Ánh mắt người chung quanh nhìn Lưu Đinh Đinh đều không giống nhau, tuy rằng ở chuyện lương thực vừa xảy ra bà thât sự có keo kiệt một chút, nhưng mà bà an bài hôn sự này cho Lâm Thanh Chỉ thật sự quá tốt rồi, tốt đến mức làm cho người khác đỏ cả mắt.

Chỉ với chuyện này thôi là có thể giúp bà xóa bỏ lỗi lầm trước đây, hơn nữa hiện tại Lâm Thanh Chỉ cũng không có xảy ra chuyện gì bọn họ sáng nay còn nhìn thấy đại phòng nhà họ Lâm đưa lương thực đi qua đấy! Nghĩ đến đây, thật sự cảm thấy người đại phòng ít ra cũng rất tốt bụng.

Trần Mỹ Mỹ ở bên cạnh đắc ý: "Đúng vậy! Tôi cùng chị dâu cả mất rất nhiều công sức mới có thể giữ được mối này!"

Trong nháy mắt, mọi người đều sôi nổi tranh nhau nói, bắt đầu thảo luận về việc này.

Bà nội Lâm cũng ngây ngẩn cả người, Trần Thiết Phúc bà cũng biết đến, nhà họ Hồ quả thực đúng vậy là một sự lựa chọn không tồi, nhưng bà có chút không dám tin tưởng, Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ có thể có lòng tốt như vậy sao?

Lâm Thanh Chỉ trong lòng tức giận nhìn mấy người xung quanh sôi nổi nói chuyện của mình, giống như ý kiến của người trong cuộc như cô có hay không cũng không quan trong.

Mấy người này cho rằng cô còn như trước đây sao? Cô cau mày, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện của tôi không cần mấy người nhúng tay vào, nếu mấy người cảm thấy nó tốt vậy thì..."

"Ai cha, đây là đang tụ họp để làm gì đấy?" Ở cửa thôn đột nhiên xuất hiện hai người, một người thì trong tay khiêng công cụ, một người khác trong tay lại mang theo một đống đồ vật này nọ.

Rõ ràng chính là Lục Lập cùng Tôn Minh Thiên.

Nhìn thấy hai người bỗng nhiên xuất hiện trên tay khiêng đủ đồ lỉnh kỉnh giống như người nơi khác đến đây gây sự, mấy người đang tụ tập xung quanh liền ngay lập tức đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cảnh giác chỉ sợ hai người đối diện đột nhiên động thủ.

Bà nội Lâm híp mắt nhìn chăm chú, có chút kinh ngạc: "Cháu là đứa nhóc hôm qua giúp đỡ bà có phải hay không?"

"Bà nội, chính là cháu!"

"Cháu đây là...?" Bà nội Lâm chỉ tay về phía mấy thứ anh cùng Tôn Minh Thiên đang cầm.

"Cái này sao? Cháu mang công cụ đến giúp bà nội sửa chữa nhà một chút." Nói xong Lục Lập còn mở công cụ trong tay ra, biểu diễn mấy động tác vô cùng tự nhiên.



Bà nội Lâm có chút vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chờ ngày nào đó chúng tôi tự mình sửa..."

Không đợi bà nội Lâm nói xong, anh đã nói tiếp: "Đồ vật này nọ cháu đều mang đến hết rồi, rất nhanh là có thể sửa chữa xong hết."

Nói xong ánh mắt anh còn lặng lẽ liếc nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đứng ở bên cạnh bà, chỉ thấy biểu cảm trên mặt cô một chút cũng không có thay đổi.

Lục Lập quay đầu lại, liếc mắt Tôn Minh Thiên một cái.

Tôn Minh Thiên đang khiêng cái thang, gãi gãi đầu khó hiểu Lục Lập vì nguyên nhân gì mà liếc anh? Anh cũng không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, cơm nước xong Lục Lập bỗng dưng bảo anh mang theo công cụ tới đây, còn cố ý đi trấn trên mua rất nhiều đồ đạc, cuối cùng suy nghĩ một lúc lâu anh chỉ biết nhìn lại Lục Lập cười ngây ngô một cái.

Lục Lập ghét bỏ nhìn thoáng qua Tôn Minh Thiên, tự mình đứng ở tại chỗ suy nghĩ một chút, tiếp đó giương mắt nhìn vào mắt Lâm Thanh Chỉ cất giọng nói: "Chúng tôi đi sửa chữa nhà ở trước, mọi người ở lại chậm rãi trò chuyện."

Nói xong liền lập tức rời đi, giống như nhà họ Lâm đã đồng ý.

Anh ban nãy đột nhiên xuất hiện liền cắt ngang chuyện mọi người đang thảo luận, cho nên căn bản là không có nghe mọi người vừa rồi là đang nói về chuyện gì, chính mình lướt ngang dẫn theo Tôn Minh Thiên đi đến nhà họ Lâm.

Nhìn thấy hai người đi càng ngày càng xa, lúc này trong đám người nãy giờ vẫn luôn im lặng mới có người lên tiếng hỏi: "Mẹ Cương Ngọc, đây là..."

Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía bà nội Lâm, trong mắt ai cũng đều lộ ra sự tò mò, chàng trai kia là ai? Bọn họ như thế nào lại chưa từng thấy qua?

Bà nội Lâm nhìn mọi người thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, khuôn mặt liền ôn hòa cười nói: "Chàng trai kia là thân thích của nhà tôi, nghe nói tôi bị bệnh liền chạy tới hỗ trợ, ngày hôm qua còn kéo tôi trở về đây đấy."

Nhiều người nhiều miệng, nếu như không đề phòng giải thích trước thì không được, trắng đều có thể bị nói thành đen, bà nội Lâm đối với những việc này trong lòng đều hiểu rõ, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao bà lai cố ý đi tới cửa thôn một chuyến.

Bà nội Lâm nhìn bóng dáng Lục Lập rất nhanh đã biến mất, liền cười với người xung quanh vội vàng nói: "Chúng tôi về trước đây, thằng bé đã cố ý đến đây giúp đỡ, tôi cũng nên về để chào hỏi một chút."

"Đúng vậy, đúng vậy, hai bà cháu đi đi..." Mọi người nhao nhao phụ họa, bảo bà nội Lâm cứ về trước đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play