Vụn băng đâm vào mu bàn tay, Thẩm Tri Huyền hít một hơi —— Đứa trẻ bất hạnh này, bị thương nặng như vậy mà sức cũng còn lớn thật.
Y đỡ người dậy, lắc tay làm rơi một chuỗi xuyến huyết châu, khóe môi giật giật, nhịn không được than một câu, chưa kịp xuất sư đã bị thương rồi.
Nhưng y cũng không rảnh lo cho chính mình, động tác của tiểu thiếu niên quá mạnh, miệng vết thương trên lưng nứt ra, mơ hồ thấy xương, máu tươi lại trào ra.
"Đừng nhúc nhích... Ai ai ai, miệng vết thương nứt ra rồi!"
Cảm xúc của Yến Cẩn không ổn, giống như thú nhỏ bị thương, cảnh giác nhìn Thẩm Tri Huyền, ánh mắt hung tàn, tựa hồ còn mang theo hàn băng hận ý.
Có chút kì quái.
Thẩm Tri Huyền chính là vì lo lắng Yến Cẩn nhìn thấy mặt của mình sẽ hận nên y mới cố ý dùng thuật che mắt. Lúc này y ở trong mắt Yến Cẩn là gương mặt hiền lành của người thường, phòng bị thì có thể hiểu được, nhưng sao còn có hận ý khắc cốt nữa vậy?
Ý nghĩ mơ hồ thoảng qua, Thẩm Tri Huyền một tay ôm lấy tiểu thiếu niên muốn đẩy y ra, một tay mở bình ngọc, đổ Khư Hàn Đan vào miệng hắn.
Cuối cùng vẫn là Yến Cẩn bị thương mất máu quá nhiều, lại bị đông lạnh, sức lực không đủ, tránh thoát không được, bị bắt nuốt mấy viên linh đan. Linh đan vào miệng là tan, dòng nước ấm theo yết hầu chảy xuống, ấm áp dần bao phủ lòng ngực đến tứ chi, hắn ngẩn người, giãy giụa yếu đi một chút.
Dung mạo của nam nhân trước mặt mơ hồ không rõ, mơ hồ nhìn thì là một diện mạo hiền lành. Nhưng Yến Cẩn biết đây là thuật che mắt —— Người này cho dù có thành tro, hắn cũng có thể nhận ra khí tức của y!
Sư tôn tốt của hắn! Người đoạn tẫn linh căn của hắn, đúng là sư tôn tốt!
Yến Cẩn cắt chặt răng, đem hận ý vừa dâng lên miễn cưỡng đè xuống.
Không thể.
Bây giờ không thể để lộ ra sơ hở.
Bây giờ Thẩm Tri Huyền mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu tùy tiện chọc giận y, sợ là tràng tra tấn kia sẽ đến sớm ——
Yến Cẩn chống một tay lên nền tuyết, ở chỗ đối phương không nhìn thấy hung hăng nắm lại thành quyền, sức lực lớn, thậm chí còn để lại một vết thương hình trăng non đang chảy máu đầm đìa trong lòng bàn tay. Hắn thở hổn hển, hơi cúi đầu, muốn che giấu răng nanh không thể áp chế được, giọng khàn khàn gọi "Sư tôn".
Cảm giác đau đớn bị chặt đứt linh căn như còn lưu lại trong cơ thể, hắn hít không khí lạnh băng, hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình.
Hắn sống lại.
Hắn vậy mà lần nữa sống lại.
Sau khi bị Thẩm Tri Huyền từng tấc từng tấc đoạn tẫn linh căn, hắn vậy mà lại... Trùng sinh.
Tình cảnh trước mắt rất quen thuộc. Sau chuyện Tàng Kiếm Các, hắn bị quất ba roi Trừng Giới Tiên, trên Tư Quá Nhai, tư quá [1] suốt một tháng, linh căn tổn thương do giá rét, suýt nữa thì chết trên Tư Quá Nhai mới được Thẩm Tri Huyền mang xuống núi.
[1] Tư quá: Suy nghĩ chuyện đã qua. Trong ngữ cảnh này thì nghĩa là Yến Cẩn phải ngẫm nghĩ lại hành động tự tiện xông vào Tàng Kiếm Các của mình.
Vốn tưởng rằng sau khi xuống núi thì chí ít cũng sẽ dễ thở hơn một chút, ai ngờ ngay sau đó, Thẩm Tri Huyền biểu tình hờ hững đứng trước mặt hắn, bâng quơ bóp gãy linh cốt trên người hắn, từng khúc từng khúc linh căn đều vỡ nát.
Đau đến tột cùng, đau đến mức hắn bất tỉnh, sau khi tỉnh lại liền thấy Nghiêm Thâm ý vị thâm thường nhìn hắn, mỉm cười nói cho hắn biết, sư tôn bảo hắn lên Tư Quá Nhai.
Mãi đến khi hắn mơ màng trèo lên Tư Quá Nhai, cuối cùng hắn mới chấp nhận rằng hắn trùng sinh thật —— Nhưng hiện giờ hắn chỉ mới lên Tư Quá Nhai, sao bây giờ Thẩm Tri Huyền lại ở đây?!
Là đã xảy ra chuyện gì khiến Thẩm Tri Huyền đổi ý, thời gian trước đã xảy ra sự kiện gì sao?
Thân hình gầy gò gắt gao căng cứng, đôi mắt đen nhánh của Yến Cẩn nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền đang xoay chuyển bình ngọc trong tay, khớp xương tay rất rõ ràng, đầu ngón tay trắng nõn trong suốt như kiện ngọc khí tinh xảo, cùng với băng tuyết bốn phía không hợp nhau.
Có lẽ là ghét bỏ ống tay áo rộng lủng lẳng trở ngại việc tìm đồ, Thẩm Tri Huyền giơ tay lắc lắc, tay áo liền tuột xuống khuỷu tay, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, trên cổ tay y còn có một chuỗi ngọc châu óng ánh, quấn ba bốn vòng.
Làm cho y cao quý hơn.
Nhưng Yến Cẩn nhớ rõ bộ dáng mấy ngón tay này dính đầy máu tươi của mình.
Vô tình lại tàn nhẫn.
Thẩm Tri Huyền không biết Yến Cẩn nghĩ gì. Y sợ tiểu thiếu niên này không quan tâm gì mà giãy giụa làm miệng vết thương nứt ra thêm, liền dùng một tay mạnh mẽ ôn hắn lại, một tay khác thì lay bình ngọc nhỏ, tìm Hồi linh Đan.
Hồi Linh Đan có thể trong một khoảng thời gian ngắn bổ sung lượng lớn linh lực, nhưng thứ này trân quý, nhất là từ phòng của Thẩm Tri Huyền tìm ra, là thượng phẩm trong thượng phẩm.
Có lẽ Yến Cẩn đã dùng hết linh lực để cản gió tránh tuyết, trước mắt thì các chống lạnh đơn giản nhất cũng không làm được, lạnh đến mức cả người cứng đờ, Hồi Linh Đan vừa lúc có tác dụng.
"Đây, ăn đi." Cuối cùng cũng tìm thấy bình ngọc chứa Hồi Linh Đan, Thẩm Tri Huyền nhét bình ngọc vào tay tiểu thiếu niên, sau đó nhặt áo khoác rớt một bên lên, phủ lên người thiếu niên, không cho tuyết chạm vào miệng vết thương hắn.
Thấy thiếu niên chỉ nắm bình ngọc trong tay mà không nhúc nhích, Thẩm tri Huyền mới nhớ ra hình như vừa rồi có nghe được một tiếng "Sư tôn" rất thấp, nhịn không được đỡ trán... Tốt, hóa ra là nhận ra, thảo nào Yến Cẩn phản ứng kịch liệt như vậy.
Y trầm ngâm trong chớp mắt, dứt khoát bỏ thuật che mắt, tuy rằng không biết Yến Cẩn làm sao nhận ra y, nhưng nếu đã bị nhận ra thì che giấu cũng không có gì thú vị.
Tiểu thiếu niên như nhím nhìn y chằm chằm, cả người dựng gai đề phòng.
Thẩm Tri Huyền nhẹ nhàng nói, làm ra tư thế hòa ái, chỉ chỉ bình ngọc trong tay tiểu thiếu niên, "Hồi Linh Đan." Lại chỉ ngón tay lên mặt đất, "Khư Hàn Đan. Còn Chỉ Huyết [2] Đan và Sinh Cơ Đan, lát nữa xử lí vết thương một chút."
[2] Chỉ Huyết: Cầm máu.
Yến Cẩn bất vi sở động, bàn tay cầm bình ngọc nắm chặt, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Sư tôn tới đây là tự mình thanh lí môn hộ?"
Hắn ngẩng đầu lên, thiếu niên mười lăm tuổi bởi vì trong khoảng thời gian dài không ăn uống đầy đủ lại chịu đủ tra tấn, gương mặt gầy đến đáng sợ, sự bình tĩnh cùng niên linh lão thành không phù hợp thoạt nhìn khiến người ta đau lòng.
Thẩm Tri Huyền nhìn hắn một lát, tấm lòng từ phụ từ từ dâng lên, y thở dài, đè xúc động muốn xoa đầu đối phương xuống, nói: "Không phải."
Y châm chước từ ngữ, không muốn khiến "Thẩm Tri Huyền" thay đổi quá đột ngột khiến người khác nghi ngờ, nhưng y cũng không muốn Yến Cẩn tiếp tục duy trì thái độ thù địch với mình như vậy... Thằng nhóc này người đầy vết thương, lại còn nơm nớp lo sợ nhưng vẫn là không chịu nổi nữa.
"Buổi chiều là do vi sư quá nóng nảy." Thấy Yến Cẩn vẫn cầm bình ngọc, y dứt khoát lấy lại, mở bình ngọc ra, đổ ra mấy viên linh đan, nhét vào miệng tiểu thiếu niên.
Sơn động chật hẹp không có chỗ nào để tránh, Yến Cẩn lại không có sức, bị Thẩm Tri Huyền thành công ép nuốt, cau mày nhấp miệng, một luồng linh lực ôn nhuận tuôn ra, linh căn khô cạn dần tốt hơn, thoáng hòa hoãn hàn ý đau đớn của Trừng Giới Tiên mang đến.
Thẩm Tri Huyền lộ ra ý cười rất nhỏ, nhẹ giọng nói: "Lại đây, ta xem miệng vết thương cho."
. . . . .
Thừa dịp Yến Cẩn không chú ý, y đơn giản xử lí vết thương của hắn một chút. Thẩm Tri Huyền cất đan dược và áo khoác, lại cẩn thận xuống núi.
Tuy rằng y có ý định ôm người xuống cùng, nhưng cái này lại không phù hợp với tính cách của "Thẩm Tri Huyền" —— Khi y mới đến cũng không có ý định thay đổi Thẩm Tri Huyền.
Một là nhìn thái độ của Yến Cẩn, sợ là hắn đối với sư tôn của mình đã lạnh tâm, tùy tiện thay đổi thái độ chỉ làm cho hắn càng hoài nghi, vẫn là từ từ mưu tính thì tốt hơn.
Hai là...
Thẩm Tri Huyền giơ tay xoa xoa giữa lông mày, thần sắc dần trầm tĩnh.
Vai phản phái pháo hôi này... Cũng không hề đơn giản như trong sách viết nha.