Lâm Thanh Chỉ gục đầu xuống ánh mắt như con chó nhỏ bất mãn nhìn về phía bà nội Lâm.
"Đi! đi đi, thấy cô liền phiền." Tuy lời nói ghét bỏ nhưng không mang theo phần tức giận nào.
Lâm Thanh Chỉ lần này trở về là có mục đích: "Bà có chê cháu phiền cháu cũng không đi đâu, bà nội cháu khuyên bà nên đem tiền tử trận của ba cháu nhanh đưa cho cháu đi.”
Lâm Thanh Chỉ nói xong liền cảm thấy trong lòng đau đớn như có gì đó chọc vào tim, bà nội Lâm cũng vậy vừa nghe đến việc con trai thứ ba tử trận liền lấy tay che ngực đau đến kêu lên thành tiếng.
Lâm Thanh Chỉ thấy thế vội vàng vỗ vỗ lưng bà: "Đừng chết, đừng chết."
"Cô… đứa khốn nạn."
Lâm Thanh Chỉ không phục: "Bà nội, cháu nói thật, cháu biết lúc phân nhà bà có cất giấu riêng một khoản tiền, không phải vốn có ý định chờ bà chết đi liền để lại cho cháu hay sao? Cháu không cần tiền cháu chỉ cần bà, bà nội, cháu nấu cơm không ngon bà đi rồi cháu sẽ chết vì đói mất, bác cả bác hai và ông nội chỉ biết ức hiếp cháu, cháu căn bản không thể tự mình giữ được số tiền kia, con trai bà để lại chính là cho bà dùng, bà tốt thì cháu mới có thể tốt bà suy nghĩ lại đi.”
Nói xong, giọng điệu càng lúc càng cứng rắn: "Bà nội, cháu khuyên bà thực tế một chút dù có thế nào cũng phải tiếp tục sống không được chết. Nhanh lấy tiền ra, ngày mai cháu sẽ dẫn bà đi huyện thành khám bệnh, bầu trời của cháu sắp sập rồi ba cháu sẽ không thể chống đỡ cho cháu, cháu chỉ còn có thể trông cậy vào bà chống đỡ mà thôi. ”
Lâm Thanh Chỉ nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Bà Lâm được Lâm Thanh Chỉ nhẹ nhàng đỡ nằm trên giường, ánh mắt sững sờ nhìn về phía trần nhà nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lâm Thanh Chỉ ngồi xổm ở đầu giường đưa tay ôm lấy bà, đầu tựa vào vai bà không nói lời nào.
Trong căn chòi nhỏ tối tăm, hai bà cháu yên lặng dựa vào nhau.
Qua một lúc lâu, bỗng một tiếng tát thanh thúy vang lên kèm theo một tiếng mắng giận dữ: "Cô đúng là một con nhỏ khốp khiếp, cái gì cũng chỉ biết trông chờ vào bà đây.”
Lâm Thanh Chỉ xoa xoa mặt ủy khuất, không trông cậy vào bà cháu còn có thể trông cậy vào ai?
Vì cái gì? Vì cái gì bà luôn hết mắng lại đánh cô?
Thật khổ sở!!!
Cho đến khi nhìn thấy bà nội Lâm đã ngủ, Lâm Thanh Chỉ mới từ trong chòi đi ra ngoài. Thời tiết đầu hạ, trên núi có tiếng ếch kêu trộn lẫn cùng tiếng ve sầu với nhau, trong đêm yên tĩnh đặc biệt êm tai.
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trăng, duỗi chân đá khối bùn đất trên mặt đất.
Nhân vật phản diện có phải luôn gắn liền với sự nghèo đói hay không?
Hồi tưởng về kiếp trước cô đúng thật cũng là một con quỷ nghèo, sau này có thêm tên khốn khiếp kia lại trở thành hai con quỷ nghèo.
Nhìn cái chòi trước mắt chỉ dùng gỗ và rơm rạ miễn cưỡng chất đống lên, đời này cô vẫn là một con quỷ nghèo a! Cô thật sự muốn tìm hệ thống xuyên sách để tính sổ.
Đây là cuộc sống viên mãn (*) mà cậu nói đây sao?
(*) viên mãn: đầy đủ, trọn vẹn.
Cô siêng năng, cần cù hao tốn hết tu vi như thế chỉ đủ để đổi lại cuộc sống mới vẫn là một kẻ phản diện nghèo khổ thôi sao?
Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một quả cầu tròn bay tới trước mắt cô.
Lâm Thanh Chỉ không chút hoảng loạn một tay tát thẳng tới, kết quả tay chỉ có thể xuyên qua hư ảnh.
Bất quá, cho dù là hư ảnh Lâm Thanh Chỉ cũng vẫn hung hăng quơ tay qua lại mấy cái, như thể đang trút giận: "3208 cậu thế mà lại lừa tôi, đồ không có liêm sỉ. ”
3208 lắc lắc thân thể tròn trịa của mình, nghiêm túc giải thích: "Tôi cũng không nghĩ tới, cô ở trong thế giới mới nhỏ bé này vẫn như cũ là một nhân vật phản diện..."
Không để cô có cơ hội đánh thêm mấy cái nữa nó vội vàng nói tiếp: "Nhưng mà, cô cũng không cần quá lo lắng! Bởi vì, cô đã từng có một khoảng thời gian dài là người hỗ trợ tiêu tan oán niệm của nhân vật, cho nên bản thân cũng có hấp thu được một ít giá trị công đức. Vì vậy, cho dù bây giờ có trở thành nhân vật phản diện một lần nữa cũng không sao, sẽ không thảm như đời trước."
Lâm Thanh Chỉ mặt không chút thay đổi "À." một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT