Bạc Diễn Thần quay đầu nhìn Lê Hân Đồng, ánh mắt ngay lập tức trờ nên dịu dàng, “Em cảm thấy lần này nên phạt nó như thế nào?”
Ngữ khí của Bạc Diễn Thần khiến Lê Hân Đồng có một loại ảo giác, anh ấy không chỉ hỏi ý kiến của cô ấy mà là chỉ cần cô ấy mở miệng thì liền làm theo ý kiến của cô ấy.
Đối với đứa bé này mà nói, cô ấy
cùng lắm chỉ là một người lạ thôi, ý kiến của cô ấy quan trọng như thế sao?
Ánh mắt sáng rực cùa Bạc Diễn Thần nhìn chằm chẳm cô ấy, đợi cô ấy trả lời.
“Có thể nể mặt em tha thứ cho nó một lần đừng phạt.
Em nghĩ trải qua lần này, nó nhất định sẽ rút ra bài học.”
Nói xong cười với nhóc con vẫn luôn cúi đầu, “ức Đồng lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, được không?”
Nhóc con lúc nãy đã chú ý đến cô trẻ trung xinh đẹo bên cạnh bố nhưng nó vộ vàng chạy, không nhìn rõ tướng mạo của cô ấy.
Nó đoán cô này có lẽ chính là mẹ mới mà Coco đã nói, huh thật kì lạ mẹ mới không phải là hóa thân của phù thủy sao? Sao lại nói giúp nó?
Nó tò mò muốn xem phù thủy trong truyền thuyết rốt cuộc có dáng vẻ gì?
Nghe thấy cô ấy lại có thể gọi tên mình dịu dàng như thế, ức Đồng từ từ ngẩng đầu lên.
Khi nhìn rõ
mặt Lê Hân Đồng, anh ta vô cùng sửng sốt.
Không phải nhan sắc của cô xinh đẹp trước mặt này khiến nó kinh ngạc, mà là cô này nhìn quen quá, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Cái đầu nhỏ như hạt tiêu của ức Đồng giống như là nhanh chóng lật sách, cố gắng tìm những kí ức trong tâm trí.
Đột nhiên nó nhớ ra.
Đúng rồi trong két sắt phòng sách của bố, có một album ảnh, trong đó có rất nhiều bức ảnh đều là cũng một người phụ nữ.
Nó không biết người trong bức ảnh là ai, cũng không dám hỏi bố.
Bởi vì có một lần nhân lúc bố ngủ trong phòng đọc sách, khi cửa của két sắt không đóng đã lén nhìn thấy.
Nếu như bố biết nhất định phải trả giá.
Nó đã đoán không dưới một lần, người phụ nữ trong bức ảnh là ai? Sẽ là mẹ của nó sao? Xinh đẹp như thế, có vẻ dịu dàng như thế, nếu như là mẹ của nó vậy thì tốt biết bao.
Mà cô trước này mặt trông giông hệt như người phụ nữ trong bức ảnh.
Nhưng cũng có một số điểm
khác biệt, đó là người cô trước mặt tôi đẹp hơn.
Tiểu ức Đồng không có cách nào có thể đoán được hai người họ có phải là một người hay không, nhưng nó có thể chắc chắn họ nhất định đều là người mà bố vô cùng lưu tâm.
Nếu không thì sao có thể cấy ảnh ở chỗ bí mật như thế.
Mà cô trước mặt này càng không cần nói nữa.
Từ lúc nó hiểu chuyện đến bây giờ, bên cạnh chưa từng xuất hiện bất cứ người phụ nữ có quan hệ mật thiết nào.
Nhưng bố lại có thể dùng ngữ khí dịu dàng như vậy để nói chuyện cùng cô
ấy, chắc chắn là vô cùng thích cô ấy.
Bạc Diễn Thần nhìn mặt con trai biểu cảm phong phú biến hóa như một bảng màu, cho rằng nó có lòng thù địch với Lê Hân Đồng, thế nên giải thích: “Không phải con luôn ầm ĩ với bố đòi mẹ sao? Đầy chính là mẹ của con.”
Huyệt thái dương của Lê Hân Đồng nhảy nhảy.
Người đàn ông nào có phải hâm rồi không? Sao có thể giới thiệu cô như vậy? Trực tiếp như vậy lẽ nào không sợ dọa đứa trẻ sợ hãi hay sao?
Biểu cảm của mọi người đều vô cùng ngại ngùng, chỉ có biểu cảm của Cảnh Hạo Nhiên là ung dung bình thản.
Biểu cảm của tiểu ức Đồng không quá ngạc nhiên, nó thật ra sớm đã đoán được thân phận của Lê Hân Đồng, quả nhiên bố tìm mẹ mới vì nó mà tìm mẹ mới.
Coco vội vàng giải thích: “ức Đồng, đây là mẹ mới của con.
Con xem mẹ mới rất tốt, lúc nãy còn xin tha thứ cho con nữa.”
“Không phải mẹ mới gì cả.
Cô ấy chính là mẹ của con.” Bạc Diễn
Thần bỗng nhiên nói: “ức Đồng sau này phải gọi mẹ, biết chưa? Hôm nay nếu không phải mẹ con xin giúp chon, bố nhất định sẽ không có tha thứ cho con dế dàng như thế đâu.
Còn không mau đến cảm ơn mẹ.”
Khóe miệng của Lê Hân Đồng giựt kịch liệt.
Hôm nay Bạc Diễn thần bị sao vậy? Tại sao ép con gọi cô ấy là mẹ? Dù sao cũng phải cho nó một quá trình để thích nghi chứ.
Đừng nói là trẻ con ngay cả người lớn cũng cần thời gian để thích nghi.
Mẹ, cô ấy sẽ là mẹ của mình
sao? Một ý nghĩa đột nhiên lóe sáng trong đầu ức Đồng, nhưng rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ của chính mình.
Nếu như cô ấy thật sự là mẹ của mình, sao lại nỡ bỏ rơi nó khi còn tấm bé..