*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu hỏi và thái độ này như đang khiêu khích ấy nhỉ.

Trong phút chốc, Ngô Tiêu Tiêu dần bình tĩnh lại. Nếu cô dám hỏi câu đó thì cũng phải chắc ăn phần nào rồi.

Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của đương sự thì thở phào nhẹ nhõm.

Trang Chu nghiêng đầu nhìn cô gái được trang điểm tinh xảo trên sân khấu, tỉ mỉ quan sát sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của cô. Đối mặt với đôi mặt to tròn của cô, anh bất giác mỉm cười.

Anh dường như hiểu được lý do mà cô châm biếm mình, có lẽ là vì lúc nãy anh dùng ánh mắt để trêu ghẹo cô, ghẹo đến mức chú mèo nhỏ đã xù lông luôn rồi.

Giọng nói của Trang Chu chất chứa ý cười, thoải mái hỏi ngược lại, “Đây là sắp xếp của chương trình à? Hay là cá nhân cô Hoắc tò mò thôi?”

Mũi tên đã bắn ra thì không thể thu lại [1], tuy rằng cô hơi hối hận nhưng vẫn không nhận thua trong trận chiến này.

[1] Mũi tên đã bắn ra thì không thể thu lại – 开弓没有回头箭: tục ngữ tiếng Trung mang ý nghĩa đã giương cung bắn thì không thể thu mũi tên lại được, một khi đã bắn tên thì kết quả có như nào cũng phải chịu. Tương tự, trong cuộc sống, lời nói hay việc làm đã thực hiện thì không thể rút lại, chỉ có thể tiếp tục hoàn thành.

Hoắc Mộ Vân hắng giọng, căng da đầu hỏi, “Do bản thân tôi tò mò ạ.”

Nếu nói do tổ chương trình, chắc chắn Ngô Tiêu Tiêu sẽ giết cô mất, bởi họ không hề bảo cô hỏi một câu thẳng mặt như vậy.

Trang Chu im lặng, chăm chú nhìn thái độ coi thường cái chết của cô.

Những người trên đứng sân khấu lẫn những khán giả ngồi phía dưới, thậm chí cư dân mạng đang quan sát qua màn hình gần như đều nín thở. Đương lúc mọi người cho rằng gương mặt mới này sắp gặp tai họa thì Trang Chu bỗng nở một nụ cười nuông chiều, ánh mắt nhìn chị gái nọ của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, gần như muốn véo ra nước vậy. 

“Tôi nghĩ tối nay chúng ta về nhà bàn luận riêng về vấn đề này sẽ ổn hơn đấy.”

Lời nói bình thản của Trang Chu khiến đại não của những người đang có mặt tại hiện trường dừng lại trong giây lát.

Vài giây sau.

Bình luận chạy tới tấp đến mức che lấp cả màn hình lớn.

“???”

“Tối nay về nhà? Nói chuyện riêng?”

“Là tôi nghe nhầm hay do phụ đề của tổ chương trình có vấn đề vậy? Sao tôi cảm giác như mình vừa bị ảo giác nhỉ?”

“Những gì tôi hiểu là đúng nhỉ?”

“Anh tôi và chị gái??”

“Hóa ra tia lửa xuất hiện giữa hai người lúc nãy là thật.”

“…”



Hoắc Mộ Vân hơi ngẩn nguời. Cô đã suy tính đủ đường, nhưng có tính đến mức nào cũng không ngờ được người đàn ông này lại ra một nước đi bất thường như vậy.

Anh muốn làm gì? Muốn công khai trên chương trình luôn hả?

Cô căng thẳng nhìn Trang Chu, nhịp tim càng lúc càng nhanh, dây thần kinh trong đầu như muốn vỡ ra. Hoắc Mộ Vân cảm thấy nếu như Trang Chu còn dám nói thêm lời nào không nên thì cô sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ.

“Xin lỗi, ý tôi là …” Trang Chu nhìn cô nàng đang căng thẳng sợ hãi, nhướng mày giải thích, “… đối với vấn đề riêng tư như vậy, tôi cảm thấy nên đợi tôi về nhà rồi chúng ta sẽ nhắn tin nói chuyện sau.”

