Sự thật chứng minh, Hoắc Mộ Vân quả thật cũng yên tâm mạnh dạn mà làm như vậy.

Tuy rằng ly rượu rất nhỏ, nhưng cô uống rượu rất mạnh mẽ, Trang Chu nghiêng mắt liếc liếc một cái, mi tâm nhíu lại nhắc nhở, “Rượu không thể uống như vậy.”

Hoắc Mộ Vân liếm liếm rượu còn đọng lại trên khóe môi, giọng nói mềm mại, “Thật ngọt nha, giống như là nước trái cây vậy.”

Khi cô nói chuyện đôi mắt chớp chớp tựa như vầng trăng sáng trong bóng đêm, ánh sáng nơi đáy mắt tựa như sao trên trời, sáng lấp lánh. Nhất là khi đầu lưỡi linh hoạt liếm qua cánh môi hồng nhuận kia, động tác ấy câu dẫn một cách kỳ lạ.

Tầm mắt Trang Chu dừng một chút, yết hầu căng chặt.

Anh bình tĩnh như thường dời tầm mắt, thanh âm hơi khàn nhắc nhở, “Loại rượu này có tác dụng rất chậm, em chú ý chút.”

“À.” Đôi mắt to của Hoắc Mộ Vân giảo hoạt xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ: Tác dụng rất chậm nha…..

Vậy cô hẳn là đã biết nên làm như thế nào rồi.

Trong thời gian Trang Chu nói chuyện chớp mắt đó tiểu nha đầu kia lại nốc một miệng đầy, con ngươi anh âm trầm, không vui thấp giọng cảnh cáo, “Lời anh vừa mới nói em không nhớ sao?”

Vài người khác trên bàn đều cẩn thận giương mắt liếc nhìn Trang Chu một cái, ánh mắt của Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ đều là một loại đồng tình nhìn về phía Hoắc Mộ Vân.

Nhị nha cậu chết chắc rồi, cũng dám khiêu chiến điểm mấu chốt của ca ca chúng ta.

Hoắc Mộ Vân không cho là đúng, chớp đôi mắt đen láy sáng ngời, mềm mại trả lời, “Em khát.”

Trang Chu nặng nề liếc mắt nhìn cô trong nháy mắt, “Chờ.”

Anh bỏ lại hai chữ [1], sau đó lập tức đứng dậy đi đến phòng bếp, một lát sau trong tay bưng một cốc nước nóng đặt trước mặt cô, ý bảo cô, “Uống đi.”

[1] Là hai chữ này: 等着.

Hoắc Mộ Vân: …….



Cô kiên trì nhấp một ngụm nước, cười gượng hai tiếng, quan tâm hai cô bạn tốt cùng trợ lý Trình, “Mọi người đừng thất thần nữa, mau chóng dùng bữa, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội.”

Ngây ngốc cái gì vậy.

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ nhìn cô cười một cách ý vị thâm trường, sau đó bắt đầu vùi đầu đau khổ ăn.

Trình Bân cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, trong lòng lại cực kỳ rối rắm.

Ca ca nhà bọn họ với Hoắc tiểu thư hai người trắng trợn như vậy, không biết thu liễm dù chỉ một chút, có suy xét qua cảm nhận của người trợ lý này không?

Phòng làm việc sợ nhất là chuyện tình cảm của nghệ sĩ bị phơi ra ánh sáng, mất fan nghiêm trọng không nói, không chừng còn có thể gặp phải loại fan cuồng, đòi chết đòi sống, rất khó giải quyết.

Nhưng mặc kệ cậu sứt đầu mẻ trán như thế nào, đương sự vĩnh viễn đều là một loại thái độ không chút để ý.

Trình Bân phiền não một lát, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng nghe điện thoại trước cửa sổ sát đất, khe khẽ thở dài.

Anh dừng tầm mắt ở trên người Hoắc Mộ Vân, ánh mắt sâu kín mà liếc cô đánh giá một cái.

Được rồi, Hoắc tiểu thư quả đúng là xinh đẹp thật, khí chất điềm đạm không giả tạo, vừa nhìn chính là một cô gái nhỏ đơn thuần thiện lương, ở giới giải trí như cái chảo nhuộm lớn này có phong cách riêng biệt.

Trang Chu thích cô, hình như cũng không phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, huống hồ hai người vốn rất thân quen.

Hoắc Mộ Vân một chút cũng không nhận thấy có ánh mắt ở bên cạnh kia đang soi xét cô, trong lòng cô chỉ chứa đầy suy nghĩ về một nửa chai rượu vang đỏ trên bàn.

Ánh mắt vụng trộm nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại trước cửa sổ một chút, thừa dịp anh không chú ý, cầm ly rượu trước mặt lên, đem nửa ly rượu còn sót lại ngửa đầu uống không còn một giọt.

Động tác của cô vừa nhẹ vừa nhanh, khi người trên bàn hoàn hồn lại thì trong ly rượu của cô đã lại được rót thêm hơn nửa.

Ba người đang ngồi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân căn bản không có thời gian xem họ phản ứng. Cô nhân lúc Trang Chu đang ở phía trước, lại lo lắng hoảng loạn đem rượu trong ly uống vơi đi một ít.

Hoắc Mộ Vân nhìn bên trong ly rượu so với lượng thừa lại vừa rồi không khác nhau lắm, hít một hơi dài.

Ừm, nhìn không khác biệt lắm so với vừa nãy, hy vọng sẽ không bị phát hiện mới tốt.

Bỗng nhiên giương mắt, cô thấy sự kinh sợ của bọn họ.

“Hoắc tiểu thư, cô đây…….” Biểu tình của trợ lý Trình một lời khó nói hết.

Rượu không phải uống như vậy. Dáng vẻ này, không say cũng khó.

Hoắc Mộ Vân dùng tay làm bộ dáng ‘suỵt’ với anh, hiểu rõ mà gật gật đầu, ánh mắt cầu xin.



Ghế dựa bên cạnh bỗng nhiên lại bị kéo ra, Hoắc Mộ Vân nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt.

Trang Chu giống như nhận thấy được không khí quỷ dị trên bàn cơm. Anh nghiêng đầu quét mắt liếc Hoắc Mộ Vân một cái. Mặc dù vẻ mặt của tiểu nha đầu vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn, nhưng hai hàng lông mi lại run rẩy kịch liệt.

“Làm sao vậy?” Trang Chu không nhanh không chậm hỏi.

Tay cầm đũa của Hoắc Mộ Vân dừng một chút.

Cô ngẩng đầu liếc mắt một cái liền nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của trợ lý Trình, ngay trước khi cậu mở miệng liền vội vàng đổ vỏ, “Là trợ lý Trình…….”

Lời nói của Trình Bân vừa đến đầu lưỡi, đột nhiên nuốt trở về, vẻ mặt mộng bức nhìn Hoắc Mộ Vân.

“Vừa rồi trợ lý Trình uống hết hơn phân nửa rượu mạnh của anh, còn cầu xin bọn em không nói với anh.” Hoắc Mộ Vân quay đầu nhìn về phía Trang Chu, ánh mắt không chút gợn sóng, “Trang Chu ca, rượu này rất quý đúng không, vậy mà anh ấy lại trộm uống, em mới không bao che cho anh ấy đâu.”

Trợ lý Trình: “…….”

Vừa rồi đầu cậu là bị lừa đá mới có thể cho rằng Hoắc tiểu thư là một cô gái nhỏ đơn thuần lương thiện.

Vẻ mặt Trang Chu bình tĩnh mà liếc cô, một lúc lâu sau, gợn sóng bất kinh mà mở miệng, “Phải không?”

“Phải!” Hoắc Mộ Vân gật đầu như giã tỏi, còn kéo theo hai người bạn tốt của mình, “Các cậu nói xem, có phải trợ lý Trình uống hay không?”

“Đúng vậy!” Hai người áy náy mà nhìn Trình Bân một cái.

