Khúc Thịnh nhìn nàng, sau đó không khỏi bật cười, trên bàn mở ra một chai rượu đỏ, rót một ly cho Lâm Thanh Hàm, sau đó nâng ly ra hiệu cho Lâm Thanh Hàm: "Hợp tác vui vẻ, Lâm tổng."

Trên mặt Lâm Thanh Hàm mang theo ý cười, cầm ly rượu lên, cùng Khúc Thịnh chạm ly, nhưng vừa định uống cạn lại bị Khúc Mặc Thương giẫm chân. Nàng sửng sốt một chút, vốn dĩ chuẩn bị làm một ly, nhưng cuối cùng chỉ uống một ngụm rồi xin lỗi: "Hai ngày nay dạ dày con không được thoải mái, cho nên... Chú Khúc thứ lỗi."

Khúc Thịnh lắc đầu rồi lại nhíu mày: "Còn trẻ thì nên chú ý đến thân thể, con mới hai mươi tuổi mà đã làm hỏng dạ dày rồi. Cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, Mặc Thương cũng vậy, con ở nước ngoài còn thường xuyên đau đầu không?"

Khúc Mặc Thương thấy đề tài chuyển sang mình, bất đắc dĩ nói: "Ba nhìn con có mong manh như vậy không? Con có thẻ tập thể hình, thường xuyên đi rèn luyện đó a."

"Vậy thì tốt."

Lâm Thanh Hàm nghe được lời nói của Khúc Mặc Thương liền liếc nhìn cô, nghĩ đến đêm qua cùng Khúc Mặc Thương làm chuyện kia, nàng cảm thấy thân thể của cô quả thực còn mềm dẻo hơn lúc ở Mỹ rất nhiều, tuy sờ vào vẫn mềm mại, nhưng xác thực là săn chắc không ít, hóa ra là tập thể hình.

Phát hiện mình lại suy nghĩ lung tung, mặt Lâm Thanh Hàm hơi nóng lên. Sau khi ăn xong, vài người thảo luận kỹ lưỡng vấn đề hợp tác, cơ bản đã quyết định.

Lâm Thanh Hàm nhìn thời gian, lén lút liếc nhìn Khúc Mặc Thương, cuối cùng nói với Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh: "Đã muộn rồi, chú Khúc, dì Tiêu, con về trước."

Khúc Mặc Thương cau mày: "Đã trễ thế này còn trở về làm gì? Lại không phải nhà chị không có chỗ ngủ."

Khúc Thịnh gật gật đầu: "Ừm, Mặc Thương khó có được trở về, hai đứa cũng đã lâu không gặp, đêm nay ở lại đi, hẳn là phòng cho khách cũng sạch sẽ, để Dì Hoàng dọn dẹp chút là được rồi."

Dì Hoàng cười nói: "Đúng vậy, trời tối con gái về nhà một mình không tốt, dì đã chuẩn bị ga trải giường rồi."

Lâm Thanh Hàm tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Khúc Thịnh cùng Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm hàn huyên ở phòng khách một lúc, thấy thời gian đã muộn, Khúc Mặc Thương còn lệch múi giờ, bảo hai người đi nghỉ ngơi.

Khi đi lên lầu, Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em muốn từ chối, định để chị ở lại đây chuẩn bị về nhà sao?"

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, chỉ cười rồi thấp giọng trả lời cô: "Chú Khúc là trưởng bối, em không thể không nể mặt nói muốn ở lại."

Hai người tách ra đi tắm, dì Hoàng đã dọn dẹp phòng khách, ở Khúc gia cũng khác nhà của mình, cho dù là Lâm Thanh Hàm muốn dính lấy Khúc Mặc Thương cũng không dám ngủ chung với cô như vậy.

Sau khi tắm xong, nói lời chúc ngủ ngon với Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm trở về phòng cho khách, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, hẳn là Khúc Mặc Thương rất buồn ngủ, cũng không đi quấy rầy cô. Bởi vì không mang theo máy tính nên nàng không thể làm việc, chỉ nằm trên giường nghĩ xem chuyện ngày mai phải làm.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng cho khách đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ, sau đó Khúc Mặc Thương ló đầu ra khỏi khe cửa, dưới ám đèn mờ ảo nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang nằm trên giường, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ đi tới.

Chỉ nhìn thấy người trên giường đang nhắm mắt ngủ rồi, trong lòng Khúc Mặc Thương có chút u oán, cô chờ dì Hoàng và ba mẹ ngủ liền lẻn đến, nhưng không ngờ tiểu nha đầu này đã ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng ngồi ở mép giường nhéo nhéo mặt Lâm Thanh Hàm: "Đồ không có lương tâm."

Cô định nhấc chăn đi vào, nhưng Lâm Thanh Hàm đã mở mắt ra, ôm lấy cô, đem cô kéo vào trong chăn. Khúc Mặc Thương giật mình, kêu lên một tiếng, đè lên người Lâm Thanh Hàm, bị nàng ôm vào ngực.

Trong lòng ta vừa kinh sợ vừa vui vẻ, đỡ lấy thân thể, Khúc Mặc Thương nhìn chằm chằm ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Thanh Hàm, sau đó cúi người cắn môi nàng một cái: "Nháo chị thực sự rất vui sao?"

Lâm Thanh Hàm không nói chỉ cười, trên mặt thanh lãnh tựa hồ không có một tia dư thừa, nàng tràn đầy vui vẻ ôm Khúc Mặc Thương, một lát sau cọ cọ trong ngực Khúc Mặc Thương mới vui vẻ nói: "Chị lén ngủ lại đây như vậy, không sợ chú dì biết sao?"

Khúc Mặc Thương vươn tay nhéo nhéo da thịt mềm mại bên eo nàng: "Sợ thì làm sao bây giờ, chị nhịn không được. Bất quá lúc chị dậy hẳn là bọn họ còn chưa dậy, chờ chị dậy liền lén chuồn trở về là tốt rồi."

Khúc Mặc Thương nói lại cảm thấy khó có thể tưởng tượng, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàm nói: "Chị chưa từng tưởng tượng có một ngày mình sẽ làm chuyện kỳ quái như vậy, em luôn khiến chị cảm thấy chính mình kỳ quái a."

Lâm Thanh Sơn nhìn cô, sau đó đưa tay sờ sờ eo bụng cô, khẽ cười nói: "Ví dụ như, cố ý đi tập thể hình sao?" Nàng đột nhiên nghĩ đến một đêm trước khi trở về nước, hai người đã có lần đầu tiên, nàng oán giận Khúc Mặc Thương không tâm cho nàng, thậm chí còn trêu chọc cô không thể bế mình. Cho nên, cô đến phòng tập thể hình, không phải là bởi vì chuyện này đi.

Mặt Khúc Mặc Thương hơi đỏ lên, đè tay đang lộn xộn của nàng lại: "Là ba chị bảo chị phải rèn luyện nhiều hơn, sao lại liên quan đến em."

Lâm Thanh Hàm chỉ cười, ôm cô thấp giọng nói: "Được, buồn ngủ chưa?"

Khúc Mặc Thương ngáp một cái xoa đầu nàng: "Buồn ngủ rồi, không cho nói chuyện nữa, chị muốn ngủ."

Lâm Thanh Hàm thật sự không nói chuyện nữa, chỉ nhìn cô, rất thỏa mãn. Thật sự buồn ngủ, Khúc Mặc Thương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sau đó bàn tay ôm eo nàng lại không an phận mà sờ soạng. Lâm Thanh Hàm bật cười lại bất lực, nàng vén áo lên, để bàn tay ấm áp kia thuận lợi sờ đi vào, sau khi bàn tay kia sờ vào bụng nàng, liền không nhúc nhích nữa.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Cũng không biết sao lại dưỡng thành thói quen cổ quái này, ngủ cũng ăn đậu hũ của người khác." Nghĩ nghĩ, nàng lại nhíu mày, hẳn là Khúc Mặc Thương chỉ ngủ cùng giường với mình.

Ngày hôm sau, Khúc Mặc Thương dậy rất sớm, phát hiện tay của mình lại không an phận, bất lực nhìn lên trần nhà mờ mịt. Cô chống thân thể lên, nhìn Lâm Thanh Hàm đang ngủ say, tay lại cảm thụ được xúc cảm tinh tế, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Thực sự sờ rất thích, không thể trách chị."

Nói xong còn tủm tỉm sờ sờ, thật tốt, đây là người của mình, có thể da mặt dày sờ nhiều hơn một chút.

Sau khi rời giường lặng lẽ trở về phòng, rửa mặt xong liền bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Lâm Thanh Hàm còn cần trở về lấy đồ nên phải ăn sớm một chút.

Khúc Thịnh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Khúc Mặc Thương nấu ăn liền có chút kinh ngạc, lại bị cha mình nhìn thẳng, Khúc Mặc Thương có chút ngượng ngùng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Con còn bị lệch múi giờ nên dậy sớm, ba với mẹ còn phải đi làm, cho nên liền chuẩn bị bữa sáng cho hai người."

Tiêu Vân Anh nhìn thấy cũng không thể nhịn được cười, "Thật là khó có được, đây hẳn là lần đầu tiên mẹ với ba con ăn cơm con nấu a."

Khúc Mặc Thương liếc nhìn Lâm Thanh Hàm đang nhịn cười bên cạnh: "Tối qua con cũng có làm."

"Thanh Hàm còn phải về một chuyến, mau ăn đi." Tiêu Vân Anh lấy bữa sáng cho nàng. Khúc Mặc Thương ăn cháo, ngẩng đầu nhìn Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương, khi nào con đi?"

Lâm Thanh Hàm nghe xong cũng ngẩng đầu nhìn cô, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một lúc: "Con ở bốn ngày, ngày mốt con đi."

"Ừm, việc học tới thời điểm quan trọng là phải nắm chắc, con không cần lo chuyện của Thanh Hàm."

Sau đó ông nhìn Lâm Thanh Hàm: "Nha đầu này không thiệt thòi được đâu."

Lâm Thanh Hàm sờ sờ mũi, Khúc Mặc Thương nhìn đến thấp giọng bật cười, gật gật đầu.

Mặc dù rất muốn ở lại với Khúc Mặc Thương nhưng nàng không thể bá chiếm cô, đã lâu không về nên hẳn là phải bồi gia đình.

Trở lại công ty, Lâm Thanh Hàm gặp Chu Văn Xương ở lối ra thang máy, trông hắn có chút tiều tụy, xem ra chuyện của tập đoàn Ayer đã đả kích rất lớn đến hắn, khi nhìn Lâm Thanh Hàm biểu tình có chút trầm xuống.

Lâm Thanh Hàm chỉ liếc hắn một cái liền định rời đi, nhưng Chu Văn Xương lại mở miệng: "Tại sao không cho tôi nhúng tay vào chuyện của Tập đoàn Ayer, cô đã có biện pháp rồi sao?"

Lâm Thanh Hàm liếc hắn một cái: "Tạm thời chưa có, Giám đốc Chu muốn nhúng tay vào sao?"

Chu Văn Xương cau mày: "Đây vốn là dự án do tôi đảm nhận, dù có chuyện gì xảy ra cũng nên để tôi giải quyết, cô không có biện pháp sao lại không cho tôi nhúng tay."

Lâm Thanh Hàm khoanh tay, nhìn hắn một cái: "Anh nên hiểu nếu anh nhúng tay vào, vậy ba anh sẽ can thiệp, rốt cuộc nếu ông ấy hỗ trợ liền là chuyện xấu, tôi không cần phải nói. Cho nên, là giám đốc, năng lực của anh không tệ, nhưng đừng vì thân tình mà hủy hoại bản thân."

Chu Văn Xương lạnh lùng nói: "Cô có ý gì, ba tôi có chút hồ đồ, nhưng không liên quan gì đến chuyện này. Tôi biết là bởi vì cô cô tôi đối xử tốt với chúng tôi, lại không thích cô, cô có thành kiến rất lớn với chúng tôi, nhưng tất cả những chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi. Từ trước đến nay cô cũng không thực sự đầu nhập cảm tình với cô cô, tình thân chẳng là gì trong mắt cô cả! Cô rất lợi hại, nhưng cô không thể máu lạnh như vậy!"

Lâm Thanh Hàm cười lạnh một tiếng: "Máu lạnh? Nếu biết tôi máu lạnh, còn nói chuyện với tôi?"

"Ca?" Chu Văn Kỳ tình cờ đi ngang qua; khi nhìn thấy nàng và Chu Văn Xương, cô ta đột nhiên tức giận xông tới: "Lâm Thanh Hàm, cô đừng có quá phận, tốt xấu gì cô cũng là vãn bối, cô đã đoạt dự án của anh tôi rồi, phó tổng cũng là của cô, cô còn muốn gì nữa?"

Lâm Thanh Hàm không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều, chỉ đi qua mặt huynh muội Chu Văn Xương: "Nơi này là công ty, hai người không nên cùng tôi tranh khẩu, mà là tự mình tránh đi, hoặc là đi tìm cô cô của hai người."

Chu Văn Kỳ tức giận đến xanh mặt: "Nhưng cô đã rời khỏi Khổng gia, rời khỏi cô cô cùng biểu ca, cô không còn là cái thá gì cả!"

Lâm Thanh Hàm cười lạnh: "Phải không? Vậy hai người thì sao? Rời khỏi Khổng gia, rời khỏi cô cô của hai người, vậy hai người là cái thá gì?"

Chu Văn Kỳ muốn tiến về phía trước nhưng bị Chu Văn Xương kéo lại, Chu Văn Kỳ tức giận đến đôi mắt đều đỏ: "Ca, anh cản em làm gì?"

Chu Văn Xương cũng có chút không kiên nhẫn: "Chu Văn Kỳ, em đã 25 tuổi rồi, trưởng thành hơn một chút được không! Cô ta có năng lực hay không, trong lòng em biết rõ ràng, cô cô thiên vị em, nhưng trong mắt biểu ca thì cô ta mới là người thừa kế, cũng là người hắn nhìn trúng a!"

Lâm Thanh Hàm sắp xếp lại tâm tình, bước vào văn phòng chủ tịch, gõ cửa đi vào, Khổng Ích Tường đang hút thuốc, thấy nàng đi vào liền dập thuốc nhìn nàng: "Còn biện pháp sao? Ta nghe nói con an bài công xưởng tăng ca, cho nên con định đuổi theo hàng hóa sao? Không nghĩ tới con lại làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy."

Lâm Thanh Hàm vô biểu tình nhìn hắn: "Hiện tại ba đã biết cũng không cần hỏi nhiều. Con có biện pháp để Cảnh Thái tránh khỏi nguy cơ lần này, nhưng con phải nói với ba một điều, chúng ta không thể nhận đơn đặt hàng của Ayer."

Mắt Khổng Ích Tường sáng lên lại tối sầm đi: "Cho nên, chúng ta vẫn lỗ vốn sao?"

Lâm Thanh Hàm bình tĩnh nhìn hắn: "Đúng vậy, chỉ là lỗ vốn này không phải là quyết định của chúng ta, mà là quyết sách của ba, hoặc nếu Thịnh tổng có thể xử lý tốt chuyện của Trịnh Quang Thụy sẽ liền không có tổn thất gì. Hiện tại con đã có biện pháp, có hữu ích hay không là tùy thuộc vào người, đây là kế hoạch cùng ngân sách cụ thể, nếu người đáp ứng, con sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, nếu người không đáp ứng thì dù là biện pháp nào đi nữa cũng đều không cần liên lụy đến con là được."

Ngực Khổng Ích Tường phập phồng dữ dội, rõ ràng là rất tức giận, hắn cẩn thận đọc tài liệu mà Lâm Thanh Hàm đưa cho, lúc đầu biểu hiện trên mặt hắn chuyển từ kinh ngạc thành tức giận, nhưng cuối cùng lại thở dài nhìn Lâm Thanh Hàm, nở nụ cười: "Không tồi, con quả thực rất ưu tú, ta đáp ứng, con có trách nhiệm với mọi chuyện, nhưng đừng dùng ý đồ khiêu khích ta, ta còn chưa già, chờ giao cho con lại tùy con thi triển quyền cước."

Lâm Thanh Sơn không nói gì, chỉ là yên lặng lui ra ngoài.

Sau khi Từ Khôn đưa nàng rời khỏi đây, lại nhìn Khổng Ích Tường đang hút thuốc: "Khổng tổng, chuyện này Lâm tổng có thể giải quyết, sao ngài lại có chút không vui?"

Khổng Ích Tường hít một hơi rồi cười khổ: "Nó luôn làm ta có cảm giác thất bại, ta đã thực sự già rồi sao?"

"Sao có thể? Khổng tổng, ngài mới bốn mươi tuổi."

Khổng Ích Tường đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, hơn bốn mươi tuổi, ta trải qua 40 năm cũng chưa có thể hoàn toàn nắm giữ tự do trước mặt mẹ ta, con bé chỉ mới 21 tuổi đã đạt được một trình độ mà thời điểm đó ta không dám tưởng tượng đến."

"Trò giỏi hơn thầy, Khổng tổng ngài nên tự hào." Từ Khôn có thể hiểu được tâm tình phức tạp của hắn, nhẹ nhàng khuyên hắn.

Khổng Ích Tường gật đầu, nhưng lại cau mày: "Con bé còn thân với Khúc gia hơn Khổng gia, này thật không tốt, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của nó."

Nói xong, hắn ra hiệu cho Từ Khôn đi ra ngoài, ngồi xuống ghế trầm tư thật lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play