Hoắc Mộ Vân, “…”

Tuy câu này chả tốt hơn bao nhiêu nhưng so với câu trước thì cũng đủ khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Cô bật cười nhìn Trang Chu, kéo lại bầu không khí sôi động ban đầu, “Nếu vậy thì lát nữa anh Trang Chu nhớ phải thêm WeChat của tôi đấy nhé.”

Trang Chu: “…”

Chậc, anh đã xem thường khả năng xử lí tình huống của cô gái nhỏ này rồi.

Xoay chuyển tình thế trong nháy mắt.

Một câu nói nhẹ nhàng của Hoắc Mộ Vân đã đưa mọi người quay lại từ chủ đề mập mờ lúc nãy, mặc dù vẫn có vài người đẩy thuyền bọn họ nhưng cũng không còn hăng hái như vừa rồi.

Tương tác giữa Hoắc Mộ Vân và Trang Chu giúp rating của chương trình tăng vọt. Sau khi chương trình kết thúc, Ngô Tiêu Tiêu cười tươi như hoa, không ngớt lời khen ngợi Hoắc Mộ Vân, “Được nha, hiệu quả của tập này đỉnh của chóp luôn đấy.”

Ngô Tiêu Tiêu nở một nụ cười mập mờ với cô, “Nói thật, chemistry giữa cô và Trang Chu cũng mãnh liệt lắm đấy.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Khóe miệng cô giật giật, “Có lẽ do tôi và anh ấy có quen biết, trước đây bọn tôi thường đùa với nhau nên cũng quen rồi.”

Ngô Tiêu Tiêu: “Tôi biết việc để cô mời Trang Chu tham gia là một quyết định đúng đắn mà.”

Hoắc Mộ Vân: “… Chắc do anh Trang Chu cảm thấy áy náy khi từ chối chúng ta hết lần này đến lần khác đấy ạ.”

Ngô Tiêu Tiêu: “…”

Cô nàng này biết nói chuyện ghê.

Quay xong chương trình cũng gần đến giờ tan làm, Trang Chu vốn định đón Hoắc Mộ Vân về về nhà nhưng cô lại thẳng thừng từ chối, [Lỡ bị người khác nhìn thấy thì mấy lời anh nói trên chương trình lúc nãy là giả [2] à?]

[2] Giả – trong raw là 打脸, có nghĩa là vả vào mặt (ý mấy câu nói của TC trên sóng truyền hình vả vào mặt anh í).

Trang Chu chau mày nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, [Anh đợi em ở ngã tư phía trước công ty của bọn em.]

Hoắc Mộ Vân phồng má, từ “Không” còn chưa kịp gửi đi thì Trang Chu lại nhắn thêm một tin, [Ngã tư và trước công ty của bọn em, chọn một cái đi.]

Hoắc Mộ Vân: [Ngã tư!]

Trang Chu hài lòng mỉm cười khi nhìn thấy câu trả lời dứt khoát của cô.

Sáu giờ chiều, sau khi tất cả nhân viên trong văn phòng đã ra về, Hoắc Mộ Vân mới lặng lẽ đứng dậy. Cô quan sát xung quanh kĩ càng để chắc chắn không còn đồng nghiệp nào ở lại mới dám vội vàng chạy về.

Có một chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu ven đường nơi ngã tư gần công ty, khi Hoắc Mộ Vân đi đến gần xe thì tiếng còi vang lên. Cô chạy lon ton tới vị trí ghế phụ, vội vàng mở cửa ra rồi ngồi vào.

Hoắc Mộ Vân nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế lái thì không thèm thắt dây an toàn nữa mà chồm người qua ôm cổ Trang Chu rồi hôn lên má anh một cái, nũng nịu hỏi, “Sao anh lại đậu ở chỗ dễ thu hút sự chú ý vậy? Ở nhà đợi em là được rồi mà.”

Trang Chu hơi khựng lại, vỗ lưng cô nhắc nhở một cách bất lực, “Chú ý chút, phía sau em có người đấy.”

“Sao cơ?” Hoắc Mộ Vân nới lỏng vòng tay đang đặt trên cổ Trang Chu, chầm chậm quay đầu lại.

Cô bỗng choáng váng khi nhìn thấy hàng ghế sau còn hai người lạ đang ngồi.

Không phải, chính xác hơn thì chỉ có một người phụ nữ lạ mặt, người đàn ông thì …

Hoắc Mộ Vân cảm thấy xấu hổ trong nháy mắt, hai má cô phiếm hồng, giọng nói hơi mất tự nhiên, chào hỏi Thẩm Liệt, “Hi, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Nhưng Thẩm Liệt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng tựa như anh chưa hề nhìn thấy hành động vừa nãy của cô, vẫn nhàn nhạt gật đầu nói lời chào với cô.

Hoắc Mộ Vân nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh anh thì thấy cô ấy đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng thích thú.

Chậc chậc, trong lòng Hoắc Mộ Vân bỗng có cảm giác muốn hôn người đẹp.



Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì cô ấy đã tươi cười chào hỏi, “Xin chào người đẹp, tôi là Uất Chiêu Nhiên.”

Uất Chiêu Nhiên vừa dứt lời, Thẩm Liệt ở bên cạnh điềm tĩnh quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Đột nhiên được người đẹp khen mình xinh xắn, Hoắc Mộ Vân cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh. Cô cười đáp lại, “Xin chào, tôi là Hoắc Mộ Vân.”

Cô dùng ánh mắt ngầm hỏi Trang Chu.

Bạn anh à? Không giới thiệu mọi người hả?

Trang Chu kéo cô về lại ghế phụ cho đàng hoàng, giúp cô thắt dây an toàn rồi mới bình thản lên tiếng, “Uất Chiêu Nhiên, nhà thiết kế trang sức, Thẩm Liệt, bác sĩ.”

Hoắc Mộ Vân kinh ngạc, “Nhà thiết kế? Bác sĩ?”

Dường như cô nhớ đến điều gì đó, ngạc nhiên nói, “Có phải là nhà thiết kế dây chuyền Uất Chiêu Nhiên mà tôi thấy trên tạp chí của mấy số trước không?”

Có phải cùng một người không nhỉ?

“Có lẽ là vậy.” Uất Chiêu Nhiên mỉm cười trả lời.

Hoắc Mộ Vân mắt chữ O mồm chữ A, kinh ngạc cất lời, “A, tôi thích thiết kế của cô lắm luôn đấy.”

Uất Chiêu Nhiên bật cười, “Cảm ơn.”

Cô nhìn Trang Chu, mỉm cười nói, “Nếu cậu không chê thì chừng nào cậu kết hôn với Trang Chu, tôi sẽ hỗ trợ phần trang sức nhé.”

“Không chê đâu, tôi còn không dám mơ đến ấy chứ.” Hoắc Mộ Vân nhanh chóng trả lời. Cô thật quá vinh hạnh luôn chứ nói chi đến việc chê bai cô ấy.

Trang Chu lại cười, nói, “Em thích thiết kế của cô ấy đến vậy à? Vậy chắc anh nên đề cập đến việc kết hôn trên chương trình rồi.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Cô xấu hổ nhéo bắp tay Trang Chu, “Ai da, anh đừng có cắt câu lấy nghĩa [3].”

[3] cắt câu lấy nghĩa – 断章取义, nghĩa là lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích lại theo ý mình.

“Đúng vậy, cậu đã cầu hôn cô ấy chưa mà lại nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.” Uất Chiêu Nhiên không phải là người hướng nội, hơn nữa, cô ấy còn là bạn tốt của Trang Chu trong nhiều năm qua nên cô ấy cũng hùa theo một cách tự nhiên và vui vẻ.

Trang Chu ‘hừ’ nhẹ, vặn lại Uất Chiêu Nhiên, “Cậu lăn lộn trong cái xã hội này lâu quá rồi à, sao lại trở nên nông cạn thế kia!”

“Em cảm thấy cô ấy đâu có nói sai đâu.” Hoắc Mộ Vân bĩu môi, lẩm bẩm, “Còn tưởng có chuyện tốt gì cơ, cái gì cũng không có mà đã nghĩ đến việc kết hôn.”

Uất Chiêu Nhiên nhìn Trang Chu một cách nham hiểm, cười xảo quyệt, “Cậu định khi nào cầu hôn? Để tớ thiết kế nhẫn cưới cho.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Cô bỗng tò mò về câu trả lời của Trang Chu.



Trang Chu trầm ngâm một lúc, anh cảm thấy trả lời vấn đề này bằng cách nào cũng không thích hợp lắm.

Anh nhìn Uất Chiêu Nhiên qua kính chiếu hâu, “Bí mật, kể ra rồi còn đâu là bất ngờ nữa.”

Hoắc Mộ Vân hơi thất vọng vì không nhận được câu trả lời, nhưng rồi, cô nhanh chóng vui vẻ trở lại, trong lòng tràn đầy sự chờ mong.

Ý anh là anh đã suy nghĩ và lên kế hoạch cầu hôn rồi ư?!

Uất Chiêu Nhiên không thích câu trả lời của Trang Chu, “Ấy chà, chưa chắc cậu ở trong giới trí lâu nhưng đã nghĩ được cách cầu hôn mới mẻ và sáng tạo đâu nhé.”

Trang Chu lạnh lùng liếc cô một cái, “Cậu ít nói lại đi, làm phiền bác sĩ Thẩm ở bên cạnh rồi kìa.”

Uất Chiêu Nhiên im lặng, đưa tay vuốt lọn tóc màu hạt dẻ của mình một cách mê người [4].

[4] Mê người: gốc là 风情万种, phong tình vạn chủng.

Những lọn tóc dài của cô bay lất phất, vô tình chạm vào vành tai của Thẩm Liệt khiến lỗ tai hơi tê dại. Anh lặng lẽ nhích cơ thể cứng nhắc của mình ra ngoài.

“Bác sĩ Thẩm, tôi làm phiền anh rồi à?” Giọng nói nhẹ nhàng của Uất Chiêu Nhiên vang lên bên tai anh.

Dù không ngẩng đầu lên nhưng Thẩm Liệt vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vô tội và tủi thân của cô gái này.

“Tùy cô.” Thẩm Liệt điềm tĩnh lên tiếng, “Bệnh viện ở ngay phía trước, tôi sắp xuống xe rồi.”

Ba người: “…”

Đúng là một người đàn ông không biết cách nói chuyện.

Uất Chiêu Nhiên cũng không hề để tâm đến thái độ lạnh nhạt của anh mà lại tỏ ra hồ hởi hơn, “Bác sĩ Thẩm, đơn thuốc anh kê cho tôi hai hôm trước sắp hết rồi, tôi đến bệnh viện với anh để lấy thêm được không?”

Đến lúc này Thẩm Liệt mới cất điện thoại vào. Anh ngẩng đầu, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng và bình thản, “Cô Ngụy có thể đi lấy thuốc mới vào ngày mai.”

“Ngày mai anh có đi làm không?” Uất Chiêu Nhiên chớp đôi mắt hạnh [5] của mình, nhìn Thẩm Liệt chằm chằm. 

[5] Mắt hạnh – 杏眼, được xem là đôi mắt dễ lấy được thiện cảm từ người khác. Vì đôi mắt này có phần con ngươi khá to, tạo ánh nhìn sâu thẳm, thấu hiểu và đồng cảm. (Nguồn: Kim hospital @wordpress)

Thẩm Liệt nhìn cô một cái rồi vội dời tầm mắt, “Không có, tối nay tôi trực ca đêm.”

“Ồ, vậy à.”

Trang Chu và Hoắc Mộ Vân ngồi ở hàng trước đều tưởng rằng Uất Chiêu Nhiên sắp phải bỏ cuộc thi lại nghe thấy cô ấy lên tiếng, “Vậy tối nay tôi gọi cấp cứu.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Ý định theo đuổi đàn ông của mỹ nữ đã được thể hiện quá rõ ràng rồi.

Thẩm Liệt hơi nhíu mày, trầm mặc liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình.

Khi xe đến trước cổng bệnh viện, Thẩm Liệt chào hỏi nhanh gọn với Trang Chu và Hoắc Mộ Vân rồi rời đi, hoàn toàn không để tâm đến mỹ nữ bên cạnh.

Uất Chiêu Nhiên nhìn bóng lưng của anh, thở dài: “Tớ bảo này, có phải anh ấy đã trải qua đả kích gì không? Sao vẻ mặt vẫn không thay đổi thế kia.”

Trang Chu: “Đó là cách đối xử với mỗi cậu thôi.”

“Tớ làm sao nào?” Uất Chiêu Nhiên buộc đại mái tóc dài lên, hừ nhẹ, “Tớ còn chưa ghét bỏ một “sông băng ngàn năm” như anh ấy đây này.”

Uất Chiêu Nhiên: “Tớ thì muốn xem thử liệu tảng băng như anh ấy sẽ dập tắt ngọn lửa của tớ, hay ngọn lửa của tớ sẽ hòa tan tảng băng như anh ấy.”

Trang Chu: “Không đúng, cả hai đều sẽ chịu thiệt, ngọc nát đá tan cả thôi.”

Uất Chiêu Nhiên: “…Cút!”

Hoắc Mộ Vân nhịn cười, mãi đến khi Uất Chiêu Nhiên xuống xe cô mới hào hứng hỏi, “Sao hai người họ lại ở đây thế?”

“Anh đi tìm Thẩm Liệt bàn chút chuyện sau khi kết thúc chương trình, đang đi giữa đường thì bắt gặp Uất Chiêu Nhiên bị hư xe ở bên đường.”

“Hai người họ quen nhau à?” Hoặc Mộ Vân nhiệt tình ăn dưa.

Trang Chu lắc đầu, “Anh không rõ, chắc là mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ.”

“Em cảm thấy hai người họ không đơn giản vậy đâu.”

Trang Chu bật cười trước vẻ mặt bí hiểm của cô, “Câu này của em giống hệt với bình luận của cư dân mạng trên chương trình lúc nãy luôn đấy.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Chẳng biết lựa lời gì cả.

“Tại anh hết, tự nhiên nhìn em trên sân khấu quài chi vậy?” Lẽ nào anh không biết dân mạng giỏi quan sát nhất sao?

Trang Chu nghiêm túc nói, “Nhìn em tỏa sáng, hơn nữa, anh nhìn bạn gái của còn phải đợi sự đồng ý từ người khác à?”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Ba hoa, miệng lưỡi trơn tru, cô nói không lại anh.

Xe chạy thẳng về biệt thự như thường lệ. Đến cổng nhà, một tia sáng lóe qua kính chiếu hậu, lọt vào tầm mắt của Trang Chu. Anh cau mày quan sát trên kính chiếu hậu.

Ngay sau đó, anh bình thản kéo cửa sổ xe lên.

Vừa lúc xe dừng lại, Hoắc Mộ Vân đang định vươn tay mở cửa thì đột nhiên bị Trang Chu ngăn lại, “Đợi đã.”

Cô khựng người lại, ngạc nhiên hỏi, “Sao vậy anh?”

Không biết từ xó nào, Trang Chu bỗng lôi ra một chiếc mũ rồi đội lên đầu Hoắc Mộ Vân, “Gió bên ngoài khá lớn, em đội vào đi.”

Hoắc Mộ Vân: “???”

Cô nhìn bầu trời gợn gió bên ngoài, bán tính bán nghi mở cửa xuống xe.

Trang Chu nhanh chóng xuống xe, chạy đến bên cạnh cô rồi vội vã kéo tay cô vào nhà.

Hoắc Mộ Vân cũng dần dần hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Quả nhiên, chiều hôm sau, một phóng viên giải trí bỗng tung một tấm ảnh chụp của Trang Chu và một người khác giới lên Weibo.

Kèm theo dòng tít giật gân.

Diễn viên nam và nữ chính của một bộ phim trở về tổ ấm tình yêu với nhau.

Bên dưới, cư dân mạng tranh nhau đoán non đoán già xem bên nữ là ai. Đoán tới đoán lui, cuối cùng, mọi người dựa vào vóc dáng thì tạm chốt là nữ chính Triệu Việt trong phim <Thương Thần>. 

Nền tảng weibo náo nhiệt cả một buổi chiều.

Sau bữa tối, Trang Chu nắm tay Hoắc Mộ Vân, dẫn cô đi dạo trong vườn hoa gần biệt thự, cô gái nhỏ bên cạnh anh lại liên tục cúi đầu lướt Weibo.

Hoắc Mộ Vân bật cười khi đọc bình luận.

Chỉ vì không chụp được mặt cô mà cư dân mạng phải căng não đoán mò.

“Em cười gì đấy?” Trang Chu cụp mắt nhìn cô.

“Cười cư dân mạng.” Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu, “Hình như bọn họ hiểu nhầm người trong thành anh với Triệu Việt rồi.”

Trang Chu hơi nhíu mày.

Trong khi đó, nữ chính của tin đồn lại nhanh chóng share bài Weibo này.

Triệu Việt V: Đang ngồi ở rạp kịch [6] thì một “cái nồi” [7] rơi từ trên trời xuống.

[6] Rạp kịch – 戏棚 (xem ảnh), tiếng anh là Bamboo opera theater, là một rạp hát được dựng tạm từ cọc tre, xuất hiện sớm nhất vào khoảng 150 năm trước tại Hong Kong, hiện nay là một di sản phi vật thể được bảo tồn đặc biệt tại Hong Kong. (Nguồn: tham khảo và lược dịch từ Baidu và một số trang web tiếng Trung khác). Hình ảnh ở cuối trang.

[7] Cái nồi:  tiếng lóng của giới trẻ bên Trung, ý chỉ mấy tin đồn vớ vẩn, nhảm nhí.

Bài đăng của Triệu Việt phủi bay những tin đồn trong nháy mắt, vì vậy, cư dân mạng đã nỗ lực gấp đôi, tìm cho bằng được người phụ nữ bí ẩn trong tấm hình. 

Cùng lúc bình luận của fan đề cập đến nữ MC trong chương trình ngày hôm qua, Weibo của Trang Chu cũng cập nhật trạng thái mới.

Trang Chu V: Đây là bạn gái của tôi, đã được sự đồng ý của bố mẹ đôi bên. Chắp tay cầu xin mọi người đừng bôi đen tôi nữa, cha vợ tương lai sẽ đánh gãy chân tôi mất.

Dòng trạng thái đột ngột của anh không chỉ khiến Hoặc Mộ Vân kinh ngạc mà còn làm cư dân mạng bất ngờ.

Cũng vì vậy, trên mạng lại nổi lên một mục tìm kiếm với tên là “cha vợ tương lai”.

Hoắc Mộ Vân: “…”

Cô bắt đầu lo lắng cho đôi chân của Trang Chu.

Phòng làm việc đã thích nghi với việc anh tự làm theo ý mình nhưng trợ lý Trình chưa kịp dặn dò thì anh lại đăng thêm một bài mới.

Trang Chu V: Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tôi trong thời gian qua, có thể <Thương Thần> là tác phẩm cuối cùng trên màn ảnh của tôi. Sau này, tôi sẽ chuyển về hậu trường và cố gắng trở thành một nhà sản xuất ưu tú, đạt tiêu chuẩn.

Trợ lý Trình sững sờ, tuy anh đã biết việc này từ lâu nhưng dòng thông báo bất ngờ của Trang Chu khiến cả anh lẫn phòng làm việc đều không kịp trở tay. 

Hoắc Mộ Vân không ngờ mình lại lướt thấy Weibo của Trang Chu chỉ trong vòng ba phút. Cô dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Trang Chu không thốt nên lời.

Trang Chu dừng lại theo cô, tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, “Sao thế?”

“Anh có ý gì vậy?” Hoắc Mộ Vân nghiêm túc nhìn anh.

Trang Chu cũng không giấu giếm gì, “Giống như ý mà em hiểu thôi.”

“Tại sao anh lại làm vậy?” Giọng nói cô xen lẫn sự kích động.

Cô biết diễn viên vẫn luôn là nghề nghiệp yêu thích của anh.

Anh xoa đầu cô, “Anh cũng đã lớn tuổi nên lực bất tòng tâm rồi.”

Hoắc Mộ Vân cau mày, “Anh nói dối, giới giải trí đâu phải chỉ có mấy người trẻ tuổi.”

“Làm ở hậu trường không tốt à? Cứ từ từ rời khỏi tầm ngắm của khán giả, có như vậy thì sau này dắt em đi chơi anh cũng không cần lo lắng về những ánh đèn flash kia nữa rồi.”

Cô nhìn anh hồi lâu, “Có phải là chuyện anh đã hứa với ba em không? Ông ấy ép buộc anh hả?”

Trang Chu bật cười, “Em nghĩ xem, nếu anh không can tâm tình nguyện làm việc thì người khác có thể ép anh làm được hả?”

“Nhưng mà …”

“Không có nhưng nhị gì cả.” Trang Chu khoác cổ cô, kéo cô vào lòng, cúi người thì thầm bên tai cô, “Sau này, lúc anh không nhịn được muốn hôn em cũng không cần sợ paparazzi chụp lén nữa.”

Hoắc Mộ Vân: “…” 

Đương lúc cô định nói thêm điều gì đó thì điện thoại trong túi quần bỗng rung lên, Hoắc Mộ Vân lấy điện thoại ra xem thử. Sau khi nhìn được tên người gọi đến, cô trở nên căng thẳng tột độ trong nháy mắt.

Cô căng thẳng nắm chặt áo khoác của Trang Chu, “Ba em …”

Chắc chắn “cha vợ tương lai” gọi đến dể hỏi về bài đăng trên Weibo của Trang Chu.

Quả nhiên, ngay sau khi cô bắt máy thì giọng nói trầm thấp của Hoắc Quỳnh vang lên, “Trang Chu đâu? Để nó nghe điện thoại đi.”

Hoắc Mộ Vân đảo mắt lia lịa, “Con … Con không ở chung với anh ấy.”

Cô vừa dứt lời, Trang Chu đột nhiên duỗi tay về phía cô, giật lấy điện thoại rồi đặt lên tai mình, thản nhiên nói “Alo”.

“Do em đăng lên ạ.”

“Em bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến bé.”

“…”

Hoắc Mộ Vân sốt ruột đứng nghe hai người họ nói chuyện, cô kiễng chân định mở loa ngoài, Trang Chu không ngăn được nên để mặc cô mở loa điện thoại.

Vừa mở loa lên thì giọng nói của Hoắc Quỳnh vọng đến.

“Bố vợ tương lai? Tôi đã đồng ý gả con gái cho cậu đâu nhỉ?”

Trang Chu: “Anh cũng đâu có phản đối?”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Biết cách phản bác gớm nhỉ!

Hoắc Quỳnh tức giận đến mức im lặng một hồi lâu. Một lúc sau, ông trầm giọng ra lệnh: “Hai đứa lựa một ngày để ghé về đây.”

Hoắc Mộ Vân thể hiện sự cảnh giác trong chớp mắt: “Ba muốn làm gì thế ạ?”

“Cái này đáng ra phải hỏi người hâm mộ của nó!” Hoắc Quỳnh hít sâu, “Không những chỉ lôi “bố vợ tương lai” ra mà cả ba đời nhà họ Hoắc họ cũng không chịu bỏ qua.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

“Khi nào hai đứa về đây thì tự đi nhận tội với ông cố của con!”

Hoắc Quỳnh cúp điện thoại ngay sau khi dứt lời. Hoắc Mộ Vân đứng lặng người, bấy giờ mới càng cảm thấy căng thẳng, “Chết rồi, ông cố của em luôn thích sự trong sạch, chắc chắn ông ấy sẽ không tha cho anh đâu.”

Ngược lại, Trang Chu tỏ ra rất bình tĩnh, “Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, có thể ông cố sẽ nhân cơ hội này để gả em cho anh luôn đấy.”

“Đó là ông cố của em! Là ông Hoắc của anh!” Hoắc Mộ Vân nhỏ giọng, “Anh chú ý vai vế đi!”

Anh chọc lại cô, “Bây giờ em đã biết đến vai vế rồi à? Những lúc em nghĩ ngợi xa vời về anh sao lại không nhớ đến cái vấn đề thế hệ này nhỉ?”

Cô chớp mắt, “Chứ không phải anh là người có suy nghĩ xa xôi đối với em à? Em còn nhỏ như vầy, sao anh dám xuống tay thế?”

Trang Chu: “…”

Anh nhìn cô chằm chằm, cười như không cười, “Anh có dám xuống tay hay không, em là người biết rõ nhất mà?”

Anh ôm eo cô, kéo vào trong lòng, “Về nhà thử không?”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Cô giãy giụa muốn né đi, “Lần sau nếu ba em có đánh anh, em sẽ kiên quyết không cản ông ấy đâu.”

Trang Chu mỉm cười không để bụng, nắm chặt tay cô đi về nhà.

“Này, trời vẫn chưa tối hẳn đâu, sao anh không biết xấu hổ gì hết vậy?” Cô thẹn thùng nói nhỏ.

Anh vẫn tiếp tục bước đi, “Có liên quan gì đâu, chúng ta còn có thể làm đến đêm khuya, thậm chí là rạng sáng mai. Hay em đang hoài nghi năng lực của anh?”

Hoắc Mộ Vân: “???”

Cô còn đang hoang mang nghĩ ngợi thì tiếng đóng cửa ‘rầm’ đã kéo những suy tư trở về với thực tế. Giây tiếp theo, cả người cô bị anh ép vào giữa cửa nhà và lồng ngực nam tính, rắn chắc của mình.

Lời định nói của Hoắc Mộ Vân vừa chạm tới đầu lưỡi thì đôi môi đã bị anh hôn xuống một cách vội vã và dồn dập. Cô nghẹn ngào ‘ưm’ một tiếng, đổi lại là sự dây dưa ngày một mạnh mẽ của anh.

Đầu lưỡi cô bắt đầu tê tái, giữa môi và răng là hơi thở tràn đầy hormone nam đặc biệt của anh, vừa mát lạnh vừa dễ chịu. 

Hoăc Mộ Vân đặt tay lên vòm ngực của anh, cảm nhận nhịp tim đang đập một cách mãnh liệt ở nơi đó, trong lòng phơi phới.

Anh đang phát cuồng vì cô. Cô rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc.

Trang Chu cảm nhận được sự mất tập trung của cô gái nhỏ trong lòng thì đột ngột cúi người bế bế cô lên. Hoắc Mộ Vân hốt hoảng ôm chầm lấy cổ anh theo bản năng.

Anh nói với chất giọng khàn đục, “Anh làm việc không đủ chăm chỉ hay sao mà em vẫn còn tinh thần nghĩ đến chuyện khác vậy?”

“Hừ, em thấy anh quá yếu đấy.” Hoắc Mộ Vân chỉ muốn xem thử dáng vẻ tức giận của anh.

Nào ngờ, anh lại cười thay vì nổi giận, “Vậy à? Vậy xem ra anh phải biểu hiện thật tốt để làm em hài lòng rồi.”

Hoắc Mộ Vân: “…”

Bước chân của Trang Chu vẫn rất vững vàng, anh bình thản bế cô lên lầu.

Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường khẽ lách mình vào phòng ngủ, mơ hồ nhìn thấy những thứ ‘trói buộc’ [8] vương vãi trên sàn nhà.

[8] Trói buộc – 束缚, ở đây ám chỉ quần áo của anh chị:))

Trang Chu nhìn xuống dưới với ánh mắt sâu thẳm, đôi đồng tử như chứa đầy sự nặng nề. Bỗng nhiên, anh cúi đầu hôn cô, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cẩn thận từng li một như đang đối xử với một món đồ vô giá.

Cơ thể của Hoắc Mộ Vân đột nhiên cứng đờ, trong đầu cô bỗng nổ tung như có pháo hoa. Lý trí của cô dần dần bị anh xâm chiếm, chỉ chừa lại những lần ngâm nga rên rỉ. 

Trang Chu trầm giọng cười khi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô. Anh cẩn thận quan sát những biểu cảm lúc cô động tình rồi che chắn đỉnh đầu của cô, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại mê người ấy.

Hoắc Mộ Vân vô thức cắn chặt răng nhưng vẫn bị anh khéo léo cạy ra.

Giữa môi và răng toàn là mùi vị của cô, Hoắc Mộ Vân cảm giác não mình giờ đây hoàn toàn trống rỗng.

Trang Chu vô cùng xấu xa, dường như anh cố ý trêu đùa cô bằng những động tác không nhanh cũng không chậm của mình.

Anh khẽ nhếch môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô với đôi đồng tử nặng trĩu.

“Bé con, anh yêu em.” Trang Chu thì thầm vào tai cô.

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cẩn thận như đang đối xử với một con búp bê dễ vỡ, “Anh yêu em, bảo bối của anh. Anh yêu em rất nhiều, rất nhiều.”

Hoắc Mộ Vân vuốt ve mái tóc ngắn và gọn gàng của anh, cắn môi, nhẹ nhàng đáp lời, “Em cũng yêu anh.”

Lời thổ lộ cùng đôi mắt mơ màng của cô khiến lòng Trang Chu mềm nhũn.

Mặt hồ yên tĩnh bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên gợn sóng theo chân những cơn gió, dòng nước róc rách chảy như đang thủ thỉ lời “Anh yêu em”. Lời nói ấy nhẹ nhàng chảy vào trong tai, trong lòng khiến người khác rung động vô cùng.

Con đò ra khơi cùng những tâm tư và nỗi lòng của hai người, dập dềnh mãi cho đến vô tận.

——

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, ngoại truyện của Hoắc Mộ Vân và Trang Chu đến đây là kết thúc, chính thức hết truyện.

——

Chú thích ảnh: [6] Rạp kịch:



Hết chương 38.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play