Rời khỏi thư viện Thiên Tân, Trịnh Minh Thành lái xe đưa Hạ Thường Hi đến con đường sầm uất nhất thành phố dẫn cô đi mua sắm.

Hắn dừng lại ở mọi cửa hàng, chỉ cần cô liếc mắt đến món đồ nào hắn liền yêu cầu gói món đồ đó lại. Mức độ hào phóng của hắn thu hút không ít ánh nhìn, đi đến đâu đều bị dòm ngó, hắn có vẻ đã quen với điều này, nhưng cô thì không. Bất kể hai người đi đâu phía sau đều có tiếng xì xào bàn tán khiến cô khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng trở lại vào xe đi chỗ khác. Nhưng hắn lại không quan tâm thái độ của cô, chỉ im lặng ngồi ở sofa nhìn cô thử đồ.

Đến khi trời trở chiều, màn đêm vừa buông xuống, Trịnh Minh Thành mới dừng xe lại trước một siêu thị nhỏ. Hắn đẩy xe đẩy đi bên cạnh cô, trên khuôn mặt điển trai le lói ý cười.

“Vào đây làm gì?” Cô quay sang hỏi.

“Tối nay tôi sẽ làm bữa tối cho em.” Hắn nhướng mày quyến rũ.

Cô ngạc nhiên nhìn hắn. Người cao cao tại thường như hắn vậy mà cũng biết nấu ăn sao? Cô vẫn không thể tưởng thượng nổi hình ảnh hắn đeo tạp dề đứng trong bếp chiên xào nấu nướng rốt cuộc sẽ ra sao… Hoặc cũng có thể hắn đang bốc phét chăng?

Rất nhiều nghi vấn cùng ngạc nhiên hiện lên trong đầu Hạ Thường Hi, nhưng có lẽ Trịnh Minh Thành này thật sự có khả năng làm bếp. Cô đi bên cạnh hắn, tận mắt nhìn thấy hắn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn vô cùng thuần thục, cẩn trọng. Nét mặt cân đo đong đếm của hắn khiến Hạ Thường Hi đột nhiên liên tưởng đến Sở Lập Thành. Mặc dù cô và anh không thường xuyên đi siêu thị cùng nhau, nhưng sống với anh gần 19 năm, cô đương nhiên đã từng chứng kiến thân ảnh cao to của anh tự tay lựa rau lựa thịt. Khi đó rất nhiều người khen ngợi anh, khen luôn cả cô biết lựa một người đàn ông tốt…

Nghĩ đến đây, Hạ Thường Hi bất giác đỏ mặt, trong lòng cũng tự dưng nhớ anh lạ thường.

Cô thu lại cảm xúc rộn ràng trong lòng, mang vẻ mặt điềm đạm, lẽo đẽo đi theo Trịnh Minh Thành khắp một vòng siêu thị, cuối cùng hắn cũng mua hết những gì cần mua.

Xe lại tiếp tục chạy nhanh trên đường, rất nhanh sau đó liền dừng lại dưới hầm đỗ xe của Phượng Hoàng Đỏ. Lúc Trịnh Minh Thành vừa tắt máy, Hạ Thường Hi ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao lại về đây?”

“Không lẽ tôi vào nhà hàng làm bữa tối cho em?” Hắn vừa tháo dây an toàn vừa trả lời.

“Anh định nấu ăn ở nhà tôi?”

“Không ở nhà em thì nhà ai?” Hắn hỏi ngược lại, mở cửa xe bước ra ngoài.

Hạ Thường Hi nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra theo hắn, nhìn thấy hắn đang mở cửa sau ôm lấy tất cả túi đồ mà hắn mua cho cô lúc chiều.

“Anh vẫn chưa xin phép tôi.” Cô cau mày.

“Chúng ta chẳng phải là người yêu sao, còn cần phải hỏi xin điều gì? Em cầm lấy túi đồ nguyên liệu đi, tay tôi không ôm được nữa.” Hắn hất cằm về hướng cửa sau, sau đó một bước đi lại phía thang máy.

“Tên điên này…” Hạ Thường Hi bất lực buông một câu, đưa tay cầm lấy túi đồ nguyên liệu, đóng cửa xe đuổi theo hắn.

Hai người bước vào thang máy, cô bấm số tầng, lại quay sang nói: “Đáng lẽ anh phải nói với tôi trước mới đúng.”

“Tôi muốn tạo bất ngờ cho em mà, không lẽ em có giấu đàn ông trong nhà?”

“Anh lại nói nhảm cái gì đấy?”

“Không có thì tốt, dù sao theo lý thì em cũng phải mời tôi lên nhà uống một chén trà mới đúng, tôi dù sao cũng là khách của em, đúng không?”

Trịnh Minh Thành vừa nói dứt câu, cửa thang máy đã mở.

“Dẫn đường đi.” Hắn nói.

Hạ Thường Hi lườm hắn một cái, sau đó đạp giày cao gót bước ra khỏi thang máy trở về phòng, quét thẻ, mở cửa cho hắn vào.

Cô đưa tay bật công tắc, cả căn phòng tối om liền bừng sáng.

Hắn để đống túi trong tay đặt gọn xuống sofa, sau đó đứng thẳng người, nhìn khắp một lượt căn phòng, sải bước đến trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm bên ngoài.

“Chỗ ở của em cũng không tồi.” Nói đoạn, hắn quay lại nhìn cô. “Đi tắm đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối.”

Hạ Thường Hi nhìn hắn sắn tay áo, thở dài một câu: “Tạp dề để trong tủ bếp bên phải, áo của anh mà bẩn có chết tôi cũng không đền nổi đâu.” Sau đó cúi người di chuyển đống túi trên sofa vào phòng thay đồ, sắp xếp gọn gàng rồi mang theo khăn áo đi tắm.

Đến khi từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Trịnh Minh Thành mới từ tốn đem nguyên liệu ra bắt dầu nấu nướng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Hạ Thường Hi tắm không quá lâu đã xong. Cô vào phòng ngủ sấy tóc, mùi thơm thoang thoảng lướt qua đầu mũi khiến bụng đói của cô cồn cào. Tóc khô, cô tắt mấy sấy trở lại phòng bếp.

Trịnh Minh Thành đứng trước bếp, dùng muỗng nếm thử nước sốt, sau đó lại cho thêm một chút gia vị vào. Hắn quay lưng về phía cô, bóng lưng bận rộn loay hoay trong gian bếp khiến không gian lạnh lẽo đơn độc trở nên ấm cúng hơn hẳn.

Cô bước đến bên cạnh hắn, nhìn hắn nấu nướng.

“Đây là gì?” Cô hướng về phía chiếc chảo trước mặt hắn.



“Rosti.” Hắn nhẹ nhàng trả lời, ngón tay điêu luyện rắc thêm chút đường vào chảo sốt bên cạnh. “Em ăn được ức vịt không?”

“Được.”

Trịnh Minh Thảo mỉm cười, lật từng miếng rosti trên chảo lại. “Em thích đồ ngọt chứ?”

“Không thích lắm.” Cô tựa vào cạnh bếp bên cạnh hắn.

Hắn lật xong, đặt đồ gắp sang một bên, sau đó chống hai tay sang hai bên người cô, giam cô vào không gian riêng biệt của mình.

“Vậy món tráng miệng của chúng ta phải làm gì đây?”

“Cứ thế bỏ qua nó thôi.” Cô nhếch miệng cười quyến rũ.

“Không.” Trịnh Minh Thành vén mái tóc mượt mà của cô, bàn tay men theo sợi tóc dừng lại trước bầu ngực tròn đầy, dịu dàng xoa nắn. “Em sẽ là món tráng miệng của tôi.”

Xúc cảm từ bàn tay hắn cách một lớp vải khiến cơ thể Hạ Thường Hi như được thả lỏng, vừa thoải mái vừa kích thích, cô giữ bình tĩnh nhìn hắn: “Anh không kiên nhẫn chút nào cả.”

“Chỉ trách em quá mê người.”

Hắn ma mãnh nhìn cô, cúi đầu dán môi lên môi cô, lướt qua nhẹ như cánh hoa rơi, sau đó tách ra khỏi người cô trở lại với chiếc chảo trên bếp.

“Sắp xong rồi, đợi tôi một chút nữa.”

Hạ Thường Hi gật gù, tiếp tục dõi theo từng thao tác của hắn.

Mặc dù không nói thành lời, nhưng trong lòng cô thầm khen ngợi Trịnh Minh Thành. Hắn nấu ăn rất điêu luyện, mỗi hành động đều tỉ mỉ, cẩn trọng như đầu bếp chuyên nghiệp. Đợi đến khi từng miếng rosti trong chảo đã vàng đều, hắn tắt bếp, xếp từng miếng bánh lên đĩa.

Lò nướng vừa vặn “ting” một cái, hắn đeo bao tay mở lò nướng, lấy ra ức vịt đã chín màu nâu vàng đẹp mắt. Hương thơm lan tỏa hấp dẫn khiến cơn đói của người xem nhanh chóng dậy lên mãnh liệt.

Trịnh Minh Thành sắp xếp thức ăn lên đĩa, cẩn thận trình bày thật đẹp, sau đó lần lượt đem đĩa đặt lên bàn ăn, tháo tạp dề, kéo ghế cho Hạ Thường Hi.

Từ trong tủ lạnh hắn lấy ra một chai rượu vang Pháp L’Apogeé đắt đỏ, dùng phong thái lịch lãm rót ra ly, sau đó ngồi xuống đối diện với cô.

Hắn đưa nút chai lên mũi ngửi, sau đó nâng ly rượu hướng về phía cô: “Hy vọng chút tài nghệ ít ỏi này có thể khiến em hài lòng.”

Hạ Thường Hi chạm ly với hắn, uống một ngụm rượu.

Cô ăn thử một miếng ức vịt đã được hắn cắt sẵn, mùi vị không tồi. Thịt vịt béo ngậy với lớp da giòn, quyện với vị chua ngọt của sốt cam khơi dậy vị giác của cô. So với tiêu chuẩn của những nhà hàng mà cô đã thử qua không sai biệt lắm.

“Như thế nào?” Hắn cười.

“Rất ngon. Anh có vẻ như rất thích món Âu.”

“Mẹ tôi là người Pháp.” Đôi môi mỏng khẽ nhấp một ngụm rượu. “Bà ấy rất thích nấu ăn, nên tôi dùng cách này để nhớ đến bà ấy.”

“Anh không gặp bà ấy thường xuyên sao?”

Ánh mắt Trịnh Minh Thành sau khi nghe cô nói bỗng dưng tối đi hẳn, hắn trầm ngâm nhìn cô, khiến không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.

“Mẹ tôi trở về Pháp, sau đó tái hôn với một người đàn ông, hai người họ cùng nhau rời khỏi thành phố đến một thị trấn nhỏ. Bà ấy không cho tôi biết đó là đâu, mỗi lần gặp đều là nhân lúc tôi đi công tác lén lút gặp tôi ở Paris.” Hắn nói chậm rãi, giọng trầm thấp nhưng nghe qua lại đau thương tột cùng.

Hóa ra mẹ của hắn không phải bỏ đi biệt xứ như lời đồn, Hạ Thường Hi thầm nghĩ. Từ đáy lòng dâng lên cảm giác thương xót hắn. Cô cũng rất nhớ mẹ, nhưng lại không có cách nào để cô được gặp lại bà…

“Tôi từng nghĩ tôi rất hiểu mẹ mình, nhưng cũng có lúc tôi thật sự không biết bà ấy đang nghĩ điều gì. Mẹ tôi luôn nói thương anh em chúng tôi, nhưng lại sẵn sàng bỏ lại chúng tôi rời đi. Mẹ tôi nói không muốn vướng bận người đàn ông đã phản bội mẹ, nhưng mỗi khi gặp mặt đều cố ý hỏi về ông ấy. Đôi khi tôi không hiểu nổi rốt cuộc tình cảm của bà ấy đối với ba tôi là như thế nào?"

“Đó là cách mà người phụ nữ yêu thương chồng con của mình, cho dù có bao nhiêu tổn thương, họ cũng đã từng chung sống dưới một mái nhà, anh đừng cứ mãi suy nghĩ như vậy.”

“Em đang thương hại tôi sao?” Trịnh Minh Thành nhếch môi cười nhẹ, hắn nhấp một ngụm rượu, chuyển đề tài sang phía cô. “Kể tôi nghe về gia đình của em đi?”

Gia đình của cô sao?

Vẻ mặt Hạ Thường Hi thoáng ngạc nhiên. “Gia đình tôi thì có gì để kể chứ?”

“Không ngại nếu tôi nhắc đến vết thương lòng của em chứ?”



Cô khó hiểu nhìn hắn, Trịnh Minh Thành lại nói tiếp:

“12 năm trước, Cố tổng giám đốc Hạ mất trong vụ hỏa hoạn ở Hoa Sơn, tôi có nghe người trong công ty nói đến.”

Lần này, đến lượt con ngươi của Hạ Thường Hi tối lại. Miệng cô hé mở, sững người nhìn hắn. Mất đến vài giây sau mới trở lại bình thường.

“Chuyện đó xảy ra đã nhiều năm rồi, nhắc lại cũng chẳng có gì hứng thú.” Cô nói xong, lại tiếp tục cúi đầu vào đĩa thức ăn, né tránh tầm mắt của Trịnh Minh Thành.

“Thôi nào, trong tương lai có thể chúng ta sẽ kết hôn đấy, tôi cần biết thêm về gia đình của em.”

“Kết hôn?” Cô ngẩng phắc đầu dậy, ngạc nhiên nhìn hắn. “Cái gì mà trong tương lai sẽ kết hôn?”

“Tôi chỉ nói có thể mà thôi? Không lẽ em ghét tôi như vậy sao?” Hắn cười cười. “Dù sao thì tôi vẫn hy vọng em có thể thành thật chia sẻ chuyện của mình. Tôi ở đây với tư cách là bạn trai của em, không phải là Tổng giám đốc Trịnh Thác.”

Hạ Thường Hi rơi vào trầm tư, vẫn cảm giác được ánh mắt nóng hổi của Trịnh Minh Thành luôn dán lên mình không dời đi một chút nào. Không phải cô không tin tưởng hắn, con người Trịnh Minh Thành dù có gian manh xảo quyệt nhưng người như hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện khinh khi rẻ mạt. Chỉ là mọi chuyện xảy ra trong gia đình cô ngoại trừ Sở Lập Thành cũng chưa có ai biết được…

Cô thở dài, chậm rãi mở miệng:

“Gia đình tôi cũng bình thường như những gia đình khác thôi. Ba tôi mỗi ngày đều đặn đi làm, còn mẹ tôi ở nhà chăm sóc tôi. Bởi vì mẹ tôi từng làm việc ở quán bar, nên người nhà họ Hạ có thành kiến với bà ấy, chúng tôi thường ít trở về Hạ gia.”

“Đó là lí do vì sao người ngoài chưa bao giờ biết đến vợ con của cố Tổng giám đốc Hạ?”

“Đúng vậy. Ba tôi muốn bảo vệ mẹ và tôi, nên luôn để chúng tôi tránh xa khỏi xã hội tàn khốc ngoài kia. Nhưng ba tôi lại không bảo vệ được mẹ khỏi căn bệnh của bà ấy.” Cô cười khổ. “Mẹ tôi bị bệnh bạch cầu. Mặc dù bà ấy biết bản thân đang dần mất đi sức sống, nhưng vẫn luôn nở nụ cười hiền từ với tôi và ba. Sau đó thì mẹ tôi không qua khỏi, vài năm sau như anh đã biết đấy, ba tôi cũng tìm đến mẹ tôi, còn tôi phải trở về nhà họ Hạ.”

