Lâm Thanh Chỉ vốn định thà chết cũng không khuất phục, làm người phải có chí khí, vì tham vọng lý tưởng lớn lao, vì ước mơ trở thành nhân tài hàng đầu trong ngành nhặt phế phẩm, cô nhất định phải uy vũ không thể khuất phục.
Kết quả còn chưa được một ngày, cô đã chống đỡ không được, nhìn thức ăn trước mặt bà Lâm thèm đến nuốt nước miếng, xét thấy cô luôn phát huy tài nấu nướng thất thường cho nên thân thể bà nội Lâm vừa tốt đã nhanh chóng thay thế cô nắm lại quyền bếp chính trong nhà.
Hiện tại trước mặt bà Lâm có cá có thịt, nhưng trước mặt cô chỉ có một đĩa dưa muối.
Bà nói: Muốn để cho cô nghiêm túc suy nghĩ, hãy nghĩ rằng nó có thể chính là đĩa dưa muối cuối cùng trong cuộc sống của cô.
Cô gắp một miếng dưa muối bỏ vào miệng, cảm thấy miếng dưa muối cuối cùng trong đời có chút ngọt đến run rẩy, quả thực là phiên bản nâng cấp của dưa muối bình thường.
Lâm Thanh Chỉ nghi ngờ nhìn bà nội Lâm một cái, cô có lý do chính đáng hoài nghi rằng bà của cô đã động tay động chân vào trong dĩa thức ăn này.
Có chút không vui mắt hơi cụp xuống quan sát, trong lòng nảy lên cảm giác không hài lòng với những gì mình đang có, bà quá đề cao cô rồi, cô vốn không phải là người có khả năng vì một mâm đồ ăn mà thỏa hiệp.
Cô đưa tay quyết đoán gắp một đũa thịt, cô không thể vì trở thành vua phế phẩm mà thỏa hiệp với dưa muối được.
Nhai thịt trong miệng, cô lẩm bẩm: "Bà, cháu cảm thấy người nói rất đúng! Cháu thực sự có thể đổi một công việc khác, trở thành vua của một ngành công nghiệp khác."
Bà Lâm cười như không cười: "Ồ, cháu định đổi nghề gì?"
"Suy nghĩ sau, sẽ suy nghĩ sau." Lâm Thanh Chỉ thuận miệng nói qua loa, lần nữa đưa tay gắp thịt.
Bà Lâm buông đũa trong tay mình ra.
Mạnh đến mức bàn rung rộng , tay Lâm Thanh Chỉ cũng vì thế mà run rẩy thịt vừa gắp lên thiếu chút nữa đã rớt xuống.
Bà Lâm liếc nhìn cô một cái, đột nhiên ôm ngực bộ dạng không thở nổi: "Bà đây già rồi, thật xin lỗi ba cô, ông ấy đi rồi bà đây ngay cả sách cũng không thể cho cô đọc, huống chi là nói tới cái gì mà vì anh mà giành vinh quang chứ, tôi già rồi, tôi không được nữa rồi, về sau tôi đi rồi cũng không mặt mũi mà gặp ba cô..."
Lâm Thanh Chỉ cẩn thận đem thịt giữ chặt trên đũa, lần nữa gắp lên nhét vào trong miệng mình, lúc này mới coi như yên lòng.
Hai gò má cô phình to an ủi bà Lâm: "Đến lúc đó cháu đi cùng bà, đừng sợ." Thịt dồn ở hai bên má làm cho lời cô nói ra đều có chút không rõ ràng.
Bà nội Lâm: "..."
Cuối cùng dưới sự thỏa hiệp hai bà cháu mỗi người lùi một bước, Lâm Thanh Chỉ đã đồng ý với bà Lâm trước tiên sẽ đọc quyển sách rách mà mình nhặt được, còn chuyện đi học sau này sẽ nghiêm túc cân nhắc sau.
Cơm nước xong Lâm Thanh Chỉ trở lại phòng mình, không chút sức lực nằm sấp ở trên bàn giống như là một vũng bùn.
Cô thở dài ra một hơi thật sâu.
Ai, không nghĩ tới mấy trăm năm trôi qua rồi thế mà vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh đọc sách, Lâm Thanh Chỉ hết hi vọng rồi a.
Tầm mắt cô liếc đến góc tường nhìn quyển sách mà mình đã nhặt được, thật sự rách nát, hệt như một xấp báo cũ bị chôn vùi dưới đất, gió thổi mưa dầm. Không chỉ bốn phía ố vàng, mặt trên còn dính đầy bùn đất, cứ như là vật từ dưới đất kéo ra, da bìa đã sớm bị ăn mòn không còn, mấy tờ giấy ngoài cùng tựa hồ chỉ cần một ngọn gió thổi qua là có thể biến thành bột phấn mà rơi xuống, run rẩy veo rạp, bộ dáng rách nát, nghiêm túc mà nói nhìn thế nào cũng không nhận ra được đây là một quyển sách.
Cuốn sách này có thể đọc được sao? Nhưng trong nhà cũng không có còn sách nào khác, những quyển sách trước đây đều đã để lại ở khu quân đội không có mang về, thời điểm cô trở lại thôn Tiểu Sơn học cũng không đến hai tháng đã bỏ học cho nên những cuốn sách đấy cũng đều bán đi, hiện tại trong nhà bà chỉ trông cậy vào việc cô đọc sách, thế mà quyển sách này còn tàn tạ như vậy.
Điều này nói lên cái gì?
Rõ ràng là muốn nói lên trong mệnh của cô vốn không có sách.
Cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, cô đi qua ngồi xổm xuống ở góc tường cầm quyển sách kia lên, nhìn mấy xấp giấy dày dính thành một đống mà cảm khái, vốn định đem đi bán phế phẩm, hiện tại lại biến thành tu phế phẩm.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Lâm Thanh Chỉ đã lên núi chặt mấy cây trúc kéo trở về nhà.
Bà Lâm nhìn thấy liền thắc mắc: "Cháu chặt trúc làm gì? Cây vẫn còn xanh, đốt cũng không cháy nổi."
Lâm Thanh Chỉ oán niệm nhìn bà một cái, đôi mắt to rũ xuống vô cùng ủy khuất: "Còn không phải là bà bảo cháu đọc sách hay sao, quyển sách cháu nhặt được quá rách nát, cần phải sửa…" Nói xong còn xoay người thở dài, làm bộ thổn thức nói: "Ai, nếu không cần đọc sách thì tốt rồi."
Bà Lâm: "..."
Bất quá bà cũng không ngăn cản động tác của Lâm Thanh Chỉ, khi Lâm Cương Ngọc còn sống cũng thường xuyên tự mình sửa một ít đồ đạc nhỏ, sách trước kia của Lâm Thanh Chỉ cũng đều là do anh bao bọc, sách hỏng rồi anh cũng chính mình sửa, Lâm Thanh Chỉ từ chỗ ba của mình học được cách sửa sách cũng là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, lúc ấy bà cũng chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, mơ hồ cảm thấy quyển sách kia hình như có chút rách nát, nhưng rốt cuộc có hư hỏng nhiều hay không cũng không có ấn tượng quá nhiều.
Bà gọi Lâm Thanh Chỉ đang muốn xoay người lần nữa đi ra ngoài: "Sách hư hỏng quá nhiều, muốn chỉnh sửa đoán chừng cũng không sửa được tốt, cháu đi trấn trên mua mấy quyển đi để bà lấy tiền đưa cho cháu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT