"Muốn ăn cá sao?" Lục Lập lạnh lùng hỏi.

Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh: "Anh nấu sao?"

Nhìn thấy cô như thế, Lục Lập có chút nín thở: "Cô đã lăn lộn đến mức đi nhặt rác rồi, còn có thể ăn được cá nướng sao?"

Lâm Thanh Chỉ nở nụ cười, hơi ngửa cằm nhìn về phía anh như là đang nói đừng xem thường người khác.

Cô từ trong túi áo lấy ra tiền kiếm được mấy ngày này, chậm rãi mở miệng: "Mặc dù là mấy ngày này đã kiếm được không ít tiền, nhưng mà cũng không nên quá hao phí, phải tiết kiệm." Nói xong còn đưa tiền đên trước mặt anh: "Này, cho anh nhìn xem đấy!"

Lục Lập nhìn mấy đồng tiền được đưa tới trước mặt mình, lại nhìn vẻ mặt có chút tự hào của cô, anh chỉ cảm thấy giống như có một ngụm máu tắc nghẹn nơi cuống họng, muốn phun cũng phun không được.

Lâm Thanh Chỉ giờ phút này cũng không biết rõ suy nghĩ trong lòng Lục Lập, hơi suy tư một lúc có phần thận trọng mở miệng nói: "Anh cũng không cần hâm mộ, tôi có thể mang anh theo cùng."

Nói xong còn giống như là đã hy sinh rất lớn, mở miệng nói: "Anh đi làm cá cho tôi đi."

Lục Lập:...

Nhưng mà anh còn chưa kịp nói gì bên ngoài đã có người đến, thật ra là người còn chưa đến nhưng giọng nói đã truyền tới trước: "Anh Lục, bà tôi làm canh cá, kêu tôi đưa tới cho anh, nói là giữ lại buổi tối có thêm món để ăn cơm."



"Thật là, ở chỗ này ăn một con cá cũng đã là xa xỉ..." Tôn Minh Thiên một cước đạp vào cửa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong sân nhà họ Lục còn có thêm một người khác.

Đây không phải là người ngày đó... Anh Lục buộc tóc hay sao? Tôn Minh Thiên dừng lại bước chân, trong đầu rất nhanh đã nhớ lại.

Anh nhìn tình hình trong sân, lại nhìn bộ dáng khó chịu của Lục Lập, suy nghĩ đi đi lại lại vài lần quyết đoán nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ nói: "Có muốn uống canh cá hay không?" Là anh em tốt với nhau, anh lúc này nhất định phải giúp một tay a.

Tuy rằng người này lớn lên nhìn có hơi kém một chút, nhưng mà ai bảo anh Lục đã trưởng thành nhiều năm như vậy rồi, thật vất vả mới gặp được một người vừa bụng cơ chứ, anh làm anh em tốt có thể không quan tâm giúp đỡ hay sao?

Ánh mắt Lâm Thanh Chỉ như phát sáng: "Có thể mang đi hay không?"

Tôn Minh Thiên nhìn Lục Lập khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng đứng ở bên cạnh cô, cậu cảm thấy mình nhất định phải ra sức hơn nữa, trong nháy mắt khí phách hào hùng nói: "Đương nhiên có thể." Nói xong liền đem chén ở trong tay đưa qua, thận trọng giống như không phải là một chén canh cá như đã nói mà là hạnh phúc cả đời của Lục Lập.

Nhìn cô tiếp nhận canh cá, vui vẻ đến mức đôi mắt đều sắp cong thành trăng lưỡi liềm, Lục Lập không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu nghiến răng nghiến lợi mà hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Minh Thiên.

Sau đó cất bước đi qua, vươn tay cầm lấy chén canh cá, muốn dành lấy canh cá trở về.

Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy thế hai tay liền nắm chặt mép chén.

Kế tiếp, Tôn Minh Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn chén canh cá bị giằng co ở trong không trung.

Mắt thấy chén canh cá đã càng ngày càng tiến gần về phía của mình, Lục Lập ngay lúc này lại không ngờ tới Lâm Thanh Chỉ thế mà lại vung chân đá một cái vào bắp chân của anh.



Giọng nói phát ra từ miệng bất giác còn mang theo chút lạnh lùng: "Anh muốn làm gì?"

Ngay cả công việc kiếm tiền của mình cô còn không ngại dẫn anh theo, vậy mà chỉ một chén canh cá anh cũng không nhường cô, không tin tưởng lời hứa của cô thì cô còn có thể hiểu được, nhưng chỉ vì một chén canh cá này sao?

Lâm Thanh Chỉ có chút không dám tin.

Lục Lập ôm bắp chân đang đau đớn vì bị đá của mình, nghe cô hỏi khóe miệng không tự chủ được mà co giật, nhưng vẫn nhớ mãi không quên chuyện chiều nay nhìn thấy, anh có chút cố chấp mở miệng: "Cô không được nhặt rác nữa!"

Lâm Thanh Chỉ hai tay bưng canh có chút ghét bỏ nhìn anh: "Anh cho rằng nếu tôi không nhặt, thì một mình anh có thể nhặt hết hay sao?"

Những lời cô nói nghe như sét đánh bên tai, Lục Lập lúc này đến chân cũng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, giọng nói cũng vì tức giận mà run rẩy: "Cô thật sự nghĩ rằng tôi coi trọng mấy thứ rác rưởi kia sao?"

Lâm Thanh Chỉ sắc mặt lạnh lùng: "Làm sao?" Cô bưng canh cá tiếp đến gần anh hơn, ánh mắt áp bức: "Anh có ý kiến gì với bọn chúng?"

Lục Lập lui về sau một bước, nhưng cơ thể vẫn như cũ thẳng tắp nghiêm túc nhìn cô: "Dù cho thế nào đi nữa cũng không được nhặt!"

Lâm Thanh Chỉ bật cười một tiếng, đến canh cá cũng không cần nữa, nhét vào tay của Tôn Minh Thiên vẫn còn đang sửng sốt ở bên cạnh: "Cậu giữ lấy mà uống đi."

Tiếp đến quay đầu nhìn về phía Lục Lập, giọng nói mang theo chút lãnh đạm: "Lục Tiểu Lập, anh được lắm." Nói xong liền nâng chân đạp vào mông anh mông đá, rồi khom lưng nhặt lấy bao tải trên mặt đất lên xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play