Coco né ánh mắt đáng thương của nó, buộc lòng phải cúi đầu xuống.
Nhìn thấy bố nuôi cưng minh nhất cũng không giúp nó, ức Đồng tuyệt vọng khóc thút thít.
Đại Lâm và Tiểu Lâm có chút
không nỡ, đối mặt nhìn nhau rồi quyết định hy sinh vì cậu chủ nhỏ.
“Bạc Thiếu, chuyện này đều là sai lầm của anh em chúng tôi.
Chúng tôi với tư cách là vệ sĩ của tiểu thiếu gia, khi cậu ấy làm ra chuyện nguy hiểm, nên khuyên ngán cậu ấy.
Nhưng chúng tôi lại không, đây là chúng tôi không làm tròn bổn phận, nguyện nhận trừng phạt.” Đại Lâm nói.
“Tiểu thiếu gia nhỏ như thế, ham chơi không hiểu chuyện là lẽ thường tình.” Tiểu Lâm bổ sung nói.
Bạc Diễn Thần nói mặt không biểu cảm, “Ha, hai người thật trung thành và tận tụy.
Chuyện này hai người vốn dĩ phải chịu trách nhiệm, trừng phạt hai người là xứng đáng.
Lần trước phạt thế nào? Trừ hai tháng lương đúng không? Lần này không cỏ rẻ như thế đâu.”
“Bố đều là lỗi của con.” ức Đồng người vốn cúi đầu và im lặng đột nhiên mở miệng, “Chủ ý là con đưa ra, con lừa Đại Lân và Tiểu Lâm là trại hè đã kết thúc sớm, là con đòi họ đưa con đến đây.
Tất cả đều là lỗi của con, không liên quan gì đến họ, bố muốn phạt thì
phạt con đi.”
Nhóc con hất cằm lên, một dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Đại Lâm và Tiều Lâm liếc nhìn ức Đồng đầy cảm động,ánh mắt đó giống như là muốn nói: giỏi lắm chúng tôi đã không theo nhầm người.
Sự tương tá giữa ba người đàn ông hai to một nhỏ khiến Bạc Diễn Thần có chút dở khóc dở cười.
Nhưng nhìn thấy con trai nhỏ như thế đã hiểu được nghĩa khí, đáy lòng người làm cha như anh ta vẫn có chút niềm an ủi, thậm chí là có chút tán thường.
“Con đến bản thân mình cũng không bảo đảm được còn có tâm tư đi xin tha thứ cho họ.”
“Con là nam tử hán, một người làm một người chịu.
Tuyệt đối không liên quan người vô tội.”
Nhóc con người nhỏ mà khẩu khí lớn khiến những người lớn hóng hớt như Lê Hân Đồng thấy rất thích thú.
Không ngờ Bạc Diễn Thần là người nghiêm nghị và cứng nhắc như thế sẽ có một đứa con trai hoạt bát đáng yêu lại có chút nghịch ngợm như vậy.
Thật là quá thú vị.
Đứa trẻ đẹp như tượng khắc, vô cùng đẹp.
Khuôn mặt trắng trẻo
mịn màng như bánh nếp, hận không thề nhéo một cái.
Nó vượt trội hơn so với các bạn đồng trang lứa về trí tuệ, không chỉ cực kì thông minh mà còn vô cùng trọng nghĩa khí, Lê Hân Đồng trong chốc lát đã thích nhóc con này.
Không biết tại sao, lúc cô ấy vừa nhìn thấy nhóc con này liền cảm thấy có sự quen thuộc không thể nào giải thích được, có một loại cảm xúc ấm áp chạy khắp cơ thể cô.
Nghĩ lại cỏ lẽ bởi vì nhóc con này giống như một phiên bản thu nhỏ
của Bạc Diễn Thần.
Khiến cô ấy không nhịn được mà muốn gần gũi.
Giống như có một sự liên quan gì đó, nhìn thấy nó,
Nghĩ đến chuyện từ này về sau sớm chiều phải ở chung với nhau với thân phận mẹ mới, trong lòng Lê Hân Đồng vừa hưng phấn vừa mong chờ.
Nhóc con thấy Bạc Diễn Thần không nói chuyện, trong lòng cực kì sốt ruột, thà rằng bố mắng nó, bởi vì dáng vẻ khi bố không nói chuyện đáng sợ hơn nhiều.
Nhóc con lén nâng mí mắt lên
muốn xem phản ứng của Bạc Diễn Thần, nhưng lại bị anh ấy hung dữ trừng mắt.
Nhóc con bụm miệng sụt sịt muốn khóc nhưng lại cố kìm.
Đứa bé dễ thương như vậy, nó con nhỏ như thế, lại không có mẹ đã rất đáng thương rồi, bố vẫn cứ nghiêm khắc với nó như thế, Lê Hân Đồng chỉ cảm thấy trong lòng buồn rầu khó chịu, đưa tay ra kéo vạt áo của Bạc Diễn thần, “Anh tha thứ cho con đi dù gì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.’
Cô ấy không thể nỏ quá nhiều, dẫu sao thì người thân duy nhất
của Bạc Diễn Thần, anh ấy có quyền dạy dỗ thậm chí là răn dạy và quở mắng con..