"Hí hí!"

Lâm Thanh Chỉ che kín lại môi vừa bị cắn đến đau nhức, không dám tin nhìn Lục Lập: "Anh là chó sao?"

Tên cẩu nam nhân này, yếu đuối như vậy không ngờ còn có thể áp bức cô!

Lục Lập hơi hơi nâng liếc nhìn cô bằng nửa con mắt: "Học theo cô."

Lâm Thanh Chỉ nhìn bộ dáng muốn chết này của anh, không nhịn được liền tiến lên cho anh một đá, chân mang theo gió đá thẳng vào ở giữa bắp chân Lục Lập, cô nhìn khóe miệng co rút vì đau đớn của anh, trên mặt vẫn như cũ giả bộ trấn định mặc dù trong lòng đang rất muốn cười, mở miệng lần nữa nói: "Được rồi, sờ cũng sờ, hôn cũng hôn, anh mau trở về đi, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Vẻ mặt y hệt như một nữ cặn bã, dùng xong liền ném.

Khe hở ở mắt Lục Lập khẽ mở ra, sau đó không dám tin nhìn đứa con gái xấu xí kia bước chân vòng qua anh chớp mắt đã bỏ đi, thật sự giống như là một tên cặn bã vô tình chơi xong liền bỏ.

Tay anh đều tức đến mức run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ càng đi càng xa.

Mẹ nó, cái danh thế thân này cũng quá nghẹn khuất rồi, anh thề, chờ đến ngày anh đạt tới cảnh giới của Trần Hải Thanh, đợi đến khi đứa con gái xấu xí kia đối với anh thương nhớ, anh tuyệt đối sẽ không có một chút mềm lòng mà sẽ lạnh lùng, tàn khốc, rét lạnh, tựa như gió lạnh thấu xương mùa đông không để ý tới cô!

Sau khi tự nói với bản thân mình một đống điều trấn định tâm lý, lúc này anh mới bất tri bất giác sờ lên môi mình.



Cùng Lục Lập tách ra cô dọc theo đường đất trở về nhà, ngoài ý muốn đi ngang qua một cái lều tranh tồi tàn đã sụp đổ. Không nghĩ tới ở một nơi trước không có cửa hàng, phía sau cũng không có thôn xóm thế này mà lại có một cái lều tranh, giống như là đột nhiên xuất hiện vậy.

Bất quá loại lều cỏ chuyên dùng để chứa cỏ thế này ở trong thôn cũng có không ít, sau khi lúa chín, đánh ra rơm rạ chính là công cụ tốt để đốt lửa, rất nhiều người trong thôn đều thu thập rồi làm nên lều chứa như thế này để tích trữ dùng dần.

Cái túp lều tranh sụp đổ này, hiển nhiên là bị bỏ hoang không ai cần.

Lâm Thanh Chỉ không quan tâm định đi vòng qua, nhưng không ngờ thời điểm thu hồi tầm mắt lại ngoài ý muốn liếc thấy được một thứ.



Là một quyển sách cũ rách nát bị đè dưới một khúc gỗ, chỉ lộ ra phần góc cạnh của sách, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một ít chữ viết bằng mực phía trên bị mưa trong thời gian dài làm nhòe đi.

Cô có chút ngạc nhiên, ồ? Vận khí cô tốt như vậy sao, tùy tiện đi đường cũng có thể nhặt được tiền, sách này nhìn rất dày kiểu mẫu này hẳn là giá trị không ít tiền.

Cô bước nhanh qua, khom lưng xuống, không tốn chút sức lực một tay đã cầm khúc gỗ lớn đè ở trên quyển sách lên, tay còn lại nhặt lấy quyển sách rách nát.

Lộp bộp ở trong không trung dùng sức quăng vài cái làm cho vụn đất ở phía trên mặt sách đều rơi xuống, sau đó ôm vào trong lòng, thật đúng là rất dày rất nặng.

Lâm Thanh Chỉ có chút cao hứng, ánh mắt sáng lấp lánh ôm lấy quyển sách dày rách nát rời đi.

Nhưng mà sau khi cô rời đi không lâu, gần cái lều tranh sụp đổ bỗng xuất hiện một người đi tới, người này tóc hoa râm, trong tay chống gậy giá trị xa xỉ, thân thể mập mạp khom lưng tìm kiếm, miệng lẩm bẩm: "... Năm đó rõ ràng giấu ở chỗ này mà, chính là ở đây..."

Lâm Thanh Chỉ về đến nhà, liền nhìn thấy bà nội Lâm đang ngồi ở trong sân rây hạt cải dầu từ nhị phòng nhà họ Lâm đưa tới.

Đại phòng đưa tới lương thực đều là đồ tốt nhưng nhị phòng thì không như vậy, Trần Mỹ Mỹ tính tình keo kiệt đưa một cân lương thực chính còn hận không thể ở bên trong trộn hết nửa cân lương thực phụ.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Thanh Chỉ dùng vũ lực đe dọa mới ép được Trần Mỹ Mỹ nhả ra đủ mười cân lương thực chính, đương nhiên lương thực phụ lúc trước đã trộn đưa đến cô cũng sẽ không trả lại, dù sao bây giờ cô cũng là người nghèo không nên chê khen.

Bà Lâm thấy Lâm Thanh Chỉ trở về, trong tay không có kéo theo một túi rác lớn như thường ngày mà lại mang theo một quyển sách rách, không khỏi liếc mắt thêm vài lần, tuy rằng nhìn quả thật có chút tồi tàn nhưng cũng không có cản trở việc bà có thể nhận ra đấy chính là một quyển sách.

Khoảng thời gian này bà vẫn luôn thương lượng chuyện học lại với Lâm Thanh Chỉ, ai biết được đứa nhỏ chết tiệt này lại cảm thấy nhặt rác rất tốt sống chết cũng không muốn đi học.

Bà nội Lâm còn giận đến mức chỉ hận không thể cầm gậy hung hăng đánh cô mấy cái, hôm nay thấy đồ cô cầm trong tay trong lòng liền có chút cao hứng.

"Không nhặt rác nữa sao? Muốn đọc sách lại hả? Đã sớm nói với cháu nhặt phế phẩm không phải là công việc kiếm sống nghiêm chỉnh rồi, bà đã nhờ người hỏi trưởng thôn, hiện tại trường học sắp tới kỳ nghỉ hè rồi cháu muốn đến trường học lại lúc này sẽ không tốt lắm, cháu cứ ở nhà ôn tập kiến thức trước kia một chút đi.

Chờ kỳ nghỉ hè qua, nếu cháu cảm thấy vẫn không ổn thì chúng ta sẽ học lại thêm một năm lớp 11, còn nếu cháu theo kịp thì có thể nói trưởng thôn trực tiếp cho cháu tiếp tục học cùng lớp 12, lúc cháu không có việc gì làm thì tranh thủ đọc sách nhiều hơn đi đừng có mà chạy ra ngoài nữa, cháu nhìn xem trước đây vốn là một cô gái trắng trẻo, hiện tại đã đen thành thế này rồi, như thế này về sau làm sao gả đi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play