Chủ nhật, sinh nhật của Hoắc Mộ Vân.

Sáng sớm Trang Chu đã dặn dò Trình Bân đi đặt một cái bánh kem hai tầng lớn.

Hoắc Mộ Vân nhìn người đàn ông bên cạnh đang gọi điện thoại, hơi hơi ngây người.

Cô dám cam đoan, Trang Chu khẳng định cũng có cảm giác với cô, bằng không cô sẽ đem đầu vặt xuống thành bóng đá.

Trang Chu cúp điện thoại xong quay đầu lại bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của tiểu nha đầu, anh ngây người lúc sau mới bình tĩnh tự nhiên hỏi, “Làm sao vậy?”

Trang Chu ngẩn ra, trầm ngâm một lát, thản nhiên mở miệng, “Không biết, không nghĩ tới.”

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi, “Trang Chu ca, về sau nếu anh có bạn gái, anh còn có thể đón sinh nhật với em không?”

“Vậy bây giờ anh nghĩ xem, nếu anh có bạn gái……”

“Không có nếu.” Trang Chu đánh gãy lời nói của cô, thật sâu nhìn cô, “Anh không nghĩ đến việc quen bạn gái.”

Biểu tình của Hoắc Mộ Vân cứng đờ.

Hoắc Mộ Vân hòa hoãn lại, bắt buộc chính mình mỉm cười, “Vậy em đổi cách khác hỏi anh……”

“Nếu, nếu em quen bạn trai, anh có còn đón sinh nhật với em không?” Hoắc Mộ Vân hỏi một hơi xong, sau đó nhìn thẳng vào anh.

Trang Chu nghe vậy mày nhăn một chút, con ngươi nặng nề, không nói một lời nào mà liếc cô.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng những không sợ tí nào, ngược lại bám lấy không buông hỏi, “Hỏi anh đó, rốt cuộc có đón sinh nhật với em không?”

“Không đón.” Trang Chu lúc này không do dự, chém đinh chặt sắt trả lời, “Em đã có bạn trai rồi, còn cần anh đón sinh nhật cùng sao?”

Hoắc Mộ Vân bị anh chặn họng, bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng xoay người lên lầu.

Cô giẫm cầu thang vang lên tiếng ‘đùng đùng’, trắng trợn phát tiết tâm trạng không vui của mình.

Trang Chu nhìn thân hình mảnh khảnh của cô không chớp mắt, mãi đến khi cô biến mất ở góc mới sâu kín thu hồi tầm mắt. Anh nhéo nhéo mi tâm, sắc mặt âm u ngửa đầu tựa vào lưng ghế sô pha.

Không biết nghĩ đến cái gì, Trang Chu khẽ nhăn mày lại, anh nghiêng đầu hướng lên lầu nhìn trong chốc lát, sau đó xoay người không nhanh không chậm mở ngăn kéo của bàn trà lấy ra một cái hộp hình vuông đựng gì đó.

Rút một điếu thuốc, anh bực bội đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất.

Hoắc Mộ Vân cố tình lên lầu lướt điện thoại, lúc nãy cô bị Trang Chu chọc cho tức giận rồi, không muốn ở trong cùng một không gian với anh.

Nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của anh, Hoắc Mộ Vân liền tức giận đến đau ngực.

Rốt cuộc là anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?! Về sau dứt khoát đổi tên thành ‘Trang lòng vòng’ [1] là được!

[1] 周 (zhou): lòng vòng, vòng quanh..nói chuyện quanh co, ko vào chủ đề chính chơi chữ với tên của Trang Chu.

Thời điểm trong lòng Hoắc Mộ Vân đang tức giận bất mãn thì trên Wechat nhận được tin nhắn của Triệu Việt và Trần Phương Phỉ.

Triệu Việt:【 Mấy giờ chúng tớ đến? 】

Trần Phương Phỉ:【 Ca ca thật sự mời chúng tớ đến biệt thự của anh ấy sao? 】

Hoắc Mộ Vân hung hăng chọc lên màn hình điện thoại,【 Là tớ! Là tớ mời các cậu đó được không hả?! 】

Triệu Việt:【 Nhưng đó là biệt thự của ca ca, không có ca ca đồng ý, chúng tớ có thể cùng đón sinh nhật cậu hay sao?? 】

Trần Phương Phỉ:【???? 】

Triệu Việt:【 xem thường.jpg 】

Triệu Việt:【 Ca ca đã làm gì với cậu rồi? 】

Trần Phương Phỉ:【 Tớ cũng muốn ca ca làm chút gì với tớ. 】

Hoắc Mộ Vân nhìn lời nói không có miếng liêm sỉ nào của hai cô, nhịn không được nhắn lại,【 Các cậu đủ rồi đó! 】

Cô gửi vị trí vào trong nhóm Wechat, tiểu khu được quản lý khép kín, không có giấy ra vào người ngoài cũng không vào được, cho dù các cô có đăng kí thì sau khi tiến vào cũng không tìm được vị trí cụ thể, vì thế, Hoắc Mộ Vân dặn dò hai cô ấy,【 Đến thì gọi điện thoại cho tớ, tớ ra ngoài đón các cậu. 】

Trong nhóm yên lặng trong nháy mắt, Triệu Việt bỗng nhiên gửi một đến một tin nhắn,【 Khương Dịch đến tìm chúng tớ. 】

Trần Phương Phỉ:【 Còn có Đường Diệu Diệu. 】

Hoắc Mộ Vân:【??? Có ý gì? 】

Trần Phương Phỉ:【 Hai người họ biết cậu tổ chức sinh nhật ở nhà ca ca, muốn đi cùng chúng tớ. 】

Triệu Việt:【 Chúng tớ đã cự tuyệt rồi, nhưng bọn họ rất phiền, ý tứ kia giống như là nếu chúng tớ không đồng ý thì không có tí tình người nhường nào. 】

Trần Phương Phỉ:【 Nếu ca ca biết cậu cho Khương Dịch đến, không chừng sẽ bị tức chết mất. 】

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm tin nhắn của Trần Phương Phỉ, như có chút đăm chiêu.

Sẽ bị tức chết? Có không? Nếu có…..

Vậy……

Cô hơi hơi cắn môi, nhắn trên Wechat,【 Đưa nha, phải đưa! 】

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ:【??? 】

Hoắc Mộ Vân:【 Người ta hiện tại tốt xấu gì cũng là hai nhân vật công chúng có chút danh khí [2], có thể cùng chúc mừng sinh nhật với chúng ta, có phúc ba đời nha. 】

[2] Danh khí: được hiểu là danh tiếng, tiếng tăm, độ ảnh hưởng của một người đối với một ngành nghề nào đó.

Hoắc Mộ Vân:【 Không chừng còn có thể lên hot search gì gì đó chẳng hạn, vậy là chúng ta liền nổi tiếng! 】

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ:【 …… 】

Triệu Việt:【 Là danh khí của ca ca không đủ lớn sao? 】

Trần Phương Phỉ:【 Hay là hot search của ca ca không hot? 】

Các cô vì cái gì phải cọ nhiệt độ của nam tâm cơ cùng bạch liên hoa chứ?

Hoắc Mộ Vân bị hai người bạn tốt oán hận đến không còn lời nào để nói, cô hàm hồ nhắn lại,【 Nói tóm lại, các cậu cứ đưa hai người bọn họ đến đây được! 】

Triệu Việt:【 Cậu đây là muốn làm cho ca ca ngột ngạt!! 】

Hoắc Mộ Vân phồng má lên, trong mắt mang theo một tia gian trá mỉm cười, trả lời,【 Đúng vậy, tớ chính là muốn anh ấy ngột ngạt! 】

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ cách một cái di động dường như đã nhận ra điều gì,【 Cậu đây là đang khiêu chiến điểm giới hạn của ca ca chúng tớ. 】

Hoắc Mộ Vân bĩu môi,【 Ca ca các cậu có giới hạn cuối sao? 】

Nếu Trang Chu có giới hạn, làm sao anh có thể âm thầm trêu chọc cô như vậy?

Trần Phương Phỉ hỏi,【 Mang Khương Dịch đi còn chưa tính, mang cái đóa bạch liên hoa kia là tình huống gì? 】

【 Tớ cũng không muốn mà, chỉ mang theo Khương Dịch mà không mang cô ta, lỡ đâu bị cô ta đổi trắng thay đen, thì chúng ta chính là có lý cũng không nói rõ được. 】. Lời nói của Hoắc Mộ Vân là thật sự không muốn tiếp xúc với Đường Diệu Diệu, hơn nữa còn có Trang Chu trong nhà.

Cuối cùng, Trần Phương Phỉ và Triệu Việt hai người tâm bất cam, tình bất nguyện mà đáp ứng, mang theo đóa bạch liên hoa kia.

Hoắc Mộ Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy cần phải nói một tiếng với Trang Chu.

Trước cửa sổ sát đất dưới tầng, người đàn ông một tay đút túi đứng ở nơi đó, thân hình cao ngất như tùng, dáng người cao lớn. Anh đưa lưng về phía cô, sương khói lượn lờ nơi đầu ngón tay, có một cảm giác cô đơn không giải thích được.

Hoắc Mộ Vân đứng ở trên cầu thang lẳng lặng nhìn anh.

Trang Chu nâng tay hút một ngụm thuốc, ngón trỏ búng nhẹ phần thân dưới của điếu thuốc vào gạt tàn thuốc lá bên cạnh.

Anh quay đầu lại, bỗng dưng nhìn thấy tiểu nha đầu trên bậc thang, ngẩn ra trong chốc lát.

Hoắc Mộ Vân nhấc chân chậm rãi xuống lầu, đi đến trước mặt anh thì dừng lại, ngó một chút nửa điếu thuốc trong gạt tàn, buồn bã nói, “Em còn tưởng Trang Chu ca là học sinh ba tốt cơ.”

“Hả?” Thanh âm của Trang Chu rất nhẹ.

Cô chỉ chỉ đoạn thuốc lá, “Không nghĩ tới anh cũng hút thuốc.”

“Có bao nhiêu đàn ông không hút?” Trang Chu hỏi lại.

Hoắc Mộ Vân tự hào nói, “Chú của em sẽ không hút!”

Anh hừ nhẹ, “Chú của em vẫn còn là người sao? Cậu ta chỉ là một người không có máu thịt trên trang giấy trong truyện tranh của thím em thôi.”

Hoắc Mộ Vân: “…….”

Cô từ chối cho ý kiến. Nghiêng người chậm rãi tiến lại gần ở trên người anh ngửi ngửi, nói, “Hình như mùi cũng không khó ngửi lắm.”

Giây tiếp theo, Trang Chu duỗi tay chặn cái trán của cô ra sau, trầm giọng nói, “Khói thuốc, tránh xa một chút.”

Hoắc Mộ Vân bĩu môi, “Vậy mà anh còn hút thuốc ở trong phòng.”

“Lần sau sẽ chú ý.”

Lời nói bất ngờ không kịp đề phòng khiến cho Hoắc Mộ Vân sửng sốt một lát, chạm vào đôi con ngươi trong trẻo lại thâm thúy của anh, tim đập đột nhiên lại bắt đầu không an phận mà nhảy lên.

“Đây là nhà anh, anh tùy ý.” Cô bỏ lại những lời này rồi vội vàng xoay người.

Hoắc Mộ Vân ngồi ở sô pha cúi đầu chơi điện thoại, cố gắng che giấu hoảng loạn trong lòng.

Một lát sau, cô ngẩng đầu, đáy mắt lại là một mảnh bình tĩnh.

Hoảng cái gì, đã nói là muốn hạ gục anh mà, không thể bởi vì vài ba câu nói của anh liền đã sợ đến mức cụp đuôi chạy mất.

Vì thế cô lại quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi, “Giữa trưa ăn cái gì vậy?”

“Em muốn ăn cái gì?” Trang Chu nhìn cô hỏi.

“Đương nhiên là ăn đồ ăn ngon.” Hoắc Mộ Vân khẽ nhíu mày, “Nhưng mà hai người chúng ta cũng không giống như người biết nấu cơm.”

Trang Chu nâng tay nhìn thời gian trên đồng hồ, “Lát nữa Trình Bân đến đây, muốn ăn gì thì bảo cậu ta mua giúp em.”

Hoắc Mộ Vân vừa nghe, hai mắt sáng lên trong nháy mắt, cô kiên quyết nói một hơi vài món ăn.

Trang Chu nhíu mày, “Ăn nhiều như vậy, buổi tối không muốn ăn hay sao?”

Cô vỗ đầu, “A! Em quên, buổi tối còn có càng nhiều món ăn ngon hơn nữa.”

Hoắc Mộ Vân dừng một chút, bỗng nhiên nhớ đến mình còn chưa nói cho anh chuyện Khương Dịch và Đường Diệu Diệu muốn đến, cô nghĩ nghĩ, hỏi một cách uyển chuyển, “Có thể lại mang thêm hai người bạn nữa đến hay không?”

Cô theo bản năng không muốn nói với anh về chuyện Khương Dịch muốn đến bây giờ, cô muốn nhìn một chút, đến lúc đó người đàn ông này sẽ có biểu tình gì.

Trang Chu không nghĩ nhiều, gật gật đầu, “Có thể, em vui vẻ là được.”

Hoắc Mộ Vân quả nhiên nở nụ cười, cô nghiêng đầu, mềm mại hỏi, “Nhiều người như vậy, buổi tối phải đi ra ngoài ăn hay sao?”

“Ở nhà.” Trang Chu đi đến ngồi xuống ở một bên sô pha, “Anh đã mời xong người rồi, buổi tối sẽ đến đây làm giúp chúng ta.”

“Rất phiền toái nhỉ.” Hoắc Mộ Vân nhấp nhấp khóe miệng, “Còn không bằng ăn lẩu đâu.”

Trang Chu cười nhạt, “Nhìn mục tiêu theo đuổi của em kìa, sinh nhật ăn ẩu cái gì? Bình thường không thể ăn hay sao?”

Hoắc Mộ Vân bĩu môi không phản bác.

Cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vì thế gửi tin nhắn cho Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ bảo,【 Khương Dịch cho là tớ và Trang Chu là bạn trai bạn gái, cho nên hai người các cậu đừng để lộ. 】

Trần Phương Phỉ, Triệu Việt:【??? 】

Hoắc Mộ Vân:【 Một lời khó nói hết, có thời gian sẽ nói với các cậu. 】

“Bạn của em khi nào thì đến?” Trang Chu bỗng nhiên lên tiếng hỏi cô.

Hoắc Mộ Vân ngẩng đầu, ánh mắt mê mang trong chốc lát, “Chắc là gần tối đó.”

Cô cũng muốn để hai cô ấy đến sớm một chút, chỉ là hai người bạn tốt này cảm thấy đến quá sớm sẽ quấy rầy Trang Chu, khăng khăng tới muộn.

Trang Chu tựa vào lưng ghế sô pha, hai tay vòng ở trước ngực khẽ nói, “Nếu các cô ấy tiện, có thể sớm qua đây.”

Anh cảm giác tiểu nha đầu này hôm nay tâm tình không tốt lắm.

Hoắc Mộ Vân đắn đo một lát liền ngoan ngoãn truyền đạt ý của Trang Chu đến hai cô bạn tốt, cô nghĩ, không chừng còn có thể bỏ lại Khương Dịch và Đường Diệu Diệu.

Cũng không nghĩ đến, thời điểm nhóm người đến, cô ra mở cửa mà ngay ánh mắt đầu tiên đã thấy được bóng dáng Khương Dịch.

Trong nháy mắt Hoắc Mộ Vân có chút hối hận khi mời bọn họ. Nhất là khi xoay người thấy sắc mặt âm trầm của Trang Chu, cô hối hận đến xanh ruột.

Sao cô lại luẩn quẩn trong lòng mà phải đi khiêu chiến với Trang Chu chứ?! Đầu óc cô trước đó khẳng định là bị lừa đá rồi!

Giờ thì hay rồi, không chỉ chỉnh đến mức sắc mặt của Trang Chu âm u, mà ngay cả trong lòng cô cũng cực kỳ không thoải mái.

Một buổi chiều, thật sự quá ngột ngạt!!

Người tới là khách, Trang Chu nhàn nhạt quét mắt nhìn Khương Dịch và Đường Diệu Diệu vào nhà, không mặn không nhạt mà gật đầu tiếp đón.

“Trang Chu lão sư, nhà của anh thật lớn nha!” Giọng nói Đường Diệu Diệu mềm mại, lời nói nhỏ nhẹ, biểu tình vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa hâm mộ.

Kỹ thuật diễn xuất rất đúng chỗ. 

Ngữ khí của Trang Chu trấn tĩnh [3], “Bình thường.”

[3] Gốc là cụm này: 波澜不惊: gợn sóng bất kinh.

Anh nhìn về phía những người khác, “Mọi người tùy ý, không cần câu nệ.”

Trái với thái độ đeo bám [4] rõ ràng của Đường Diệu Diệu, Khương Dịch ngược lại lại ưu tiên nói chuyện với Hoắc Mộ Vân, “Mộ Vân, sinh nhật vui vẻ.”

[4] Từ gốc ở đây có ý là thấy người sang bắt quàng làm họ, trèo cao.

Anh ta liếc mắt nhìn Trang Chu một cái, cười nói, “Không nghĩ tới cậu và Trang Chu lão sư tiến triển nhanh như vậy.”

Hoắc Mộ Vân: “……”

Đường Diệu Diệu: “???”

Sắc mặt Đường Diệu Diệu trắng bệch, nở nụ cười cứng ngắc, “Có ý gì?”

“Cô không biết? Trang Chu lão sư là bạn trai của Mộ Vân.”

Hoắc Mộ Vân: “…….”

Cô theo bản năng nhìn về phía Trang Chu. Ánh mắt của người đàn ông bớt vẻ lạnh lẽo hơn lúc nãy lại thêm một tia ôn nhu, nghe vậy đồng thời quăng cho cô một cái liếc mắt.

Bốn mắt cách không khí bất ngờ không kịp phòng bị chạm vào nhau, Hoắc Mộ Vân ngẩn ra xấu hổ mà thu hồi tầm mắt, cô sờ sờ chóp mũi, cười khẽ không nói lời nào. 

Vẻ mặt này ở trong mắt người ngoài nghiễm nhiên là dáng vẻ thẹn thùng.

Đường Diệu Diệu cứng đờ, không thể tin nổi mà nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, gượng cười, “Mộ Vân không có thành ý nha, làm sao chưa nghe thấy cậu đề cập qua vậy?”

“A, chúng tôi cũng là vừa mới biết.” Triệu Việt cảm giác Đường Diệu Diệu có chút tự cho là đúng, làm như người khác có việc gì cũng đều phải nói cho cô ta nghe vậy.

——

Phòng đánh bài của biệt thự.

“A, làm sao bây giờ, tôi lại đánh sai.” Hoắc Mộ Vân ném ra một con bảy vạn [5] sau lại bắt đầu kêu rên.

[5] Vạn: Tất cả những con bài này đều có màu đỏ, viết chữ số Hán tự từ “Nhất” tới “Cửu” và thêm một chữ “Vạn” phồn thể bên dưới. (Wikipedia). Hình ảnh mình để ở cuối chương.

Mặt mày Đường Diệu Diệu hớn hở, “Ngại quá, đụng phải bảy vạn của cậu, tôi lại muốn ù.”

“Thảm rồi, tôi là nhà cái [6].” Hoắc Mộ Vân khóc thút thít quay đầu nhìn về phía Trang Chu.

[6] Nhà cái: một thuật ngữ trong mạt chược.

Trang chu quét mắt nhìn trước mặt cô không còn bao nhiêu nhân dân tệ, hừ nhẹ, “Có khác nhau không? Dù sao cũng chưa thắng được một lần nào.”

“Đại thọ tinh, vận khí của cậu hôm nay không được rồi.” Triệu Việt trêu chọc cô, “Trong chốc lát đã thua lỗ sạch vốn thì làm sao bây giờ?”

Người đứng xem Trần Phương Phỉ thở dài, “Kỹ thuật đánh bài này của Nhị nha, một tay bài đẹp cũng bị cậu đánh nát bét.”

Khương Dịch đối diện nở nụ cười, hỏi Hoắc Mộ Vân, “Có còn tiền không? Có muốn tôi cho cậu mượn chút không?”

Hoắc Mộ Vân: “…….”

“Không cần!” Cô tự cổ vũ chính mình, “Tớ lập tức sẽ thắng.”

Cuối cùng, thua thảm nhất chính là cô!

Trang Chu ở phía sau cô cười khẽ, cô trừng qua liếc mắt một cái.

Cười cái gì mà cười, thấy cô thua tiền vui vẻ vậy sao?

Trang Chu nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười sung sướng.

Hai người âm thầm tương tác với nhau ở trong mắt người ngoài chính là người yêu nhỏ liếc mắt đưa tình.

Có người cúi đầu cười trộm, có người sắc mặt tái mét miễn cưỡng tươi cười.

Trang Chu ngoắc ngoắc ngón tay với Hoắc Mộ Vân.

“Làm gì?” Hoắc Mộ Vân bĩu môi hỏi anh.

“Đứng lên, anh thay em chơi hai ván.” Giọng nói của anh nhàn nhạt, lại phá lệ gợi cảm lại vừa có từ tính.

Hoắc Mộ Vân hoài nghi nhìn anh một cái, ghét bỏ nói, “Anh có thể được không? Đừng đem hai mươi đồng còn sót lại của em thua hết sạch đấy.”

Trang Chu không lên tiếng, nhìn đôi mắt trong trẻo lại vừa nghiêm túc của tiểu nha đầu, cong môi nói, “Được hay không thử mới biết.”

Mọi người: “……”

Không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị.

Nhưng mà, Hoắc Mộ Vân dường như còn chưa phát hiện ra, “Chỉ hai ván, lát sau anh đem vị trí trả lại cho em đó.”

“Ừ, cho em.” Trang Chu sủng nịch mà chọc chọc cái trán của cô, “Đi ra ngồi sau anh, học tập chút.”

Hoắc Mộ Vân: “……”

Sau hai vòng, Hoắc Mộ Vân đếm tiền không biết nhiều gấp mấy lần số tiền cuối cùng của cô, có chút há hốc mồm.

“Trang Chu lão sư, cho con đường sống đi.” Triệu Việt sắp khóc.

Đường Diệu Diệu cười cười, “Lần cuối đánh bài với Trang Chu lão sư đã là hai tháng trước, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy kỹ năng đánh bài lại tiến bộ nhanh như vậy, tôi gần như thua hết rồi.”

Ý tứ sâu xa trong lời nói này làm cho Hoắc Mộ Vân ngẩn người, cô chớp chớp mắt, liếc nhìn Trang Chu một cái.

Trang Chu vẫn chỉ chuyên tâm nhìn mạt chược trước mặt mình, vân đạm phong khinh mở miệng, “Ừ, lần trước người thắng lớn là Tần đạo, tôi không đoạt bài của anh ta.”

Anh ném ra con sáu điều, thản nhiên nhìn Đường Diệu Diệu, nói tiếp, “Hôm nay không giống, tôi phải thay tiểu nha đầu của chúng ta đòi lại tiền.”

Lời nói ra tới, trên mặt bàn an tĩnh trong nháy mắt.

“Nhị à, Trang Chu lão sư giúp cậu thắng nhiều như vậy, cậu nên cảm ơn anh ấy như thế nào đây?” Trần Phương Phỉ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Hoắc Mộ Vân chớp mắt mấy cái, “Tớ có thể đem tiền thắng chia cho anh ấy một nửa.”

Trang Chu lắc đầu bật cười.

Triệu Việt nhìn hai người, bỗng nhiên nói, “Quá tục, tớ nghĩ cậu sẽ nói thưởng cho Trang Chu lão sư một nụ hôn cơ.”

Mọi người: “……”

Thật vất vả bầu không khí mới giảm bớt lại đột nhiên lâm vào cục diện bế tắc.

Triệu Việt cẩn thận ngẩng đầu nhìn Trang Chu một cái, nhất thời ý muốn chết cũng có.

Xong rồi xong rồi, Trang Chu lão sư vừa nhíu mày, cô có thể bị đuổi ra khỏi nhà hay không?!

Môi mỏng của Trang Chu khẽ nhếch, anh nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu bên cạnh đang cúi đầu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, ánh mắt nặng nề.

Đầu óc của Hoắc Mộ Vân dừng một chút, trong lòng đang cân nhắc tính khả thi trong câu nói kia của Triệu Việt.

Thưởng cho Trang Chu một nụ hôn?

Đề nghị này nghe có vẻ không tồi.

Chẳng lẽ khi cô nhào lên người đàn ông này còn có thể quăng cô đi hay sao?

Khương Dịch nhìn nhìn Trang Chu cùng Hoắc Mộ Vân, vừa định mở miệng giải vây, chợt nghe cô gái ở vị trí bên cạnh mở miệng, “Tớ cảm thấy đáng tin cậy…..”

Thân hình Trang Chu bỗng nhiên cứng lại, còn chưa kịp phản ứng, một đoàn nhỏ xinh mềm mại phía sau mang theo hương thơm thoang thoảng đột nhiên nhào tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play