Thật xin lỗi trợ lý Trình, hai chúng tôi vì muốn chị em mình hạnh phúc, chỉ có thể đẩy anh đi.

Hoắc Mộ Vân bình tĩnh như thường gặp cho Trang Chu một chút đồ ăn, ân cần nói: “Trang Chu ca anh dùng bữa đi.”

Khi cánh tay cô đưa qua đưa lại, hương rượu nồng đậm kia lại quanh quẩn trong hơi thở của anh.

Trang Chu khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc liếc nhìn cô hai cái.

Trong lòng Hoắc Mộ Vân lại đang mừng thầm: Thật tốt, Trang Chu ca không phát hiện ra.

Bữa tối sinh nhật tiến hành coi như vui vẻ, mặc dù cả quá trình Trang Chu không nói nhiều lắm, nhưng vài đề tài anh còn thích hợp tiếp hai câu. không khí trên bàn ăn ngược lại không có vẻ gì là kìm nén.

Chỉ là, Hoắc Mộ Vân cảm nhận được chính mình càng ngày càng nóng.

Cô nâng bàn tay nhỏ nhắn lên phẩy phẩy gió ở bên mặt, nhíu mày, nhìn về phía Trang Chu, “Có phải anh mở gió ấm cao quá rồi không?”

Lời vừa nói ra, trên bàn cơm là một mảnh yên tĩnh.

Trong lòng ba người biết rõ ràng nháy mắt trở nên an tĩnh. Thật cẩn thận mà giương mắt nhìn qua Trang Chu.

Đáy mắt người đàn ông một mảnh bình tĩnh, nghiêng đầu liếc cô gái nhỏ bên cạnh, không gợn sóng mở miệng, “Làm sao chỉ mỗi mình em nóng?”

“Em sợ lạnh cũng sợ nóng, anh cũng biết mà.” Hoắc Mộ Vân nhẹ giọng nói thầm, ngữ khí bất giác mang theo chút hờn dỗi.

Trang Chu giật mình, con ngươi đen kịt sâu thẳm như bầu trời đêm, bình tĩnh mà quan sát cô.

Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ nhìn tình thế phát triển có hơi nghiêm trọng, hai cô cho nhau một cái liếc mắt, chậm rãi đứng dậy, “Cái đó Trang Chu lão sư, thời gian không còn sớm, bọn em về trước đây ạ.”

“Đúng đúng vậy, về muộn ký túc xá sẽ khóa cửa.”

Trang Chu nhìn về phía các cô, hơi gật đầu, giọng nói mát lạnh mở miệng, “Anh bảo lái xe đưa các em.”

“Được, cảm ơn Trang Chu lão sư.”



Hoắc Mộ Vân nghe các cô bảo phải đi, ‘cạch’ một cái từ trên ghế đứng lên. Động tác của cô có hơi đột ngột, nhất thời có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, trước mắt một mảnh choáng váng.

Trang Chu nhanh tay lẹ mắt giúp đỡ cô một chút, nhíu mày trầm giọng hỏi, “Có sao không?”

Đôi mắt Hoắc Mộ Vân long lanh, cô liếc mắt nhìn, “A, phải đi sao? Tớ đi cùng các cậu nha.”

“Đi cái gì mà đi? Cậu còn đứng vững được sao?” Triệu Việt lôi kéo Trần Phương Phỉ, “Trang Chu lão sư, phải làm phiền anh chăm sóc cậu ấy cả đêm rồi.”

Trang Chu nhàn nhạt gật gật đầu.

Hoắc Mộ Vân thấy hai cô bạn tốt muốn đi, vội vàng đi theo, “Tớ cũng muốn đi.”

Triệu Việt hít sâu, nhìn ánh mắt mê mang của cô, nhỏ giọng nói, “Không phải cậu luôn miệng nói phải hạ gục Trang Chu lão sư hay sao? Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng.”

“Đúng vậy, cậu đi rồi còn hoàn thành giấc mộng vĩ đại của cậu như thế nào nữa?”

