Hai người cố ý giữ khoảng cách quay trở về phòng, Hoắc Mộ Vân nhếch khóe môi, vì để đề phòng mọi người nhận ra bản thân mình khác thường, khi trở lại chỗ ngồi, cô lại bắt đầu ăn đồ cay.
Mãi đến khi cánh môi truyền đến cảm giác tê cay, cô mới dừng đôi đũa lại.
Cô thầm nghĩ, như thế này hẳn là sẽ không bị hoài nghi gì đâu nhỉ?
Hoắc Mộ Vân uống liên tục hai cốc nước, khi mọi người trên bàn cơm lần lượt nhìn qua đây, cô đúng lý hợp tình mà mở miệng: “Cay quá.”
Trang Chu nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ nhếch.
Hoắc Mộ Vân vừa muốn đi lấy ấm trà, Trang Chu bỗng nhiên vươn tay, giành trước rót cho cô một cốc, sau đó, thản nhiên liếc mắt nhìn cô, mở miệng nói: “Uống ít thôi.”
Cũng được kha khá rồi.
Hoắc Mộ Vân rất bình tĩnh mà nhìn lại anh một cái, bất chợt lại đổ gục trước đôi mắt đen thâm thúy của anh, tim đập loạn nhịp.
Cô thu hồi tầm mắt, rũ xuống, cắn cắn môi.
Ngoài cửa sổ là ánh đèn của mọi nhà, là pháo hoa rực rỡ.
Hoắc Mộ Vân cảm thấy đây là cái tết âm lịch có ý nghĩa nhất mà cô từng trải qua kể từ khi lớn lên.
Ăn cơm xong, ai về nhà nấy. Chờ khi lão thái gia rời đi cùng với Hoắc Nam, Hoắc Mộ Vân lưu luyến không rời, liếc mắt nhìn Trang Chu.
Mới vừa xác định quan hệ đã phải tách ra, thật là khó chịu.
Cô cứ đi hai bước lại quay đầu nhìn, theo Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ ngồi trên hàng ghế sau. Mới vừa khởi động, bỗng nhiên, cô thấy Trang Chu sải bước đi về phía chiếc xe.
“Ba ba ba, từ từ đã.” Hoắc Mộ Vân có chút kích động.
Hoắc Quỳnh nhìn thoáng qua Trang Chu bên ngoài cửa sổ, nhíu nhíu mày.
Vừa hạ cửa kính xe xuống, Hoắc Mộ Vân ở hàng ghế sau lập tức cười khanh khách hỏi: “Làm sao vậy?”
Trang Chu hơi cong thân người, nói với tiểu nha đầu đang nở nụ cười bên trong xe: “Anh quên một thứ.”
“Cái gì?” Hoắc Mộ Vân ngẩn người, theo bản năng nhìn vào lòng bàn tay anh.
Trang Chu đưa cái hộp quà được đóng gói tinh xảo cho cô: “Quà mừng năm mới.”
Cô trừng mắt, ngơ ngác nhìn anh, sau đó chớp chớp mắt cười, cố ý hỏi: “Vì sao không phải là tiền mừng tuổi?”
Trang Chu hé miệng cười khẽ, gọn gàng dứt khoát chọc thủng: “Vừa rồi đã chuyển tiền lì xì cho em rồi, chê ít à?”
Hoắc Mộ Vân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.
Lương Tuệ khó hiểu, vì vậy ánh mắt nhìn hai người còn mang theo đánh giá: “Tiền lì xì gì?”
“Không có gì.” Trang Chu bình thản giải thích: “Em là nói hôm nay quên chuẩn bị tiền mừng tuổi cho bé.”
Lương Tuệ nở nụ cười: “Cũng đã là người lớn rồi, còn muốn lì xì gì chứ.”
Chờ đến khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của nhà hàng, Hoắc Quỳnh nhìn thoáng qua hàng ghế sau từ kính chiếu hậu: “Tặng quà gì cho con?”
Hoắc Mộ Vân đang cúi đầu thưởng thức hộp quà tinh xảo, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn lại, cô lắc đầu: “Con vẫn chưa mở ra.”
“Mở ra nhìn xem đi.” Lương Tuệ có chút tò mò.
Trên mặt cô hơi hoảng một chút: “Không được đâu, con muốn trở về tự mình xem.”
“Hừ, sợ là lấy ra cái gì đó không hay đi.” Hoắc Quỳnh có chút khinh thường.
“Lời này của ba không đúng rồi, quà tặng đâu cần phân biệt giá cả thế nào, có lòng là được.”
Hoắc Mộ Vân thở phì phò, hơi nâng cằm: “Dù sao con cũng chưa từng thấy ba tặng cho mẹ con quà mừng năm mới nào cả, ngay cả một vật gì đó con cũng chưa từng thấy (*).”
Hoắc Quỳnh sửng sốt, bỗng nhiên trầm mặc.
Lương Tuệ ngồi bên cạnh giật giật khóe miệng, cũng không lên tiếng, bầu không khí bỗng nhiên trùng xuống.
Hoắc Mộ Vân mím môi, cảm thấy hình như mình nói sai lời gì rồi.
Sau một lúc lâu, Hoắc Quỳnh ngồi phía trước đột nhiên hỏi: “Làm sao con biết ba không tặng cho mẹ con món quà nào?”
Hoắc Mộ Vân còn chưa kịp nghĩ phải trả lời như thế nào thì Lương Tuệ ở bên cạnh đã nói tiếp: “Có tặng, mỗi năm ba con đều tặng cho mẹ một bộ trang sức.”
Cô sắp phiền muộn chết rồi.
“Chỉ như vậy?” Hoắc Mộ Vân hỏi.
“Bằng không thì còn muốn như thế nào nữa?” Ngữ khí của Hoắc Quỳnh có chút lạnh lẽo.
Phụ nữ không phải là đều thích cái đó sao?
“Ba có hiểu phụ nữ hay không vậy, loại châu báu trang sức lạnh như băng gì gì đó, còn không thực tế bằng một bó hoa tươi đâu.”
Cô nói thầm một câu: “Thẳng nam!”
Lương Tuệ chỉ chỉ hộp quà trong tay cô: “Mau mở ra nhìn xem Trang Chu tặng cho con cái gì.”
Thần sắc Hoắc Mộ Vân sáng láng: “Dù sao khẳng định cũng không phải là trang sức.”
Một cái hộp vuông vuông nhỏ nhắn như vậy, nhìn thế nào cũng không phải trang sức.
Sau đó, tâm tình cô nhảy nhót bắt đầu ra tay bóc quà, trong lòng có chút kích động nhỏ.
Ngay khi cái hộp được mở ra, thấy rõ món quà bên trong, cô có chút khó tin nhíu nhíu mày.
Hoắc Quỳnh khẽ cười mỉa một tiếng: “Quả nhiên là không có gì hay.”
Khóe miệng Hoắc Mộ Vân co rút, kiên trì: “Sao lại không có gì hay chứ, trên mặt trên còn được đính rất nhiều kim cương vụn đấy ạ.”
Nhìn kỹ, kiểu dáng còn rất mới mẻ độc đáo nữa.
Hoắc Mộ Vân cầm quan sát cẩn thận trong chốc lát, ngoài ý muốn cô lại phát hiện bên trong kẹp tóc còn khắc dòng chữ tiếng Anh.
– my love.
Mặt sau còn có tên ghép giữa chữ cái viết tắt của Trang Chu.
Hoắc Mộ Vân nhìn đến thất thần một lúc.
Đêm giao thừa 30, pháo hoa pháo trúc chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Hoắc Mộ Vân xem Xuân Vãn cùng với Hoắc Quỳnh và Lương Tuệ, cô càng lúc càng cảm thấy có chút nhàm chán.
Ấn mở WeChat của Trang Chu, suy nghĩ một lát lại thoát ra. Quên đi, trong ngày đoàn tụ gia đình thế này, vẫn là không nên quấy rầy anh mới được.
Hoắc Mộ Vân mở album ảnh trên điện thoại, tùy ý đem ảnh chụp lì xì đăng lên vòng bạn bè.
Gõ thêm dòng chữ: Đại khái, tết cũng chỉ có chút thú vị ấy mà thôi.
Ngay sau đó, cô tùy ý trượt hai cái, mới vừa trả lời tin nhắn trong vòng bạn bè cho Triệu Việt, bỗng nhiên nhận được thông báo từ WeChat.
Cô nhấn mở.
Trang Chu:【 Có thể gọi video không? 】
Hoắc Mộ Vân nhấp nhấp môi, áp chế ý cười đáy mắt.
Cô lười biếng ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía Lương Tuệ và Hoắc Quỳnh: “Con mệt quá, con đi ngủ trước đây ạ.”
Hai người đang xem Xuân Vãn, không để ý mà gật đầu.
Hoắc Mộ Vân về đến phòng liền gọi video cho Trang Chu, đầu bên kia chỉ một giây sau đã nhận máy, video dừng một chút, trên màn hình rất nhanh đã hiện lên ngũ quan góc cạnh rõ ràng của người đàn ông.
Tóc anh còn hơi ẩm ướt, nhìn bộ dáng trông như là vừa mới tắm rửa xong.
Ánh mắt Hoắc Mộ Vân nhìn anh chòng chọc qua màn hình video, suy nghĩ có chút bay xa.
Cách màn hình, Trang Chu đón nhận tầm mắt của cô, nhìn cô: “Có chuyện muốn nói với em.”
Cô hoàn hồn: “Chuyện gì?”
“Ngày mai anh phải quay về Bắc Kinh trước.”
Lời nói bất ngờ của anh khiến Hoắc Mộ Vân không kịp phòng bị mà ngẩn người: “Đột nhiên như vậy à?”
Trang Chu: “Lễ khai máy của đoàn phim được định vào thứ năm.”
“Vậy… Vậy cái kia……” Hoắc Mộ Vân đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Em đi cùng anh nhé.” Trang Chu đề nghị.
Hoắc Mộ Vân sửng sốt.
“Ngày lễ tình nhân đầu tiên, anh không muốn xa em.” Trang Chu nhìn cô không chớp mắt: “Có thể chứ?”
Như là bị mê hoặc, cô ngây ra một lát, không cầm lòng được mà gật đầu.
Trang Chu nở nụ cười, giọng nói lộ vẻ vui sướng: “Được, vậy anh đặt vé máy bay giúp em.”
“Nhưng mà…..” Hoắc Mộ Vân có chút do dự.
“Không có nhưng mà gì hết.” Trang Chu nhíu mày hỏi cô: “Không phải là em nói muốn trải qua lễ tình nhân hay sao?”
Hoắc Mộ Vân rũ mắt, nhỏ giọng đáp: “Không trải qua với anh cũng có thể mà.”
Chỉ cần có bạn trai là được rồi.
Trang Chu còn cố ý bẻ cong ý của cô, trêu chọc: “Hửm? Không trải qua với anh? Vậy em muốn trải qua với ai?”
Hoắc Mộ Vân: …….
Thật biết ngắt câu mà.
Anh nhìn biểu tình biến đổi đa dạng của cô gái qua video, cúi đầu nở nụ cười: “Nha đầu ngốc…..”
——
Hôm sau, trên bàn cơm Hoắc gia.
“Hôm nay đi?” Hoắc Quỳnh trừng mắt nhìn cô: “Không phải thứ tư mới đi sao?”
Đôi mắt Hoắc Mộ Vân lảng tránh: “Vâng, đài truyền hình đột nhiên gọi điện thoại đến, báo đi nhập chức trước.”
Lương Tuệ ngờ vực: “Mùng một tết nhất, đài truyền hình không nghỉ sao?”
“Có nghỉ ạ, nhưng mà ngành này được nghỉ rất ít ngày.” Hoắc Mộ Vân có chút bất đắc dĩ, nhún nhún vai: “Ghi hình chương trình phải phối hợp với thời gian của khách mời ạ.”
Dưới tầm mắt bán tín bán của hai người, cô bình tĩnh như thường ăn bữa sáng.
Dừng một chút, lại như không có việc gì mà nói: “Hơn nữa, Triệu Việt đã gọi điện thoại cho con, nói muốn chuyển nhà sớm.”
Triệu Việt và Trần Phương Phỉ thuê một nhà trọ ở bên ngoài trường học, Hoắc Mộ Vân vốn định chờ sau khi công việc ổn định rồi sẽ tìm nhà ở. Nhưng gần đây, Trần Phương Phỉ đều quay phim ở ngoài, Triệu Việt liền bảo cô qua đó ở cùng một thời gian.
Hoắc Mộ Vân cũng vui vẻ đáp ứng.
Hoắc Quỳnh nhìn cô một cái: “Vừa lúc hai ngày sau ba phải đi Bắc Kinh công tác, đến lúc đó sẽ đi thăm con.”
Đôi tay cầm đũa của Hoắc Mộ Vân dừng lại một chút: “Thăm con làm gì ạ?”
“Nhìn xem con có làm việc tử tế hay không, có tích cực tiến bộ hay không?” Hoắc Quỳnh nhìn cô thật sâu, trầm giọng nói: “Tốt nhất đừng để ba phát hiện con làm bậy!”
Cô trợn mắt há mồm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được ý tứ của những lời này, luôn cảm thấy những lời này có chút buồn cười [1].
[1] Gốc là (无厘头): nói ngớ ngẩn, hay “mo lei tau” (tiếng Quảng Đông), thể loại hài hước nổi lên ở Hồng Kông vào cuối thế kỷ 20.
Lương Tuệ liếc nhìn Hoắc Quỳnh một cái, quay đầu nói với Hoắc Mộ Vân: “Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi mua chút đặc sản, con mang về đưa cho mấy đứa Triệu Việt.”
Hoắc Mộ Vân vui vẻ gật gật đầu.
Nói như vậy, là qua cửa rồi?
Ngày hôm sau, khi Trang Chu tới đón Hoắc Mộ Vân thì Hoắc Quỳnh đã rời khỏi nhà rồi, Lương Tuệ nhìn thấy Trang Chu, khóe miệng co rút.
Con gái của bà, còn chưa có gả ra ngoài mà tâm đã bay đi rồi.
Trang Chu cũng không che giấu, anh dứt khoát hỏi: “Đồ đạc các thứ đã thu dọn xong chưa?”
Hoắc Mộ Vân cẩn thận nhìn Lương Tuệ, thấy bà không có dấu hiệu tức giận liền thả lỏng.
“Đã thu dọn xong hết rồi.”
Trang Chu cười với cô, sau đó, quay đầu nói với Lương Tuệ, “Bé đi cùng với em, chị [2] cứ yên tâm.”
[2] Gốc ở đây là từ ‘ngài’ (您): thể hiện sự kính trọng với người được gọi.
Một tiếng tôn xưng này khiến Lương Tuệ giật giật miệng. Cuối cùng, bà cũng chỉ gật đầu.
Không biết vì sao, đột nhiên lại có chút lo lắng nhỉ.
Ngày thứ hai của năm mới, khách ở sân bay đông vô cùng, phần lớn là một ít gia đình đi ra ngoài du lịch hoặc là người quay về đi làm.
Trang Chu mặc một bộ quần áo đơn giản, anh đeo khẩu trang, trước khi đi vội vội vàng vàng, thoạt nhìn rất giống với các hành khách ở xung quanh đây, cũng không khiến cho người ta đặc biệt chú ý.
Anh nắm tay Hoắc Mộ Vân đi qua cửa VIP, nghiễm nhiên là cái dáng vẻ người yêu bình thường.
Hoắc Mộ Vân trêu chọc anh: “Anh đây là độ hot không đủ lớn đó nha.”
“Hửm?” Trang Chu hoang mang.
“Anh xem, tất cả mọi người không nhận ra anh đâu.” Ngữ khí cùng ánh mắt của Hoắc Mộ Vân đều có chút xem thường.
Mặc dù có người phụ nữ nhiều lần quay đầu nhìn, những hình như vẫn không nhận ra được.
Dù có đeo khẩu trang, nhưng ý cười trên mặt anh rất rõ ràng: “Làm sao, muốn anh cởi ra chứng minh một chút không?”
Hoắc Mộ Vân sợ tới mức xua tay liên tục: “Không được không được, em chỉ đùa một chút thôi.”
Vì thường xuyên lướt weibo nên cô biết nhân khí [3] của Trang Chu rốt cuộc cao bao nhiêu, vừa rồi chỉ là nhanh mồm nhanh miệng đùa chút mà thôi.
[3] Nhân khí: hiểu đơn giản là độ nổi tiếng.
Trang Chu cũng không so đo, chỉ cười khẽ một tiếng, dẫn cô đi đến phòng nghỉ cho khách VIP.
Hai người một trước một sau vừa mới bước vào, bên trong liền truyền đến một giọng con trai xa lạ.
“Hoắc Mộ Vân??”
Bước chân của cô dừng một chút, tầm mắt theo giọng nói này nhìn qua.
Thôi Dương đứng lên khỏi ghế nghỉ, đi qua chỗ Hoắc Mộ Vân, kinh hỉ nói: “Thật sự là cậu, vừa rồi tôi còn tưởng là mình bị hoa mắt.”
Trang Chu bị tách ra khỏi Hoắc Mộ Vân quay đầu đánh giá nhìn hai người một cái, anh suy nghĩ một lát, sau đó lẳng lặng ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh.
Mà mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang nói chuyện kia.
Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, nhìn thấy phản ứng của người con trai trước mặt này một lát, chậm chạp mở miệng, “Lớp trưởng? Sao cậu lại ở trong này?”
Thôi Dương chỉ chỉ chuyến bay đang chờ, nói: “Quay về Bắc Kinh công tác, sao cậu cũng đi sớm như vậy?”
“À, tôi cũng vậy.”
Thôi Dương cười cười, “Sau khi tốt nghiệp trung học vẫn chưa gặp được cậu, nghe nói cậu học Trung Hí? Về sau thành đại minh tinh nha.”
Hoắc Mộ Vân cười ngượng, “Không có, tôi làm MC.”
“Vậy cũng không khác lắm.” Thôi Dương kéo cái ghế bên cạnh, “Đừng đứng, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Trên mặt Hoắc Mộ Vân rối rắm trong chốc lát, sau đó bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Trang Chu.
Bỗng nhiên rơi vào ánh mắt thâm thúy lại có vẻ tìm tòi của anh, Hoắc Mộ Vân đột nhiên trầm mặc. Dưới ánh mắt nóng rực của Trang Chu, cô bình tĩnh ngồi xuống ghế mà Thôi Dương đã kéo ra giúp mình.
Gặp người quen là ngoài dự đoán của cô.
Mi tâm Trang Chu nhíu lại khó phát hiện, ánh mắt nặng nề.
“Này, cậu có phát hiện ra không, người đàn ông phía trước cậu lúc nãy kia có hơi giống Trang Chu.” Thôi Dương bỗng nhiên thấp giọng nói.
Cả người Hoắc Mộ Vân cứng đờ, trong đôi mắt hiện lên một tia bối rối, cô cố gắng trấn định, “Thật không?”
“Đeo khẩu trang nên cũng không nhìn rõ lắm, nhưng tôi nghĩ là đúng.” Thôi Dương nói xong còn quay đầu sang chỗ Trang Chu ngồi lén nhìn một cái.
Hoắc Mộ Vân cũng theo tầm mắt nhìn qua.
Trang Chu tùy ý ngồi dựa vào ghế, đôi chân dài cong lên, trên đầu gối để một quyển tạp chí, tư thế nhàn nhã cúi đầu lật xem, dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây.
Bốn mắt bất ngờ chạm nhau, hai người nhìn nhau mấy giây, một lát sau, Trang Chu hơi nhíu mày nhìn cô.”
Trong lòng Hoắc Mộ Vân hoảng hốt, vội hoàn hồn, cô thu lại tầm mắt, làm bộ bình tĩnh nói với Thôi Dương, “Nhìn nhầm rồi, tôi thấy không giống.”
“Phải không?” Thôi Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Có lẽ là thật sự nhận nhầm người rồi.”
Khi đăng ký, Hoắc Mộ Vân quyết định đóng vai người xa lạ với Trang Chu.
Vì thế, cô đi theo Thôi Dương……
Nhưng luôn cảm giác sau lưng có một đôi mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Bước chân nặng trĩu.
Thôi Dương và Hoắc Mộ Vân một trước một sau đăng kí, vừa ngồi xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang vừa nãy lại ngồi ở hàng của anh ta.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Thôi Dương tiến lên chào hỏi, “Xin chào, xin hỏi anh có phải Trang Chu không?”
Trong lòng Hoắc Mộ Vân đột nhiên nâng cao cảnh giác, mạnh mẽ quay đầu qua nhìn.
Ánh mắt Trang Chu thản nhiên, dường như có chút đăm chiêu đảo qua khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Hoắc Mộ Vân, cuối cùng dừng trên người Thôi Dương, trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.
Thôi Dương lập tức có chút kích động, anh ta quay đầu nhìn về phía vị trí bên cạnh Trang Chu của Hoắc Mộ Vân, “Đúng thật là Trang Chu, tôi nhớ rõ, đây là nam minh tinh cậu thích nhất đó.”
Hoắc Mộ Vân: …….
Nhiệt độ trên mặt cô có thể dùng mắt thường nhìn được dần dần đỏ lên, hơn nữa bị ánh mắt ý vị thâm trường của Trang Chu nhìn chằm chằm như vậy, Hoắc Mộ Vân hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.
Cô có chút xấu hổ, “Lớp trưởng, tôi không theo đuổi idol, có phải cậu nhớ nhầm rồi không?”
Thôi Dương nhíu mày, suy nghĩ sâu xa, “Là tôi nhớ nhầm sao? Tôi nhớ hình như trước kia cậu thường xuyên mang đến một ít poster có chữ ký tay của Trang Chu, sau đó học sinh nữ trong trường sẽ ra giá đổ xô đi mua của cậu.”
Hoắc Mộ Vân: ……
Có cần phải vô tình chọc thủng như vậy không?
Trang Chu bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, anh quay đầu nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, sau đó chậm rãi kéo khẩu trang từ sau tai xuống, trong phút chốc đó, ngũ quan điển trai của anh hiện ra trước mắt cô.
Đôi mắt anh khiến người ta không nhìn ra được suy nghĩ trong đó, mang theo ý cười, tựa như trêu tức mà hỏi, “Phải không? Vậy tôi cũng rất đáng giá đấy chứ?”
Thôi Dương kinh hỉ, “Là Trang Chu thật.”
Hoắc Mộ Vân làm động tác ‘suỵt’ với Thôi Dương, sau đó âm thầm trừng mắt nhìn Trang Chu một cái.
Trang Chu dường như không phát hiện ám chỉ của cô, đột nhiên mở miệng: “Vị tiểu thư này, nhìn thật quen…..”
Cả người cô ngây ra, kinh ngạc nhìn về phía Trang Chu.
Người đàn ông này, đang làm cái gì vậy?
Ngay lúc trái tim nhỏ bé của cô sắp treo cao đến cổ họng, Trang Chu bỗng nhiên lại hỏi một câu, “Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở đâu rồi không?”
Cái này, cô hoàn toàn bối rối.
Trong đầu tăng tốc xoay chuyển tìm phương án ứng đối, hai giây sau, Hoắc Mộ Vân cười nói: “Tôi có chị gái, bộ dáng rất giống tôi, chị ấy rất thích anh, là thành viên trong fanclub của nah, có thể trước kia hai người đã từng chạm mặt đi.”
Nói xong, tâm tình cô không yên nhìn Trang Chu.
Bỗng nhiên, Thôi Dương phía sau lên tiếng hỏi, “Cậu không phải là con một sao? Còn có chị gái nữa à?”
“À, là chị họ!”
Bộ dáng nghiêm túc của Hoắc Mộ Vân khiến Trang Chu buồn cười, cong môi mỏng cười khẽ một tiếng, “Phải không? Hóa ra là như vậy.”
“Đúng, chính là như vậy!”
Trang Chu nhìn cô, “Nếu là vậy thì về sau cảm ơn chị gái cô giúp tôi.”
Hoắc Mộ Vân nhu thuận gật gật đầu, “Được được.”
Máy bay chuẩn bị cất cánh, Thôi Dương rốt cuộc cũng thành thành thật thật ngồi về chỗ của mình.
Hoắc Mộ Vân quay đầu nhìn Trang chu, thấy sắc mặt anh có chút không tốt, liền thức thời ngồi ngăn ngắn ở vị trí của mình.
Trang Chu nghiêng đầu ngó cô, bỗng nhiên duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt ở một bên của cô.
Cô hoảng sợ, vừa định bỏ tay anh ra thì Trang Chu trực tiếp dùng một ánh mắt ngăn lại động tác của cô.
Anh thoáng nghiêng người sang phía cô, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, còn lộn xộn nữa anh không dám bảo đảm người phía sau có thể nhìn thấy hay không đâu.”
Hoắc Mộ Vân:!!!
Vì thế, gần hai tiếng trên máy bay, toàn bộ hành trình Hoắc Mộ Vân đều rất nghe lời.
Sau khi hạ cánh, Trang Chu bất chợt gãi gãi lòng bàn tay cô.
Hoắc Mộ Vân như là con nai con bị kinh hãi, ánh mắt ướt sũng nhìn anh.
Lúc này, hành khách trong khoang thương gia đã bắt đầu lần lượt xuống máy bay, Thôi Dương cũng đứng lên theo, “Mộ Vân, chúng ta đi xuống đi.”
Hoắc Mộ Vân gấp không chờ được rút bàn tay ra khỏi tay của Trang Chu, “À, được.”
Trang Chu nhíu nhíu mày, có chút không vui ngửa đầu lên nhìn tiểu nha đầu đã đứng dậy.
Hoắc Mộ Vân chột dạ, âm thầm giơ di động của mình về phía Trang Chu ý bảo một chút mình sẽ liên lạc.
Chờ đến khi thân ảnh hai người biến mất ở chỗ hành lang thì Trang Chu nhận được một tin nhắn wechat của cô.
Hoắc Mộ Vân:【 Đợi em cắt đuôi cậu ta. 】
Trang Chu nặng nề gõ hai cái lên màn hình,【 Cho em năm phút. 】
Trợ lý Trình cảm nhận rõ ràng khí tràng quanh người Trang Chu có chút thấp, cậu bất chấp khó khăn mà hỏi, “Sao chỉ có mình anh vậy?”
Lời nói vừa ra, Trang Chu đã quăng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu một cái, “Im miệng.”
Trình Bân: …….
Xem ra, là tâm tình không tốt.
Cậu thức thời làm động tác khóa miệng, không lâu sau liền nhìn thấy Hoắc Mộ Vân lén lút mở cửa xe chui vào.
Vừa lên xe, cô liền chắp hai tay trước ngực với Trang Chu cầu xin được khoan dung, “Em không cố ý đâu, thật sự không cố ý.”
Trình Bân tò mò quay đầu nhìn hai người, rồi lại bị một ánh mắt như đao giết trở về.
“Không cố ý cái gì? Không cố ý làm bộ như không quen biết anh? Hay là không cố ý cầm poster có chữ ký tay của anh đi bán?”
Nghe thấy lời nói của anh, hai tay Hoắc Mộ Vân lại thu về, “Từ khi nào thì anh lại nhỏ nhen như vậy?”
Chỉ toàn là việc nhỏ như thóc mục vừng nát, đáng để lấy chuyện cũ ra nói hay sao.
Trang Chu bị tức đến mức bật cười, “Anh nhỏ nhen? Nếu anh nhỏ nhen thì ngay vừa rồi khi hai người mắt qua mày lại, anh đã sớm cho em một trận rồi.”
Hoắc Mộ Vân mở to mắt, khó tin mà hỏi: “Cho em biết tay?? Anh muốn làm gì?”
“Muốn để em nhớ thật lâu!”
“Anh đây là bạo lực gia đình!” Hoắc Mộ Vân giống như con sư tử nhỏ giận dữ, căm giận nói.
Trang Chu nhìn cô, “Bạo lực gia đình? Điều kiện tiên quyết là, em có dám thừa nhận quan hệ của chúng ta không?”
Chỉ là chạm mặt người quen thôi mà đã bị dọa thành như vậy rồi.
Hoắc Mộ Vân vẫn chưa cảm nhận được có gì không thích hợp, Trình Bân ngồi ở ghế lái bỗng dưng đạp phanh thắng gấp, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Cho nên, hiện tại hai người là quan hệ gì?”
Trang Chu thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, “Là loại quan hệ mà cậu nghĩ.”
Trình Bân: …….
Chỉ mới sang năm mới, có hai ngày mà thôi!!
Cậu nghẹn nửa ngày, “Lát nữa anh tự nói với Đào ca đi.”
Nhắc đến người đại diện này, Hoắc Mộ Vân có chút lo lắng nhìn Trang Chu.
Trang Chu nâng tay xoa xoa đầu cô tựa như trấn an, “Yên tâm đi, em chỉ cần làm bạn gái của anh, những cái khác không cần quan tâm.”
Không hiểu sao, Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên lại an lòng.
Trang Chu đưa Hoắc Mộ Vân về trường học trước, trước lúc xuống xe liền hỏi cô, “Chờ anh xong việc rồi tới đón em nhé?”
Hoắc Mộ Vân lắc đầu, “Không cần đâu, hôm nay em phải giúp Triệu Việt chuyển nhà.”
Cô nũng nịu nhìn anh một cái, “Anh không cần phải xen vào, ngày mai em có thể tự mình gọi xe qua đó.”
Cô cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà anh.
Trang Chu nở nụ cười, “Ngày mai có thể anh hơi bận, nhưng anh đảm bảo, sáu giờ tối sẽ về đến nhà.”
Show ân ái trước mặt Trình Bân, Hoắc Mộ Vân có chút thẹn thùng, cô rũ mắt gật gật đầu, “Anh không trở lại cũng không sao.”
Trình Bân: ……
Hoắc tiểu thư dường như có chút ghét bỏ đại minh tinh của chúng ta.
——
Lời tác giả: Đây là một bộ đoản văn! Đoản văn! Đoản văn! Nhưng mà, vẫn luôn cảm thấy tác giả như viết ra trăm vạn bộ tiểu thuyết dài!! Đại khái là đến đoạn trên văn án thì sẽ kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT