Xe dừng lại trước thư viện Thiên Tân - thư viện lớn nhất thành phố. Không chỉ là thư viện với qui mô lớn nhất Thiên Tân, ở đây còn là thư viện lâu đời, chứa đựng đầy những cuốn sách từ cổ chí kim. Một lần nữa Hạ Thường Hi tiếp tục thắc mắc vì sao Trịnh Minh Thành lại đưa cô đến đây.
Hắn nắm tay cô bước vào thư viện, thủ thư nhìn thấy hắn liền cúi đầu chào, xem ra hắn thường xuyên đến đây.
Buổi trưa, lại là ngày trong tuần, nên thư viện chỉ có lác đác vài người, hắn đưa cô đến một bàn trống, kéo ghế cho cô ngồi, sau đó mới đặt tờ giấy trắng và một cây bút xuống bàn.
Trịnh Minh Thành cầm bút, viết gì đó xuống tờ giấy. Hạ Thường Hi chồm người lên phía trước, nhìn rất rõ anh đang viết hai chữ “Luật yêu”.
Luật yêu là cái quái gì?
“Anh lại làm gì đấy?” Cô nhướng mày khó hiểu.
“Chẳng phải em muốn có luật lệ rõ ràng sao?” Hắn buông bút, khoan thai dựa vào lưng ghế nhìn cô.
“Ý của tôi là chúng ta nói chuyện một cách rõ ràng, anh đột nhiên kéo tôi vào đây rồi viết cái này làm gì?”
“Chúng ta đang nói chuyện rõ ràng đây. Chẳng phải nữ sinh tụi em rất thích mấy kiểu luật yêu như thế này sao?” Hắn lại cong môi cười chọc ghẹo.
Hạ Thường Hi bất lực nhìn hắn. Đây đúng là con người khác thường cô chưa bao giờ gặp phải. Có khi hắn thâm trầm lạnh lẽo như sói hoang, bây giờ lại ấu trĩ như một đứa con nít 3 tuổi.
“Sao? Em muốn chúng ta “yêu” như thế nào?” Hắn đan hai tay lại đặt lên bàn, nhìn cô.
Thái độ của hắn vô cùng lưu manh, bá đạo, Hạ Thường Hi nhìn hắn dò xét, cuối cùng liền tiếp ứng hắn mà trả lời:
“Anh muốn biết chúng ta “yêu” như thế nào đúng không? Thứ nhất, khi hẹn hò, tôi sẽ không làm phiền công việc của anh, và anh cũng sẽ không làm phiền công việc của tôi. Bởi vì tôi rất không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nào nữa. Việc anh kéo tôi đi trong lúc làm việc ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ làm việc của cả công ty, anh cũng hiểu rõ công việc của tôi yêu cầu rất cao mà.”
Trước giọng điệu nghiêm túc, cứng cáp của cô, Trịnh Minh Thành gật gù, sau đó nói: “Bởi vì lần trước tôi đã cố ý nhắn tin muốn hẹn em, nhưng Hạ tiểu thư đây lại bận rộn đến mức không thể trả lời tin nhắn của tôi, nên hôm nay tôi mới mạo muội đến cắt ngang công việc của em.” Hắn xoay xoay cây bút. “Tôi có thể đáp ứng không làm phiền công việc của em, nhưng em phải tuân theo thời gian hẹn hò của tôi.”
“Anh nói đi.”
“Mỗi ngày, thời gian nghỉ trưa của em phải dành ra 5 phút trả lời điện thoại của tôi, tan làm đợi tôi dưới đại sảnh, tôi đến đón em về. Nếu tôi bận, tôi sẽ nhắn lại với em trước.”
“Anh đang cố điều khiển cuộc sống sinh hoạt của tôi sao?” Cô tức cười nhìn hắn.
“Tôi chỉ đang muốnđảm bảo em sẽ không tiếp tục gặp bất cứ ai khác ngoài tôi.”
Câu trả lời của hắn khiến Hạ Thường Hi thoáng sững người, xem ra hắn vẫn còn rất để ý chuyện ngày hôm qua nhìn thấy những vết hôn sau gáy của cô.
“Được, tôi đồng ý.”
Trịnh Minh Thành mỉm cười, cúi đầu viết xuống giấy.
“Thứ hai, không đụng chạm thân mật ở nơi đông người.” Cô tiếp tục lạnh giọng.
Động tác của Trịnh Minh Thành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô. “Tại sao?”
“Tôi không quen.”
“Chỉ có động chạm thân mật như thế người khác mới biết em là của tôi.”
“Với ánh mắt của anh thì chỉ cần đi bên cạnh tôi họ đã đủ biết rồi.”
“Nếu em không muốn tôi đụng chạm thì hãy đeo nhẫn vào đi.” Nói đoạn, hắn lại liếc nhìn tay cô. “Hôm nay em cũng không đeo nhẫn.”
Bị tấn công bất ngờ, Hạ Thường Hi vô thức nhìn bàn tay trống không của mình, nhận ra hôm nay bản thân cô cũng quên mất phải đeo nhẫn hắn tặng.
“Đeo một chiếc nhẫn hình như rất khó đối với em.”
“Lần sau tôi sẽ đeo.”
“Nếu lần sau tôi không nhìn thấy nó trên tay em thì đừng trách tôi hôn em giữa thanh thiên bạch nhật.”
Hắn nói xong, cúi đầu tiếp tục viết hí hoáy lên tờ giấy. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên mái tóc hắn, óng ả như sợi vàng. Xung quanh yên lặng, chỉ có giọng nói Hạ Thường Hi vang lên thật điềm tĩnh:
“Cuối cùng, tôi chỉ hy vọng chúng ta cũng đừng làm quá nhiều chuyện đó.”
“Chuyện đó?”
Câu hỏi cùng thái độ ngây thơ của Trịnh Minh Thành khiến Hạ Thường Hi thầm tức giận trong lòng, hắn rõ ràng biết chuyện cô đang nói đến là gì, vậy mà vẫn cố tình hỏi lại.
“Mỗi lần tôi và anh gặp nhau, chúng ta đều làm tình…” Cô hơi đỏ mặt trả lời.
“Thì sao?” Hắn ngẩng đầu, dửng dưng nhìn cô. “Đó là lí do chúng ta hẹn hò, không phải sao?”
Ánh mắt cô nhìn hắn thay đổi, như nhìn một con người xa lạ cô không quen. Hắn lúc nào cũng bày ra bộ dạng thân sĩ đào hao, nên lời nói trần tục này khiến cô đột ngột không thể thích ứng được
“Điều luật này của em, tôi không chấp thuận. Bởi vì cơ thể em luôn khiến tôi phát điên, gặp mặt nhau mà không trực tiếp đè em xuống tức là tôi đã rất kiềm chế bản thân rồi, nếu như không được chạm vào em thì chẳng khác nào cực hình.”
Đôi mắt hắn dán chặt trên người cô, cơ hồ muốn lột hết quần áo cô để cô hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn.
Trong lúc cô còn đang ngây người, Trịnh Minh Thành đã đẩy tờ giấy và cây bút sang phía cô. “Kí tên.”
Cô đưa tay cầm tờ giấy đầy chữ lên đọc. Chữ viết của hắn rất đẹp, nét chữ cứng cáp, tràn đầy uy quyền, mạnh mẽ như chính con người của hắn.
Ngoại trừ hai điều kiện cô nói ra, hắn còn viết rất nhiều điều khác, mà đa phần đều là những thứ hết sức kì lạ:
“Cùng nhau dự tiệc?” “Thư kí của tôi có bạn trai, tôi không thể đi cùng cô ấy, đi cùng người phụ nữ khác thì rất phiền phức.”
“Hôn chúc ngủ ngon và hôn chào buổi sáng?” “Tăng độ thân mật.”
“Tôi và anh không ngủ cùng nhau thì hôn như thế nào chứ?” “Em đã đọc điều luật tiếp theo chưa?”
Hạ Thường Hi theo lời hắn lướt xuống dòng chữ phía dưới, sửng sốt trợn tròn mắt: “Ở nhà của anh?”
Ngược lại với cô, Trịnh Minh Thành chỉ cười thành tiếng, tay đặt trên bàn gõ từng nhịp.
“Tôi sẽ rất vui nếu có thể ở bên em mỗi ngày.”
“Tôi không muốn.” Cô thẳng thừng từ chối.
“Em không được phép làm trái lại lời tôi nói, đây là mệnh lệnh.”
“Vì lí do gì mà anh có thể từ chối điều kiện của tôi nhưng tôi phải phục tùng điều kiện của anh?”
Nụ cười của Trịnh Minh Thành càng trở nên nham hiểm, đôi mắt tỏa ra mị lực kinh hồn: “Tôi chính là luật lệ lớn nhất của em. Mặc dù em là người bắt đầu trước, nhưng tôi mới chính là người nắm giữ cuộc chơi của chúng ta, hoặc là em kí, hoặc là chính tay tôi bóp nát mọi nỗ lực của em và công ty em.”
Thật là không công bằng. Hạ Thường Hi thầm rủa.
“Trịnh Minh Thành, đường đường là Tổng giám đốc như anh mà chỉ biết mỗi phương thức uy hiếp này để điều khiển tôi sao?”
“Tôi không điều khiển em.” Hắn bình tĩnh đáp lại. “Tôi chỉ muốn em chỉ nhìn mỗi tôi thôi, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Lần đầu hắn và cô gặp nhau?
Lần đầu cô gặp hắn là 2 tháng trước, khi đó là ở buổi tiệc đấu giá, bởi vì muốn hắn chú ý, mà cô đem hết khả năng của mình ra quyến rũ hắn. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt mời gọi, vừa nhu tình vừa sắc xảo. Đến hiện tại cô đã là bạn gái của hắn, đã bảo đảm được Wonderland luôn được Trịnh Thác hậu thuẫn phía sau, nên cô nghĩ chỉ cần thỏa mãn dục vọng của hắn mọi thứ sẽ ổn…
“Minh Thành, tôi thật sự không hiểu. Chẳng phải anh chỉ cần cơ thể của tôi thôi sao? Vì sao nhất quyết phải để tôi làm bạn gái của anh? Vì sao tôi phải ở bên cạnh anh? Vì sao tôi phải sống với anh?”
“Bởi vì tôi muốn em yêu tôi.” Trịnh Minh Thành mỉm cười mị hoặc. “Những người phụ nữ trước đây ở bên tôi có rất nhiều lí do. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực và cả tình yêu của tôi. Bọn họ luôn miệng nói yêu tôi, nhưng chỉ có em là không.”
“Vậy anh định làm gì? Khiến tôi yêu anh sau đó vứt bỏ tôi như những người phụ nữ trước sao?” Cô cười lạnh.
“Không.” Hắn dựa người vào ghế, tao nhã vắt chéo hai chân. “Tôi vẫn còn chưa suy nghĩ đến. Đợi đến khi em yêu tôi, tôi sẽ nghĩ xem phải làm gì với em sau.”
“Chinh phục phụ nữ là thú vui của anh sao?”
“Tôi nghĩ khi em tiếp cận tôi thì đã biết điều này rồi chứ?”
“Nếu như tôi không kí thì sao?”
“Em thử xem.” Hắn cười. “Một hành động nhỏ của em có thể quyết định sống chết của Wonderland. Hay là, em muốn tôi dùng phương thức đau đớn nhất để trói em lại?”
Nụ cười của Trịnh Minh Thành khiến Hạ Thường Hi vừa ớn lạnh vừa khó chịu.
Cô hiện tại đã rơi vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”. Nếu cô đồng ý đến ở với hắn, Sở Lập Thành sẽ như thế nào? Nhưng nếu cô không đồng ý, Wonderland sẽ lụi tàn, công sức của cô và anh sẽ tiêu biến đi mất. Nghĩ đến đây, Hạ Thường Hi bất giác nhớ lại khuôn mặt đau khổ của Hạ Quân Phàm 12 năm trước, ông yếu ớt đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi trút đi hơi thở cuối cùng.
Trái tim đau nhói một phen. Hạ Thường Hi hít một hơi thật sâu, sau đó cầm bút kí tên xuống tờ giấy.
Trịnh Minh Thành nhìn nét bút của cô, ý cười trên môi càng đậm hơn, mang theo cảm giác vô cùng thành tựu.
“10 giờ sáng Chủ nhật, tôi sẽ đến đón em.” Hắn cười cười, đưa tay thu tờ giấy lại, nhưng lại bị bàn tay của cô nhanh chóng giữ chặt tờ giấy. “Còn chuyện gì sao?”
“Dòng cuối cùng. Chấp nhận con người của anh là sao?”
“Đến khi tình cảm của chúng ta thật sự vững chắc, em sẽ hiểu.” Hắn cười bí hiểm.
Nắng buổi trưa chiều xuyên qua ô cửa chiếu lên chỗ hai người, bóng đen trên nền đất càng kéo dài, gắn kết hai con người vào cùng một chỗ.
***
Thượng Hải, cửa hàng chi nhánh Wonderland.
Sở Lập Thành ngồi ở bàn tư vấn, bên cạnh là Giám đốc chi nhánh Thượng Hải.
“Gửi báo cáo phản hồi của khách hàng vào mail của tôi.” Anh đóng tập tài liệu đưa lại cho Giám đốc chi nhánh.
Anh ta cúi đầu “vâng” một tiếng, sau đó cẩn trọng liếc mắt, dò xét thái độ của anh. Từ lúc anh bước vào cửa hàng mọi hành động đều rất mau lẹ, dứt khoát, khiến nhân viễn và cả anh ta đều cảm thấy sẽ có điều gì đó không lành xảy đến.
Nhưng không, Sở Lập Thành chỉ đi hết một vòng cửa hàng kiểm tra mọi ngóc ngách, lật tài liệu xem một chút, sau đó nói với anh một câu rồi rời khỏi.
Sở Lập Thành ngồi ở phía sau xe, trên tay vẫn luôn là một tập tài liệu dày cộm, anh vừa đọc tài liệu vừa nói với trợ lí và tài xế phía trước: “Đổi lịch bay sớm cho tôi.”
“Anh không về khách sạn nghỉ ngơi sao?” Trợ lí ngạc nhiên quay lại hỏi.
“Không.” Anh vẫn tiếp tục dán mắt vào tập tài liệu. “Tôi muốn về càng sớm càng tốt.”
Trợ lí nghe thấy thế liền không hỏi nữa, trả lại bầu không khí yên tĩnh bên trong xe.
Đọc quá nhiều chữ khiến Sở Lập Thành mỏi mắt. Anh bỏ tập tài liệu sang một bên, ấn mạnh vào mi tâm xoa dịu cảm giác nhức đầu đau như búa bổ. Anh đưa tay vào túi quần lấy ra điện thoại, mở màn hình.
Khuôn mặt Hạ Thường Hi hiện lên trên màn hình tước mắt Sở Lập Thành như một liều thuốc tịnh dưỡng, khiến mệt mỏi trong anh dường như tan biến đi hết.
Trong hình, cô nằm nhắm mắt an tĩnh bên gối, tấm chăn che lên trước ngực lộ ra bờ vai mảnh khảnh, thấp thoáng ẩn hiện những dấu vết đỏ hồng chi chít trên làn da trắng muốt. Mái tóc đen dài rũ xuống, hững hờ che đậy một bên gương mặt của cô. Đôi mắt cô nhắm lại, hàng mi cong vút, đôi môi hồng hé mở, chính bức tranh xinh đẹp nhất mà Sở Lập Thành từng chiêm ngưỡng.
Đây là bức ảnh anh chụp lại vào buổi sáng sau một đêm kích tình với cô, ngắm nhìn cô lúc ngủ là khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời anh. Cô đẹp mong manh như nữ thần, đẹp đến mức anh không kiềm được lén lút chụp lại hình ảnh đó, cài đặt làm hình nền điện thoại để có thể ngắm nhìn cô mỗi khi tâm trạng không tốt.
Đêm hôm qua vừa trở về khách sạn liền nhìn thấy tên cô gọi đến, anh ngay lập tức bấm nhận máy.
Nếu không nhờ công việc bận rộn, dồn dập đến mức không thể suy nghĩ linh tinh, anh đã không thể nhịn được mà nhớ cô điên cuồng. Nhưng sau khi mọi thứ hoàn tất, nỗi cô đơn và nhớ nhung Hạ Thường Hi như lưỡi dao đâm vào tim anh.
Khi đó nghe được giọng nói quen thuộc dịu dàng có chút lãnh cảm của cô, cơ thể mệt mỏi của anh như liền sống lại. Cô nói cô cảm thấy không quen một thân một mình, anh ngầm tự hỏi: “Có phải em đang nhớ anh không?”
Vốn muốn hỏi cô một câu hỏi đó, nhưng cuối cùng lại nén nó vào lòng, im lặng nói với cô một câu rằng anh sẽ sớm trở về. Vì vậy mà hôm nay anh mới dồn hết công việc trong 4 ngày còn lại với nhau, muốn giải quyết mọi thứ thật mau lẹ để trở về Thiên Tân thật sớm với tiểu thư của anh.
Xe dừng lại trước một chi nhánh khác của Wonderland tại Thượng Hải, Sở Lập Thành thôi không suy nghĩ về cô nữa, tắt điện thoại, mở cửa xe tiếp tục làm việc.
***
Gần đến giờ tan làm, Hạ Hầu Quân đột nhiên gọi Hạ Thiên Vũ lên văn phòng làm việc Chủ tịch.
Anh cài lại nút áo, chỉnh tề bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất. Thư kí ở ngoài vừa thấy anh liền cúi đầu chào, anh gật đầu, sau đó gõ cửa phòng làm việc của Hạ Hầu Quân.
Đợi đến khi bên trong truyền ra hai tiếng “vào đi”, Hạ Thiên Vũ mới mở cửa tiến vào.
“Chủ tịch.”
Hạ Hầu Quân ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Thiên Vũ liền chậm rãi tháo mắt kính xuống, đưa tay gọi anh đến gần. Thân ảnh cao to của anh đứng chắn trước bàn làm việc, ông mới đẩy một bức ảnh trên bàn về phía anh.
“Con thấy cô gái này thế nào?”
“Con không có hứng thú.” Hạ Thiên Vũ chẳng thèm liếc mắt đến bức ảnh liền từ chối thẳng thừng.
Nét mặt Hạ Hầu Quân không thay đổi, ông biết rõ tính khí cháu trai cúa mình, chỉ nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế da, uy quyền nói một câu không cho anh cơ hội rút lui:
“Tan làm xong con nhớ sắp xếp một chút thời gian đi gặp mặt người này.”
“Ông nội, con nói con không có hứng thú.” Hạ Thiên Vũ bất mãn.
“Ta nói con sắp xếp thời gian gặp cô gái này đi.” Ông điềm tĩnh nhắc lại mệnh lệnh, vẻ mặt trầm lặng như nước tựanhư không có bất cứ cảm xúc nào trong con người của ông.
“Con hiện tại không có ý định kết giao với ai cả.”
“Ta có thể chặn đứng hết những thứ con yêu thích, dù là bất cứ điều gì đi nữa.” Hạ Hầu Quân nhẹ nhàng buông ra một câu. “Làm trái lại lời ta sẽ có hậu quả gì con còn không rõ sao?”
Sắc mặt Hạ Thiên Vũ trở nên khó coi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, không nói lời nào liền xoay bước lạnh lùng bỏ đi.
“Con vẫn giữ liên lạc với Tiểu Hi chứ?”
Lời nói vọng đến phía sau khiến anh dừng bước, hoài nghi ngoảnh đầu lại: “Ông nội định làm gì?”
“Lần trước ta sắp xếp cho Tiểu Hi gặp con trai nhà họ Lương, cậu ta có vẻ rất thích con bé, hôm qua lúc dự tiệc nó có hỏi đến Tiểu Hi, ta dự định sắp xếp thêm một cuộc hẹn nữa cho hai đứa.”
“Lương thiếu? Anh ta không phải mẫu người của Tiểu Hi.”
“Nhưng Tiểu Hi là mẫu người của cậu ta, nhà họ Lương xem ra cũng rất muốn gặp con bé.” Hạ Hầu Quân đáp lại.
Sắc mặt Hạ Thiên Vũ càng lúc càng trầm xuống, anh nóng giận buông ra một câu: “Rốt cuộc ông nội xem trọng con cháu Hạ gia hơn hay con cháu người ngoài hơn?”
Không để Hạ Hầu Quân kịp đáp lại, anh đã đùng đùng mở cửa ra ngoài, đóng mạnh cửa lại.
Còn lại một mình Hạ Hầu Quân trong phòng, ông đan hay tay đặt lên bàn, nét mặt đầy suy tư sau khi nghe thấy câu hỏi chất vấn của Hạ Thiên Vũ. Khuôn mặt đầy nếp nhăn càng nhăn lại, cơn đau đầu lại ập đến khiến ông mệt mỏi, đưa tay ấn vào mi tâm.
Ráng chiều kéo xuống, in lên căn phòng cô đơn trống trải của ông, căn phòng bị nhuộm thành một màu vàng chua chát, phảng phất lên tâm trạng của chính ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT