đáng sợ?” Cô hít sâu, bắt đầu cởi thắt lưng và khóa quần của hắn.
“Rất tự tin. Để tôi xem trình độ của em đến đâu, tôi không đơn giản như em nghĩ đâu nhé.”
Hắn nói xong, Hạ Thường Hi cũng vừa mở xong khóa quần, quần lót màu xám bên trong hiện ra, u lên một cục chứng tỏ dục vọng kinh người của hắn đã trỗi dậy. Cô cách lớp vải hôn lên, sau đó kéo quần lót xuống, vật đàn ông trần trụi ngay lập tức liền bật ra trước mặt cô.
Dù từng làm tình với cả Trịnh Minh Thành và Sở Lập Thành, nhưng Hạ Thường Hi vẫn còn chưa quen việc đối diện trực tiếp với cơ thể đàn ông như thế này.
Lòng bàn tay mềm mại của cô cầm lấy dục vọng cứng ngắc của Trịnh Minh Thành, vuốt ve lên xuống, sau đó mở miệng ngậm vào.
To quá! Cô than trong lòng.
Hạ Thường Hi khó khăn ngậm lấy thứ dục vọng đáng sợ đó, bắt đầu màn phục vụ Trịnh Minh Thành. Bên trong khoang miệng cô rất ấm, bao lấy dục vọng của hắn khiến đầu óc hắn trở nên mụ mị.
Cô ở bên dưới nghe rất rõ người đàn ông trước mặt thở nhẹ, sau đó bàn tay to đặt trên đỉnh đầu cô vuốt ve, bất ngờ dùng lực, ấn đầu cô xuống. Vật đàn ông tấn công thọc sâu vào cuống họng khiến cô khó chịu, muốn nhả ra nhưng bất thành.
Trịnh Minh Thành ngồi trên sofa, như một bậc vương giả cúi đầu thỏa mãn nhìn Hạ Thường Hi đang quỳ giữa hai chân mình, một bàn tay chụp trên đỉnh đầu cô, nâng lên nhấn xuống cảm thụ khoái cảm ẩm ướt trong miệng cô. Cô đúng là không biết hiện tại bản thân quyến rũ như thế nào, hắn cảm thán nói:
“Kĩ thuật của em cũng không tệ, nhưng muốn làm tôi ra thì còn phải cố gắng hơn.”
Hạ Thường Hi bị hắn nhấn đầu đến mệt mỏi, miệng mở rộng đến mức đau nhức, nhưng vẫn bị hắn ép xuống ngậm lấy vật đàn ông thô to. Đến khi móng tay cô cắm vào da thịt gần như chảy ra máu, hắn mới đẩy đầu cô ra, để cô ngửa mặt lên nhìn mình.
Tóc tai rối bù, áo sơ mi xộc xệch, khóe miệng cô còn vương một sợi chỉ bạc tạo nên cảnh tượng kinh diễm hút mắt Trịnh Minh Thành. Hắn nhìn khuôn mặt cô mệt mỏi nhìn hắn, không nhịn được nhếch miệng: “Thế nào? Đã sợ chưa?”
Cô im lặng không trả lời, chính là không có hơi sức mở miệng nói chuyện với hắn nữa, cô chỉ muốn nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.
“Tiếp tục nào. Tôi vẫn còn chưa ra.” Hắn lại lần nữa nhấn đầu cô xuống thân dưới của mình, nhưng lần này, ngón tay hắn luồng qua sợi tóc đen, nắm chặt mái tóc của cô.
Vừa bị ép ngậm vật đàn ông to lớn, vừa bị đau đớn từ đỉnh đầu truyền tới khiến Hạ Thường Hi nhắm mắt khó chịu, khóe mắt còn có một dòng nước nhỏ chảy ra.
Hắn lại cúi đầu nhìn cô cam chịu phục vụ mình, nhìn đến bàn tay bản thân đang nắm chặt lấy mái tóc dài kia, khoái cảm trong người hắn càng tăng thêm vài phần.
Trong phòng làm việc rộng rãi ngoại trừ âm thanh từ miệng của Hạ Thường Hi ra hoàn toàn không còn âm thanh nào khác. Một màn ám muội kịch liệt diễn ra tại chốn công sở này càng khiến cho người ta nhìn vào càng thêm kích thích.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Minh Thành mới gầm nhẹ trong cổ họng, phóng thích hết mầm mống trong người vào miệng Hạ Thường Hi. Hắn để cô nhả dục vọng của mình ra, mặc lại quần và thắt lưng chỉnh tề, sau đó nắm lấy cằm cô, không cho cô mở miệng.
“Nuốt hết vào đi, chúng ta không được làm bẩn phòng làm việc của người khác.”
Hạ Thường Hi khó khăn nuốt hết chất dịch nhầy trong miệng, lại bị hắn chuyển sang bóp chặt hai bên má, ép buộc cô mở miệng ra cho hắn kiểm tra. Quai hàm của cô thật sự quá mỏi rồi, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trịnh Minh Thành nâng mặt cô lên, thỏa mãn nhìn dáng vẻ hổn hểntìm dưỡng khí của cô, ngón tay nhu tình vuốt ve làn da mịn màng như em bé.
“Tôi yêu em chết mất, Thường Hi của tôi.”
Hắn kéo cô ngồi lên đùi mình, sửa soạn lại tóc tai quần áo cho cô, ngón tay mơn trớn đôi môi đã sớm sưng đỏ, thuận tiện lau đi vết son đã bị lem ở khóe môi. Cuối cùng, hắn vẫn là không nhịn được mà hôn lấy đôi môi quyến rũ như thuốc phiện trước mắt.
Người phụ nữ này, hắn hôn bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ!
Đúng lúc này, cửa mở ra, Lương Trạch Đệ bước vào, Trịnh Minh Thành cũng buông Hạ Thường Hi ra, nhưng bàn tay vẫn mạnh mẽ giữ cô lại ngồi trên đùi mình. Còn cô theo bản năng nấp vào lòng hắn, có trời mới biết khoảnh khắc này cô thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất.
“Anh vừa làm gì cô ấy vậy? Thành, anh điên rồi sao?” Lương Trạch Đệ vừa bất ngờ vừa khó chịu lên tiếng.
Anh ra ngoài chỉ mới hơn ba mươi phút, mà quay vào phòng đã nhìn thấy Hạ Thường Hi mệt mỏi ngồi trên đùi Trịnh Minh Thành, như con mèo nhỏ dựa vào lòng hắn. Quần áo và tóc tai của cô có chút khác lạ, anh cũng thầm đoán được tên này lại bắt đầu giở thói biến thái rồi.
“Đệ Đệ, có chuyện này anh muốn nói với chú.” Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
“Anh buông cô ấy ra trước đã, đừng làm loạn.”
“Hạ Thường Hi.” Hắn dịu dàng gọi tên cô. “Cô ấy là bạn gái của anh.”
Một câu nói khiến cả hai người trong phòng đồng thời bất ngờ. Hạ Thường Hi bất ngờ vì không nghĩ tới hắn sẽ giới thiệu mối quan hệ của hai người cho người ngoài biết, còn Lương Trạch Đệ bất ngờ vì Trịnh Minh Thành chưa bao giờ xác nhận bất cứ cô gái nào là bạn gái của hắn cả.
“Anh.” Anh chỉ vào Trịnh Minh Thành. “Cô ấy.” Sau đó lại chỉ sang Hạ Thường Hi. “Hai người đang hẹn hò?”
Trịnh Minh Thành không trả lời, chỉ mỉm cười xem như là cái gật đầu.
“Thành, anh đang nói thật sao?”
“Anh đã bao giờ nói dối chú chưa?”
“Thành, cô ấy là đối tượng xem mắt của em, dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Hạ, anh đừng giỡn nữa. Có biết bao nhiêu phụ nữ ngoài kia, anh có nhất thiết chọn cô ấy mà trêu đùa như vậy không?”
“Đệ Đệ, anh nói cô ấy là bạn gái của anh, là để nhắc chú nhớ rằng chúng ta đã thống nhất sẽ không đụng đến phụ nữ của người còn lại, còn những chuyện khác, để một mình anh quyết định là được rồi.”
Vẻ mặt Lương Trạch Đệ cứng nhắc, anh nhỏ hơn Trịnh Minh Thành 5 tuổi, lúc anh còn đi học thì hắn đã bắt đầu đi làm rồi, quen biết hắn nhiều năm, cùng hắn ăn chơi thâu đêm suốt sáng lâu như vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy hắn cùng người phụ nữ nào thân mật như thế, cũng chưa tứng thấy hắn gọi bất kì ai là “bạn gái”.
Thật ra anh không có tình cảm gì đặc biệt với Hạ Thường Hi, chỉ là khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy cô, vừa bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô mê hoặc, vừa bị tính cách lãnh đạm của cô thu hút nên cảm thấy rất muốn đến gần cô hơn, tiếp xúc gần gũi với cô hơn một chút. Anh biết Trịnh Minh Thành là loại người phóng đãng, không bao giờ chịu vào cho bản thân khuôn khổ, phương thức tình dục của hắn lại còn vô cùng khác thường, chính vì vậy mà anh rất không muốn để Hạ Thường Hi rơi vào tay hắn.
“Anh và cô ấy còn có việc phải đi trước, hẹn hôm khác gặp chú nhé.” Hắn thấy không thấy Lương Trạch Đệ nói gì nữa liền dửng dưng nói, sau đó quay sang xoa xoa đầu gối ửng đỏ của Hạ Thường Hi, hỏi: “Em đi được chứ?”
Cô gật đầu, từ từ đứng dậy.
Trịnh Minh Thành vòng tay qua eo cô, hai người lướt qua Lương Trạch Đệ rời đi.
Anh quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng hai người, đáy mắt dâng lên lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT