—— Không phải Yến Cẩn.

Tuy rằng không nhớ rõ bộ dáng của Yến Cẩn lúc này như thế nào, nhưng Thẩm Tri Huyền chỉ cần nhìn người trước mặt một cái là biết ngay người này không thể nào là Yến Cẩn.

Nguyên nhân chính là, thiếu niên này lớn lên có hơi bình thường.

Cũng không phải là nói hắn lớn lên xấu, chỉ là ngũ quan có chút bình thường, nếu nhét người vào biển người thì chỉ cần trong chớp mắt sẽ không tìm thấy nữa —— Diện mạo này, tuyệt đối không phải là nam chính.

Trầm Tri Huyền ẩn giấu thuộc tính nhan khống thâm niên nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ chỉ cần nhớ đến Yến Cẩn là y như thể rơi vào ác mộng tử vong ở kỳ cảnh. Nếu có thể dùng một chữ để hình dung tâm tình của y lúc này thì đó chính là, sợ.

Có điều cái cách gọi "tiểu đồ đệ" này...

Ánh mắt của Thẩm Tri Huyền phóng về hồi ức trong chốc lát mới miễn cưỡng nhớ được thân phận của người này.

Đúng là đồ đệ của y thật.

Một năm trước, không lâu sau khi nguyên thân thu Yến Cẩn làm đồ đệ, đã trên Đại Hội Thí Kiếm của Tông môn thu thêm một đệ tử nữa, tên là Nghiêm Thâm.

Nghiêm Thâm năm nay mới mười ba mười bốn tuổi, trên mặt còn mang theo nét trẻ con, nhưng thật ra lớn lên rất rắn chắc, thức ăn của Tông môn lớn quả nhiên là linh khí dưỡng người.

Y còn đang trầm tư, hàng mi rũ xuống, làn da trắng như tuyết, tư thế thong thả dựa vào giường, tóc dài như lụa đen khoác sau người, cả người toát lên vẻ lười biếng mất tinh thần.

Đáy mắt Nghiêm Thâm lóe lên một tia cảm xúc khó giải thích, nhanh chóng che đậy lại.

Hắn tới trước mặt Thẩm Tri Huyền chỉ trong hai ba bước, lại kêu lên "Sư tôn", liếc nhìn thần sắc Thẩm Tri Huyền, lo lắng nói: "Sư tôn, người còn khó chịu sao? Người đừng vì sư huynh mà tức giận, sư huynh bị phạt ở Tư Quá Nhai rồi, nhất định đã biết sai, lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Bị phạt, Tư Quá Nhai ——

Linh quang trong mắt Thẩm Tri Huyền chợt lóe, cuối cùng cũng nhớ ra cốt truyện tới đây là gì.

Trước mặt y tối sầm, rất muốn giả bộ không biết gì rồi ngất xỉu ngay lập tức —— Đoạn cốt truyện này, Yến Cẩn đúng là rất khổ.

Thanh Vân Tông có một cấm địa là Tàng Kiếm Các, năm năm mới mở ra một lần, chỉ ba đệ tử có thứ hạng cao nhất ở Đại Hội Thí Kiếm mới có thể đi vào chọn kiếm.

Trong nguyên tác, Yến Cẩn nửa đêm tự tiện xông vào Tàng Kiếm Các, không chỉ hủy hoại hơn phân nửa số kiếm ở tầng một mà còn đả thương rất nhiều huynh đệ ngăn cản hắn. Sau khi bị bắt giữ, Yến Cẩn không chịu nhận tội, chỉ nói bất đắc dĩ mới đột nhập vào đây, những cái khác đều không nhiều lời.

Yến Cẩn căn cốt thượng thừa, linh căn trời sinh, có thiên phú tu hành rất tốt. Nếu là bảy tám năm trước, nguyên thân còn có thể tận tình dạy dỗ hắn, nhưng từ sau khi mắc bệnh tim thì tính tình của nguyên thân dần thay đổi.

"Y" ghét Yến Cẩn.

Cho nên vào lúc mọi người trăm miệng một lời xác nhận Yến Cẩn gây họa, nguyên thân căn bản cũng không phân biệt được bao nhiêu, càng không nghĩ tới chuyện sẽ che chở cho đồ đệ của mình, thấy Yến Cẩn không chịu nhận tội thì cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy Trừng Giới Tiên ra, hung hăng quất hắn ba roi, sau đó bảo hắn đi Tư Quá Nhai.

Trừng Giới Tiên cũng không phải vật tầm thường gì, đó là vật mà Tông môn đặc biệt thiết kế ra để trừng phạt đệ tử phạm vào tội lớn, trên roi có thuật pháp, người chịu trừng phạt sẽ không thể lấy linh lực ra chống đỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn mà chịu đựng.

Một roi xé da, hai roi tổn thương thịt, ba roi thấu xương, vết thương mấy tháng không thể khỏi, gặp ban đêm hàn khí nổi lên, khí lạnh quấn quanh, người kiên cường cũng không chịu nổi.

Mà Tư Quá Nhai cũng không phải nơi tốt đẹp gì. Vách núi cao, gió lạnh như băng, đối với người bị quất ba roi Trừng Giới Tiên như Yến Cẩn mà nói thì đó là nơi tồi tệ nhất.

Chuyện này làm tổn thương linh căn của Yến Cẩn, khiến hắn mỗi lần vận dụng linh lực đều phải chịu hàn ý thấu xương, cũng khiến quan hệ của hắn cùng nguyên thân hoàn toàn rét lạnh  —— Càng đáng sợ hơn đó chính là, sau chuyện này không bao lâu, nguyên thân chặt đứt linh căn của Yến Cẩn, trục xuất hắn ra khỏi sư môn, biến hắn trở thành một phế nhân.

"Sư tôn?" Nghiêm Thâm kêu một tiếng.

Thẩm Tri Huyền hồi phục lại tinh thần, ho nhẹ một cái che giấu vẻ thất thần của mình, lãnh đạm hỏi: "Bây giờ Yến Cẩn sao rồi?"

Nghiêm Thâm nói: "Trước khi sư huynh lên Tư Quá Nhai đã hôn mê một lần, có điều vừa tỉnh dậy đã lên Tư Quá Nhai. Sư tôn, sư huynh chịu lần khiển trách này, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa. Người không đừng vì tức giận mà tổn thương chính mình, khiến các đệ tử lo lắng..."

Trong lòng Thẩm Tri Huyền có chút vi diệu, y đã xem qua nguyên tác, đương nhiên biết xông vào Tàng Kiếm Các không phải là ý của Yến Cẩn, mà là có người hãm hại hắn... Mà chuyện này không nghiêng cũng không lệch vừa hay lại có liên quan tới người trước mặt.

Nghiêm Thâm có thể trở thành đồ đệ y cũng không phải là do duyên cơ xảo hợp, mà lo có người quạt gió thêm củi.

Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi biểu tình lo lắng, dường như thật sự đang chân thành khuyên giải an ủi, nhưng lời nói ra lại gắt gao đem Yến Cẩn cùng lỗi lầm của hắn cột chặt lại với nhau.

Thẩm Tri Huyền ngồi thẳng dậy, bất động thanh sắc mà gạt tay Nghiêm Thâm tới dìu mình, nói: "Ra ngoài đi."

Ánh mắt Nghiêm Thâm chợt lóe, còn muốn nói gì đó nhưng nhịn xuống, đáp "Dạ", hành lễ, khép cửa lui xuống.

Người vừa đi, Thẩm Tri Huyền liền tức tốc xoay người xuống giường, bắt đầu lục tung linh đan diệu dược —— Y còn có thể cứu chữa! Yến Cẩn vừa mới lên Tư Quá Nhai không lâu! Y còn kịp!

Ở hiện thế sợ là y sớm đã lạnh cóng ở thang bộ rồi. Xuyên thư y đã không còn đường lui. Ngẫm lại về sau Yến Cẩn sẽ trở tay diệt cả Thanh Vân Môn, tự tay giết chết sư tôn của mình. Thẩm Tri Huyền rùng mình một cái nhét hết đống thượng phẩm như Khư Hàn Đan, Hồi Linh Đan, Sinh Cơ Đan [vân vân và mây mây] vào ngực.

Cách duy nhất trước mắt chính là nhanh chóng xoát độ hảo cảm với vai chính Yến Cẩn, để ác mộng đáng sợ kia không trở thành sự thật, còn về sau... Sau này nói tiếp.

Làm sư tôn tốt làm sư tôn tốt... Thẩm Tri Huyền vừa lải nhải vừa không ngừng thu đồ đạc, nghĩ nghĩ, có chút quen thuộc với linh lực trong cơ thể, liền lặng lẽ rời khỏi phòng.

Ỷ vào thuật che mắt, lại lần theo ký ức đi một đường tránh người, Thẩm Tri Huyền thuận lợi tìm được Tư Quá Nhai.

Vách núi cao vạn trượng, đứng ở phía dưới, gió cuốn theo tuyết ập vào mặt, nếu không có linh lực che chở, hô hấp không thể thông thuận nổi.

Thẩm Tri Huyền cau mày, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một con đường bậc thang nhỏ chỉ một người đi qua, y thử đi hai bước, trơn đến phát hoảng.

Tư Quá Nhai không người trông giữ, nhưng thiết sẽ có trận pháp, đệ tử tới đây không được dùng thuật pháp, nếu sử dụng thì trừng phạt sẽ nặng gấp bội. Cho nên Yến Cẩn cứ như vậy mà kéo thân thể chồng chất vết thương một bước đi một bước bò mà lên vách núi cao vạn trượng sao... Thẩm Tri Huyền thở dài, vứt tạp niệm ra sau đầu, bắt đầu tập trung leo núi.

Y cũng có nghĩ tới chuyện dùng thuật pháp để bay lên, nhưng một là y đối với việc vận dụng linh lực còn chưa quen, sợ nửa đường sẽ ngã xuống thành bánh, hai là chuyến này vốn là y trộm tới, lỡ đâu dùng thuật pháp làm kinh động đến người khác thì không tốt lắm.

Vách đá cao vạn trượng khó leo, cũng may thân thể này lúc bệnh tim không tái phát thì vẫn dùng được, Thẩm Tri Huyền leo gần một canh giờ, cuối cùng cũng tới được chỗ của Yến Cẩn.

Đó là một hang động nhỏ hẹp, người hướng chỗ đó ngồi xuống, chắn không được gió mà cản cũng không được tuyết. Thẩm tri Huyền vừa nâng mắt liền thấy được một người tuyết ngồi ngay ngắn nơi đó, ngay tức khắc giật mình, nhanh chóng chạy tới kéo ra.

Sắc mặt thiếu niên mặc bạc sam nửa cũ tái nhợt, nhắm chặt mắt, mặc cho băng tuyết mai một vẫn không nhúc nhích. Thẩm Tri Huyền sờ sờ mặt hắn, lạnh đến đáng sợ.

Lấy một đống bình dược trong ngực ra, Thẩm Tri Huyền đưa lưng ra ngoài, ôm người vào lòng, cởi áo khoác bọc lấy hắn. Y sờ mạch của thiếu niên, xác định là còn đập thì mới nhẹ nhàng thở ra, đem Khư Hàn Đan Hồi Linh Đan gì đó toàn bộ đổ vào miệng thiếu niên.

Nhưng thiếu niên trong ngực hôn mê cũng cảnh giác vô cùng, cắt chặt khớp hàm không chịu mở. Thẩm Tri Huyền không biết làm sao, chỉ có thể buông linh đan xuống, một bên nhỏ giọng gọi hắn, một bên dùng linh lực sưởi ấm tay, thay hắn xoa bóp tứ chi bị đông cứng.

Xoa một cái như vậy mới phát hiện thiếu niên trong ngực gầy đến đáng sợ, gần như da bọc xương, bàn tay như que tre. Năm nay Yến Cẩn chắc cũng mười lăm mười sáu  tuổi, sợ là còn không cao bằng Nghiêm Thâm.

Vết thương do Trừng Giới Tiên gây ra trên lưng hắn hiển nhiên không có xử lí, máu đọng lại, cùng với quần áo đông lại thành một khối, thoạt nhìn rất đáng sợ, Thẩm Tri Huyền nhìn mà cảm thấy sau lưng tê rần.

Tấm lòng cha hiền của Thẩm Tri Huyền bị câu lên, y đau lòng thở dài, cuối cùng có phần oán giận nguyên thân —— Một đứa trẻ ngoan lại bị lăn lộn thành thế này, nếu không phải Yến Cẩn là nhân vật chính, có kim thân bất tử, chứ nếu đổi lại là người khác, ngay từ lúc bị đánh ba roi Trừng Giới Tiên đã đau đến chết rồi.

Y thoáng thay đổi tư thế, ôm Yến Cẩn vào lòng, đang định giúp hắn xử lí miệng vết thương một chút, bỗng nhiên thiếu niên rên khẽ một tiếng rồi tỉnh dậy, ngẩng đầu, đôi mắt lóe hung quang, dùng sức đẩy Thẩm Tri Huyền ra.

Thẩm Tri Huyền đang vội vàng không nên không đề phòng, vừa vặn bị hắn đẩy ra, vô thức ngã người về phía sau.

Mà cú đẩy này cũng đã rút hết sức lực của thiếu niên, hắn thở dốc, không có Thẩm Tri Huyền đỡ, mất hết sức lực mà ngã sang một bên.

Thẩm Tri Huyền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ót hắn, chỗ đó ngưng kết thành một mảng băng vụn, nếu là ở trên đầu, chắc chắn sẽ là một mảnh máu chảy đầm đìa.

"A ——"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play