*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Mộ Vân cảm thấy chính mình không còn mặt mũi gặp lại Trang Chu nữa.

Buổi tối sắp đến thời gian đã hẹn, cô còn rề rà chưa muốn động đậy.

Triệu Việt và Trần Phương Phỉ đã sớm không chịu nổi, nhịn không được thúc giục cô, “Cậu mau nhanh lên đi, chúng ta từ trường học đi qua ít nhất cũng phải nửa tiếng.”

“Có chút khái niệm thời gian được không? Kéo dài thế này, căn bản không giống phong cách của cậu nha.”

“Lần đầu tiên gặp anh cậu, nhỡ anh ấy là người đẹp trai anh tuấn, chẳng phải là chúng tớ lưu lại ấn tượng không tốt rồi sao?”

Hoắc Mộ Vân một bên thay quần áo một bên hỏi, “Ở trong lòng các cậu, ca ca các cậu không phải là đẹp trai nhất hay sao? Vậy mà còn để ý ánh mắt của người đàn ông khác nữa hả?”

“Ca ca chỉ tồn tại trong giấc mơ, không chân thật.” Triệu Việt nói.

Trần Phương Phỉ gật đầu, “Đúng vậy, loại diễn viên nhỏ không đủ trình độ như chúng ta này, có thể tiếp xúc gần gũi đều là hy vọng xa vời.”

Hoắc Mộ Vân không nói gì, nhìn bộ dáng hai cô bạn tốt với vẻ mặt đáng thương, động tác trên tay không nhịn được lại nhanh hơn.

Đi đi, cô liền thuận theo thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của các cô ấy đi.

Bỗng nhiên, Hoắc Mộ Vân cảm thấy chính mình rất vĩ đại. Có thể hoàn thành giấc mộng của người khác, quá lợi hại.

Đường vành đai ba vào buổi tối Bắc Kinh chật như nêm cối, Hoắc Mộ Vân không giống Triệu Việt và Trần Phương Phỉ còn có tâm tình thưởng thức cảnh đêm bên ngoài, cô ngồi ở ghế phó lái lòng nóng như lửa đốt.

Trong phòng bao, Trang Chu thường xuyên liếc nhìn thời gian, nhắn tin Wechat hỏi một câu hỏi lần thứ n,【 Hiện giờ đến đâu rồi? 】

【 Vẫn chưa qua đèn xanh đèn đỏ. 】Hoắc Mộ Vân cầm di động nhắn lại.

Con đường này cô cũng đi qua rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên cảm thấy thời gian đèn xanh đèn đỏ được sắp đặt có chút không ổn.

Thế mà đi qua ba lượt đèn xanh mà vẫn chưa qua được cái giao lộ này.

Trang Chu khẽ quét mắt nhìn một cái, thu lại mặt mày,【 Không vội, anh chờ các em. 】

Hoắc Mộ Vân nhìn tin nhắn của anh, hơi hơi mím môi.

Người đàn ông khẩu thị tâm phi này! Còn nói không vội? Trong ba phút đã hỏi rất nhiều lần đến chỗ nào rồi.

Cô thành tâm thành ý giải thích với Trang Chu,【 Thật xin lỗi Trang Chu ca, đáng lẽ em nên xuất phát sớm một chút. 】

Ngàn không nên vạn không nên, không nên quên giờ cao điểm ở Bắc Kinh khủng khiếp thế nào.

Trang Chu bất đắc dĩ cười khẽ, đột nhiên anh có hơi không hiểu, vì cái gì mà nha đầu kia hiện tại lại trở nên dễ nói chuyện như vậy.

So sánh với trước kia, tính tình mềm mại hơn rất nhiều.

Trong phòng bao người đang cố gắng ẩn hình – trợ lý Trình Bân, nhịn không được hướng hai mắt đến Trang Chu, nhìn mặt mày anh mang theo ý cười, tò mò mà hỏi, “Hoắc tiểu thư nói gì đó? Sao lại vui vẻ như vậy?”

Từ khi Trình Bân biết chuyện bạn gái lần trước là hiểu lầm, cậu liền để ý chuyện của Trang Chu và Hoắc Mộ Vân vài phần, sợ ngày nào đó hai người tốt đẹp bên nhau, cậu lại chẳng hay biết gì.

Dựa vào việc cậu đi theo bên cạnh Trang Chu mấy năm nay, Trình Bân cảm thấy, khả năng này có thể rất lớn.

Trang Chu nghe thấy lời của Trình Bân, quay đầu nhìn về phía cậu, sau một lúc lâu, ngữ khí sâu kín hỏi, “Sao cậu quan tâm chuyện của cô ấy như vậy?”

Bỗng chốc Trình Bân cảm thấy cổ mình chợt lạnh, trong lòng ý thức được nguy hiểm làm cho cậu nhanh chóng giải thích, “Hiểu lầm, em chỉ quan tâm đúng chuyện của hai người thôi.”

Cậu chỉ là một người trợ lý nhỏ bình thường, có cho cậu mười lá gan cũng không dám có suy nghĩ không an phận nào.

Trang Chu thản nhiên gạt bỏ tầm mắt sang một bên, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Cậu đi lấy hai tấm poster.”

“Poster?” Trình Bân ngẩn người, có chút hoang mang mà hỏi.

“Ừ, để ký tên chốc lát phải dùng đến.”

Trình Bân nở nụ cười, “Hoắc tiểu thư thật hài hước, với quan hệ của hai người, cô ấy còn cần phải giống như fan nồng nhiệt [1] tìm anh ký tên?”

[1] Ở đây không phải chỉ fan cuồng hay sasaeng fan.

“Không phải cô ấy, là cho hai người bạn của cô.”

Trình Bân trực tiếp ngây ngẩn cả người, “Bạn? Cho nên, không phải một mình Hoắc tiểu thư đến đây ăn cơm với anh.”

Vẻ mặt của Trang Chu bình tĩnh, “Anh cũng chưa từng nói là chỉ có hai người bọn anh.”

“Chính anh cũng chưa từng nói còn có người khác mà!”

“Hiện tại không phải là nói cho cậu rồi sao?”

“Trước khi anh làm chuyện gì có thể nói với em một tiếng được không vậy?” Trình Bân sắp phát điên, có một người nghệ sĩ không ra bài theo kịch bản như vậy, cậu tỏ vẻ áp lực rất lớn.

“Hoảng cái gì, chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi.” Trang Chu không để bụng.

“Chẳng lẽ anh không biết bên ngoài có bao nhiêu paparazzi nhìn chằm chằm anh hay sao?”

Ăn một bữa cơm với Hoắc tiểu thư thì thôi đi, giờ còn đòi thêm hai người nữa. Vạn nhất bị paparazzi chụp được, hot search ngày mai hẳn là rất đặc sắc.

Trang Chu nhíu mày, “Có phải hôm nay cậu hơi nhiều lời rồi không?”

Trình Bân chán nản, cậu làm bộ biểu tình nhận mệnh, nhún nhún vai, không sao cả mà buông tay, “OK, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, em sẽ giao anh cho Đào ca.”

Sau khi Trình Bân đi ra ngoài, Trang Chu cúi đầu nhìn wechat, tiểu nha đầu gửi cho anh một icon mặt cười,【 Đến cửa nhà hàng. 】

Trang Chu:【 Ừm, báo số điện thoại của anh đi, nhân viên phục vụ mang các em đi lên. 】

Hoắc Mộ Vân:【 Đang đi lên cầu thang, hình như em nhìn thấy trợ lý Trình. 】

Trang Chu:【 Không cần để ý cậu ta, các em cứ đi lên là được. 】

Hoắc Mộ Vân nghi ngờ, thật sự không cần phải để ý sao? Vừa rồi nhìn biểu cảm của trợ lý Trình, bộ dạng không luyến tiếc đời, không cần quan tâm một chút sao?

Phía sau là Triệu Việt và Trần Phương Phỉ, đánh giá nhà hàng trang trí theo phong cách cổ kính, kinh hỉ nói, “Ai da, không nghĩ tới anh của cậu còn rất tinh tế đó.”

Khắp nơi trong nhà hàng đều tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt. Hoa văn được chạm rỗng trên cửa sổ lập thể sinh động, từng đồ dùng tách biệt trong nhà hàng đều rất đặc sắc.

Tuy rằng chưa thấy được người, nhưng cho các cô cảm giác đầu tiên, đây là một người đàn ông rất có phẩm vị.

Bước chân của Hoắc Mộ Vân dừng một chút, thật nghiêm túc mà nói, “Mặc kệ lát nữa các cậu nhìn thấy cái gì, nhất định phải bình tĩnh.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ anh của cậu còn có thể ăn thịt người sao?”

“Không phải, là tớ sợ hai người các cậu ăn mất người ta.”

Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ, vẻ mặt mộng bức [2].

[2] Gốc là cụm từ này: 一脸懵逼.Hình ảnh mình sẽ để ở cuối chương.

Mãi đến lúc đi theo Hoắc Mộ Vân vào phòng bao, người đàn ông trên ghế ngồi ngẩng đầu không chút để ý nhìn qua, sau khi hai người thấy rõ diện mạo, nhất thời khiếp sợ kinh ngạc đến mức cứng đơ ở cửa.

Bước chân Hoắc Mộ Vân nhẹ nhàng bước qua, nhiệt độ trong phòng ấm áp vừa đủ, cô thuận tay cởi luôn chiếc áo khoác ngoài.

“Đến rồi?” Khóe miệng Trang Chu nhẹ giương lên, duỗi tay thật tự nhiên mà thay cô nhận chiếc áo treo trên giá treo áo.

Anh nhìn sang hai cô gái sững sờ đứng bất động ở cửa, hơi gật đầu chào hỏi, “Chào các em.”

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ: “…..”

Hai người hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, biểu tình kinh hỉ khó có thể tin, hơn nữa thời điểm Trang Chu chào hỏi với hai cô, các cô ấy suýt chút nữa hét ra thành tiếng.

Hoắc Mộ Vân quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của hai cô bạn tốt, nhịn không được cười lại đi qua kéo các cô ấy, “Đi vào đây.”

Giây tiếp theo, động tác của Triệu Việt nhanh như chớp túm Hoắc Mộ Vân và Trần Phương Phỉ ra đến ngoài cửa, cô nàng kích động đến mức nói năng lộn xộn, chìa một cánh tay ra, “Mau mau mau, véo, véo tớ một cái.”

Trần Phương Phỉ: “A a a, Trang Chu lão sư! Không phải là tớ đang nằm mơ chứ, đó có phải là Trang Chu lão sư không?”

Triệu Việt duỗi tay nhéo lưng Trần Phương Phỉ một chút, người sau đột nhiên kêu đau một trận, “Á á á, cậu nhéo tớ làm gì!”

“Không có nằm mơ, là sự thật, thật sự là Trang Chu lão sư!” Triệu Việt vui sướng đến mức suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.

Trần Phương Phỉ đau đến nhe răng trợn mắt, đại não hỗn độn cũng đã thanh tỉnh vài phần, giờ phút này cô cũng không rảnh đi lo cho hình tượng, quay đầu nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, “Thật sự là Trang Chu lão sư sao?”

Triệu Việt: “Sẽ không phải lớn lên giống đấy chứ?”

Hoắc Mộ Vân bật cười, lúc này còn có tâm tình nói đùa, “Có phải anh ấy hay không, hai cậu đến hỏi một chút không phải là biết rồi sao?”

Triệu Việt sợ tới mức hoa dung thất sắc, “Đừng nói đùa, nhỡ đâu là thật….”

Trang Chu dựa vào cửa, biểu tình bình tĩnh nhìn ba cô gái vây quanh cùng một chỗ, liếc nhìn biểu tình bất đắc dĩ khóc không được cười không xong của Hoắc Mộ Vân, kìm lòng không đậu mà lên tiếng, “Chào hai em, anh là Trang Chu.”

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ: “…..”

Các cô quay đầu lại, nhìn thấy thần tượng mình đang đứng ở đằng sau, nhất thời không biết nên mở miệng chào hỏi như thế nào.

Người thật trông càng đẹp trai hơn so với trên màn ảnh, giờ phút này một thân thường phục làm tăng thêm vài phần cảm giác bình dị gần gũi, tao nhã thân sĩ, nho nhã lệ độ.

Trần Phương Phỉ hồi thần trước, thiếu chút nữa là cúi đầu chín mươi độ, “Xin chào Trang Chu lão sư.”

Triệu Việt cũng hậu tri hậu giác mở miệng, “Anh thật sự là Trang Chu lão sư hay sao?”

Trang Chu cười cười, “Như thế nào? Bộ dáng không giống?”

“Không phải không phải,.” Triệu Việt lắc đầu, “Em chỉ là có hơi không tin được.”

Anh khẽ giương khóe miệng, ngũ quan anh tuấn càng thêm câu người, hơi hơi nghiêng người nhìn về phía các cô, “Đi vào rồi nói chuyện.”

Bước chân của hai người như thể giẫm trên mây, Triệu Việt ảo não, “Sớm biết vậy ra cửa đáng lẽ phải mang theo cái bút gì đó, thuận tiện ký cái tên chứ.”

Trần Phương Phỉ: “Cùng lắm thì ký lên quần áo của chúng ta, trở về liền treo lên cất giữ.”

Nghe thấy lời bạn tốt nhỏ giọng cằn nhằn lải nhải, Hoắc Mộ Vân suýt thì đỡ trán.

Trang Chu kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh mình, Hoắc Mộ Vân cứ tự nhiên như vậy mà ngồi xuống, đồng thời quan tâm hai cô nói, “Các cậu tùy ý ngồi nha.”

Thoáng nhìn một màn bạn tốt như ở trong mộng mới tỉnh, hai người bất động thanh sắc cho nhau một cái liếc mắt, sau đó, ánh mắt ở trên người Trang Chu và Hoắc Mộ Vân âm thầm di chuyển.

Trang Chu đưa thực đơn ra giữa các cô, “Không cần khách sáo, cứ tùy ý chọn.”

Triệu Việt tiếp nhận, thụ sủng nhược kinh [3],  “Cảm ơn Trang Chu lão sư.”

[3] 受宠若惊: thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Các cô cũng không phải những cô gái hay ngại ngùng, ba cô gái rất nhanh đã gọi xong mấy món ăn, lần nữa ngẩng đầu lên, khi bỗng dưng bắt gặp tầm mắt của Trang Chu thì đều sửng sốt.

Ánh mắt anh yên ả như nước, chính mình không hề chớp mắt liếc nhìn cô gái bên người, đôi mắt như chứa ánh sáng lung linh ngập tràn sắc màu, vẻ ôn nhu này là vẻ mặt mà bình thường sẽ không bao giờ được nhìn thấy ở trên màn ảnh.

Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ đều kinh ngạc, chớp mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, trong lòng đại khái đoán được tám chín phần mười.

Hoắc Mộ Vân bị ánh mắt đánh giá của anh nhìn đến hốt hoảng, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp lên hỏi, “Làm sao vậy? Trên mặt em có gì hay sao?”

Trang Chu khẽ cười dời đi tầm mắt, anh rũ mắt giúp cô hâm nóng cái cốc, hờ hững tự nhiên mà mở miệng, “Không có gì, anh chỉ là tò mò.”

“Tò mò cái gì?”

Triệu Việt cùng Trần Phương Phỉ nghe vậy cũng đều nhìn về phía này.

“Tò mò, em vì cái gì mà đã lâu như vậy cũng chưa nói với bạn em là chúng ta quen biết nhau?” Trang Chu đưa ấm trà chuyển đến trước mặt Triệu Việt hai người, nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, “Là cảm thấy anh làm cho em mất mặt hay là anh có chỗ nào không xứng có tên trong bạn bè của em?”

Hoắc Mộ Vân: “….”

Hai người Triệu Việt nở nụ cười không phúc hậu, “Trang Chu lão sư, việc này em phải báo cáo Nhị nha, cậu ấy để ghi chú cho ngài là ‘Anh’ [4].”

[4] Ở đây tiểu nha đầu Mộ Vân lưu tên Trang Chu là: 哥: nghĩa là anh trai, không phải ‘anh’ trong từ khi gọi người yêu.

“Đúng thế, lâu như vậy đến nay, chúng em vẫn nghĩ cậu ấy có anh trai ruột.” Trần Phương Phỉ liếc nhìn Hoắc Mộ Vân một cái, “Giấu giếm chúng tớ như vậy thật vất vả.”

Hoắc Mộ Vân cảm thấy oan uổng, cô rõ ràng đã thẳng thắn thành thật rồi, chỉ là các cô ấy không tin mà thôi. Còn chưa mở miệng giải thích, Trang Chu đột nhiên nhướng mày hỏi, “Nhị nha?”

Hoắc Mộ Vân: “…..”

“Ha ha ha, Mộ Vân ở ký túc xá của chúng em đứng hàng thứ hai, bình thường chúng em gọi theo thói quen.”

“Hơn nữa cậu ấy ngày thường quả thật có hơi qua loa đại khái [5], cho nên…..”

[5] Gốc là cụm này: 马马虎虎有点二. Mình tra nghĩa thì là kiểu nói chuyện bình thường, có lẽ trong này có từ Nhị (二) nên tác giả dùng vậy.

Hoắc Mộ Vân: “…..”

Cô có thể phản bác một chút được không?

“Ừ, quả thật không thông minh gì.” Trang Chu bỗng nhiên gia nhập chiến hào của các cô, Hoắc Mộ Vân cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đã chịu một vạn điểm bạo kích.

Cô bất mãn liếc nhìn bọn họ mọt cái, “Các người tụ tập cùng nhau chính là vì để phun tào [6] tớ hay sao?”

[6] Gốc là từ này: 吐槽. Nghĩa là tiết lộ bí mật của ai, hoặc là kiểu trêu chọc ai, nói đùa hay than phiền ai (nhưng thường không nghiêm trọng).Ở đây có thể hiểu là nói xấu nhưng theo nghĩa tích cực, đùa vui.

Trang Chu nhìn bộ dạng cô cố gắng muốn nổi giận thật là đáng yêu, anh khẽ cong khóe môi duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Sao có thể, anh cũng không dám.”

Triệu Việt, Trần Phương Phỉ: “…..”

Vì cái gì hai người các cô bỗng nhiên cảm thấy có một loại cảm giác bị đút một miệng cẩu lương vậy nhỉ?

Trang Chu rót cho mình một nửa ly rượu, bất ngờ mà chậm rãi nâng ly về phía hai người.

Hai người sửng sốt, thụ sủng nhược kinh rót đầy chén rượu của mình.

Trang Chu ngăn cản, “Rót trà đi, con gái ở bên ngoài tốt nhất không nên uống rượu.”

Hai người Triệu Việt tay chân luống cuống mà nâng chén, “Trang Chu lão sư….”

“Mời hai người.” Trang Chu liếc mắt nhìn tiểu nha đầu có chút ngốc nghếch bên cạnh mình, cười khẽ, “Cảm ơn các em đã chăm sóc cho bé con.”

Hai người: “…..”

Hoắc Mộ Vân: “???”

Hoắc Mộ Vân không hiểu ra sao, đối với hành vi ngoài ý muốn này của Trang Chu có hơi choáng.

Trang Chu, anh có ý gì?

“Trang Chu lão sư, ngài cùng Mộ Vân…..” Lời nói của Triệu Việt còn chưa hỏi xong bỗng nhiên bị tay của Trần Phương Phỉ âm thầm đập xuống cánh tay.

Ngốc hả? Rõ ràng như vậy, còn cần phải hỏi hay sao?

Hoắc Mộ Vân không rõ ý tứ hàm xúc trong ánh mắt của hai người bạn tốt, trong lòng cô dù nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn thực bình tĩnh mà nói sang chuyện khác, “Trang Chu ca, nữ chính của đoàn phim《 Thương Thần 》đã xác định rồi sao?”

“Vẫn chưa.” Trang Chu gọi xong những món ăn cùng và đồ uống, không nhanh không chậm mở miệng, “Có thể là đầu tháng sau sẽ tổ chức buổi thử vai công khai.”

“Cái đó….” Hoắc Mộ Vân kéo Triệu Việt ở bên cạnh, “Anh cảm thấy Triệu Việt như thế nào?”

Triệu Việt sửng sốt, có chút lúng túng mà mở miệng, “Đừng nháo, một diễn viên nhỏ không có một cái thành tích gì như tớ, khẳng định người đầu tiên Tần đạo gạch tên sẽ là tớ.”

Trang Chu đánh giá Triệu Việt vài lần, không gợn sóng nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, “Đây là đang đề cử sao?”

“Anh đã nói giúp mà giờ lại không giúp hay sao!” Hoắc Mộ Vân bĩu môi, khó có khi làm nũng với Trang Chu.

Biểu tình oán trách kia sinh động hoạt bát, mơ hồ mang theo phong thái yêu kiều cùng quyến rũ của một người phụ nữ nhỏ.

Trang Chu thất thần một lát.

Triệu Việt nhỏ giọng nói với Hoắc Mộ Vân, “Được rồi, cậu đừng làm Trang Chu lão sư khó xử.”

“Không khó xử.” Trang Chu hoàn hồn, ngữ khí thực bình thản, “Anh chỉ là giúp em đề cử, nhưng có thể trúng tuyển hay không thì vẫn phải xem bản thân Triệu tiểu thư rồi.”

Triệu Việt kinh ngạc sau đó lại vui sướng vội vàng nói cảm ơn, “Cảm ơn Trang Chu lão sư.”

“Đừng vui vẻ quá sớm.” Trang Chu nhắc nhở, “Với tính cách của Tần đạo, càng là người được đề cử cậu ta hẳn là càng nghiêm khắc.”

“Không sao em không sợ!” Triệu Việt bỗng nhiên lại trở nên tự tin gấp trăm lần, “Dựa vào bản lĩnh.”

Đang lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên, sau đó mỉm cười cung kính nói câu ‘Mời từ từ thưởng thức’ liền rời đi.

Hoắc Mộ Vân lập tức chân chó đưa đôi đũa cho Trang Chu, “Trang Chu ca anh dùng bữa đi.”

Trang Chu bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh tiểu nha đầu này trước kia khi muốn anh ký tên, cũng là ân cần như vậy.

Hình như đã rất nhiều năm rồi cô không như vậy. Trang Chu tự nhiên có chút hoài niệm.

“Trang Chu ca? Nè, anh đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Mộ Vân không nhịn được nâng tay quơ quơ trước mắt anh.

Trang Chu hoàn hồn, thoáng nhìn năm ngón tay nhỏ nhắn trắng như thông bạch [7], bỗng nhiên duỗi tay một phen cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

[7] Gốc là từ này: 葱白. Chỗ tóp trắng của hành (葱) được gọi là thông bạch (葱白)

Hoắc Mộ Vân sửng sốt, tim đập bỗng nhiên cũng theo đó rơi nửa nhịp.

Bàn tay người đàn ông dày, khớp xương rõ ràng đang gắt gao bao vây lấy bàn tay của cô, lòng bàn tay ấm áp, cái loại cảm giác khác thường này giống như một cỗ điện lưu, nháy mắt lan truyền khắp toàn thân.

Trái tim không an phận của Hoắc Mộ Vân nhảy lên thình thịch không ngừng.

Cô vô pháp mà giật giật ngón tay, xấu hổ nhìn hai người bạn tốt đang ngốc ở một bên, nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Trang Chu ca, anh nắm tay em làm gì?”

Trang Chu hoàn hồn, cảm xúc lúng túng thoáng qua nơi đáy mắt, một đôi mắt gợn sóng mà không sợ hãi, vẻ mặt anh bình tĩnh tự nhiên, hờ hững ung dung mà mở miệng, “Tay em ở trước mặt anh quơ cái gì? Quơ đến mức anh chóng mặt.”

Hoắc Mộ Vân: “???”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Mộ Vân: Cho ta đao, ta muốn chặt tay của ngươi!

Trang Chu:???

[2] Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼). Kiểu như dị đó mọi người tưởng tượng ra chưaa?

Hết chương 12.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play