Đại não hỗn độn của Hoắc Mộ Vân như vừa sực tỉnh từ trong mộng, cô vỗ đầu, “A, tớ quên mất.”

Cô không thể đi, cô còn có chính sự vẫn chưa làm xong.

Chờ hai người Triệu Việt vừa đi, Trình Bân cũng thức thời chuồn mất, trước khi đi ánh mắt cậu một lời khó nói hết nhìn Trang Chu, cuối cùng vẫn là nhịn không được, lời nói thấm thía mà nói bốn chữ, “Tự giải quyết cho tốt.”

Trang Chu nhìn bóng lưng trợ lý Trình, sắc mặt có chút âm trầm.

“Làm sao mọi người đều đi hết rồi?” Đầu Hoắc Mộ Vân choáng váng, cô chớp đôi mắt to đang nghi hoặc, thẳng tắp nhìn về phía Trang Chu.

Trang Chu hít sâu, ấn cô ngồi trên ghế, “Ngồi yên đừng nhúc nhích [2].”

[2] Gốc là từ ‘động’: 动. Nhưng để cho hay hơn nên mình đổi thành ‘nhúc nhích’. Có liên quan với dòng dưới.

Hoắc Mộ Vân hừ nhẹ một tiếng, cố ý không thành thật mà di chuyển trên ghế, “Em cứ động, anh có thể làm gì em?”

Trang Chu: “…….”

Anh hơi đau đầu nhéo nhéo mi tâm, “Bé con, em uống nhiều rồi.”

“Em không uống nhiều.” Hoắc Mộ Vân nghiêm mặt, vẻ mặt đứng đắn mà nhấn mạnh, “Em chỉ uống nửa ly, thật sự! Em không trộm uống dù chỉ một chút, cũng không uống say.”

Trang Chu hít sâu, có chút bất đắc dĩ, “Ừm, em không trộm uống, là trợ lý Trình trộm uống.”

Hoắc Mộ Vân đột nhiên vỗ bàn, hung hăng nói, “Chính là anh ấy trộm uống, Trang Chu ca anh phải trừ tiền lương của anh ấy.”

Trang Chu: “……”

Trang Chu cảm giác huyệt thái dương của mình nhảy lên thình thịch, anh vẫn luôn nhấn mạnh, “Ngồi yên đừng nhúc nhích, anh thu dọn cái bàn một chút.”

“Em giúp anh.” Hoắc Mộ Vân xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, “Em vậy mà rất hiền huệ nha.”

Anh lại đem cô ấn trở về, “Hiện tại em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây nhìn, không cần lộn xộn.”

Hoắc Mộ Vân trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm bàn ăn, cam đoan nói, “Em khẳng định sẽ nhìn giúp anh, tuyệt không để cho người khác ăn vụng.”

Trang Chu: “……”

Anh cạn lời, đêm nay xem ra là phải giằng co với vấn đề ăn vụng uống trộm rồi.

Cũng may cô thật sự không thêm phiền cho anh.

Đến khi anh thu dọn sạch sẽ đống hỗn độn này, phát hiện men say nơi đáy mắt của tiểu nha đầu ngồi trên ghế càng đậm hơn vài phần.

“Bé con?” Trang Chu gọi cô.

Hoắc Mộ Vân ngồi ngay ngắn, một khắc kia khi nhìn thấy Trang Chu, đôi mắt cô ngập nước, hơi bĩu môi, lã chã chực khóc.

Trang Chu sửng sốt, giọng nói không khỏi có chút khẩn trương mà hỏi, “Làm sao vậy?”

“Trang Chu ca, làm sao bây giờ, em có giúp anh nhìn, chỉ là đồ ăn trên bàn đều bị người khác ăn vụng hết.”

Trang Chu: “…….”

Anh hít sâu, trái tim cũng theo đó trở về chỗ cũ, nhẹ giọng trấn an, “Không phải bị người khác ăn vụng, là anh thu dọn rồi.”

Tiểu nha đầu tựa như bán tín bán nghi nhìn anh, “Thật vậy không?”

“Thật sự.” Trang Chu từ từ thở dài, “Anh đưa em trở về phòng, ngủ sớm một chút.”

Cô không thuận theo, gắt gao ôm lấy ghế dựa, khó khăn nói một câu, “Em cực cực khổ khổ trông đồ ăn giúp anh, cuối cùng, anh cũng không thưởng cho em một chút.”

“Có thưởng.”

“Thưởng cái gì?” Cô bĩu môi, “Quà tặng sinh nhật buổi chiều anh tặng cho em không tính.”

“Ừ, không tính, đợi đến khi ngày mai em tỉnh, anh lại đưa quà thưởng cho em lần nữa.” Trang Chu cố gắng di chuyển bàn tay đang nắm chặt ghế của cô.

“Em không muốn chờ đến ngày mai, hiện tại muốn thưởng luôn.”

Trang Chu thỏa hiệp, rũ mắt hỏi cô, “Nghĩ muốn thưởng cái gì?”

Hoắc Mộ Vân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ lên, dáng vẻ quật cường không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, “Anh hôn em một chút, hôn em một chút, em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.”

Trang Chu nhíu mày, không nói một lời đứng ở nói đó, cúi mặt xuống nhìn cô.

Hoắc Mộ Vân đối diện với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rất nghiêm túc.

Anh nhìn kỹ cô trong nháy mắt, bất đắc dĩ nói, “Bé con, em thật sự uống say rồi.”

“Em không uống say, không phải chỉ uống chút rượu thôi sao? Còn không uống ngã được em.”

Trang Chu: “…….”

Anh không muốn ở chỗ này cùng một con ma men lòng vòng vô ích, vì thế xoay người lại mạnh mẽ ôm cô, mới vừa gỡ tay cô từ trên ghế ra, tiểu nha đầu kia bỗng nhiên giống như bạch tuộc mà treo trên người anh.

Một đoàn nhỏ xinh lại mềm mại, dính sát vào anh, cách một tầng vải hơi mỏng kia, Trang Chu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người cô.

Làn da nóng bỏng thiêu đốt người.

Hô hấp của anh bỗng nhiên đình trệ, hai tay không có chỗ đặt.

“Trang Chu ca.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Mộ Vân chôn ở cổ anh, cúi đầu nỉ non.

Thân thể Trang Chu dừng lại, hầu kết lăn lộn một chút, khàn giọng lên tiếng.

Sườn mặt Hoắc Mộ Vân cọ cọ ở cổ anh, rầu rĩ mà nói, “Em thích anh, thích cả thanh xuân, anh thật sự không biết hay sao?”

Cả người anh đột nhiên cứng đờ. Trực tiếp ngây người tại chỗ.

Anh thật sự không biết sao?

Không, anh biết.

Có lẽ trước kia là thật sự không biết tâm tư của tiểu nha đầu này, nhưng theo từng ngày cô lớn lên, từ thái độ cô đối với anh, Trang Chu dần dần có được câu trả lời.

Chỉ là, anh không dám đáp lại.

Tựa như anh thích cô vậy, chỉ có thể ép buộc chính mình đem phần tình cảm này đặt ở đáy lòng, không được chạm vào.

Người trong ngực như bất mãn với thái độ lãnh đạm này của anh, cô bĩu môi, tràn đầy oán giận mà bất ngờ khẽ cắn một ngụm vào cổ anh.

Cảm giác hơi đau đớn truyền đến, Trang Chu từ từ hoàn hồn. Anh bóp eo của tiểu cô nương, thấp giọng cảnh cáo, “Bé con.”

“Trang Chu, anh có phải đàn ông hay không?” Hoắc Mộ Vân có chút nghẹn ngào, “Cho em một câu trả lời khó đến vậy sao?”

——

Lời tác giả:

Trang Chu: Nói mượn rượu làm càn đâu?

Hoắc Mộ Vân: Còn điên hơn mượn rượu làm càn, em thấy thế này tinh, chuẩn, tàn nhẫn hơn!

Hết chương 18.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play