Sau một đêm ngủ lại ở Phượng Hoàng Đỏ, sáng hôm sau Trịnh Minh Thành đã rời đi lúc Hạ Thường Hi còn chưa dậy. Những ngày sau hắn cũng không đến tìm cô nữa, chỉ đơn giản nhắn tin vài câu với cô, nhắc nhở cô mau mau thu dọn đồ đạc để sáng Chủ Nhật về nhà hắn. Ngày tháng tiếp theo Wonderland vẫn còn phải nhờ vả đến Trịnh Thác rất nhiều, vậy nên Hạ Thường Hi chỉ có thể đồng thuận với hắn, tuyệt đối không thể để hắn nghi ngờ sự thành thực của cô.

Nhưng vấn đề chính là, cô không biết phải nói với Sở Lập Thành về chuyện chuyển nhà như thế nào.

Tuy hai người vẫn không thể xác định rõ mối quan hệ với nhau. Nhưng có gì đó vô hình không nắm bắt được vẫn đang tồn tại giữa họ. Hạ Thường Hi biết Sở Lập Thành yêu mình, bản thân cô cũng biết rõ anh là một người vô cùng quan trọng đối với bản thân, với Trịnh Minh Thành, cô không đành lòng nhìn anh thất vọng, nhưng cũng không muốn mọi kể hoạch đang thực hiện đều đổ vỡ chỉ trong phút chốc.

Tối thứ Bảy, Sở Lập Thành đột nhiện xuất hiện trước cửa nhà cô, bên cạnh vẫn còn có vali của anh mang theo công tác.

Lúc mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời của anh, Hạ Thường Hi không khỏi bất ngờ, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị anh ôm lấy thật chặt.

“Tôi về rồi.”

“Anh… Sao anh lại về sớm như vậy?”

“Là tôi cố ý sắp xếp công việc, về sớm với em.” Anh buông cô ra, cười nhẹ. Sau đó vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo vali đi vào.

Sở Lập Thành để vali gọn vào một chỗ, cởi áo khoác vứt lên sofa, sau liền quay người lại ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp kia mà hôn. Chỉ mới vài ngày đi xa mà anh đã nhớ cô điên cuồng. Nụ hôn ướt át này xem như là trút hết tình cảm cùng nhớ nhung bao ngày qua của anh.

Bị hôn một cách trực tiếp thật mạnh bạo, Hạ Thường Hi dường như không thể thở nổi, nhưng lại không thể khác cự được sức mạnh của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn ngửa đầu nhận lấy nụ hôn triền miên như vũ bão.

Mãi đến khi cảm thấy vừa đủ thỏa mãn, Sở Lập Thành mới buông cô ra, nhưng lại bế ngang cô lên sải bước chân tiến đến phòng ngủ.

Nếu là bình thường anh sẽ không đợi được mà đặt Hạ Thường Hi xuống giường để cảm nhận cơ thể của cô hòa nhập cùng cơ thể của mình. Nhưng nhìn thấy vali đang mở sẵn dưới sàn, bên trong là quần áo đã được sắp xếp gọn gàng, bước chân anh khựng lại.

“Sao lại có hành lí ở đây thế này?”

“Thành, để tôi xuống trước đã rồi nói chuyện được không?” Hạ Thường Hi dịu giọng.

Anh theo lời cô đặt cô ngồi xuống giường, sau đó đứng trước mặt cô, âm thanh không cao không thấp hỏi: “Có chuyện gì xảy ra lúc tôi đi công tác sao?”

Hạ Thường Hi cắn môi, cô còn chưa biết phải nói chuyện này với anh như thế nào, mà hôm nay anh đã bất ngờ về sớm hơn dự định, khiến cô không kịp nắm bắt được tình hình.

Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng khó nói của cô, Sở Lập Thành cúi người ngồi xổm, đối diện vừa tầm mắt với khuôn mặt cô.

“Em đang có chuyện gì khó nói sao?”

Hai tay Hạ Thường Hi nắm chặt drap giường, cuối cùng vẫn là phải nói với anh:

“Thành, hôm trước Trịnh Minh Thành đến tìm tôi…” Cô ngập ngừng, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt Sở Lập Thành dần đanh lại, cắn răng nói tiếp. “… Hắn ta nói muốn tôi đến ở cùng, sáng ngày mai hắn sẽ đến đây đón tôi.”

“Em đã đồng ý?”

“Tôi xin lỗi, Thành. Hiện tại tôi là bạn gái của hắn, nếu tôi sai sót, Wonderland sẽ vụt mất Trịnh Thác làm điểm tực. Chúng ta khó khăn lắm mới đưa Wonderland đến địa vị này, tôi không thể từ bỏ...”

Không khi trong phòng trở nên ngưng trệ, anh không nói gì, cô cũng im lặng. Cả không gian liền trầm mặc một cách đáng sợ.

“Tôi giúp em chuẩn bị đồ.” Sở Lập Thành đột nhiên đứng dậy, không cảm xúc nói với cô.

Sự bình tĩnh kì lạ của anh khiến Hạ Thường Hi ngạc nhiên, đồng thời làm cô cảm thấy ớn lạnh, vẻ mặt tĩnh như nước của anh hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng.

“Thành, anh không muốn nói gì sao?”

Sở Lập Thành quay đầu nhìn cô. “Em muốn tôi nói gì, ngăn cản em sao?”

“Tôi xin lỗi.” Cô đứng dậy đi về phía anh. “Sẽ sớm thôi, đợi đến khi mọi thứ hoàn thành, tất cả sẽ kết thúc.”

Trước lời cam kết của cô, anh chỉ nhẹ nhàng cười khổ. Anh không muốn chờ đợi, tất cả những gì anh muốn chính là vứt bỏ hết mọi thứ, cùng cô chạy đến một nơi mà chỉ có hai người ở cùng nhau.

"Thường Hi, hứa với tôi mọi thứ với Trịnh Minh Thành sẽ dừng lại sau khi kế hoạch hoàn thành, được không? Đây là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể nhẫn nhịn nếu như em ở bên cạnh hắn ta, nếu em thật sự cùng hắn ta suốt đời, tôi..." "Đừng."

Ngón tay Hạ Thường Hi đặt trên môi Sở Lập Thành, ngăn cản anh nói tiếp.

"Tôi hứa, dù ở cùng ai, tôi cũng sẽ trở lại với anh. Chỉ cần kế hoạch thành công, mọi thứ lập tức sẽ dừng lại."

Sở Lập Thành một lần nữa ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, như muốn khảm sâu vào cơ thể mình.

Mặc dù cái ôm của anh khiến cô rất đau, nhưng Hạ Thường Hi vẫn để mặc cho anh tùy tiện ôm mình. Đợi đến khi anh buông tay, cô mới thở ra nhẹ nhõm, đièu hòa lại hô hấp của mình.



“Lúc ở Thượng Hải, tôi gặp được một người phụ nữ tên Phương Tư Nghi, bà ta là đồng nghiệp cũ của phu nhân, tuy không có thông tin mới nhiều, nhưng tôi nghĩ những gì bà ấy biết có thể khiến tâm hồn em yên tĩnh.” Anh lấy từ trong túi ra một cái máy ghi âm nhỏ, đưa cho cô. “Em ra ngoài nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở đây chuẩn bị đồ.”

Cầm máy ghi âm trong tay, Hạ Thường Hi khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đến phòng khách ngồi xuống ghế sofa.

Cô bật máy ghi âm để trên bàn, sau đó tựa vào lưng sofa, chăm chú lắng nghe âm thanh từ trong máy phát ra:

“Tử Vân là một người tốt, thân phận của tôi thấp hèn, làm công việc bị người đời khinh bỉ, không ngờ lại được gặp một người hiền dịu, nhân hậu như bà ấy.”

“Hạ tiên sinh dường như đã yêu Tử Vân kể từ hôm đó. Về sau đêm nào tôi cũng nhìn thấy ông ấy đến đây tìm bà. Hai người họ ở trong căn phòng lớn trò chuyện, có khi tôi nhìn thấy Hạ tiên sinh ở phía sau lắng nghe Tử Vân hát một cách say sưa. Ánh mắt của ông ấy nhìn bà ấy rất ôn nhu, chính là cái nhìn của một người đàn ông đang yêu.”

“Tôi không sợ Hạ tiên sinh làm gì sai trái với Tử Vân, ông ấy tuy là nhị thiếu gia nhà họ Hạ, nhưng phong thái rất đường hoàng chính trực. Tôi chỉ là sợ Tử Vân ở bên cạnh Hạ tiên sinh, sống trong thế giới thượng lưu khắc nghiệt đó sẽ không tồn tại nổi, bà ấy quá đơn thuần.”

“Chúng tôi mỗi khi tôi không có việc đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nhau. Bà ấy nói rất nhiều thứ, hằng ngày kể tôi nghe hôm đó đã cùng chồng làm việc gì, sau khi đi khám thai định kì sẽ kể tôi nghe đứa bé trong bụng khỏe mạnh ra sao. Nhưng tôi biết bà ấy ở Thiên Tân không có bạn, nếu không sẽ không chờ điện thoại của tôi suốt như vậy.”

“Ở đám tang Tử Vân, tôi nhìn thấy Hạ tiên sinh, quả nhiên linh cảm của tôi không sai, chồng bà ấy chính là ông ta. Bên cạnh còn có một đứa bé gái, tôi nhớ rất rõ, bà ấy từng kể tôi nghe con bé tên là Thường Hi.”

“Đứa bé đó rất dễ thương, nhưng đôi mắt của nó thật giống mẹ, đôi mắt rất buồn, tôi sợ sau này con bé cũng sẽ giống Tử Vân…”

“Sắp tới là ngày giỗ của Tử Vân rồi, nếu được các cậu có thể để tôi đến nơi an táng bà ấy, thắp cho bà ấy một nén hương không?”

Đến đây máy ghi âm không còn phát ra âm thanh nữa, không gian lại quay về tĩnh lặng.

Hạ Thường Hi ngay cả một hành động cũng không có, chỉ lẳng lặng tựa lưng vào sofa nhìn vào hư không như vậy.

Hóa ra, ba mẹ đã gặp nhau như thế.

Hóa ra, mẹ thật sự không phải làm loại công việc đó.

Hóa ra, mẹ còn có một mối giao thiệp với một người nước ngoài, không phải xuất thân tầm thường như lời Lệ Phương nói.

Hóa ra, mẹ thật sự là người dịu dàng, được mọi người yêu quý như ba từng kể.

Hóa ra, mẹ cũng trải qua cảm giác cô đơn không bạn không bè như cô từng trải.

Hóa ra, ba từng yêu mẹ say đắm như vậy…

Thì ra trước đây đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Đúng là không có thông tin gì mới có thể giúp cô tìm lại nhà ngoại, nhưng lần này, cô lại biết thêm về một câu chuyện xưa về ba mẹ cô. Sở Lập Thành nói đúng, nghe xong lời người phụ nữ kia kể lại, tâm hồn cô cũng trở nên nhẹ nhàng kì lạ.

Phải rồi, sắp tới là ngày giỗ của mẹ, có lẽ cô nên chấp thuận lời nhờ vả của người phụ nữ kia, dù sao đó cũng là một người bạn cũ của mẹ, cô vẫn là nên chào hỏi bà ấy.

Chẳng mấy chốc đã khuya, Sở Lập Thành vì tránh mặt Trịnh Minh Thành ngày mai nên lái xe trở về căn hộ riêng, chỉ thâm tình dặn dò Hạ Thường Hi cẩn thận vài câu, sau đó kéo vali rời đi.

Hạ Thường Hi ngủ đến gần trưa, thức dậy làm vệ sinh, ăn vừa xong một lát bánh mì thì Trịnh Minh Thành nhấn chuông.

“Chuẩn bị xong hết cả rồi chứ?” Hắn vừa gặp cô liền cười ma mãnh, tự tiện bước vào nhà, kéo vali của cô đi. “Đi thôi.”

Xem ra hắn vô cùng gấp rút chuyện này, Hạ Thường Hi cầm lấy túi xách, khóa cửa cẩn thận rồi đuổi theo bước chân hắn.

Lúc cô cùng hắn bước xuống hầm xe, thì cô nhận được điện thoại.

Đó là điện thoại từ Hạ gia gọi đến.

“Lão gia gọi cô trở về biệt thự.” Ở đầu dây bên kia, giọng quản gia Lí lạnh tanh, như thường lệ chỉ nói một câu sau đó tắt máy.

Thật phiền phức, Hạ Thường Hi mắng trong lòng, sau đó quay sang nói với người đàn ông bên cạnh:

“Minh Thành, tôi có chuyện phải trở về Hạ gia, anh gửi địa chỉ chỗ anh cho tôi, xong việc tôi sẽ tự mình đến đó.”

“Gấp vậy sao? Không phải em muốn bỏ trốn đấy chứ?” Hắn nhướng mày.

“Anh cứ chuyển hành lí của tôi đến nhà anh, rất nhiều đồ quan trọng ở trong đó. Không cần sợ tôi bỏ trốn nữa.” Cô nghiêng đầu nói với hắn.

Trịnh Minh Thành nheo mắt đánh giá tính chân thật trong lời nói của cô, sau đó gật đầu: “Được rồi, tôi tin em. Hành lí tôi sẽ tự đưa về, xong việc phải đến nhà tôi ngay, rõ chưa.”



“Rõ rồi.” Hạ Thường Hi trả lời, sau đó mở cửa xe bước ra.

Cô lấy trong túi xách một chiếc chìa khóa điện tử, nhấn mở khóa, chiếc Audi R8 màu đen quen thuộc ở gần đó sáng đèn. Rõ ràng sự mạnh mẽ của chiếc xe này hoàn toàn không hề phù hợp với vẻ ngoài mềm như nước của Hạ Thường Hi. Nhưng nhìn đến khí chất kinh người của cô, kế hợp với loại xe mui trần này lại vô cùng phù hợp.

Cô mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Không có Sở Lập Thành ở đây, cô đương nhiên phải tự mình lái xe trở về biệt thự.

Hạ Thường Hi lái xe vô cùng thông thạo, tuy bình thường đều là Sở Lập Thành chở cô đi, nhưng thao tác cầm vô lăng của cô vô cùng vững chắc, nhìn vào còn trông như một người phụ nữ thành đạt.

Xe đi không lâu lắm liền dừng lại trong khuôn viên biệt thự Hạ gia. Hạ Thường Hi bước xuống xe, như thường lệ người làm nhìn thấy cô liền cúi chào. Cô đi lướt qua dưới ánh nhìn hiếu kì của họ, thẳng đến thư phòng của Hạ Hầu Quân.

Hạ Thường Hi gõ cửa, đợi bên trong truyền ra hai tiếng “vào đi” mới mở cửa tiến vào.

“Ông nội.” Cô gật đầu chào ông.

“Tiểu Hi đến rồi đấy à?” Hạ Hầu Quân tháo mắt kính, ngẩng đầu cười ôn hòa.

Cô vừa bước đến trước bàn làm việc của ông vừa nói: “Ông gọi con đến có chuyện gì sao ạ?”

“Con ngồi xuống trước đã.” Ông lại mỉm cười, đợi Hạ Thường Hi ngồi xuống ghế da trước bàn làm việc mới tiếp tục nói. “Cậu thiếu gia họ Lương kia, chính là cháu của bạn của ông nội đấy, cậu ta có vẻ rất thích con, gần đây gặp lại cậu ta cậu ta hỏi rất nhiều về con. Hai đứa sau buổi gặp mặt hôm trước có giữ liên lạc với nhau không?”

“Lương thiếu? Ý ông là Lương Trạch Đệ?” Hạ Thường Hi từ từ nhớ lại khuôn mặt của vị thiếu gia vừa gặp cách đây vài tháng.

“Phải rồi. Con thấy cậu ta như thế nào?”

“Ông nội.” Hạ Thường Hi bất mãn. “Con và anh ta chỉ là gặp mặt theo lời ông dặn, chỉ là quan hệ xã giao bình thường thôi.”

Nghe câu trả lời của cô, biểu tình trên khuôn mặt Hạ Hầu Quân trở nên chùng xuống.

“Thế nào là xã giao bình thường? Con phải mau xác định quan hệ, để ông nội còn sớm có chắt ẵm bồng chứ?”

“Ông nội!” Hạ Thường Hi nâng cao giọng.

“Được rồi, được rồi. Đúng là ông không nên hối thúc con như vậy. Nhưng con xem, sắp tới là lễ đính hôn của Tiểu Hoa rồi, mà con vẫn còn…” Nói tới đây, ông ngập ngừng. “Ây da, ông nội chỉ là muốn nhìn thấy con có người ở bên cạnh chăm sóc thôi mà.”

“Con hiểu, ông nội quan tâm con. Nhưng hiện tại con vẫn còn chưa có ý định muốn gặp gỡ người khác.”

Hạ Hầu Quân bị Hạ Thường Hi từ chối liên tục liền cảm thấy bức rức. Ông tựa lưng vào ghế da, than thở:

“Thật là, con và Tiểu Vũ thật giống nhau, chẳng bao giờ chịu nghe lời ông tìm bạn trai bạn gái cả, các con muốn ông phải đau đầu vì chuyện này mãi sao?”

Đối diện với thái độ kiên quyết của Hạ Hầu Quân, Hạ Thường Hi vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng không thể nói ra. Cô thân phận là cháu của ông, cũng là người nhà họ Hạ, đương nhiên không thể kháng cự chuyện hôn sự như thế này.

“Con sẽ sắp xếp thời gian đi gặp anh ta, ông nội đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Tốt, tốt lắm.” Hạ Hầu Quân chỉ chờ câu nói này, sắc mặt liền tươi tỉnh hẳn. “Hẹn ngày không bằng gặp ngày, ta đã kêu người chuẩn bị sẵn cơm trưa trong bếp rồi, con đi xuống cầm lấy đến công ty của Lương Trạch Đệ, biểu lộ thành ý một chút đi.”

“Cái gì?” Hạ Thường Hi trợn tròn mắt. “Ông muốn con đưa cơm trưa cho anh ta sao?”

“Sao con lại nhìn ta như thế? Chỉ là cho người ta biết thành ý của mình thôi mà, có khó khăn gì đâu?”

“Nhưng mà…” “Không nhưng nhị gì cả, người ta suốt ngày hỏi thăm con, không lẽ con cứ thế giữ thái độ dửng dưng như vậy sao?”

Hạ Hầu Quân thẳng thừng cắt ngang, hoàn toàn không cô cơ hội từ chối. Hạ Thường Hi hết cách đành phải cắn răng đồng ý với ông:

“Vậy con sắp xếp đến gặp anh ta vậy…”

“Ngoan lắm.” Ông cười cười. “Con mau xuống làm nóng cơm lại đi, ông sẽ gửi địa chỉ cho con.”

Hạ Thường Hi “dạ” một tiếng, đứng dậy: “Vậy nếu không còn việc gì khác, con xin phép đi trước.”

Đợi Hạ Hầu Quân vui vẻ gật đầu, cô mới quay người rời khỏi thư phòng. Lái xe một đoạn đường như vậy, đến đây cuối cùng vẫn là bị Hạ Hầu Quân thúc giục đi thăm hỏi người ta, không lẽ ông ta thật sự nôn nóng muốn gả cô đi như vậy sao?

Hạ Thường Hi mang một bụng khó chịu đi xuống cầu thang, còn chưa bước vào khu vực bếp, đã nhìn thấy Lệ Phương ngồi ở bàn ăn uống trà.

Lúc cô bước vào, bà ta cũng nâng tầm mắt, ngay lập tức đôi con người liền hiện lên một tia sắc lạnh đến đáng sợ. Đối diện với ánh mắt ấy, Hạ Thường Hi cũng không buồn thay đổi biểu cảm, không cảm xúc nhìn thẳng vào bà ta.

“Gặp người lớn không biết chào, Hạ gia dạy cô loại phép tắt như vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play