Trên đường Lâm Hoa Ny trở về nhà, trong đầu cô vẫn luôn liên tục nghĩ đến chuyện của Lục Lập, càng nghĩ càng tức giận, sau đó còn lén lút chạy đi hỏi thăm, không nghĩ tới mèo mù đụng phải chuột chết, chính mình nghe được một số tin tức tốt.
Cô tìm được một người ở trong thôn Tiểu Thanh biết về Lục Lập, càng nghe người nọ nói ánh mắt cô càng ngày càng sáng hơn, giống như một con thiêu thân hận không thể ngay lập tức chiến đấu với ngọn lửa trong giây tiếp theo.
Biết được hết tin tức mình muốn, Lâm Hoa Ny nhanh chóng chạy trở về nhà, cô dự định sẽ cùng Lưu Đinh Đinh thương lượng lại một chút, Lục Lập rõ ràng mới chính là sự lựa chọn tốt nhất!
Lưu Đinh Đinh đang bận rộn, nhìn thấy Lâm Hoa Ny tiến vào trong nháy mắt liền nổi giận.
"Đứa con gái chết tiệt! Sáng sớm đã đi chết dính ở đâu tới tận giờ mới về? Kêu mày đi đưa lương thực, kết quả mày đi xong liền chạy mất bóng không về, trong nhà nhiều công việc như vậy cũng không biết sớm trở lại để giúp đỡ một tay! Đúng là một con sói mắt trắng mà!"
Lâm Hoa Ny trực tiếp bỏ qua mấy lời mắng chửi của bà, hưng phấn kéo lấy tay Lưu Đinh Đinh kiễng mũi chân nho nhỏ nói bên tai bà chuyện mình đã hỏi thăm được, cô cảm thấy suy nghĩ của mẹ mình tuyệt đối sẽ giống như mình.
Lục Lập quả thực chính là một cái bánh bao thơm ngon a! Có được anh, chờ đợi cô sau này sẽ luôn là những chuỗi ngày tốt đẹp, khẳng định có vô số thịt đóng hộp cùng lúa mạch tinh ăn mãi không hết!
Lưu Đinh Đinh nghe xong, cũng có chút không dám tin: "Thật sao?" Bà thật sự không ngờ tới bối cảnh của chàng trai hôm qua đi cùng Lâm Thanh Chỉ lại lợi hại như vậy.
Vốn còn tưởng rằng anh chỉ là tên côn đồ chạy từ nơi nào đó ở bên ngoài đến, xúi dục cô không nghe lời làm phản, thì ra đứa nhỏ ngang ngược kia là tìm được chỗ dựa a, làm bà vẫn luôn thắc mắc cô như thế nào lại đột nhiên có gan ngang dọc như vậy.
Lưu Đinh Đinh xoa giẻ lau trong tay trầm tư suy nghĩ, bà dù sao cũng đã thu một phần lễ vật của nhà họ Hồ rồi, đó là một khoản tiền lớn bà thật sự không nỡ buông tay trả trở lại.
Hơn nữa lương thực của bà đều đã mang đưa qua nhà cô, không phải là vì để giữ lại chút quan hệ, hòa hoãn hôn sự của Lâm Thanh Chỉ sau này còn có thể nhúng tay vào hay sao? Ai ngờ hiện tại đột nhiên lại nhảy ra một Lục Lập như vậy.
Trong lòng bà thầm mắng một tiếng, đều tại bà già chết tiệt kia, đã muốn chết cũng không chịu chết sớm một chút, bằng không bà đã sớm đem chuyện của con nhỏ chết tiệt kia xử lý xong, hiện tại cũng không đến mức làm bà tốn thêm một phần lương thực, còn rước thêm cho bà phiền phức!
Bà nhịp chân tại chỗ mấy cái, suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào, cuối cùng cảm thấy vẫn là nên đi tìm Trần Mỹ Mỹ thương lượng sẽ tốt hơn, dù sao tiền này cũng không phải một mình bà nhận.
Lâm Hoa Ny nhìn Lưu Đinh Đinh đứng tại chỗ một lúc lâu không nói gì, liền đưa tay kéo bà một cái thúc giục.
"Mẹ, mẹ nói gì đi a, người ta ở thủ đô đấy! Cái gì cũng tốt hơn Chu Đại Dũng, nếu là con..."
Lưu Đinh Đinh trong đầu đều là chuyện lễ vật, căn bản không nghe thấy cô đang nói cái gì, vội vàng đem tay cô đẩy ra, không kiên nhẫn nói:
"Cô đấy, thành thật mà ở nhà cho tôi! Đi đi, nhanh đem phần quần áo kia giặt sạch, ngày nào cũng ăn nhiều hơn người khác nhưng một chút việc nhỏ cũng không biết giúp đỡ nhà!"
Nói xong cũng không đợi Lâm Hoa Ny phản ứng lại, đã cầm theo giẻ lau trong tay vội vàng đi ra khỏi cửa nhà, đi thẳng về phía nhà chi thứ hai nhà họ Lâm.
Lâm Hoa Ny trừng mắt nhìn mẹ mình đi ra ngoài, "hừ" một tiếng cảm thấy bà một chút cũng không có tầm nhìn xa trông rộng, ánh mắt chỉ biết dừng lại ở trong thôn nhỏ này, cô vẫn là phải dựa vào bản thân suy nghĩ biện pháp.
....
Sau khi Lâm Thanh Chỉ đẩy Lục Lập ra ngoài cửa, liền tự mình sắp xếp lại chuyện trong nhà. Cô còn có một đống đồ đạc cần phải thu dọn lại, sức khỏe của bà nội Lâm cũng cần phải có sự chăm sóc tốt hơn, cô tính toán hai người sẽ không ở lại thôn này nữa.
Hơn nữa thế giới này cần thứ gì cũng phải tiêu tiền, số tiền còn sót lại trong tay bà Lâm hoàn toàn không đủ trong tương lai, trước tiên cô cần phải tìm thêm biện pháp tích góp thêm một chút.