Hoắc Mộ Vân bỗng dưng đẩy Trang Chu một cái: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Hôm nay là ngày nhậm chức đầu tiên của em!!”
“Hôm nay là thứ sáu.” Trang Chu một lần nữa túm cô về giường.
Cô ngẩn người: “Không thể nào, lúc trước……”
Lời nói của Hoắc Mộ Vân đến bên miệng rồi đột nhiên im bặt, cô ảo não: “À đúng rồi, ngày hôm qua có nói tiết mục ghi hình hôm nay bị hủy bỏ.”
Trang Chu vừa mới đè cô ở dưới thân mình thì chuông cửa dưới nhà bỗng nhiên vang lên, động tác của anh hơi dừng lại, khẽ nhíu mày.
Hoắc Mộ Vân cũng sửng sốt, ngón tay chọc chọc anh, có chút vui sướng khi có người gặp họa: “Mau đi mở cửa đi, không chừng là trợ lý Trình có chuyện quan trọng tìm anh đó.”
Trong tiềm thức của cô cho rằng đó là Trình Bân.
Trang Chu cũng mới vừa mở điện thoại xem qua hot search buổi sáng, anh cũng nghĩ là Trình Bân đến đây báo cáo tình hình. Anh trầm ngâm một lát, lúc này mới không nhanh không chậm mặc áo xuống nhà.
Mái tóc vừa mới tắm xong, còn có chút ẩm ướt, anh cau mày, biểu tình có hơi mất kiên nhẫn. Câu nói ‘ấn cái gì mà ấn, mật mã của cậu cho chó ăn rồi sao’ của anh đến đầu lưỡi theo động tác mở cửa ra lại bị anh cứng rắn nuốt vào.
Khi nhìn rõ hai người đứng ngoài cửa là ai, Trang Chu sửng sốt trong nháy mắt, anh phản ứng lại, theo bản năng mà hỏi: “Anh Hoắc?”
Nói xong, anh lặng lẽ nhìn trong chốc lát, thoáng nhìn về phía Lương Tuệ: “Sao chị lại đến đây?”
Lương Tuệ suýt chút nữa bật cười với cái xưng hô trước sau không đổi này của anh, ngại thế của ông chồng nhà mình đang yếu hơn, bà chỉ có thể cố nhịn.
“Chúng tôi đến tìm bé con.” Giọng điệu của Hoắc Quỳnh cứng rắn, liếc mắt nhìn Trang Chu một cái.
Trang Chu bình tĩnh sờ sờ chóp mũi, kéo cửa nghiêng người tránh ra, nhìn về phía hai người họ: “Vào nhà đi.”
Lương Tuệ: “…….”
Ý này, tối hôm qua hai người thật sự ở cùng với nhau?!
Âm thanh nói chuyện mơ hồ ở dưới lầu truyền đến phòng ngủ, Hoắc Mộ Vân từ từ nhắm hai mắt, tai lại giống như sinh ảo giác.
Cô khẽ xoa lỗ tai, hai giọng nói quen thuộc kia lại càng rõ ràng hơn.
Hàng mi dài run run, giây tiếp theo, cô liền mở mắt ra.
Cô nằm ở trên giường phản ứng lại trong chốc lát, sau đó, nhanh chóng từ trên giường ngồi phắt dậy.
Tiếng nói chuyện bên ngoài ngày càng rõ ràng. Hoắc Mộ Vân cúi đầu, rũ mắt nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, nhanh chóng xuống giường nhặt quần áo.
Xong đời rồi!
Giọng nói Hoắc Quỳnh trung khí, mười phần vang vọng trong căn biệt thự trống không: “Gọi nó xuống đây cho tôi.”
Lương Tuệ trộm đánh giá ông một chút, thấp giọng nhắc nhở: “Không phải đã bảo ông phải bình tĩnh rồi sao?”
“Làm sao tôi có thể bình tĩnh nổi chứ?” Hoắc Quỳnh chỉ lên trên tầng, tức giận đến mức ngón tay cũng hơi run: “Nó đã bị người ta lừa về nhà qua đêm, tôi còn bình tĩnh kiểu gì bây giờ?”
Trang Chu: “……”
Anh hít sâu, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Hai chữ ‘lừa dối’ này anh dùng có hơi quá rồi.”
Đại khái là do cùng thế hệ với Hoắc Quỳnh, nói về khí thế, Trang Chu cũng không thua kém chút nào.
Ông nhìn Trang Chu: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu đã có mưu đồ gây rối với con bé từ lâu rồi không?”
Trang Chu khẽ nhếch khóe môi, phản bác: “Mưu đồ gây rối với thích, ý nghĩa của hai từ này cũng không giống nhau.”
“Nhưng mục đích là giống nhau!” Hoắc Quỳnh tức giận: “Còn ra thể thống gì nữa? Ba mẹ đến nhà cũng không thèm xuống.”
Ông chịu đựng cơn tức nhìn về phía Lương Tuệ: “Đi gọi nó xuống đây cho tôi.”
Lương Tuệ: “……”
“Em đi gọi cô ấy.” Trang Chu rót trà cho Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ, nhàn nhạt nói với Hoắc Quỳnh: “Anh uống ngụm trà trước cho hạ hỏa.”
Hoắc Quỳnh: “……”
Hiện giờ, nhìn thấy cái dáng vẻ đắc ý này của Trang Chu, ông lại hận không thể tìm được một cây gậy ném qua.
Trang Chu vừa mới xoay người, ngẩng đầu lên liền thấy bước chân hoảng loạn từ trên cầu thang đi xuống của Hoắc Mộ Vân, vừa đi vừa sửa sang lại đầu tóc, cố gắng làm mình trông quy củ hơn một chút.
Lương Tuệ và Hoắc Quỳnh nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn qua, ánh mắt kia, làm cho chân của Hoắc Mộ Vân mềm nhũn, suýt chút nữa thì đã ngã sấp xuống. Cô mím mím môi, cố gắng trưng ra một nụ cười lấy lòng: “Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
“Làm sao? Không được đến à? Hay là đến không đúng lúc?”
Trang Chu nghe được câu nói ‘đến không đúng lúc’ kia liền cong môi cười một cái khó nhận ra.
Lương Tuệ nhìn Hoắc Mộ Vân, tầm mắt dừng trên chiếc áo lông cừu trên người cô, muốn nói lại thôi.
Trầm ngâm một lát, bà nhẹ giọng nói: “Ba con đi công tác, mẹ đi cùng đến xem hoàn cảnh nhà mới cùng công ty của con.”
Hoắc Mộ Vân gật gật đầu, mỉm cười: “À à…..”
Cô thật cẩn thận nhìn Hoắc Quỳnh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Sao ba mẹ biết con ở chỗ này?”
“Không ở chỗ này, không lẽ con còn…..” Hoắc Quỳnh còn chưa nói xong, bỗng dưng thoáng nhìn qua quần áo của Hoắc Mộ Vân, đột nhiên xụ mặt.
Hoắc Mộ Vân vẫn không chút phát giác ra điều khác thường, còn chớp đôi mắt to, ngốc nghếch hỏi: “Còn…..cái gì ạ?”
Trang Chu ở bên cạnh cũng phát hiện quần áo trên người cô, anh sửng sốt một chút, nắm tay đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Có phải là em lấy nhầm quần áo rồi không?”
Trên người cô rõ ràng là chiếc áo anh mặc ngày hôm qua.
“Hả?” Đầu óc Hoắc Mộ Vân chậm nửa nhịp, bất tri bất giác cúi đầu.
Giây tiếp theo, vẻ mặt cô cứng đờ, như là ấn vào nút tạm dừng, có chút cứng nhắc nhìn về phía Lương Tuệ.
Mẹ ơi, mẹ phải cứu con đấy!
Tuy rằng lúc trước hai vợ chồng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, trăm triệu lần không nghĩ tới thực tế lại càng chấn động hơn so với tưởng tượng.
Tận mắt nhìn thấy, Lương Tuệ cùng Hoắc Quỳnh vẫn bị đả kích không nhỏ.
Lương Tuệ hòa hoãn lại một lúc: “Hai người……”
Không phải hai ngày trước còn đang trong giai đoạn theo đuổi tốt đẹp hay sao?
“Chúng em đang kết giao.” Trang Chu thẳng thắn đàng hoàng, ôm chầm lấy vai Hoắc Mộ Vân một phen, đôi mắt nhìn thẳng vào Hoắc Quỳnh.
Hoắc Quỳnh cảm thấy ánh mắt này của Trang Chu còn có chút khiêu khích, không vui mà ném chăn lên bàn trà: “Ai đồng ý?”
“Con.” Hoắc Mộ Vân nhanh chóng đáp lại, run run giơ tay lên, giống như học sinh tiểu học: “Con đồng ý.”
Hoắc Mộ Vân hơi bĩu môi, vừa muốn phản bác lại theo thói quen, lại bị Trang Chu nhẹ nhàng che chở ở phía sau.
“Không liên quan đến chuyện của bé, là em không tốt.” Giờ phút này thái độ của Trang Chu cũng thành khẩn hơn rất nhiều, nhìn về phía Hoắc Quỳnh: “Nhưng em thề là em thật sự thích bé.”
“Giới giải trí thật thật giả giả, giả giả thật thật.” Hoắc Quỳnh nghĩ đến tin tức nghe được trên đường đi đến đây, khẽ cười giễu một tiếng, hỏi Hoắc Mộ Vân: “Đường Diệu Diệu với Khương Dịch kia, hai người đó không phải đều là bạn học của con, còn tuyên bố là bạn tốt hay sao?”
Hoắc Mộ Vân bị vấn đề của Hoắc Quỳnh làm cho ngẩn người, ngay khi đang suy nghĩ ý tứ của những lời này thì chợt nghe Hoắc Quỳnh hỏi tiếp: “Bạn tốt thì sao lại lăn giường với nhau ở khách sạn? Còn bị cảnh sát mang đi.”
Cô cả kinh, hoảng hốt mở miệng: “Đường Diệu Diệu và Khương Dịch? Cảnh sát mang đi??”
Hoắc Mộ Vân kinh ngạc nhìn về phía Trang Chu, vẻ mặt hoang mang.
Biểu tình của Trang Chu không gợn sóng, bình tĩnh thản nhiên hỏi lại: “Phải không?”
Cô nhíu mày, hình ảnh đứt quãng của tối hôm qua bắt đầu hiện lên trong đầu. Sau đó, sắc mặt cô có chút tái nhợt.
Hoắc Quỳnh không nhận thấy sự khác thường của Hoắc Mộ Vân, bất mãn nói: “Lời nói của người trong giới giải trí mấy người căn bản không thể tin tưởng, người khác nhau, nhân phẩm còn phải chờ quan sát tỉ mỉ.”
Hoắc Mộ Vân nhíu mày: “Ba, sao ba có thể một gậy chặt đứt như vậy chứ? Hơn nữa, lại còn nhảy lên đến phẩm chất của người ta, ba đây là đang công kích nhân thân!”
Cô có chút buồn bã: “Nói sao thì ngày hôm qua anh Trang Chu cũng là vì con……”
“Bé….” Lời của cô còn chưa nói xong đã bị Trang Chu trầm giọng ngăn lại.
Nếu để cho Hoắc Quỳnh biết chuyện ngày hôm qua, ông sẽ chỉ cảm thấy giới giải trí càng hỗn loạn hơn thôi.
Hoắc Mộ Vân bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao, con với Trang Chu cũng là bộ dáng mà hai người nhìn thấy.”
Lương Tuệ: “…….”
Bộ dáng đúng lý hợp tình này, cũng không phải là do bà dạy.
“Em sẽ chịu trách nhiệm với bé con, em sẽ cưới bé.” Trang Chu gắt gao nắm tay cô: “Mặc kệ hai người có đồng ý hay không.”
Hoắc Mộ Vân: “……”
Cô trộm nhìn Hoắc Quỳnh, sợ ông xông tới đánh gãy chân Trang Chu.
Hai người đàn ông khí thế hừng hực nhìn chằm chằm nhau, không ai thỏa hiệp.
Hoắc Quỳnh nhìn kỹ Trang Chu một lát, vừa định mở miệng nói chuyện thì di động trong túi quần liền vang lên.
Ông nhíu mày: “Muốn cưới nó à? Không phải nói ngoài miệng là được.”
“Tôi còn có việc.” Hoắc Quỳnh đứng dậy, nhìn về phía Lương Tuệ: “Không phải bà nói nhớ con gái đến ăn không ngon, ngủ không yên sao? Vậy cứ để nó ở cùng bà hai ngày.”
Ông lại nhìn Trang Chu với ánh mắt hàm chứa ý tứ không rõ, ngữ khí nhàn nhạt: “Đừng quên chuyện cậu hứa với tôi.”
Dứt lời, Hoắc Quỳnh vội vàng cầm túi công văn rời đi.
Lương Tuệ: “……”
Bà có chút cạn lời, nói sau lưng Hoắc Quỳnh: “Vịt chết còn mạnh miệng. Ngày hôm qua khi không gọi được cho con, ông ấy không phải cũng gấp đến độ như con kiến bò trong chảo nóng hay sao?”
Hoắc Mộ Vân có chút áy náy, cô ôm mẹ một cái: “Con xin lỗi, đã khiến cho hai người lo lắng rồi.”
Lương Tuệ sờ sờ đầu cô, từ ái nói: “Chỉ cần con không sao là được.”
Khi đang cảm động đến rối tinh rối mù, bỗng nhiên nhớ đến câu nói trước khi ba cô rời đi kia, Hoắc Mộ Vân dừng một chút, sâu kín nhìn về phía Trang Chu mà hỏi: “Anh hứa với ba em chuyện gì thế?”
Trang Chu im lặng một lúc, mở miệng cười khẽ: “Đứa nhỏ như em ấy à, chuyện của người lớn không cần hỏi nhiều.”
Hoắc Mộ Vân: “……”
Bây giờ lại bắt đầu chê cô nhỏ? Tối hôm qua sao không cảm thấy cô vẫn là đứa trẻ đi?
Cô bĩu môi, đột nhiên cảm giác cả người mình càng đau mỏi hơn tối hôm qua.
Trang Chu cười nhìn về phía Lương Tuệ: “Cuối tuần em không có buổi quay chụp quan trọng nào, vừa lúc có thể đưa chị đi dạo xung quanh.”
Lương Tuệ cả kinh, từ chối; “Thôi, một mình bé đi với tôi là được rồi.”
Nếu để cho Trang Chu đi cùng, khẳng định là đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm, càng đừng nói đến việc đi dạo xung quanh.
Hoắc Mộ Vân bĩu môi với anh. Vừa rồi, sầu lo trong lòng nháy mắt đã bị sự vui sướng do Lương Tuệ mang đến thay thế, cô hoàn toàn đem chuyện của Khương Dịch và Đường Diệu Diệu vứt ra sau đầu.
Lúc trong lòng còn đang nhảy nhót, ngoài cửa có người ấn mật mã, sau đó trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Ba người trong phòng khách đều quay đầu lại nhìn.
Trình Bân cũng không nghĩ tới tầng một có người, càng không nghĩ mấy người họ đều đồng thời quay đầu nhìn lại, mà còn có một người lạ.
Cậu ngẩn người, nhìn nhìn Trang Chu, lại nhìn nhìn Hoắc Mộ Vân. Cuối cùng, đem tầm mắt dừng ở trên người Lương Tuệ.
Trình Bân có hơi không xác định được thân phận của Lương Tuệ, nhưng từ ngũ quan gương mặt này, so với Hoắc Mộ Vân thì hai người thật sự rất giống.
Nhưng mà, tuổi tác của Lương Tuệ thoạt nhìn lại có chút không đúng…..
Có hơi trẻ tuổi.
Cậu đắn đo một lát, lễ phép gật đầu chào hỏi với Lương Tuệ: “Chào cô ạ.”
Lương Tuệ gật đầu với cậu, cười nói: “Cậu là trợ lý của Trang Chu đúng không? Tôi từng thấy cậu ở trên TV rồi.”
Trình Bân thụ sủng nhược kinh: “Thật không ạ?” Cậu có chút xấu hổ, ngại ngùng gãi đầu: “Không nghĩ tới độ nhận diện của cháu lại cao như vậy.”
Hoắc Mộ Vân bật cười: “Kỳ thật, tôi cũng cảm thấy trợ lý Trình rất tuấn tú nha.”
Mặt cậu đỏ lên, có chút ngại ngùng: “Hoắc tiểu thư, cô cũng đừng trêu tôi.”
“Tôi không trêu anh đâu.” Hoắc Mộ Vân nghiêm túc: “Tôi nói thật đó, tôi thật sự cảm thấy anh rất đẹp trai.”
Tuy rằng so với Trang Chu quả thật kém hơn một chút, nhưng nếu anh bỏ cái kính kia ra, cũng coi như là một mỹ nam.
Trang Chu im lặng đứng một bên, nghe vậy, ánh mắt anh sâu kín đánh giá Trình Bân, không nói một lời.
Một giây trước Trình Bân còn chìm trong vui sướng khi được khen ngợi, một giây sau liền bị ánh mắt đánh giá không rõ ý tứ của Trang Chu làm cho da dầu run lên. Cậu lập tức thu liễm ý cười trên mặt, rất nghiêm túc mở miệng: “Đó cũng là…. công lao của Trang Chu ca.”
Trang Chu bỗng nhiên nhướn mày: “Hả?”
“Đi theo bên cạnh người đẹp trai như vậy, rèn luyện lâu dài, tự nhiên sẽ phát triển theo phương hướng của anh.”
Mọi người: ……..
Xem cái miệng này, chậc chậc, chết cũng có thể nói thành sống.
Vua nịnh nọt!
Hoắc Mộ Vân đưa tay chọc chọc cánh tay Trang Chu, cười khẽ mở miệng: “Ông chủ, là anh đây không được nha, dọa đến trợ lý Trình rồi kìa, lời nói thật cũng không dám nói.”
Trình Bân theo bản năng muốn tiếp lời nói của Hoắc Mộ Vân, nào biết Trang Chu dường như không không muốn để cho cậu và Hoắc Mộ Vân nói chuyện thêm với nhau. Anh đoạt lấy câu chuyện, thanh âm có chút lạnh nhạt mà hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Trình Bân ngẩn người.
Tối hôm qua quá tốt đẹp rồi?! Cho nên, nghệ sĩ nhà cậu đây là đã quên hôm qua xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không phải là nói có tin tức gì thì tùy thời thông báo hay sao? Gọi điện thoại, gửi WeChat cũng không nhận, cho nên cậu mới đến đây.
Cậu sắp xếp lại từ ngữ trong đầu một chút: “Là như thế này, Đường……”
Lời vừa nói ra, Trang Chu đột nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt giống như lơ đãng mà liếc cậu một cái.
Trợ lý Trình ngầm hiểu ý, thức thời ngậm miệng lại.
“Hai người đang làm gì vậy? Mắt đi mày lại thế.” Hoắc Mộ Vân hoài nghi nhìn hai người.
Trang Chu: “……”
Anh duỗi tay nâng cằm Hoắc Mộ Vân trước mặt Lương Tuệ và Trình Bân, ngữ khí đầy cưng chiều, ánh mắt ôn nhu: “Anh với cậu ta là hai người đàn ông thì có thể có cái gì, hả?”
Lương Tuệ: “……..”
Làm trò trước mặt bà thì thôi đi, đã vậy lại còn trêu chọc con gái của bà, quá càn rỡ!! Trọng điểm là, con gái bà còn bày ra vẻ mặt si mê như vậy!
Lương Tuệ bỗng có cảm giác tắc nghẽn cơ tim.
Hết chương 35.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT