*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Mộ Vân tự mình bổ não n loại hậu quả khi mình không đi ra, cuối cùng, cô vẫn là ngoan ngoãn mặc áo lông lên.

Còn nhớ rõ học kì hai năm lớp 12, Trang Chu không biết phát điên cái gì, một hai phải đi trường học đón cô tan học, cô hết sức ngăn cản nhưng cũng không hiệu quả.

Vì thế, cô cố ý tan học muộn mười lăm phút mới ra cổng trường, nhưng mà, chiếc xe bảo mẫu kia rêu rao dừng ngay ven đường đối diện cổng trường, ban ngày ban mặt, hấp dẫn không ít học sinh cùng phụ huynh quay đầu nhìn.

Hoắc Mộ Vân suýt thì bị dọa mất mật, vội vàng nhắn tin dặn dò anh ở trên xe không cần đi xuống.

Chạy chậm một đường đi qua, mới vừa đứng trước xe, cửa bỗng nhiên bị Trang Chu kéo ra từ bên trong, Hoắc Mộ Vân hoảng sợ, vội vàng ấn người anh vào trong xe.

Nghĩ đến đây, cô liền thở dài thật mạnh, cam chịu mà xoay người lại đi giày.

“Giờ này rồi mà cậu vẫn muốn ra ngoài sao?” Triệu Việt đang đắp mặt nạ quay đầu kinh ngạc hỏi.

“Phải đó, ký túc xá sắp khóa cửa rồi.”

Hoắc Mộ Vân đi giày vào, kéo khóa áo lông lên cao, vừa sốt ruột vừa luống cuống đáp lại, “Anh tớ đang ở ngoài cổng trường, tớ đi một chút sẽ trở lại, rất nhanh thôi.”

Dứt lời cô liền cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi ký túc xá đã nghênh đón từng đợt gió lạnh đập vào mặt, Hoắc Mộ Vân rùng mình, lại đội mũ trên chiếc áo lông lên đầu, che kín mít.

Người đi trên sân trường thưa thớt, trên ngọn cây còn treo một tầng tuyết trắng thật dày, khi ánh đèn đường chiếu rọi xuống khiến nó trở nên long lanh, rực rỡ.

Hoắc Mộ Vân không có lòng dạ để thưởng thức cảnh đẹp, bước chân cô nhanh hơn, thời điểm đi đến cổng trường cũng đã khoảng mười phút sau.

Cô quay đầu nhìn hai bên dò xét một chút, phía bên phải bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô.

Nương theo ánh đèn mờ tối ở hai bên đường, cô nhìn rõ biển số xe sau mới chạy chậm đi lên trước.

Trang Chu hạ cửa sổ xe xuống một nửa, Hoắc Mộ Vân nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, lời oán giận đã đến miệng lại nghẹn lại một chút.

Cô mím môi, ôm chặt áo lông trên người, nhẹ giọng hỏi, “Nôn nóng tìm em như vậy, có chuyện gì không?”

Trang Chu mở cửa xe ra, ý bảo cô đi vào.

Hoắc Mộ Vân bị đông lạnh đến run run rẩy rẩy, cô cũng không ngượng ngùng, khom lưng chui vào.

Hệ thống sưởi trong xe vô cùng ấm áp, cô cởi mũ quay đầu qua nhìn.

“Sao lại chậm như vậy?”

Hoắc Mộ Vân cười đến đôi mắt cong cong, “Chờ anh đến mời em nha.”

Trang Chu bỗng nhiên cúi đầu cười, thanh âm mê hoặc kì lạ, truyền đến tai cô có chút tê dại ngứa ngáy.

Bây giờ chỉ có hai người bọn họ, sau khi kéo cửa kính xe lên, bầu không khí trong chiếc xe chật chội đã trở nên loãng hơn.

Hoắc Mộ Vân di chuyển có chút không được tự nhiên, kéo gần khoảng cách, nghiêng đầu liền phát hiện khóe mắt ửng đỏ của anh.

Cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi ngửi một chút, kinh ngạc hỏi: “Anh uống rượu?”

“Ừ, uống một chút.” Giọng nói của Trang Chu còn khàn hơn vài phần so với lúc vừa rồi gọi điện thoại, đôi con ngươi đen như bóng đêm, không hề chớp mắt liếc nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân đột nhiên cảm thấy Trang Chu lúc này và lúc bình thường có chút khác nhau, cảm xúc dưới đáy mắt kia có nhiều loại lại phức tạp, Hoắc Mộ Vân không thể lý giải rõ được, ngơ ngác hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại bất chợt đến đây tìm em?”

Trang Chu nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi lại, “Không có việc gì thì không thể đến gặp em sao? Bây giờ nhìn thấy em, thì còn cần vì cái gì?”

Hoắc Mộ Vân không biết anh làm sao, chỉ cảm thấy anh nói chuyện có chút hùng hổ dọa người.

Cô nghĩ nguyên nhân có lẽ là do uống rượu, vì thế cũng không so đo với anh, còn cười cười nói: “Em không có ý này, anh đột nhiên đến đây tìm em, lại còn là tối muộn như thế này….”

Anh là người của công chúng chạm tay là có thể bỏng [1], nửa đêm gặp mặt với một người con gái, nếu bị paparazzi chụp được lại khó tránh khỏi bị thêm mắm dặm muối viết linh tinh một phen.

[1] Ở đây ý là Trang Chu rất hot, rất nổi tiếng, một chủ đề nhỏ liên quan đến anh cũng có thể hot đến bỏng tay.

“Không vì cái gì hết, anh chỉ là muốn gặp em, cái này cũng cần lý do sao?” Trang Chu đột nhiên không mặn không nhạt nói một câu.

“Hả?” Dù thế nào thì Hoắc Mộ Vân cũng không ngờ đến Trang Chu sẽ đột nhiên nói những lời này.

Khác với trong quá khứ, ngữ khí trong lời nói lúc này của anh không có một chút vui đùa, con ngươi thâm thúy làm Hoắc Mộ Vân nhìn cũng không dám nhìn một cái.

Cô liếc mắt sang một bên, bàn tay giấu trong túi áo nắm lại thật chặt, cười mỉa một tiếng.

Trang Chu dựa vào lưng ghế ngồi, anh nghiêng người liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, hít sâu một lúc, hơi thu liếm lại biểu tình lúc nãy, tựa như không có việc gì nói: “Không có gì, chỉ là muốn tìm em tâm sự.”

“A.” Hoắc Mộ Vân rũ mắt, ý đồ tìm đề tài, “Trợ lý Trình đâu? Sao lại không có ai?”

“Đi xuống mua mấy thứ linh tinh.” Trang Chu khẽ cười một cười, “Hiện tại em đang nói chuyện với anh, một câu lại trợ lý Trình, hai người các em rất quen thân?”

Hoắc Mộ Vân cảm thấy thời điểm mà anh ngoài cười nhưng trong không cười rất nguy hiểm, cô gãi gãi đầu, trả lời có lệ, “Cũng được.”

Không khí bỗng nhiên đông lại, trong lòng Hoắc Mộ Vân thầm nghĩ, làm sao trợ lý Trình còn chưa trở về, ở cùng Trang Chu trong thời điểm này cùng với hoàn cảnh như vậy thật sự rất giày vò.

“Hôm nay trong bữa tiệc, nghe hai vị đạo diễn nói, lúc trước nữ hai của《 Phượng Cửu Thiên 》, người Quách Nhạc lão sư đề cử chính là em.”

Trang Chu bỗng nhiên đặt câu hỏi làm cho Hoắc Mộ Vân cứng người lại, giây tiếp theo, lúng ta lúng túng nhìn anh.

Anh nói đầy ý vị thâm trường, “Họ nói, kịch bản bị em cự tuyệt….”

Hoắc Mộ Vân buộc chính mình phải trấn định, âm thầm nói với bản thân không thể tự làm mình mất mặt, nếu không lý do từ chối buổi sáng kia, đại kính tương đình [2].

[2] “Đại kính” là con đường lớn, “đình” là chỉ cái sân, đình (phòng). Theo tui thì ý của tác giả là: Nếu bị lộ thì lý do lấy cớ kia có khác gì chỉ đường lớn và đình giống nhau. Chỗ này không biết mình giải thích có đúng không, ai biết thì nói cho mình để mình sửa với nhé. Thanks all 

Cô cố gắng mỉm cười, “Chắc là nhận nhầm người, có lẽ là có người cùng tên thôi, làm sao em có thể từ chối chứ, hiện tại em chỉ ước gì tất cả các đại ngôn quảng cáo cùng kịch bản đều đưa tới cho em.”

“Phim kia là của đạo diễn Tần Bính Sâm, bao nhiêu người muốn đều cầu không được, em là bị ngu mới có thể từ chối.”

Nói xong, cô còn rất chắc chắn cam đoan, “Khẳng định là cùng tên.”

Trang Chu nhìn bộ dáng cô cố gắng diễn, ngoài ý muốn lại không truy cứu, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Em đúng là không thông minh, nhưng anh tin hẳn là em cũng sẽ không ngốc đến mức độ này.”

Hoắc Mộ Vân: “….”

“Quan hệ của em với Đường Diệu Diệu như thế nào?” Người đàn ông bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng hỏi.

Hoắc Mộ Vân sửng sốt, “Ai?”

“Đường Diệu Diệu, bạn cùng ký túc xá của em.”

Cô hoàn hồn, “À, hai năm này tiếp xúc không nhiều lắm.”

Từ lúc Đường Diệu Diệu bắt đầu xuất đạo, cô ta vẫn luôn ở trọ bên ngoài, quan hệ cùng ba người trong ký túc xá tự nhiên xa cách hơn một chút.

“Sao đột nhiên anh lại hỏi về cô ấy?” Hoắc Mộ Vân hỏi xong liền có chút hối hận, cô cắn cắn môi, có chút ảo não.

Đường Diệu Diệu và Khương Dịch hiện tại đều ở trong đoàn phim《 Phượng Cửu Thiên 》, quan hệ với Trang Chu lúc này tự nhiên cũng sẽ không xa lạ.

Trang Chu nhìn cô, giải thích, “Không có gì, chính là hôm nay mới biết Đường Diệu Diệu cũng là người từ Trung Hí đến.”

Hoắc Mộ Vân gật gật đầu.

Không khí bỗng nhiên lại lâm vào cục diện bế tắc, Hoắc Mộ Vân đang suy nghĩ xem là nên lấy cớ gì để rời đi, bỗng nhiên, Trang Chu duỗi tay về phía cô.

Cô ngây người một lúc, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đột nhiên từ khóe miệng cô xẹt qua, biểu tình Hoắc Mộ Vân phút chốc cứng đờ.

Trang Chu lau đi vết hồng trên miệng cô, cười khẽ hỏi, “Buổi tối ăn cái gì mà dính hết cả trên khóe miệng thế kia?”

Mặt Hoắc Mộ Vân đỏ lên, có chút xấu hổ nâng tay lên lau, “A, có còn không?”

“Hiện tại thì không có.”

Nói xong, Trang Chu bỗng đến gần cô, ngửi ngửi quanh người cô, trầm giọng nói, “Lại ăn cái kia? Em đây là có cái sở thích gì vậy?”

Hoắc Mộ Vân cúi đầu dùng sức ngửi mùi trên người mình, lại nâng hai cánh tay ngửi ngửi nửa ngày, hàng lông mi dài chớp chớp, “Có mùi sao ạ? Sao em lại không ngửi thấy?”

Buổi tối cô ở ký túc xá nấu bún ốc, đem ớt đều thả hết vào, ăn đến thỏa mãn.

Cô thích nhất là ăn bún.

“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ăn ít cay thôi, dạ dày em không tốt, sao lại không nhớ?” Trang Chu nói xong còn dùng hành động thực tế thưởng cho cô một cái cốc đầu.

Hoắc Mộ Vân không để bụng, “Ai nha, đó là do cấp ba em bận học tập nên ăn cơm không theo quy luật, hiện tại đã lâu rồi không bị đau.”

“Bóc vết sẹo đã quên đau.” Trang Chu lại vò tóc cô, “Có lúc em sẽ đau!”

Hoắc Mộ Vân đập lên tay anh, bất mãn nói, “Anh đừng có động một chút là xoa đầu em, em cũng không phải trẻ con.”

Trang Chu nhẹ trách một tiếng, “Trẻ nhỏ, vẫn còn chống đối có đúng không?”

Hoắc Mộ Vân bĩu môi rũ mắt không nói lời nào, sau một lúc lâu, cô thủ thế muốn mở cửa xe đi xuống, “Em phải đi về, một lúc nữa ký túc xá sẽ đóng cửa.”

Trang Chu nâng tay nhìn thời gian, bỏ xuống một câu, “Mười một giờ mười lăm phút, em chắc chắn bây giờ quay về còn có thể đi vào?”

“Mấy giờ?” Hoắc Mộ Vân mạnh mẽ quay đầu lại hỏi, có chút kinh ngạc.

Cảm giác mới trò chuyện một lúc, sao đột nhiên đã hơn mười một giờ rồi.

[Tiểu Nhị à, sao cậu còn chưa trở về? Ký túc xá khóa cửa đó.]

Biểu tình của Hoắc Mộ Vân cứng đờ, có chút mờ mịt nhìn về phía Trang Chu.

Khóe miệng người kia giương lên một độ cong khả nghi, thản nhiên trấn định hỏi, “Đêm nay chắc chắn em không thể trở về ký túc xá được đâu.”

Phút chốc, tâm tình cô càng thêm rối loạn.

“Bằng không, anh thu nhận em một đêm? Theo anh quay về khách sạn ở?” Trang Chu không chút để ý trưng cầu ý kiến của cô.

“Dạ?” Hoắc Mộ Vân tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được nhìn anh.

“Nếu không thì em ngủ trên đường?” Trang Chu ý bảo cô nhìn tuyết trắng bên ngoài xe vẫn chưa tan, “Nếu không sợ lạnh, anh cũng không có ý kiến.”

“Sợ nha.” Hoắc Mộ Vân theo bản năng đáp, cô nhíu mày, “Chỉ là, nhỡ may bị paparazzi chụp được…”

“Chẳng phải là đúng lúc sao, cách này cũng có thể đưa em đến tầm mắt công chúng.”

Khóe miệng Hoắc Mộ Vân giật giật, sững sờ ngồi trên ghế.

Trên tay Trình Bân còn có một túi đồ ăn vặt.

Hoắc Mộ Vân có chút xấu hổ vẫy tay chào hỏi với cậu.

Trợ lý Trình đem đồ ăn vặt đưa cho Hoắc Mộ Vân, “Đây là anh Chu bảo tôi mua giúp Hoắc tiểu thư chút gì đó.”

Hoắc Mộ Vân theo bản năng nhìn về phía Trang Chu, đôi mắt đen láy mờ mờ ánh nước câu người của cô chăm chú nhìn anh trong chốc lát, chậm chạp phản ứng lại, nhẹ giọng nói một câu “Cảm ơn.”

Không biết là nói với Trang Chu hay với Trình Bân.

Trình Bân ngồi vào ghế phó lái, đợi một lúc cũng không thấy Hoắc Mộ Vân xuống xe, khó hiểu quay đầu nhìn xuống hàng ghế sau.

Thời điểm ánh mắt nhìn đến Trang Chu, người đàn ông bình tĩnh mở miệng phân phó, “Quay về khách sạn đi.”

Trợ lý Trình sững người, hắn liếc nhìn Hoắc Mộ Vân một cái, biểu tình một lời khó nói hết.

Hoắc Mộ Vân có chút xấu hổ, ngồi ở chỗ kia rũ mắt, an an tĩnh tĩnh không nói lời nào.

“Ký túc xá khóa cửa, tôi mang cô ấy về ở một đêm, ngày mai cậu dậy sớm phụ trách đưa cô ấy trở về.”

Trình Bân còn chưa kịp hoàn hồn sau khi nghe những lời này liền nhìn thấy Hoắc Mộ Vân xấu hổ cười cười với anh, “Làm phiền trợ lý Trình rồi.”

“Hoắc tiểu thư nói quá, nên như vậy.” Trình Bân hít sâu, có chút bất đắc dĩ phân phó lái xe, “Lái xe đi!”

Mặc kệ anh không quản, đến lúc quản lại quản không được….

Bầu không khí trong xe vi diệu, Hoắc Mộ Vân không nói lời nào, im lặng lấy điện thoại ra nói chuyện phiếm với ba người trong nhóm trên WeChat.

[Đêm nay tớ không về.]

Trần Phương Phỉ:[Cậu đi đâu chơi vậy?]

Triệu Việt: [Tiểu Nhị, cậu mặc áo ngủ còn chạy đi đâu?]

Được Triệu Việt nhắc nhở, Hoắc Mộ Vân mới giật mình nhớ tới bên trong mình còn đang mặc một thân áo ngủ gấu nhỏ.

Cô ảo não gãi đầu, dư quang liếc mắt nhìn Trang Chu một cái.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe hiện lên cảnh đường phố dưới ánh đèn neon, thấy anh không chú ý đến tình huống bên này, lúc này mới bắt đầu to gan nhắn tin.

[Đi giúp anh tớ, anh ấy thất tình mà, tâm tình không tốt lắm, tớ khuyên nhủ anh ấy một chút.]

Cô còn chưa kịp thoát khỏi giao diện tin nhắn, chợt nghe người đàn ông bên cạnh cười khẽ đặt câu hỏi, “Anh thất tình? Anh quen bạn gái lúc nào? Sao anh lại không biết?”

——

Tác giả có lời muốn nói: Đọc bình luận đều đang nói đến thiết lập tính cách của Trang Chu, ở đây tôi giải thích một chút.

Trang Chu có thể chuyển đổi giữa hình tượng nhiệt tình (vui vẻ, cởi mở) với hình tượng bá tổng (bá đạo, cường thế), đối với bạn bè, anh ấy là kiểu người nhiệt tình, nhưng đối với Hoắc Mộ Vân, anh ấy ngoại trừ cường thế thì là thỏa hiệp.

Hơn nữa, Hoắc Mộ Vân đã sắp tốt nghiệp đại học, Trang Chu tự nhiên càng thêm thành thục ổn trọng hơn một chút.

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play