Phương án của Lâm Thanh Hàm nhanh chóng được thông qua, phía Khúc Thịnh cũng diễn ra tốt đẹp, hai bên đã ký hợp đồng trước hẹn. Giá cả Khúc Thịnh đưa ra chỉ cao hơn giá thị trường 5%, vốn đã là một mức giá rất phúc hậu, Khổng Ích Tường không còn gì để nói.
Bởi vì có thêm Khúc gia nên những rắc rối của Cảnh Thái đã được giải quyết thuận lợi. Vốn dĩ Lục Vũ và Lục Chấn Sinh đã tính toán chờ Cảnh Thái ngoan ngoãn rơi vào bẫy, nhưng ngày đó Lâm Thanh Hàm không chút khách khí cự tuyệt hắn sau đó không liên lạc lại với hắn, thậm chí hắn gọi đối phương cũng không trả lời.
Lục Vũ phái người hỏi thăm tin tức, phát hiện trên dưới Cảnh Thái thập phần yên bình, thoạt nhìn Khổng Ích Tường cũng thoải mái hơn trước rất nhiều, tựa hồ sự việc đã được giải quyết.
Kiềm chế thật lâu, hắn thật sự không nhịn được chuẩn bị tìm Lâm Thanh Hàm nói chuyện. Vừa lúc hôm nay Khúc Mặc Thương phải trở về Mỹ, vợ chồng Khúc Thịnh cũng bận rộn nên Khúc Mặc Thương không để hai người đi tiễn, buổi sáng ăn cơm xong, cô liền thu thập tốt đến công ty của Lâm Thanh Hàm.
Sau khi gửi hành lý, Khúc Mặc Thương đi vào tòa nhà của Cảnh Thái, nói ý định của mình với cô gái nhỏ ở quầy lễ tân, nhưng lại gặp Lục Vũ cũng đi tới.
Lục Vũ nhìn thấy Khúc Mặc Thương cũng sững sờ, đột nhiên nhớ tới hôm đó đối phương chính là người đứng ngoài cửa, lúc đó Lâm Thanh Hàm tựa hồ đã nhìn thấy cô liền bỏ mình chạy ra ngoài.
Khúc Mặc Thương thấy hắn nhìn mình cũng không để ý, cô gái quầy lễ tân đã nhận ra Lục Vũ: "Lục tiên sinh, ngài tìm Lâm tổng sao?"
"Ừm." Lục Vũ sửa lại cà vạt, bày ra nụ cười nhất quán: "Vị tiểu thư này cũng tìm Thanh Hàm sao? Lần trước đã gặp cô một lần, chẳng qua là không có cơ hội làm quen."
Khúc Mặc Thương đạm thanh nói, "Tôi không nhớ tôi đã từng gặp anh, người bèo nước gặp nhau quá nhiều, đều phải quen biết cũng mệt muốn chết."
Lục Vũ nở nụ cười: "Đương nhiên, bất quá bèo nước gặp nhau ít gặp người có khí chất như tiểu thư, cho nên có thể kết bạn khẳng định là vinh hạnh chứ không phải mệt."
Khúc Mặc Thương không kiềm chế được phiền chán, đúng lúc này tiểu cô nương ở quầy lễ tân trả lời điện thoại: "Lâm tổng, vâng, được, tôi hiểu rồi, để Khúc tiểu thư lên ngay."
Sau khi cúp điện thoại, tiểu cô nương cười với Khúc Mặc Thương, nói: "Lâm tổng kêu ngài đi lên, đi thang máy chuyên dụng bên cạnh đến tầng 16." Sau đó nàng khẽ cúi đầu chào Lục Vũ: "Lục tiên sinh, xin lỗi, Lâm tổng nói hiện tại ngài ấy có khách, sẽ liên lạc với ngài sau." Nói xong liền đưa Khúc Mặc Thương đến cửa thang máy bên kia.
Sắc mặt Lục Vũ tái xanh, hắn gọi điện thoại cho Khổng Ích Tường, không ngờ con cáo già kia nhìn như tôn trọng mình, trách cứ Lâm Thanh Hàm, nhưng căn bản là không tỏ thái độ. Hắn cũng cười trực tiếp nói về chuyện đính hôn: "Hiện tại là thế kỷ 21 rồi, cha mẹ mai mối tác hợp đều là cổ hủ, nếu Thanh Hàm thích cậu thì ta sẽ không phản đối, nhưng trước mắt con bé không có ý tứ này, thân làm cha ép buộc cũng không tốt."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Vũ không nhịn được nói: "A, con cáo già này, lúc mới vừa gặp nạn còn đáp ứng nhanh hơn ai?" Cho nên hắn cơ bản kết luận Cảnh Thái đã tìm ra giải pháp cho nguy cơ lần này, ảo não nhíu mày, Lục Vũ lại gọi cho Lục Chấn Sinh.
Khúc Mặc Thương lên tầng 16, trợ lý của Lâm Thanh Hàm là Tôn Nhã nhìn thấy cô, hai mắt sáng ngời, vội vàng chào hỏi: "Khúc tiểu thư, Lâm tổng đang chờ ngài ở bên trong."
Khúc Mặc Thương nhìn Tôn Nhã, nghĩ đến lời Lâm Thanh Hàm nói, ánh mắt nhìn nàng có chút vi diệu. Tôn Nhã bị nhìn có chút khó hiểu, vừa định hỏi thì Khúc Mặc Thương lại cười nói: "Được, làm phiền rồi."
Khúc Mặc Thương cười đẹp đến nỗi làm Tôn Nhã có chút choáng váng. Khúc Mặc Thương đi vào, Tôn Nhã lập tức nhìn thấy Tiểu Lâm tổng nhà mình đang không ngừng phát ra khí lạnh đột nhiên ấm lên. Người mười phần nghiêm túc trong công việc không để người khác quấy rầy, nhìn thấy Khúc Mặc Thương lập tức đặt công việc trên tay xuống: "Chị ăn cơm chưa?"
Khúc Mặc Thương cười: "Chị có lười vậy sao, đương nhiên là ăn rồi, nhưng em kìa, bận như vậy, đã ăn cơm chưa?"
Lâm Thanh Hàm vươn tay cầm lấy tay cô sờ sờ, cũng may là không lạnh lắm, Lâm Thanh Hàm liếc nhìn Tôn Nhã: "Em ăn cơm rồi, không tin chị hỏi Tôn Nhã đi, là cô ấy mua bữa sáng cho em..."
Tôn Nhã nhìn chằm chằm vào tay hai người đang nắm lấy nhau, nhân vật phản diện trong lòng dùng sức hò hét, đột nhiên nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Hàm, nhanh chóng đáp: "Đúng... đúng vậy, là tôi mua."
Lâm Thanh Hàm nghĩ tới trước đó người bên dưới nói qua điện thoại, nhíu mày: "Chị gặp Lục Vũ ở dưới sao?"
"Ừm, anh ta muốn tìm em."
Lâm Thanh Hàm gật gật đầu: "Em đã từ chối anh ta, hiện tại anh ta tìm em đơn giản là nóng nảy, chờ đến lúc chuyện này hạ màn, em sẽ nói với anh ta. Em không muốn trì hoãn dự án xanh hóa thêm nữa, em sẽ để Trần Quảng Mạc bên kia tiếp tục điều tra."
"Ừm, hẳn là chị sẽ trở về sớm thôi, em ở đây nên chú ý đến Lục gia cùng Chu gia. Chị biết những người đó không dễ hòa thuận, đừng đối đầu với bọn họ khi chị chưa trở về, chị không yên tâm."
Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn gật đầu, Khúc Mặc Thương quay đầu nói với Tôn Nhã: "Trợ lý Tôn, hôm nay tôi phải xuất ngoại, phỏng chừng nửa năm nữa mới trở về. Dạ dày của em ấy không tốt, nhưng lại cần đi xã giao, nhờ cô giúp tôi nhìn em ấy, đặc biệt là phương diện ăn uống, nếu em ấy quên ăn cơm cô giúp tôi nhắc nhở em ấy. Còn cà phê thì cho em ấy uống ít chút, nếu em ấy không nghe lời thì cô nói cho tôi biết."
Tôn Nhã cười đáp, một đôi cẩu lương này quá ngon, Khúc tiểu thư xinh đẹp lại ôn nhu, còn sủng nịch như vậy.
Buổi trưa hai người ăn cơm xong, Lâm Thanh Hàm lái xe đưa Khúc Mặc Thương đến sân bay, sau khi đến sân bay, Lâm Thanh Hàm không xuống xe ngay mà cúi đầu nắm tay Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương tháo dây an toàn, cúi người véo mặt Lâm Thanh Hàm: "Chị sẽ sớm trở về, em ngoan, chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, vươn tay kéo cô nghiêng đầu hôn môi cô, môi của Khúc Mặc Thương rất mềm, mang theo hơi ấm khiến người ta luyến tiếc không muốn buông.
Nàng giống như mèo con khẽ cắn môi cô, đầu lưỡi miêu tả hình dạng môi cô. Khúc Mặc Thương nhắm mắt lại tùy ý cho nàng hôn, một lúc sau mới thấy nàng như hài tử ăn kẹo, thấp giọng cười, sau đó cạy răng nàng, đầu lưỡi nóng ẩm đi vào câu lấy hôn sâu hơn.
Lâm Thanh Hàm bị cô hôn đến thở dồn dập, cho nên chỉ có thể ôm cô nghênh đón, Khúc Mặc Thương hôn nàng, không biết đã hôn bao lâu. Cho đến khi hai người thở không ra hơi mới tách ra, cô thấp giọng cười nói: "Cuối cùng cũng học được cách thở rồi?"
Trên mặt ửng hồng của Lâm Thanh Hàm có chút bất mãn, lại thò người tới chặn môi hôn Khúc Mặc Thương một hồi, cuối cùng mới hừ nhẹ rời đi: "Là chị dạy tốt."
Khúc Mặc Thương nâng cằm nàng hôn nhẹ lên má nàng: "Dạy đồ đệ không để sư phụ đói chết, hiện tại xem ra câu này rất có đạo lý. Em ngoan đặc biệt đáng yêu, tùy chị khi dễ."
Lâm Thanh Hàm bất mãn cắn cô một cái, hai người dính một hồi mới xuống xe. Sau khi tiễn Khúc Mặc Thương đi, nàng nhìn sân bay một lúc lâu rồi mới lái xe trở về.
Sau khi Lâm Thanh Hàm trở về liền cùng Khúc Thịnh bắt đầu dự án, sau khi một nhóm người tăng ca nửa tháng, cuối cùng đơn hàng của tập đoàn Cảnh Thái và Ayer cũng đã hoàn thành.
Khi hết hạn hợp đồng, phó tổng giám đốc tập đoàn Ayer đến bàn giao. Lâm Thanh Hàm nhìn đối phương tươi cười xuống xe, trong mắt nàng có chút lạnh lẽo.
"Lâm tổng, nghe danh đã lâu." Nam nhân duỗi tay ra, ánh mắt có chút làm càn.
Lâm Thanh Hàm vươn tay bắt tay với hắn, không chút dấu vết mà ly khai: "Từ tổng vẫn là trước tiên đi làm trọng sự."
Từ Uy nở nụ cười: "Không vội, trước đó tôi đã nghe nói quý công ty của cô xảy ra chuyện, người phụ trách đợt đơn hàng này mang theo tiền bỏ trốn, hôm nay là thời gian đã hẹn, không biết Lâm tổng có giao hàng đúng hẹn, để hôm nay tôi mang tay không trở về hay không?"
Lâm Thanh Hàm đạm thanh cười: "Vốn dĩ là giao hàng, nhưng phiền Phó tổng đích thân đến, nếu để ngài tay không trở về, e rằng hôm nay sẽ không làm nên chuyện, mời đi."
Từ Uy có chút kinh ngạc, đi theo Lâm Thanh Hàm vào nhà kho. Nhìn thấy những dãy container, lập tức có chút không thể tưởng tượng mà mở to mắt.
"Lão Trần, đưa hóa đơn cho Từ tổng xem qua, mặc khác đưa người dưới quyền Từ tổng đi kiểm kê, bảo đảm số lượng không lầm."
Nàng lặng lẽ nhìn mọi người bận rộn, sắc mặc Từ Uy thay đổi: "Thời gian ngắn như vậy lại đuổi kịp giao hàng, Lâm tổng, tôi sợ chất lượng hàng hóa không đảm bảo." Lâm Thanh Hàm liếc nhìn Tôn Nhã bên cạnh: "Tôn Nhã."
"Từ tổng, đây là báo cáo kiểm tra chất lượng của chúng tôi. Mặt khác theo quy tắc, nếu có bất kỳ vấn đề thì tự nhiên là chúng tôi gánh vác, ngài không cần lo lắng."
Từ Uy không thể nề hà, chỉ có thể cười nói đúng, lăn lộn một ngày, cuối cùng đơn hàng đã được giao.
Lâm Thanh Hàm tiễn đám người Từ Uy đi, trước khi rời đi, nàng nói, "Từ tổng đừng quên, 70% số dư còn lại nên được thanh toán đúng chỗ. Lần này chúng tôi tổn thất không nhỏ, chịu không nổi."
Từ Uy cười có chút giả tạo: "Lâm tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại."
Mà khi nghe tin Lâm Thanh Hàm giải quyết thành công chuyện này, ban giám đốc cũng vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời uy tín của Lâm Thanh Hàm ở Cảnh Thái tăng thêm một bậc, nhiều nhân viên trẻ thậm chí còn rất ngưỡng mộ nàng.
Một tháng sau đó Thịnh Phàm quyết định xuất ngoại học tập, vị trí còn trống đương nhiên cần người đảm nhận, ai sẽ tiếp quản không cần nói cũng biết. Hơn nữa trước khi rời đi Thịnh Phàm đã trực tiếp tiến cử Lâm Thanh Hàm, cho nên hội đồng quản trị nhất trí quyết định Lâm Thanh Hàm sẽ đảm nhận vị trí tổng giám đốc, chỉ là muốn sau khi Lâm Thanh Hàm chính thức tốt nghiệp mới có thể chính thức tiếp nhận chức vụ.
"Lâm tổng, có người ở quầy lễ tân nói Lục tiên sinh đang đợi ngài dưới lầu. Ngài xem, có muốn..."
Lâm Thanh Hàm cau mày: "Tôi xuống gặp anh ta, Tôn Nhã, tan tầm nhớ sửa sang lại nội dung của cuộc họp ngày mai, buổi tối gửi qua mail cho tôi."
"Được, Lâm tổng."
Khi Lâm Thanh Hàm xuống lầu, nàng nhìn thấy Lục Vũ đang ngồi trên ghế sô pha, khi nhìn thấy nàng, hắn đứng dậy chỉnh lại cà vạt: "Hiện tại Lâm tổng thật bận rộn, muốn gặp lại khó như vậy."
Hôm nay Lâm Thanh Hàm mặc tây trang màu xám, áo sơ mi sẫm màu bên trong, mái tóc dài uốn nhẹ, nhìn qua tri thức quạnh quẽ, càng xinh đẹp, trong lòng Lục Vũ càng hụt hẫng.
"Nói đùa, gần nhất tôi vội hay không hẳn là anh rõ ràng, hợp đồng với tập đoàn Ayer xảy ra chuyện, hơn nửa tháng nay đều giải quyết chuyện này, thực sự không còn tinh lực đi quan tâm đến chuyện khác." Lâm Thanh Hàm không mặn không nhạt nói, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Vẻ mặt của Lục Vũ hơi thay đổi, trong mắt hắn có chút xin lỗi: "Thanh Hàm, tôi biết lúc đó em bất mãn với việc đính hôn của ba tôi cùng chú Khổng, là tôi không suy xét cảm giác của em, tôi nên khuyên ba tôi."
"Anh không cần phải xin lỗi, dù sao cũng không có việc đính hôn, chuyện tập đoàn Ayer cũng đã được giải quyết. Tôi nghĩ chúng ta có thể đưa dự án xanh hóa vào chương trình, không biết dự án xanh hóa mà tôi nói lúc trước anh suy xét thế nào?" Lâm Thanh Hàm không muốn nói chuyện với hắn về chuyện gì khác ngoài công việc, trực tiếp đổi đề tài.
"Thanh Hàm, chúng ta thật sự không thể nào sao?" Lục Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Vẻ mặt của Lâm Thanh Hàm ngưng tụ: "Không thể, anh cảm thấy tôi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có khả năng tin tưởng hôn nhân sao? Hơn nữa tôi không cần một hôn nhân dối trá đi đoạt lấy cái gì."
Sắc mặt Lục Vũ trầm xuống, sau một lúc lâu không nói gì, sau đó hắn thở dài: "Một khi đã như vậy tôi cảm thấy giữa chúng ta không có chuyện gì khác để nói. Dự án xanh hóa đã ký hợp đồng rồi, mọi thứ đã được lên kế hoạch, nếu có người nguyện ý đầu tư tôi không nghĩ là không thể."
Lâm Thanh Hàm cười nhẹ một tiếng: "Thật muốn tùy hứng như vậy sao? Tôi cảm thấy mục đích HW gia nhập thị trường Yến Kinh cũng không phải là vì liên hôn đi, nói vậy Chủ tịch Lục sẽ không để anh đưa ra quyết định qua loa như vậy."
Sắc mặt Lục Vũ tối sầm lại, xoay người rời đi.
Lâm Thanh Hàm nhìn bóng lưng của hắn, không nhanh không chậm nói: "Chờ đến lúc anh suy xét tốt, tôi sẽ chờ."