Một trong những gia đình giàu có nhất Trung Quốc chính là Hạ gia. Xưa nay vốn dĩ Hạ gia chẳng phải danh gia vọng tộc gì cả, nhưng bởi nhờ là người gốc ngay tại Thiên Tân, nên khi Hạ Hầu Quân nhận được học bổng tại Mỹ rồi trở về, rồi tự thân dùng vốn tiền ít ỏi thành lâp công ty thì mọi chuyện hoàn toàn khác.

Ông bắt đầu với việc đầu tư bất động sản, thời trai trẻ đầy ý chí đó quả không phụ lòng người. Chỉ vài năm sau, công ty nhỏ của Hạ Hầu Quân đã phát triển trở thành một tập đoàn lớn cả nước tên Innal. Sau đó, Hạ Hầu Quân kết hôn với thiên kim tiểu thư nhà họ Phương, hai người có với nhau hai người con trai không được bao lâu thì Hạ phu nhân qua đời vì ung thư. Ông tự mình nuôi dạy con với hy vọng có thể truyền lại sản nghiệp cho cả hai.

Hạ Quân Kiệt và Hạ Quân Phàm là niềm tự hào của Hạ Hầu Quân. Hồi xưa ai mà không thích con trai? Ông lại còn có tới hai người, mà người nào cũng giỏi cũng tài. Hơn nữa mối quan hệ giữa hai anh em luôn tốt, từ nhỏ đã hòa thuận với nhau chẳng bao giờ tranh cãi khiến ông vô cùng yên tâm.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi Hạ Hầu Quân quyết định lấn sang lĩnh vực trang sức đá quý. Tin tưởng vào khả năng của hai đứa con, ông toàn tâm toàn ý giao lại bất động sản Innal cho hai người. Nhưng người giữ ghế tổng giám đốc lại là Hạ Quân Phàm, Hạ Quân Kiệt lại bị đẩy xuống hàng thứ hai.

Cái tôi trong lòng trỗi dậy khiến Hạ Quân Kiệt hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện bản thân phải đứng dưới em mình, khoảng cách giữa hai người cũng dần hình thành. Hạ Hầu Quân vô cùng kiên quyết nên Hạ Quân Kiệt dù có nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của ông. Hạ Quân Phàm trở thành cái gai trong mắt của anh trai, nhưng ông lại không hề biết điều này vì Hạ Quân Kiệt luôn tỏ vẻ mình là người anh tốt nhường nhịn em trai. Chính Hạ Hầu Quân cũng nghĩ con mình đã bỏ qua vướng mắc trong lòng, nên hoàn toàn yên tâm giao toàn bộ lĩnh vực bất động sản cho hai anh em rồi tập trung đầu tư vào trang sức đá quý.

Sau khi Hạ Quân Phàm ngồi vào vị trí tổng giám đốc, bất động sản Innal phát triển vô cùng tốt, thậm chí còn cạnh tranh với các tập đoàn quốc tế khác. Hạ Quân Kiệt hiển nhiên bị gọi là "trợ thủ đắc lực của em trai", lòng đố kị của ông từ đó không hề giảm mà còn tăng nhiều hơn. Nhưng dù như thế nào, Hạ Quân Kiệt cũng không thể cãi lại Hạ Hầu Quân.

Hạ Quân Kiệt sau đó kết hôn với Lệ Phương - con gái duy nhất của Lệ gia nổi tiếng danh giá trong giới thượng lưu. Sau đó Lệ Phương sinh được con trai đầu lòng Hạ Thiên Vũ, vài năm sau liền có thêm đóa hoa nhỏ Hạ Thiên Hoa, vừa trai vừa gái làm Hạ Hầu Quân vô cùng hài lòng. Lại nói Lệ gia là gia đình nổi tiếng nghiêm khắc, gia giáo, thế nên Lệ Phương sau khi về Hạ gia liền sắp xếp lại trật tự người làm một cách hà khắc, hoàn toàn là một quý phu nhân quy củ khiến Hạ Hầu Quân ưng ý, ngay cả Hạ Quân Kiệt đôi khi cũng phải nhường bà vài phần.

Về phần Hạ Quân Phàm, sau khi anh mình kết hôn được vài năm thì ông cũng gặp được phu nhân của đời mình, thế nhưng Hạ Hầu Quân tuyệt nhiên không đồng ý chấp thuận cho cuộc hôn nhân này. Bởi người phụ nữ kia là gái "điếm". Chẳng biết hai người gặp nhau như thế nào, Hạ Quân Phạm lại cứ nhất quyết muốn cưới người phụ nữ kia. Sau mấy ngày liền bị thuyết phục, Hạ Hầu Quân cũng đồng ý tổ chức lễ cưới, nhưng Lệ Phương lại một mực không muốn để một người phụ nữ không có gia thế vào Hạ gia. Hạ Quân Phàm cũng không thèm để tâm, cùng vợ ra ngoài sống riêng.

Tình yêu của ông kết tinh thành một sinh linh nhỏ, là một bé gái mà ông và vợ vô cùng yêu thương - Hạ Thường Hi. Cô bé sinh sau Hạ Thiên Hoa vài tháng, thế nên trên dưới Hạ gia thì Hạ Thường Hi là em út, nhưng có lẽ vì khoảng cách, mà Hạ Quân Hầu lại không mấy để tâm đến đứa cháu gái này như với Hạ Thiên Hoa.

Hạ Thường Hi bé nhỏ lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, là nữ hoàng trong thế giới của riêng cô bé. Nhưng cuộc sống vốn không đoán trước được, người phụ nữ kia lại đoản mệnh, sau nhiều năm chữa trị bệnh bạch cầu, bà lại không thể tiếp tục cầm cự nữa, rời khỏi Hạ Quân Phàm và đứa con gái mới 4 tuổi tròn.

Hạ Quân Phàm lại giống như ba mình, tự nuôi nấng Hạ Thường Hi. Cho đến khi bi kịch đau buồn kia xảy ra.

***

Biệt thự của nhà họ Hạ hiện giờ chỉ có Hạ chủ tịch, gia đình Hạ Quân Kiệt và những người làm sống ở đây. Sau đêm hỏa hoạn ở Hoa Sơn, nơi đây liền đón thêm hai thành viên mới: Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành.

Tại thư phòng riêng của Hạ Hầu Quân, Lệ Phương bất mãn đứng trước bàn làm việc của ông.

"Hạ Thường Hi không xứng đáng ở lại đây, thưa ba."

"Con bé là người của Hạ gia, lí do gì mà lại không xứng đáng?" Hạ Hậu Quân dựa vào ghế, hai tay đặt trên tay vịn, giọng điệu vô cùng thong thả.

"Mẹ của nó là một ả bán hoa, dù là nửa dòng máu của nó là của Hạ gia nhưng trong người nó đã có dòng chảy của cặn bã!"



Bên cạnh Lệ Phương còn có một Hạ Quân Kiệt, ông cũng tiến lên phụ họa. "Lệ Phương nói rất đúng, Hạ Thường Hi cũng không phải không được thừa hưởng bất cứ thứ gì từ ba nó."

Vẻ mặt Hạ Quân Hầu vẫn như cũ, xem như những gì vừa nghe đều bỏ ngoài tai. Ông đứng dậy, từ người thoát ra loại khí phách khiến người khác phải cung kính nể sợ.

"Hạ Thường Hi là cháu gái của ta, còn có gì có thể đúng hơn điều này sao?"

Thái độ của Lệ Phương càng khó coi, khuôn mặt dường như đã đem hết vết nhăn ra ngoài. Nhưng bà dù sao thì vẫn là thân phận con dâu Hạ gia, tuyệt nhiên không thể cãi lại lời của Hạ Hầu Quân.

"Thưa ba, nếu như thật sự phải để Hạ Thường Hi bước vào cổng Hạ gia, con hy vọng ba đừng hối hận, đừng để chỉ vì một đứa nhóc con mà làm thanh danh Hạ gia biến mất hết."

Nói xong, bà xoay người rời đi, hoàn toàn thể hiện sự bất mãn của mình mà chẳng nể nang ai. Trong phòng còn lại Hạ Hầu Quân và Hạ Quân Kiệt.

Hạ Quân Kiệt vừa muốn rời khỏi, liền bị Hạ Hầu Quân gọi lại. "Quân Kiệt."

"Còn chuyện sao ba?"

Nét mặt Hạ Hầu Quân trở nên thâm trầm, ngồi xuống ghế tựa. Ánh mắt sắc bén nhìn con trai.

"Sau khi tang lễ em trai con kết thúc, con sẽ ngồi trên cái ghế tổng giám đốc kia. Hãy liên lạc với thư kí, chuẩn bị tiếp nhận công việc của nó."

Nghe thấy lời Hạ Hầu Quân nói, khóe miệng Hạ Quân Kiệt khẽ cong, "Dạ vâng, thưa cha."

Ông xoay người rời đi, nhưng tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì giọng nói trầm thấp của Hạ Hầu Quân tiếp tục vang lên.

"Nghe tin em trai mình mất, mà bản thân con lại có thể cười như vậy, đúng là ta chưa từng gặp bao giờ."

Qủa nhiên sức mạnh trong lời nói của ông không hề nhỏ, Hạ Quân Kiệt khựng người lại, bàn tay đang giơ lên cũng khẽ run.

Hạ Hầu Quân hừ một tiếng, nói tiếp.

"Lệ Phương chỉ là dâu con trong nhà, không có tình cảm gì với Hạ Thường Hi là chuyện bình thường. Nhưng con là bác ruột của nó, mà ngay cả để cho nó có một mái nhà cũng không muốn. Ta có nên dạy con cách yêu thương người khác lại không?"

Lần này, Hạ Quân Kiệt hơi xoay người "Con không hiểu ý của ba."

Đáy mắt Hạ Hầu Quân đầy tối tăm, lạnh lẽo mở miệng.



"Lúc ta quyết định để Quân Phàm giữ chức tổng giám đốc, con là người bất mãn nhất. Lần này em trai con gặp phải tai nạn, người tiếp nhận chức vụ đó hợp lí nhất chính là con. Không lẽ con nghĩ ta đã già? Mắt mờ đến mức không nhìn ra con muốn gì hay sao?"

"Hoa Sơn bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, Quân Phàm vô tình mắc kẹt lại trong đám cháy rồi xảy ra chuyện. Chỉ vì con là phó giám đốc, nên con liền trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa hay sao?" Hạ Quân Kiệt đối diện nhìn thẳng vào mắt Hạ Hầu Quân. "Đúng là trước đây con vô cùng không thích chuyện ba giao công ty cho nó, nhưng Quân Phàm là em trai con, con cũng không phải người hẹp hòi, chuyện đó con cũng không canh cánh trong lòng. Nhưng ba thật sự nghĩ con là người chủ mưu?"

Lời nói của Hạ Quân Kiệt dù có cứng rắn đến mấy cũng không che được cảm giác dối trá. Hạ Hầu Quân vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ta không nói con có âm mưu. Nhưng tốt nhất con nên yên ổn làm tốt chuyện của mình, đừng để ta phát hiện con làm gì mờ ám."

Hạ Quân Kiệt bất giác mím môi. "Con biết rồi." Sau đó xoay người bước đi.

***

Hạ Thường Hi lần đầu đến biệt thự của Hạ gia, mọi thứ vô cùng xa lạ nên không thể ngủ được, Sở Lập Thành phải pha một ly sữa nóng cho cô bé.

Ngồi bên giường, Sở Lập Thành vừa nhìn Hạ Thường Hi uống sữa, vừa dịu dàng mỉm cười.

"Tiểu thư uống hết ly sữa này rồi tôi sẽ kể chuyện công chúa nhỏ cho tiểu thư nghe nhé."

Đôi môi nhỏ chúm chím dính sữa trắng của Hạ Thường Hi khẽ chu. "Tiểu Hi muốn nghe chuyện sói xám của ba kể, anh Tiểu Thành kể chuyện đó được không?"

"Được thôi, nhưng tiểu thư phải uống hết sữa đã." Sở Lập Thành xoa đầu cô bé.

Lúc nãy khi đi ngang qua thư phòng của Hạ Hầu Quân, Sở Lập Thành vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa ba người kia, đến khi Lệ Phương mang vẻ mặt phẫn nộ rời khỏi thì liền trốn đi trở về phòng Hạ Thường Hi. Dù không phải một người đã trưởng thành, nhưng Sở Lập Thành cũng đã là một thiếu niên 16 tuổi, thế nên sau khi nghe được đoạn nói chuyện đó trong lòng cũng dấy lên nhiều cảm xúc khác nhau.

Tiểu thư chỉ mới là một cô bé 6 tuổi còn chưa biết thế giới này cay đắng thế nào, mà ngay cả những người thân duy nhất còn sót lại cũng không muốn đón nhận. Nếu như tiểu thư biết được rốt cuộc sẽ buồn như thế nào?

Hạ Thường Hi quả nhiên khi biết Sở Lập Thành sẽ kể chuyện về sói xám, liền rất ngoan ngoãn uống hết ly sữa, rồi nằm trong lòng anh nhắm mắt lại nghe anh kể chuyện. Cảm giác ấm áp thân thuộc từ Sở Lập Thành làm Hạ Thường Hi dễ chịu vô cùng, nỗi buồn cũng từ từ biến mất.

Tiếng thở khe khẽ rồi nhỏ dần. Sở Lập Thành biết cô bé đã ngủ, nhẹ nhàng rút tay lại, đặt Hạ Thường Hi nằm ngay ngắn rồi đắp chăn cẩn thận. Anh đứng bên giường, đưa tay xoa cái đầu nhỏ đang rút vào chăn.

Sở Lập Thành chỉ hy vọng Hạ Thường Hi sẽ mãi nhỏ bé như thế này, để không phải nhận ra thế giới này xấu xí như thế nào.

Nhưng Sở Lập Thành biết, cuộc đời vẫn sẽ cứ trôi, thời gian sẽ không bao giờ ngừng chạy, bốn mùa vẫn sẽ thay nhau đến. Hoa sẽ tiếp tục nở, rồi cứ thế mà sẽ héo tàn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play