Sau khi tang lễ của Hạ Quân Phàm kết thúc, đại diện của tập đoàn Innal đưa ra thông báo về người sẽ thay thế chức tổng giám đốc, đó là phó giám đốc Hạ Quân Kiệt. Về phần vụ hỏa hoạn ở biệt thự Hoa Sơn, cảnh sát kết luận rằng đám cháy xuất phát từ sân vườn phía sau của biệt thự. Do người làm đốt lá rụng không chú ý làm lửa bén vào củi khô dùng để đốt lò sưởi, gây ra vụ hỏa hoạn thương tâm này. Sau đó cảnh sát cũng khép hồ sơ, không tiếp tục điều tra nữa.

Hạ Thường Hi khóc rất nhiều trong đám tang, dù thế nào thì người ngoài nhìn vào vẫn không khỏi xót xa. Khách trong đám tang không nhiều, chủ yếu vẫn là những người thân quen và đối tác làm ăn. Lệ Phương làm rất tốt vai trò chị dâu của mình, mặc dù không rơi một giọt nước mắt nào nhưng vẫn trưng ra một khuôn mặt buồn và đầy đau thương. Cha con Hạ Hầu Quân và Hạ Quân Kiệt cũng đều mang trên mặt nét buồn bã. Tóm lại đám tang của Hạ Quân Phàm cũng không có điều gì xảy ra ngoài ý muốn.

Tang lễ kết thúc cũng là lúc Hạ Thường Hi phải tập làm quen với "ngôi nhà" mới của mình. Biệt thự Hạ gia lớn hơn nhiều so với biệt thự Hoa Sơn, thế nên cô bé thường xuyên đi lạc ở đây, đều là Sở Lập Thành mỗi ngày phải đi tìm cô bé.

Những gì Hạ Thường Hi rút ra được trong vài ngày ở căn biệt thư này chính là đây là căn biệt thự của ông nội, bác Quân Kiệt là anh của ba cũng sống ở đây, người phụ nữ có khuôn mặt luôn nghiêm khắc kia là vợ của bác Quân Kiệt. Anh Tiểu Thành còn nói rằng còn có hai bạn nam nữ sống ở đây, nhưng Hạ Thường Hi lại chưa gặp họ lần nào.

Từ lúc Hạ Thường Hi đến đây vẫn chưa bao giờ ăn cơm tối với mọi người trong gia đình. Thế nên cô bé rất mong chờ bữa ăn này.

Bàn ăn không hề dài như những gì cô bé tưởng tượng mà chỉ đơn giản là bàn ăn kích cỡ thông thường như những gia đình khác. Hạ Hầu Quân ngồi ở đầu bàn ăn, bên trái là Hạ Quân Kiệt và Lệ Phương, bên phải là Hạ Thiên Hoa và Hạ Thường Hi.

Hạ Thường Hi lần đầu gặp Hạ Thiên Hoa, thế nên cô bé vô cùng tò mò về người bạn mới này. Trông thấy Hạ Thường Hi cứ liếc nhìn Hạ Thiên Hoa, Hạ Hầu Quân ôn hòa mỉm cười.

"Tiểu Hi có phải chưa gặp Tiểu Hoa lần nào không?"

"Vâng ạ. Bạn ấy trông thật xinh." Hạ Thường Hi cười tít mắt.

Lệ Phương liếc mắt nhìn cô bé.

"Thường Hi mặc dù sinh cùng năm với Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa lớn hơn Thường Hi vài tháng, vẫn phải gọi một tiếng chị." Bà lạnh lùng nhìn Hạ Thường Hi, giọng nói nghiêm khác, sắc lạnh. "Còn nữa, Thường Hi mới đến đây vài ngày, không được tự tiện nói chuyện trên bàn ăn."

Ánh mắt Hạ Thường Hi trở nên rụt rè, Hạ Hầu Quân thấy thế mới gắp một miếng thịt vào chén của cô bé.

"Thường Hi vẫn còn nhỏ, con bé mới đến đây thì càng nên chào đón nó."

Ông nhẹ nhàng chỉnh giáo Lệ Phương, bên trong nghe ra còn có chút nghiêm khắc.

Ngồi bên cạnh Hạ Thường Hi, nhìn thấy ông nội vốn luôn yêu thương chiều chuộng mình bây giờ lại chăm sóc cho một con nhóc khác, Hạ Thiên Hoa cảm thấy vô cùng không thích.

"Ông nội, Tiểu Hoa cũng muốn ăn món đó!"

Hạ Thiên Hoa nhõng nhẽo, đôi mắt mở to nhìn Hạ Hầu Quân. Nhưng ông chỉ hời hợt đáp lại. "Tiểu Hoa lớn rồi, tự gắp thịt đi nào."

Từ nhỏ đến lớn ông nội chưa từng từ chối mong muốn hay điều gì của Hạ Thiên Hoa, nhưng lần này ông nội lại chịu gắp thức ăn cho một con nhỏ từ đâu chui ra chứ không muốn gắp cho cô bé. Hạ Thiên Hoa còn muốn tiếp tục nhõng nhẽo, lại bị Lệ Phương cắt ngang.

"Tiểu Hoa, mau ăn đi."

Nghe mẹ nói thế Hạ Thiên Hoa mới im lặng cúi đầu ăn.

Hạ Quân Kiệt ngồi cạnh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng nói đỡ dùm con gái.



"Tiểu Hi có mới đến thì ba cũng không nên phân biệt giữa hai đứa như vậy. Con cũng không muốn con gái con giống mình."

Trong lời nói của ông có thêm phần mỉa mai, Hạ Hầu Quân nghe thế cũng chỉ liếc nhìn chứ không nói gì. Hạ Thường Hi từ nãy giờ cũng hiểu sơ đã xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn im lặng không nói nữa.

"Dạo gần đây ta không nhìn thấy Tiểu Vũ." Hạ Hầu Quân nói.

"Thằng bé đi ngoại ô với bạn trong lớp 1 tuần thưa ba." Lệ Phương trả lời.

Bữa tối tiếp tục diễn ra trong im lặng, thi thoảng Hạ Quân Kiệt và Hạ Hầu Quân lại bàn về mấy chuyện thương trường kinh doanh.

Như vậy, Hạ Thường Hi lại vô tình tạo ấn tượng không mấy tốt đẹp cho Hạ Thiên Hoa.

Buổi tối, Hạ Thường Hi ngồi trước gương cho Sở Lập Thành sấy tóc. Đôi mắt to tròn nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của anh.

"Tại sao Tiểu Hi lại không được nói chuyện trên bàn ăn ạ?"

Sở Lập Thành mỉm cười, tắt máy sấy rồi cầm lấy lược chải tóc cho Hạ Thường Hi. "Ở đây không giống như ở Hoa Sơn, chúng ta phải để ý từng câu từng chữ khi nói, tiểu thư hiểu không? Đây cũng không phải nhà chúng ta, chúng ta phải chú ý và nghe lời người khác."

Hạ Thường Hi gật gù. "Tiểu Hi hiểu rồi ạ. Hôm nay Tiểu Hi đã gặp bạn Tiểu Hoa đấy ạ."

"Vậy tiểu thư thấy Tiểu Hoa như thế nào?"

Cô bé cười tươi, đôi môi nhỏ như nụ hoa hồng vừa chớm nở. "Bạn ấy rất xinh ạ. Tiểu Hoa là người xinh nhất mà Tiểu Hoa từng gặp đó. Nhưng mà Tiểu Hoa hình như không thích nói chuyện với Tiểu Hi."

Sở Lập Thành chỉ cười nhẹ. "Có lẽ Tiểu Hoa vừa gặp tiểu thư lần đầu nên bạn ấy không biết nói chuyện với tiểu thư như thế nào."

"Vâng ạ." Hạ Thường Hi cười, nụ cười đáng yêu khiến Sở Lập Thành cũng cảm thấy ấm áp hơn.

***

Một buổi tối nọ, Hạ Thường Hi lại nhớ ba đến mức không ngủ được, Sở Lập Thành lại như thường lệ xuống phòng bếp pha một ly sữa nóng cho cô bé. Đợi một lúc vẫn không thấy Sở Lập Thành trở lại, Hạ Thường Hi lóng ngóng bò xuống giường tìm đường đến phòng bếp thì nhìn thấy Sở Lập Thành đang chiên xào gì đó, bên cạnh còn có một cậu bé.

Hạ Thường Hi rón rén bước tới, muốn dọa hai người một phen thì đã bị cậu bé kia phát hiện.

"Em là Hạ Thường Hi à?"

Câu hỏi của Hạ Thiên Vũ thu hút sự chú ý của Sở Lập Thành, anh quay người lại bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn của cô bé.

"Vâng ạ." Thái độ của Hạ Thường Hi rụt rè, cô bé sợ mình lại làm cậu bé kia không thích giống như với Hạ Thiên Hoa.



Nhưng mà cậu bé này hình như tính cách rất tốt, mặc dù khuôn mặt có hơi lầm lì nhưng mà nụ cười lại rất tươi.

"Anh là Hạ Thiên Vũ, anh của Tiểu Hoa. Em có thể gọi anh là Thiên Vũ."

"Anh Thiên Vũ." Hạ Thường Hi tít mắt gọi một câu. Anh trai này trông có vẻ rất thân thiện, cô bé hoàn toàn buông thả mọi e dè lúc nãy.

Hạ Thiên Vũ hơi mỉm cười nhìn cô bé trước mắt. Lúc nãy khi ở trên phòng cô em gái của cậu có nói gì đó về một cô nhóc mới đến thu hút hết sự chú ý của ông nội. Hóa ra là em họ Hạ Thường Hi mà ông nội từng nhắc đến. Cậu chưa bao giờ gặp Hạ Thường Hi, chỉ biết rằng mình có một người em họ kém hơn mình 2 tuổi, vừa vặn bằng tuổi em gái của mình. Tuy chưa gặp lần nào nhưng ông nội bảo rằng cô bé ấy rất đáng yêu, rất dễ thương.

Hôm nay được gặp Hạ Thường Hi, đúng là rất giống với những gì ông nội đã kể, mà còn đáng yêu hơn rất nhiều, không như những gì mà Hạ Thiên Hoa kể lại với cậu lúc nãy.

"Tiểu thư sao không ở trên phòng mà lại xuống đây?" Sở Lập Thành dịu dàng hỏi.

Hạ Thường Hi vừa lon ton đến bên cạnh anh, vừa làm nũng. "Anh Tiểu Thành pha sữa lâu quá, nên Tiểu Hi mới xuống đây tìm anh Tiểu Thành."

Sở Lập Thành đứng xào một chảo mì bò, hai bên là hai đứa con nít một nam một nữ trông vô cùng ấm áp.

Chẳng qua là lúc hâm nóng sữa cho Hạ Thường Hi thì Hạ Thiên Vũ đột nhiên vào bếp nhờ anh làm ít đồ ăn khuya, còn không quên dặn anh giữ bí mật không nói cho Lệ Phương. Thế nên Sở Lập Thành mới phải ở đây chiên xào cho cậu.

"Tiểu thư chờ tôi một chút nhé."

Hạ Thường Hi lắc đầu, chu chu đôi môi nhỏ. "Tiểu Hi không muốn uống sữa nữa, Tiểu Hi muốn ăn mì giống anh Thiên Vũ."

"Nhưng ăn thức ăn vào buổi tối sẽ làm tiểu thư mập lên như bé heo nhỏ đấy." Sở Lập Thành giả vờ dọa cô bé. "Lúc đó mọi người sẽ không chơi với tiểu thư đâu, sẽ bảo tiểu thư giống như heo nhỏ."

Nghe Sở Lập Thành nói thế, vẻ mặt Hạ Thường Hi liền nhăn nhó buồn bã. Hạ Thiên Vũ đứng cạnh liền chạy sang bên chỗ Hạ Thường Hi, nhẹ nhàng khoác vai cô bé, hào sảng nói:

"Sẽ không sao đâu. Nếu Tiểu Hi trở thành bé heo nhỏ, Tiểu Vũ sẽ chơi với Tiểu Hi sẽ không chọc Tiểu Hi là bé heo nhỏ."

Hạ Thường Hi nghe thế liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt to tròn híp lại, cười thật tươi.

Tiểu thiếu gia đã nói thế thì Sở Lập Thành làm sao từ chối được.

Hơn nữa trong biệt thự này nếu không nói tới người làm, thì cũng chỉ có mỗi Hạ Hầu Quân và bản thân anh là đối xử với Hạ Thường Hi tốt một chút. Nên nếu như có thêm một người yêu thương cô bé, anh cũng yên tâm hơn, cũng không sợ Hạ Thường Hi bị xa lánh nữa.

"Vậy thiếu gia và tiểu thư đến bàn ăn chờ một lúc, tôi chuẩn bị thêm một phần."

Hai đứa trẻ rất ngoan ngoãn dắt tay nhau ngồi ở bàn ăn. Tâm hồn của trẻ con lúc nào cũng hồn nhiên, chỉ toàn nói về công chúa, hoàng tử và quái vật.

Hạ Thiên Vũ vô cùng quan tâm cô em họ mới gặp này, lúc ăn còn có ý muốn lấy phần ăn của mình chia sẻ cho cô bé. Sở Lập Thành nhìn thấy thế cũng thấy trong lòng có chút ấm áp. Có lẽ là vì từ lúc hai người bước vào biệt thự của Hạ gia, chẳng ai thèm quan tâm và đối xử tốt như vậy với họ.

Đêm hôm đó, một người lớn hai trẻ em ngồi ở bàn ăn vô cùng vui vẻ. Nhưng có những chuyện không bao giờ đoán trước được, thời gian làm thay đổi tất cả, kể cả bản tính con người. Về sau, đến một bữa cơm gặp mặt bình thường cũng khó có được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play