Không biết vì sao, Hoắc Mộ Vân nghe thấy thanh âm có chút không vui của Trang Chu, còn cô thì ngược lại, tâm tình khoan khoái, vì thế thần thần bí bí nói, “Bí mật! Sẽ không nói cho anh đâu.”
Trang Chu ở đầu bên kia ‘hừ’ nhẹ một tiếng, “Đúng là vật nhỏ vô lương tâm, anh ở trước mặt em một bí mật còn không có, thế mà em lại giấu giếm anh.”
Hoắc Mộ Vân nhỏ giọng thì thầm, “Ai biết đâu? Không chừng anh đã lén lút vụng trộm sau lưng với sao nữ nào đó rồi.”
“Em nói cái gì? Anh không nghe rõ.” Trang Chu ở đầu kia điện thoại hỏi.
“Không có gì, em đang nói anh còn có lòng dạ quan tâm em ăn cơm với ai, chỉ bằng anh đi xử lý chuyện xấu của mình trước đi.”
Trang Chu: “….”
Anh xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ mà hỏi, “Anh sẽ xử lý, nhưng mà, anh phải nói trước với em đừng bỏ ngoài tai lời nói của anh lúc trước, đừng giấu anh lén kết giao bạn trai.”
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, “Vì sao em lại không thể quen bạn trai?”
“Anh chưa nói em không thể quen bạn trai.” Giọng nói của Trang Chu bỗng nhiên trầm hơn rất nhiều, trong giọng điệu nghe ra có chút chua xót, “Ý của anh là, đừng quen bạn trai trong giới này.”
Lòng của cô theo những lời này mà trầm xuống, cắn môi hỏi, “Nếu em thích người trong vòng thì sao?”
“Bé con, em quên lúc trước ba em từng nói gì rồi sao?”
Trang Chu còn nhớ rõ, khi thư thông báo trúng tuyển của Hoắc Mộ Vân được gửi đến, ba của cô đã tìm anh, giao phó: Trang Chu, cháu là trưởng bối, giới giải trí nhiều thị phi, cháu thay nhà chú trông chừng con bé, tuyệt đối không để con bé tìm bạn trai trong vòng.
Những lời này Trang Chu vẫn khắc ghi trong tâm khảm, Hoắc Mộ Vân đương nhiên cũng không dám quên.
Mặt cô biến sắc, thanh âm cũng chợt thấp xuống, “Không cần anh nhắc em, cũng không cần anh quản em, anh quản chính mình cho tốt là được!”
Lời nói vừa ra tới, cô ngay lập tức cúp điện thoại.
Trang Chu nghe tiếng âm báo bận truyền ra từ trong điện thoại, mày cau càng chặt.
Trên giấy của Hoắc Mộ Vân tràn ngập tên Trang Chu, cô lại tiếp tục lấy bút hung hăng chọc vào giấy từng chút từng chút một, tâm phiền ý loạn nói thầm, “Trang Chu chết tiệt, Trang Chu thối, em cũng không cần anh quản!”
Mãi đến khi trên trang giấy có nhiều lỗ hổng, tâm tình của Hoắc Mộ Vân mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Cô cứ như đã quên mất lúc cô kiên quyết ghi danh vào Trung Hí thì sự quyết tâm ấy lại đến từ đâu đâu.
Có lẽ là bởi vì ba nói, cô và Trang Chu không phải người cùng một thế giới.
Thời kỳ phản nghịch cho phép, cho nên cô lựa chọn đi cùng một con đường với anh, nhưng là sau này cô mới phát hiện, đóng phim cũng không phải là việc mà cô hứng thú.
Hoắc Mộ Vân buộc chính mình không được bước chân vào đống này.
Có lẽ cô và Trang Chu nhất định không phải là người của cùng một thế giới.
Hoắc Mộ Vân ghé vào bàn tâm trạng sa sút một mình suy nghĩ, không bao lâu liền ngủ.
Sau đó nữa, cô bị điện thoại của Khương Dịch đánh thức. Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, Hoắc Mộ Vân lờ mờ có thể nghe thấy được tiếng gió ở bên ngoài.
Cô có chút mệt mỏi dựa trên ghế, nhìn ký túc xá trống rỗng, nhất thời sự tịch mịch len lỏi khắp nơi.
Triệu Việt và Trần Phương Phỉ mỗi ngày đều bôn ba ở bên ngoài, có đôi khi bận bịu đến mức buổi tối không trở về, chỉ có mình cô, một con cá mặn.
Trên đường vành đai 3 phía Đông nổi tiếng với nhà hàng ‘Túy Lai Hiên’, từ trước đến nay là nơi tự tập của các minh tinh, chẳng có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy các minh tinh ra vào nơi này.