Cô vẫn nhớ rõ nụ cười đoan trang của mẹ cô mỗi khi ôm cô. Giọng của bà dịu dàng gọi cô "Tiểu Hi", mỗi huổi tối sẽ kể chuyện cho cô, trông cho cô ngủ rồi mới rời đi. Cũng nhớ rõ mỗi khi ba cô đi làm về sẽ bồng cô ôm lấy mẹ, đó là thứ tình cảm ấm áp nhất mà Hạ Thường Hi từng biết, chỉ tiếc là cô lại không có phúc phận được hưởng lấy niềm vui đó...

“Tôi không biết em đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Chẳng trách ngay cả chuyện tiếp cận lên giường của tôi em cũng dám làm.”

“Nếu biết sẽ có gì thay đổi sao? Bởi vì có nhiều thứ tôi không thể cứ mãi dựa vào người khác, nên cách tốt nhất chính là ép buộc bản thân trở nên mạnh mẽ, nếu không tôi làm sao có thể tự đứng vững trong thế giới hào môn rắc rồi này?”

Trịnh Minh Thành nhìn nét mặt điềm đạm của cô, đột nhiên lại phát hiện ra bản thân từ trước đến giờ chưa từng động lòng vì ai, lại dấy lên cảm giác khó tả chưa từng trải qua đối với người con gái trước mắt.

“Sau này, hãy dựa vào tôi.”

Hạ Thường Hi chậm rãi nâng tầm mắt nhìn hắn, nhận lại sự chân thành từ phía đối diện.

Cô không nói gì, hắn cũng không nói tiếp. Hai người tiếp tục rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng dao nĩa động chạm vang lên trong không gian.

Bữa ăn kết thúc trong êm đềm, Hạ Thường Hi dọn dẹp phòng bếp, còn Trịnh Minh Thành đứng một bên nhìn cô bận rộn, hắn thích thú ngắm nhìn góc nghiêng của cô, trong đáy mắt thấp thoáng ẩn hiện một tia ấm áp.

Dọn dẹp xong, cô xoay người nhìn hắn. “Bữa tối rất ngon, hiện tại anh nên trở về nghỉ ngơi sớm thì hơn, ngày mai vẫn là ngày làm việc.”

Ý tứ đuổi khách của Hạ Thường Hi rất rõ ràng, nhưng lại không có tác dụng với Trịnh Minh Thành. Hắn soái khí đối diện với ánh mắt sắc bén của cô, mở miệng:

“Cho tôi mượn khăn mặt.”

Cô khẽ cau mày, biểu hiện khó chịu.

“Tôi cất công chuẩn bị bữa tối cho em, chỉ muốn mượn phòng tắm rửa mặt một chút cũng không được sao?” Hắn nhướng mày.

Hạ Thường Hi hết cách với hắn, thở hắt ra một hơi, lạnh lùng buông một chữ “được” sau đó xoay người, Trịnh Minh Thành theo sau.

Đến cửa phòng tắm, hắn quay người vào trong còn cô rẽ hướng ngược lại bước vào phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ còn có phòng thay đồ, Hạ Thường Hi chật vật tìm trong tủ đồ mãi mới có một chiếc khăn mặt mới toanh. Cô đứng dậy, vừa quay người lại liền va vào một bức tường thịt rắn chắc.

Bị dọa giật mình khiến cô không khỏi khó chịu, lớn giọng: “Sao anh lại vào đây?”

“Em làm chuyện gì xấu xa nên giật mình sao?” Trịnh Minh Thành đút tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu nho nhỏ của cô.

“Khăn mặt đây.” Cô không thèm nhìn đến hắn, lẳng lặng đưa khăn mặt trên tay cho hắn.

Cánh tay giơ trong không trung một hồi lâu vẫn không được tiếp nhận, Hạ Thường Hi một lần nữa khó hiểu nhìn Trịnh Minh Thành. Mà hắn ngược lại vẫn giữ nguyên một tư thế, nhìn chằm vào phía sau cô. Cô nhìn theo hướng mắt hắn, chỉ thấy toàn là quần áo cô treo trên giá tủ.

Đột nhiên người đàn ông phía sau cô lên tiếng: “Tại sao trong tủ đồ của em lại đồ của đàn ông?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play