Hiện tại anh ta dù ít dù nhiều cũng được coi là có danh khí, tính bảo mật của phòng bao rất tốt, Hoắc Mộ Vân thật sự không lo lắng bị paparazzi chụp ảnh, mà là cảm thấy không gian xung quanh bí mật như vậy mà chỉ có hai người là cô và Khương Dịch có hơi không thích hợp.
“Đến rồi sao?” Khương Dịch cười, chu đáo mà kéo ghế giúp cô.
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, nói câu cảm ơn rồi bình tĩnh ngồi xuống, “Thật xin lỗi tôi tới muộn, hiện tại có chút kẹt xe.”
“Không sao, đàn ông chờ phụ nữ, thiên kinh địa nghĩa mà [1].” Khương Dịch ân cần rót cho cô một ly rượu đỏ, giương mắt nhìn cô, “Huống hồ, còn là cô gái đẹp như vậy.”
[1] Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, lẽ bất di bất dịch.
Cô gái trước mặt hôm nay không trang điểm, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn không đánh phấn, nhưng vẫn không ngăn được sự xinh đẹp của cô, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ lại trắng nõn, một cái nhăn mày cười nhẹ lại hiện lên vẻ thoát tục, không dính bụi trần, cử chỉ tao nhã đoan trang.
Vừa nhìn là biết đây là một cô gái có giáo dưỡng tốt của gia đình.
Nếu như đặt ở trong giới giải trí, chỉ cần bằng gương mặt này cùng với khí chất này cũng có thể cực kỳ nổi tiếng, chỉ là, đáng tiếc….
Hoắc Mộ Vân bị Khương Dịch đánh giá làm da đầu tê dại, đem ly rượu đỏ anh ta vừa đặt vào trong tay cô để sang một bên, cười cười, “Ngại quá, tửu lượng của tôi không tốt, uống trà là được.”
Không đợi cô duỗi tay ra cầm ấm trà, Khương Dịch đã nhanh hơn một bước rót trà cho cô, tự trách nói, “Trách tôi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Cô nhấp khóe môi không nói lời nào. Có một số việc, Khương Dịch không chủ động nói thì cô nói lại không hay.
“Sao rồi? Gần đây có kịch bản nào phù hợp không?” Khương Dịch đưa thực đơn qua, ánh mắt trực tiếp lại lớn mật mà dừng ở trên mặt cô.
Hoắc Mộ Vân bỏ lơ ánh mắt ấy sang một bên, bình tĩnh lật xem thực đơn, không nhanh không chậm trả lời, “Không có, tôi không phải người thích đóng phim.”
“Đáng tiếc.” Khương Dịch lắc đầu, “Nếu lúc ấy cậu chấp nhận đề cử của Quách lão sư, thì vị trí hiện tại của Đường Diệu Diệu chính là của cậu rồi.”
Hoắc Mộ Vân từ chối cho ý kiến, im lặng không muốn tiếp tục đề tài này.
“Thật tình mà nói, dù từ phương diện nào để nói, Đường Diệu Diệu cũng không bằng cậu.”
Hoắc Mộ Vân nhẫn nại chịu đựng, “Nhưng thật ra tôi cảm thấy Đường Diệu Diệu cũng không tệ lắm.”
Đối với loại hành vi nói xấu sau lưng người khác này của Khương Dịch, Hoắc Mộ Vân tỏ vẻ rất khinh thường.
Cô có thể đoán được ít nhiều mục đích lần này của Khương Dịch.
Hoắc Mộ Vân thản nhiên cười, “Về sau nói đến với người khác, tôi có thể được ở cùng lớp với nhân vật lớn có thành tích như vậy là cậu và Đường Diệu Diệu, lại nói rất vinh hạnh.”
Lời nói nịnh nọt, cô cũng sẽ nói.
Khương Dịch được cô nói như vậy có chút hư vinh nở nụ cười, “Đâu có, nếu về sau có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc nói.”
Hoắc Mộ Vân nhấp miệng cười cười không đáp.
Hoắc Mộ Vân thất thần, chỉ gọi một món rồi đưa thực đơn qua cho Khương Dịch.
Diện mạo của Khương Dịch ở trong hoàn cảnh Trung Hí có nhiều mỹ nữ soái ca như vậy cũng chỉ xem như là bình thường, nhưng môi của anh ta trời sinh gợi cảm dáng môi cực mỏng, gạt chuyện khí chất sang một bên, thì khi câu môi cười cũng khá mê hoặc.
Chỉ là, cô gái trước mặt anh ta là Hoắc Mộ Vân, từ nhỏ cô đã nhìn quen những người đàn ông có có vẻ ngoài đẹp trai anh tuấn lại có hàm dưỡng [2], đã sớm luyện thành một thân bản lĩnh bách độc bất xâm.
[2] Hàm dưỡng: biết kiềm chế, tu dưỡng.
Nếu so sánh Khương Dịch với chú của cô Hoắc Nam, cùng với Trang Chu, đó quả thực là bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Cho nên đối mặt với anh ta lúc này đang cố gắng phô ra mị lực của mình, Hoắc Mộ Vân tâm lặng như nước.
“Đúng rồi, nghe nói cậu quen với Trang Chu.” Lời này của Khương Dịch không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật khẳng định.
Hoắc Mộ Vân bị lời nói bất ngờ không kịp đề phòng này làm cho thất thần một lát.
“Trang Chu?” Cô nhanh chóng hoàn hồn, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc đối với việc Khương Dịch biết chuyện cô và Trang Chu quen nhau.
“Đúng vậy, hai ngày trước đoàn phim của chúng tôi liên hoan, anh ấy hỏi tôi về cậu.”
Hoắc Mộ Vân ngẩn người, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được vì sao mà Khương Dịch lại hẹn cô.
Nói đến cùng, là hào quang của Trang Chu phía sau cô có hơi lớn.
“Anh ấy nói như thế nào?” Ở đoàn phim nhiều người như vậy, Trang Chu cứ trắng trợn không kiêng nể gì mà hỏi về một cô gái, chẳng lẽ không sợ người khác nghe xong hiểu lầm hay sao?
Chờ nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn rồi đi ra ngoài, Khương Dịch lại không nhanh không chậm mà mở miệng, “Anh ấy nói cậu là một tiểu bối của anh ấy, hai nhà là thế giao, nhìn cậu lớn lên từ nhỏ.”
Hoắc Mộ Vân rũ mắt hơi thu liễm mặt mày, không chút để ý mà trả lời, “Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã biết anh ấy.”
Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, Khương Dịch cũng không tiếp tục hỏi, hai người vừa câu được câu không trò chuyện vừa ăn cơm.
Bên trong hành lang cách khu ghế lô VIP không xa.
Trang Chu không nhanh không chậm đem tàn thuốc trên đầu ngón tay dập tắt, quay đầu nói với một nhóm người trên bàn, “Bỏ đi, nhìn kịch bản của nữ chính, tôi thấy cô ấy không hợp với vai diễn này.”
Nữ chính của《 Thương Thần 》là một nữ tử quyến rũ vũ mị vì đại kế báo thù mà du tẩu ở chốn phong hoa tuyết nguyệt, giữa phim mặc dù nàng từng nhìn qua vô số nam nhân nhưng lại giữ lấy sự thật tâm, là nhân vật khiến cho người ta không đoán được.
Hơn nữa, trong kịch bản có nhiều cảnh hôn.
Bé con của anh, không phù hợp.
Nhà sản xuất Tiết Khải Công không hiểu vì sao, “Lúc trước chính cậu là người đề cử nữ chính của《 Thương Thần 》, sao trong phút chốc lại đổi?”
Tần Bính Sâm nhướng mày hỏi bạn, “Như thế nào? Coi thường bộ điện ảnh này của tôi?”
Trang Chu bật cười, “Bớt gán tội.”
Anh gõ gõ kịch bản trên bàn cơm, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, “Cô ấy không phù hợp với loại nhân vật quyến rũ xinh đẹp này.”
“Cũng chưa thử vai, làm sao biết không hợp?” Tần Bính Sâm lật xem kịch bản hai cái, cười khẽ, “Huống hồ, cậu là nam chính, tất cả các cảnh hôn cùng cảnh diễn ái muội đều là xảy ra với nam chính….”
Tần Bính Sâm ý vị thâm trường mà nói làm cho Trang Chu dừng một lát, thân hình anh cứng đờ.
Trang Chu trầm mặc, ngón tay thon dài như trúc nhẹ nhàng bấu vào mặt bàn, không nhanh không chậm nói: “Cậu biết mà, tôi luôn luôn tá vị, hoặc là dùng người đóng thế.”
“Nhưng mà, cũng sẽ có người không phải?” Tần Bính Sâm cười khẽ, “Vì hiệu quả màn ảnh, tôi cảm thấy cậu có thể thử tự mình ra trận.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Mộ Vân: Các người nói đến vui vẻ quá nhỉ, đã hỏi qua tôi chưa?
Hết chương 9.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT