Tần Bồng đưa Bạch Chỉ tới đặt bên cạnh mình thì chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ giấu giếm.

Bạch Chỉ ở bên cạnh nàng, Tần Thư Hoài hẳn là sẽ không cảm thấy bình thường, hoặc nói thẳng ra là, năm đó ngươi đã làm cái gì, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?

Nhưng mà Tần Bồng vẫn phải giả bộ không hề hay biết về mối quan hệ giữa hai người, mỉm cười nói: "Sao thế, nhiếp chính vương có quen biết Bạch cô nương sao?"

Tần Thư Hoài gật đầu, dường như cũng không định nhiều lời về chuyện này, đổi đề tài khác: "Hôm nay công chúa tới Hàn Lâm Viện làm gì thế?"

Tần Thư Hoài không hề dây dưa thêm về chuyện này thành ra lại khiến Tần Bồng cảm thấy rất ngạc nhiên. Nàng vốn cho rằng ít nhiều gì Tần Thư Hoài cũng sẽ hỏi về chuyện này, ít nhất cũng nên hỏi một câu là, thê tử của Thừa Ân Hầu ở Bắc Yến cớ sao lại xuất hiện ở nơi này.

Nhưng mà Tần Thư Hoài lại hoàn toàn không hỏi câu nào, cứ như là không muốn làm khó các nàng, quay sang hỏi chuyện hiện giờ.

Vì vậy Tần Bồng nhớ ra, thái phó hiện giờ là người của Tần Thư Hoài, nàng tìm tới thái phó để gây phiền phức thì hẳn là chuyện này cũng đã được báo ngay cho Tần Thư Hoài rồi, có lẽ hắn đang xử lý chính vụ trong cung cho nên lập tức chạy tới đây.

Dù bản thân bị thương nặng nhưng lại vẫn kiên trì chịu khó làm việc, Tần Bồng cũng phải thán phục trước trình độ chuyên nghiệp của Tần Thư Hoài, nàng là kiểu người có thể lười biếng thì ắt sẽ lười biếng, nếu mà nàng bị ngã gãy chân thì chắc chắn sẽ nằm tĩnh dưỡng trên giường mấy chục ngày mới chịu.

Ánh mắt nàng vừa thương xót vừa kính nể, Tần Thư Hoài nhíu mày: "Công chúa?"

"À, là chuyện này." Tần Bồng hoàn hồn lại: "Ta đang hỏi thăm thái phó chuyện học hành bài vở của điện hạ thôi."

Tần Thư Hoài gật đầu, đẩy xe lăn từ ngoài cửa vào. Lúc này Tần Bồng mới phát hiện ra là ngưỡng cửa Hàn Lâm Viện đã bị hủy đi rồi. Sợ là hôm qua bắt người ta hủy cả đêm để tiện cho Tần Thư Hoài ra vào.

Tần Thư Hoài được người ta đẩy tới bên cạnh Tần Bồng, hôm nay Giang Xuân không ở đây, nhiệm vụ giao cho Lục Hữu, Tần Bồng nhìn xung quanh, cảm thấy hôm nay là cơ hội cực tốt để ám sát Tần Thư Hoài...

Nói đùa thôi.

Với thân thủ của Tần Thư Hoài, trừ khi Vệ Diễn ở đây, nếu không dù hắn bị gãy chân thì cũng không thắng nổi hắn.

"Tiếp tục đi." Tần Thư Hoài dừng lại ở bên cạnh Tần Bồng, nhận trà từ trong tay Lục Hữu, thản nhiên nói: "Ta cũng cùng nghe."

Tần Bồng cười cười, cúi đầu sửa lại tài liệu, Tần Thư Hoài nghiêng mắt nhìn nàng, thấy ánh mặt trời rơi vãi trên người nàng, Bạch Chỉ yên lặng đứng phía sau nàng, khóe miệng nàng thấp thoáng ý cười, cứ như thể dáng vẻ của một con hồ ly mang đầy ý nghĩ xấu xa.

Nếu như chẳng phải vì khuôn mặt khác xa nhau thì Tần Thư Hoài gần như cho rằng đây chính là Triệu Bồng đang ngồi bên cạnh hắn.

Khi Triệu Bồng muốn trừng trị ai thì sẽ có dáng vẻ như thế này.

"Thái phó là tiến sĩ năm thứ ba Đại Đồng."

Tần Bồng mỉm cười nói, thái phó đang quỳ, không hiểu bỗng dưng Tần Bồng nói cái này làm gì, cung kính đáp: "Vâng."

"Trong thời kỳ Đại Đồng, nước Tề chúng ta thực sự là nhân tài vô số, lúc đó còn chưa lập quốc giáo, trào lưu học thuật cũng nhiều, không biết khi ấy sư phụ của thái phó là vị nào?"

Tần Bồng hỏi đến, trong lòng thái phó đột nhiên căng thẳng, đầu ngón tay Tần Bồng trượt đến một cái tên trên tập giấy, ôn hòa nói: "Ta nhớ Hoa Tông Thanh đại nhân năm đó là một vị đại nhân vô cùng cấp tiến, hắn từng soạn văn bình phán chế độ thế gia, nói rằng người trong thiên hạ đều tôn quý như nhau, thậm chí còn rất tán thưởng chuyện (*)Trần Thắng..."

* Trần Thắng (陳勝; ? - 208 TCN) là thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. Ông xuất thân nhà nghèo, từng làm nghề cày thuê.

"Công chúa hiểu nhầm." Thái phó nghe đến đây, phát hiện ra là không ổn, lập tức lên tiếng: "Văn chương của Hoa đại nhân năm đó có ý..."

"Thái phó quả nhiên là một học trò tốt." Tần Bồng thở dài: "Hoa đại nhân mất đã nhiều năm như vậy, thái phó lại vẫn bằng lòng lên tiếng bênh vực hắn."

Nghe vậy, thái phó không dám nói gì nữa, ông ta nghiêm mặt, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Năm đó, bài văn kia của Hoa Tông Thanh bị người ta nhặt từng câu từng chữ ra phê bình bác bỏ, hắn phải tự sát giữa đêm. Dân thường thì cho rằng Hoa Tông Thanh là tự sát, nhưng thái phó là môn sinh của Hoa Tông Thanh, đương nhiên biết rõ rằng năm đó người thầy này chết hoàn toàn là vì tránh nạn. Năm đó, nếu hắn không tự sát, án văn này ắt sẽ bị tra xét sâu hơn, tới lúc đó, ông ta là môn sinh của Hoa Tông Thanh, con đường làm quan cũng sẽ bị chặt đứt.

Hoa Tông Thanh cũng hiểu rõ điều này, cho nên mới tự sát. Vụ án này tới đây là hết.

Bây giờ, đã bao nhiêu năm trôi qua, trong triều người vào kẻ ra, tất cả mọi người đều đã quên hết, không ngờ rằng vị công chúa này lại biết rõ ràng như vậy, vừa mở miệng đã đánh thẳng vào điểm uy hiếp của ông ta.

"Vương hầu cũng thế, đâu phải trời sinh đã cao quý..."

Tần Bồng mỉm cười, nhìn thái phó: "Thái phó cảm thấy lời này có đúng không?"

"Đương nhiên là... không đúng."

Thái phó gian nan lên tiếng trả lời.

Tần Bồng nói tiếp: "Đúng vậy, lẽ thường ở đời, quân quân thần thần phụ phụ tử tử, nếu như sinh ra đã giống nhau, thì bệ hạ tại sao lại là bệ hạ chứ? Thái phó nói phải không?"

"Phải..."

Lúc này, mặc dù thái phó vẫn chưa rõ rốt cuộc Tần Bồng muốn làm cái gì, nhưng đã cảm giác được nguy hiểm đang tiến sát gần mình. Ông ta cảm giác không ổn, mồ hôi lạnh từ trên đầu chảy xuống. Nghe xong lời của thái phó, Tần Bồng đột nhiên cầm cuộn giấy lên đập một cái: "Nếu đã hiểu rõ đạo lý này, ai cho ngươi lá gan ra tay với bệ hạ?"

Nói xong, Tần Bồng lại tức giận gào lên: "Ngươi làm thái phó, thế là quên mất bổn phận thần tử của mình rồi sao? Sợ là ngươi học được tinh túy của Hoa đại nhân, ấp ủ bao nhiêu năm, định viết thêm một bài "Phú vương hầu" nữa ấy nhỉ?"

"Thần không dám!"

Một lượt vừa đấm vừa xoa, thái phó đã hoảng loạn cuống cuồng.

Lúc này ông ta hoàn toàn không dám ngỗ nghịch chút nào, chuyện của Hoa Tông Thanh còn treo trên đầu ông ta, cứ như một thanh kiếm có thể rơi xuống chặt cổ ông ta bất cứ lúc nào. Ông ta không dám nói thêm câu nào nữa, bất cứ một lời thanh minh nào cũng có thể bị Tần Bồng bẻ thành ông ta bênh vực cho Hoa Tông Thanh, bây giờ ông ta có nói cái gì thì cũng là không đúng.

Từ xưa tới giờ, tranh chấp luôn là như vậy, đạo lý không quan trọng, quan trọng nhất là lập trường. Tần Bồng đã chiếm chỗ cao trước, cho dù thái phó có giải thích thế nào, cho dù chân tướng thực sự ra làm sao, thì chỉ riêng làm đệ tử của Hoa Tông Thanh cũng đã là cái tội của ông ta. Mà thái phó kiên trì lấy đạo nho làm quốc giáo chính là gông xiềng của thái phó.

Thái phó chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Tần Bồng cũng thu hồi lại tâm tình của mình, mỉm cười nhìn Tần Thư Hoài, nói: "Nhiếp chính vương."

"Sao?" Tần Thư Hoài tỏ vẻ không hiểu, cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay, cứ như thể không hề để bụng chuyện vừa rồi. Tần Bồng hừ lạnh trong lòng, cảm thấy Tần Thư Hoài đúng là một kẻ giả bộ đạo mạo, rõ ràng lắng tai nghe hết mọi chuyện mà lại còn giả bộ "ta không để ý, ta không quan tâm".

Nhưng nếu Tần Thư Hoài đã giả vờ thì nàng cũng chỉ có thể giả bộ, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy thái phó tuổi đã cao, không thích hợp lắm để tiếp tục làm thái phó, ngài cảm thấy thế nào?"

Tần Thư Hoài không nói gì, ngước mắt nhìn Tần Bồng, thái phó hoảng hốt nói: "Thần xin từ quan! Thần tuổi già mắt kém tai ù, không thích hợp tiếp tục làm thái phó, cũng xin nhiếp chính vương, trưởng công chúa ân chuẩn, thần xin từ quan về quê!"

Thái phó vừa nói vừa dập đầu, còn dập kêu thành tiếng vang dội.

Lời của Tần Bồng làm hắn sợ, năm đó Hoa Tông Thanh tự sát giữa đêm đủ để thấy chuyện này nghiêm trọng thế nào. Trong lòng thái phó hiểu rõ, với tính cách của Tần Bồng, nhược điểm này đã rơi vào tay nàng, dù cho hôm nay có Tần Thư Hoài che chở thì sớm muộn gì ông ta cũng mất mạng vì chuyện này.

"Thái phó, dừng lại."

Tần Thư Hoài ngước mắt nhìn thái phó, lúc này đối phương mới dừng lại động tác, quỳ trên mặt đất, vành mắt ửng đỏ.

Tần Bồng cũng có chút không nỡ, yên lặng chờ Tần Thư Hoài, muốn nhìn xem hắn sẽ nói cái gì.

Không ngờ rằng Tần Thư Hoài lại nói là: "Thái phó đúng là tuổi đã già, đã tới tuổi cần nghỉ ngơi rồi, chỉ là bổn vương có một chuyện thắc mắc."

Nói xong, Tần Thư Hoài ngước mắt lên, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa có ý đánh giá: "Năm đó chuyện Hoa đại nhân tự sát có rất ít người biết rõ, văn chương của ông ấy cũng rất ít người xem. Nguyên tác đã bị hoàng thất Bắc Yến mang đi, cất giữ tại Tàng Thư Các của Bắc Yến. Hiện giờ công chúa chẳng qua mới hai mươi lăm tuổi, không chỉ biết tên áng văn này, mà còn biết rõ nội dung bên trong..."

Nghe nói tới đây, trong lòng Tần Bồng lộp bộp một cái, hơi hoảng lên, lại nghe Tần Thư Hoài nói: "Không biết điện hạ đọc được áng văn này ở đâu, chẳng lẽ công chúa lại còn quen biết người Bắc Yến?"

Đánh rắn phải đánh dập đầu.

Vừa rồi Tần Bồng mượn chuyện Hoa Tông Thanh để chiếm ưu thế, nghi ngờ thái phó muốn mượn lý luận của Hoa Tông Thanh để bảo vệ thực tiễn. Bây giờ Tần Thư Hoài thẳng thừng nghi ngờ nàng có tiếp xúc với người Bắc Yến, hiện tại Bạch Chỉ đang đứng ngay sau lưng nàng, nếu Tần Thư Hoài lại trực tiếp xét ra thân phận người Bắc Yến của Bạch Chỉ thì Tần Bồng thật sự là nói không rõ được.

Làm sao để tranh luận thắng một người?

Không phải là nói lý với người đó, cũng không phải là nói cho người đó biết chuyện lúc trước đúng hay không, mà là lập tức mở một chiến trường mới, chụp cho người đó một tội danh mới.

Nếu như nàng bị Tần Thư Hoài bẻ cho trở thành gian tế của Bắc Yến, một người có ý đồ gian trá trong lòng thì chuyện sẽ trở thành nàng tìm cách giết hại trung lương.

Nàng biết được lối suy tính của Tần Thư Hoài, thật sự muốn vỗ tay khen ngợi Tần Thư Hoài.

Nhưng Tần Thư Hoài nói tới đây lại thôi không nói thêm gì nữa, cũng không tiếp tục vạch trần thân phận của Bạch Chỉ, thật ra là không muốn dây dưa thêm gì nữa về chuyện này. Hắn tha cho nàng một đường, nàng cũng tha cho thái phó một đường.

Tần Bồng mỉm cười nhìn Tần Thư Hoài, chậm rãi nói: "Vốn dĩ là từng đọc được ở chỗ một vị tiên sinh, nhưng mà lúc đó tuổi còn nhỏ, lý giải cũng có phần sai lệch, cũng có thể là ta hiểu lầm thái phó."

Tần Thư Hoài gật đầu, thái phó thở phào nhẹ nhõm, Tần Thư Hoài lại không như dự đoán của mọi người, nói tiếp: "Nhưng mà hiện giờ thái phó đại nhân thật sự là tuổi tác đã cao, tạm thời trước mắt mời thái phó tiếp tục dạy bệ hạ thêm một thời gian, chờ tìm được người thích hợp rồi lại mời thái phó hồi hương dưỡng già?"

Nói xong, Tần Thư Hoài ngước mắt nhìn về phía thái phó, sắc mặt bình tĩnh: "Thái phó thấy thế nào?"

Thái phó ngẩn người, ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài, ánh mắt đối phương cứ như thể ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói, hắn chậm rãi nói: "Thái phó cứ yên tâm, ngày nào Tần Thư Hoài ta vẫn còn, thì ắt sẽ đảm bảo thái phó nhận được sự tôn kính cần nhận được."

Nghe nói như thế, đôi mắt thái phó lại ửng lên.

Ông ta kiên trì trên triều cho tới ngày hôm nay, từ lâu đã chẳng phải vì ôm ấp hoài bão xa xôi gì, chẳng qua là có những vị trí, nếu ngươi đã lên rồi thì sẽ chẳng thể lui xuống được, một khi đã lui xuống thì sẽ chẳng có đường trở về.

Ông ta hiểu được ý của Tần Thư Hoài, Tần Bồng đã để ý tới ông ta, nhược điểm của ông ta rất nhiều, nếu tiếp tục ở lại đây, chỉ cần Tần Bồng nhẫn tâm một cái thì e là ông ta không được chết già.

Bây giờ để ông ta lui xuống chính là sự bảo vệ lớn nhất dành cho ông ta.

Thái phó cảm kích dập đầu, Tần Bồng bĩu môi, từ xưa tới giờ nàng vẫn luôn bội phục cách Tần Thư Hoài thu phục lòng người thế này.

Sau khi Tần Thư Hoài bảo thái phó lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tần Bồng ôm lò sưởi, mỉm cười nói: "Vị trí thái phó này, không biết trong lòng vương gia đã có lựa chọn hay chưa?"

"Xem ra trong lòng công chúa đã có lựa chọn." Tần Thư Hoài ngước mắt nhìn nàng, Tần Bồng cười cười: "Ta thì đúng là đã có lựa chọn, chỉ là không biết vương gia có đồng ý hay không?"

"Người thích hợp thì đương nhiên là nên đảm nhiệm, chuyện này không phải do ta quyết định."

Tần Thư Hoài đặt chén vào tay thuộc hạ, Lục Hữu đẩy Tần Thư Hoài rời đi, Tần Thư Hoài mới đi được một đoạn lại đột nhiên quay đầu: "Điện hạ không đi sao?"

"Sao?"

"Tiễn ngươi về."

Tần Bồng: "..."

Chắc chắn có gì mờ ám ở đây!

Nhưng mà Tần Thư Hoài đã mời nàng thì đương nhiên nàng sẽ không sợ, dẫn Bạch Chỉ đuổi theo Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng cất bước, giơ tay lên ngăn Lục Hữu, nói với Tần Bồng: "Ngươi đẩy."

"Cái gì?"

Tần Bồng ngẩn ra, Lục Hữu cũng sửng sốt, Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng, lặp lại lần nữa: "Ngươi đẩy."

"Dựa vào cái gì chứ?" Tần Bồng hoàn toàn không hiểu nổi Tần Thư Hoài đang nghĩ gì trong đầu. Tần Thư Hoài lại vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chân của ta làm sao mà gãy?"

Tần Bồng: "..."

Không biết tại sao nàng lại hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Ta đẩy thì ta đẩy..."

Nói xong, nàng đẩy Lục Hữu ra, Lục Hữu còn chưa kịp chuẩn bị đã bị nàng đẩy ra, tay nàng đặt lên xe lăn, cong eo xuống, phủ xuống bên tai Tần Thư Hoài, nhỏ giọng nói: "Vương gia, ngài ngồi cho vững đấy nhé."

"Có còn muốn lấy thuốc giải không?"

Tần Thư Hoài lên tiếng ngay trước khi nàng chuẩn bị trả thù, động tác của Tần Bồng sững lại, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện nàng để cho Tần Thư Hoài đút thuốc uống, nàng cắn răng, cố nặn ra một nụ cười: "Vương gia cứ ngồi tùy ý, ngồi cho thoải mái một chút, ta đẩy chắc chắn lắm."

Tần Thư Hoài đưa lưng về phía nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, không nói gì nữa.

Tần Bồng vừa mắng hắn trong lòng vừa đẩy hắn đi về phía trước, người bên cạnh đều vô cùng hiểu thời thế, đều tránh xa họ cả một đoạn dài.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, trời trong nắng ấm, Tần Thư Hoài đưa mắt nhìn xa xa, thản nhiên nói: "Chẳng bao lâu nữa là trời sẽ ấm lên rồi."

Tần Bồng không tiếp lời, lúc nào nàng cũng phải đề phòng Tần Thư Hoài, cảm giác Tần Thư Hoài chắc chắn sẽ gây chuyện phiền phức với nàng. Tần Thư Hoài lại nói chuyện chẳng liên quan gì, thong thả lên tiếng: "Mùa xuân ở Bắc Yến tới muộn, còn phải hai tháng nữa trời mới bắt đầu ấm lên."

Đâu chỉ có hai tháng?

Trong lòng Tần Bồng lẩm bẩm, mùa đông ở Bắc Yến kết thúc rất muộn. Nhưng nàng còn chưa nghĩ xong, Tần Thư Hoài lại nói: "Là ta nhớ nhầm, không phải là mùa xuân tới sớm, mà là nàng ấy luôn gửi than tới cho ta."

Tần Bồng hơi khó hiểu, nghĩ ngợi một lát mới hiểu ra, Tần Thư Hoài đang nói chuyện mùa đông nàng gửi than tới cho hắn.

Than ở trong cung đình Bắc Yến đều được phân phát theo phẩm cấp, chức thấp bé như Tần Thư Hoài thì gần như chẳng được mấy than củi. Mà hằng năm, than củi đều được phát vào đầu mùa xuân, cho nên năm nào Tần Bồng cũng đều dùng của năm trước đó, chờ tới lúc phát than củi thì lại đưa tới cho Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài mà không nói thì nàng cũng không nhớ là hóa ra nàng cũng từng đối tốt với hắn như thế.

Cứ nghĩ tới chuyện năm đó mình đã từng đối tốt với hắn như vậy, Tần Bồng lại cảm thấy không vui, chỉ nhìn đường đi bên cạnh, không thèm để ý tới hắn.

Dường như Tần Thư Hoài cũng cảm thấy cứ nói chuyện trước kia với nàng như thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, dò hỏi: "Chuyện Hoa đại nhân, điện hạ thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Nghĩ như thế nào?"

"Hoa đại nhân." Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, ánh mắt có ý dò xét: "Điện hạ thật sự cảm thấy ông ấy đáng chết sao?"

Tần Bồng không lên tiếng, một lúc sau, nàng cúi đầu bật cười thành tiếng: "Vương gia, ngài có biết trong lòng ta, một quốc gia nên có dáng vẻ như thế nào không?"

"Như thế nào?"

"Mọi người đều nên có những quyền lợi cơ bản nhất để có thể tự bảo vệ mình. Một trong những quyền lợi cơ bản nhất của một người là người đó có thể mở miệng nói chuyện, cho dù nói cái gì, cho dù có thể nói không đúng, nhưng sẽ không vì vậy mà chết."

"Thời đại biến đổi, con người cũng đang thay đổi, hôm nay ngươi cảm thấy đúng, có thể tới ngày mai lại là sai. Ở thời đại này đúng, tới thời đại sau lại thành sai. Hoa đại nhân đúng hay sai, ta không biết."

"Ta chỉ biết là, bởi vì ngôn luận của ông ấy không hợp ý người khác mà bắt ông ấy câm miệng, muốn xử tử ông ấy, cái này là không đúng."

Nghe Tần Bồng nói vậy, Tần Thư Hoài rũ mắt xuống: "Vừa rồi nếu ta không ngăn cản thì ngươi định bức tử thái phó sao?"

Thực ra lời này đã định sẵn là sẽ không nhận được đáp án thực sự.

Tần Thư Hoài biết rõ, hắn và Tần Bồng là kẻ địch trên chính trường, sao Tần Bồng sẽ cho hắn một đáp án thực sự chứ?

Nhưng mà hắn lại vẫn hỏi, thậm chí lúc cất lời còn loáng thoáng cảm thấy, chỉ cần nàng trả lời thì hắn sẽ tin.

Tần Bồng cười cười, ánh mắt lẫn chút tang thương: "Nếu như ta nói ta sẽ không, điện hạ có tin không?"

Tần Thư Hoài không đáp, Tần Bồng che miệng cười thành tiếng: "Đùa thôi, Tần Bồng là một kẻ tiểu nhân, chỉ cần đạt được mục đích..."

"Ta tin."

Tần Thư Hoài lên tiếng, cứ như thể đã suy nghĩ kĩ càng tường tận. Tần Bồng ngẩn người, Tần Thư Hoài nhìn nàng: "Mặc dù ngươi là một kẻ tiểu nhân, nhưng mà lại là một kẻ tiểu nhân hào sảng thẳng thắn."

"Ta quen một người." Ánh mắt Tần Thư Hoài đầy hoài niệm: "Nàng ấy cũng giống ngươi, nhìn qua thì có vẻ độc ác giả dối, nhưng thật ra con người nàng ấy... lại có nguyên tắc hơn nhiều kẻ nhìn qua thì có vẻ là chính nhân quân tử."

"Đó là người mà ngươi quen."

Tần Bồng lạnh mặt, Tần Thư Hoài tiếp tục nói: "Ngươi cũng là người như vậy."

Tần Bồng không nói gì nữa.

Nàng cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy chua chát.

Nàng cảm thấy tên Tần Thư Hoài này, lúc còn trẻ thì không thích nói chuyện, bây giờ nhiều lời hơn rồi, lại học được trò chọc trúng chỗ đau trong lòng người khác.

Dường như Tần Thư Hoài cảm nhận được cảm xúc của Tần Bồng, hắn yên tĩnh lại, hai người lẳng lặng đi về phía trước, cũng không có gì ngại ngùng, cứ như thể từ lâu đã quen như thế rồi, cho dù không nói lời nào nhưng lại như thể vẫn đang nói chuyện với nhau.

Tần Bồng đẩy Tần Thư Hoài tới xe ngựa, Tần Thư Hoài thực sự làm đúng lời hắn nói, tiễn Tần Bồng về tới nhà.

Chờ nàng tới Vệ phủ rồi, Tần Thư Hoài thản nhiên nói: "Ngươi tính ngày cho chuẩn, hai mươi ngày nữa ngươi phải tới tìm ta lấy thuốc giải một lần."

"Ngươi!"

Tần Bồng quay đầu một cái, Tần Thư Hoài đang lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt kia làm cơn giận của Tần Bồng lập tức bay biến.

Nàng chật vật nở nụ cười, phất phất tay: "Điện hạ, ngài về cẩn thận, trên đường chớ bị vấp ngã hay đụng chạm gì, cái chân này của ngài mà bị phế thật thì không tốt lắm đâu."

Tần Thư Hoài nghe lời nguyền rủa của nàng, nhếch khóe miệng.

Nụ cười kia cứ như thể nhìn thấu nàng vậy, lại cộng thêm khuôn mặt đẹp trai của hắn, thật sự khiến trái tim người xem đập thình thịch.

Tần Bồng bị sắc đẹp của hắn làm cho ngẩn ra một lúc, Tần Thư Hoài hạ màn xe xuống rồi lui vào trong xe.

Chờ xe ngựa đi rồi, Bạch Chỉ đứng ở phía sau Tần Bồng, đâm vào mông Tần Bồng một châm.

Tần Bồng rít lên một tiếng, quay đầu gào: "Bạch Chỉ ngươi điên rồi sao?"

"Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi thôi." Bạch Chỉ cười nhạt: "Nhiều nữ nhân bị khuôn mặt này của hắn mê hoặc lắm, ta sợ ngươi bước vào vết xe đổ của họ thôi."

Tần Bồng: "..."

Bạch Chỉ nói rất đúng, nàng suýt nữa thì làm vậy thật.

Bạch Chỉ nhìn dáng vẻ chột dạ của nàng, trong mắt thật sự có sát ý, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cứ nhìn thấy người khác cảm thấy hắn đẹp là ta đã cảm thấy buồn nôn, không nhịn được muốn đâm người ta."

Tần Bồng: "..."

Bạch Chỉ hừ một tiếng, xoay người đi.

Tần Bồng hít sâu một hơi, nàng hiểu mà, một người hoàn mỹ vừa thông minh vừa xinh đẹp như nàng, sau khi chết rồi thì đương nhiên sẽ khiến một đám người trở nên biến thái, ví dụ như Bạch Chỉ.

Chắc chắn là vì mất đi nàng rồi, cho nên Bạch Chỉ mới trở nên biến thái như thế.

Trước kia là một tiểu cô nương thông minh cơ trí dịu dàng động lòng người cỡ nào, bây giờ lại trở nên nhẫn tâm độc ác như vậy, nói đâm là đâm, chả nương tay chút nào.

Tần Bồng muốn che mông lại, nhưng lại cảm thấy che mông bước đi quá khó coi, đành phải cắn răng, kiên trì quay mông cất bước, nàng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Bạch Chỉ, đột nhiên nghĩ tới một việc.

"Bạch Chỉ."

"Sao?"

"Không phải ngươi thích Tần Thư Hoài đấy..."

Nàng còn chưa dứt lời, Bạch Chỉ đã rút kiếm ra.

Tần Bồng hít vào một hơi, vội vàng giơ tay lên: "Ta nói đùa thôi."

"Đừng đùa kiểu này." Ánh mắt Bạch Chỉ lạnh buốt: "Ta buồn nôn."

"Được được được được."

Tần Bồng ra sức gật đầu, lúc này Bạch Chỉ mới thu kiếm về. Tần Bồng dựa vào tường, thấy không có ai để ý tới nàng, che lại phần mông đang dựa vào tường của mình.

Một lúc sau, nàng lại quay mông đuổi theo, giữ lại vai Bạch Chỉ, nhìn nàng ta chằm chằm.

"Bạch Chỉ, ta trịnh trọng hỏi ngươi chuyện này."

"Sao?"

"Ngươi sẽ làm vậy với Triệu Bồng sao?"

Bạch Chỉ ngẩn ra, không ngờ rằng nàng sẽ hỏi vậy, Tần Bồng nuốt nước miếng một cái, dùng rất nhiều dũng khí, cẩn thận hỏi Bạch Chỉ: "Ta nói là nếu như... Nếu như Triệu Bồng còn sống, xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ thế nào?"

Bạch Chỉ chăm chú suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói với Tần Bồng rằng:

"Ta sẽ róc thịt nàng ấy."

Tần Bồng ngây người, Bạch Chỉ mặc kệ nàng, xoay người đi.

Nàng rụt cổ lại một cái, cảm thấy không nên nói với Bạch Chỉ thì hơn.

Dù sao Bạch Chỉ vẫn luôn là một người đã nói là làm, từ nhỏ đã thế rồi.

Bạch Chỉ trở về phòng của mình, Tần Bồng cũng trở về phòng mình. Tới buổi tối Bạch Chỉ tới tìm nàng, ném cho nàng một đống giấy tờ: "Ta giúp ngươi thăm dò một số người thích hợp làm thái phó, trong lòng ngươi tự tính toán."

Tần Bồng cúi đầu liếc nhìn giấy tờ: "Ngươi dựa vào tiêu chuẩn nào để chọn người?"

"Có thù oán với Tần Thư Hoài."

Tần Bồng: "..."

Nàng cảm thấy tổ chức này của nàng nên gọi là liên minh báo thù.

Ngay trước khi nàng lên tiếng, Bạch Chỉ đã hiểu ý của nàng, tiếp tục nói: "Đương nhiên là tài năng xuất thân chức quan cũng đều khá tương xứng."

Tần Bồng gật đầu, cảm thấy thế này mới coi như phù hợp.

Ngày hôm sau lâm triều, Tần Bồng đi tham dự.

Bây giờ trong triều cũng coi như đã an ổn lại, cho nên ngày hôm nay trở thành buổi lâm triều ra hình ra dáng đầu tiên của cả một quốc gia. Tiêu chí chủ yếu là, trấn quốc trưởng công chúa Tần Bồng rốt cuộc cũng lên triều.

Tần Minh ngồi ở phía trước, Tần Bồng cho treo một tấm mành bên cạnh, quan sát mọi người qua mành. Nhưng mà có được đặc quyền như vậy rồi, Tần Bồng cảm thấy, có lẽ đời này Tần Thư Hoài đứng dậy không nổi nữa.

Chí ít là ở trên triều sẽ không đứng dậy nổi nữa.

Trên triều trước tiên là hồi báo tình huống các nơi như mọi ngày, sau đó bắt đầu nói đôi chút về những vấn đề hiện đang tranh chấp. Đây là lần đầu tiên Tần Bồng vào triều, chỉ yên lặng lắng nghe, không nói thêm gì khác, còn Tần Minh thì chỉ như một con rối bù nhìn, ngồi trên hoàng vị căng thẳng tới nỗi không dám nhúc nhích.

Bàn tán các loại chuyện lớn xong rồi, thái phó đứng dậy, nói tới chuyện từ chức.

Tần Thư Hoài sai người lấy tờ trình xin nghỉ lên, lạnh nhạt nói: "Thái phó đại nhân đã có tuổi, đúng là đã tới lúc nên vui thú tuổi già. Nhưng không biết thái phó đi rồi, có tiến cử ai vào vị trí của mình không?"

"Vi thần đúng là có chọn một người." Thái phó lập tức tiếp lời, Tần Bồng không khỏi cười khẩy, thái phó là người của Tần Thư Hoài, người ông ta tiến cử đương nhiên cũng là người của Tần Thư Hoài. Tần Bồng uốn éo, nghiêng người dựa vào tay vịn, lẳng lặng nghe thấy thái phó nêu tên một người: "Liễu Thư Ngạn."

Nghe được tên người này, Tần Bồng lại thấy hơi bất ngờ.

Liễu Thư Ngạn hiện giờ là thống soái quân Nam Thành, Liễu gia nhà hắn vẫn luôn chỉ làm theo quy định.

Nói cách khác, từ trước tới giờ Liễu gia chưa từng tham gia vào bất cứ tranh đấu nào, ai là hoàng đế thì bọn họ nghe người đó.

Nhưng mà bây giờ Tần Thư Hoài nhắc tới Liễu Thư Ngạn, chẳng lẽ Liễu Thư Ngạn là người của hắn?

Nghĩ tới chuyện Liễu Thư Ngạn là người của Tần Thư Hoài, Tần Bồng cũng có chút thấp thỏm không yên.

Hiện giờ, theo yêu cầu của Trương Anh, Tần Thư Hoài đã lục tục lui binh, vì thế Vệ Diễn cũng dần rút quân của mình đi, cấm vệ quân là người của Trương Anh, nếu như quân Nam Thành là người của Tần Thư Hoài thì có nghĩa là hiện giờ Vệ gia của nàng chẳng có chút binh lực nào ở Tuyên Kinh.

Trong lúc Tần Bồng đang suy tư về mối quan hệ giữa Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài thì Tần Thư Hoài hỏi mọi người: "Chư vị thấy thế nào?"

"Lão thần cảm thấy." Lúc này, Trương Anh vẫn luôn đứng yên bên cạnh lên tiếng, ánh mắt mọi người đều dõi về phía hắn ta, sắc mặt Trương Anh lạnh nhạt: "Liễu đại nhân là võ tướng, không phù hợp!"

Tần Thư Hoài gật đầu, dường như cũng không có ý định can thiệp quá mức: "Vậy các vị đại nhân khác cảm thấy thế nào?"

Hắn hỏi vậy, trong triều lập tức bàn tán sôi nổi, người của Trương Anh và Tần Thư Hoài bắt bẻ lẫn nhau, lấy Liễu Thư Ngạn ra để bẻ tới bẻ lui. Tần Thư Hoài thản nhiên ngồi nghe, cứ như thể chẳng hề quan tâm, Tần Bồng suy xét, mọi người ầm ĩ được một lúc, Trương Anh đột nhiên nói: "Các vị đại thần cũng chớ tranh chấp, chi bằng thử hỏi ý trưởng công chúa xem thế nào?"

Nói xong, Trương Anh liền nhìn Tần Bồng.

Trong mắt Trương Anh có ý cảnh cáo, hắn ta chậm rãi nói với Tần Bồng: "Trưởng công chúa điện hạ, lão thần đã hầu hạ ba triều vua..."

"Có chuyện gì cứ nói thẳng." Tần Thư Hoài cắt ngang lời hắn, ngước mắt nhìn về phía Trương Anh: "Trương các lão là nguyên lão hầu hạ ba triều đại, công lao bỏ ra tất cả mọi người đều đã biết, không cần phải nhấn mạnh cho công chúa nghe."

Nghe thấy Tần Thư Hoài nói vậy, Tần Bồng suýt nữa bật cười.

Tên Tần Thư Hoài này xưa nay châm biếm người ta chưa bao giờ khách sáo, nhưng bình thường hắn cũng hiếm khi châm biếm người khác, có thể thấy là Trương Anh thật sự khiến Tần Thư Hoài cảm thấy rất phiền.

Trương Anh bị Tần Thư Hoài làm cho hơi xấu hổ, Tần Thư Hoài hơi nghiêng đầu: "Điện hạ?"

"Bổn cung cảm thấy." Tần Bồng hoàn hồn lại, khẽ ho một tiếng, nói: "Nếu cứ tranh chấp thế này, hay là mọi người tổ chức thi tài thử xem?"

"Thi tài?"

Trương Anh nhíu mày, có vẻ như không hài lòng lắm, Tần Bồng cười cười: "Nếu đã là thái phó của bệ hạ thì đương nhiên phải chọn người tài, chi bằng Trương các lão, nhiếp chính vương và bổn cung mỗi người chọn ra một người, cho ba người thi tài, người nào đạt được thứ nhất thì chính là thái phó, thế nào?"

Xung quanh yên ắng một lúc, mọi người trầm tư một hồi, Tần Bồng nhìn về phía Tần Thư Hoài: "Vương gia?"

"Bổn vương không có ý kiến."

"Trương các lão?"

"Cái này..." Trương các lão do dự một chút, thận trọng nói: "Không biết trong lòng công chúa đã có lựa chọn chưa?"

Tần Bồng nghĩ ngợi một lúc, trong đầu hiện lên mấy người hôm qua Bạch Chỉ cho nàng xem, cuối cùng định ra một người: "Biên tu của Hàn lâm viện, Vương Kha."

Nghe thấy tên này, Trương Anh yên tâm hơn nhiều. Cũng không phải người có bản lĩnh gì, đương nhiên hắn cảm thấy rất ổn thỏa, vì vậy gật đầu nói: "Đây cũng là một ý hay, vậy cứ quyết định thế đi."

Vì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, chờ tới lúc hạ triều, Tần Bồng đang hào hứng chuẩn bị trở về ăn bánh ngọt, chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nói không mấy thân thiện: "Công chúa xin dừng bước."

Tần Bồng nghe ra là giọng của Trương Anh, nàng quay đầu lại, thấy ông ta đang đi về phía nàng.

Tần Bồng cảm giác được ánh mắt không thân thiện của đối phương, nàng mỉm cười đứng lại, nói với Trương Anh: "Trương các lão."

"Công chúa." Đối phương chuyển mắt sang hướng khác, hai tay khép lại trong tay áo, lạnh nhạt nói: "Lão thần cố ý tới tìm ngươi, là muốn nói với công chúa mấy chuyện."

"Ngài cứ nói."

Tần Bồng mỉm cười tựa vào tường, Trương Anh chậm rãi nói: "Lão thần hơn công chúa chút tuổi, người ta vẫn nói bốn mươi chững chạc sáng suốt, năm mươi biết được ý trời, lão thần không dám nói mình hiểu nhiều cỡ nào, nhưng vẫn có thể chỉ dạy công chúa đôi điều. Những lời hôm nay lão thần nói đều xuất phát từ đáy lòng, cũng là tính toán cho tương lai của công chúa, mong công chúa có thể nhớ kĩ cho."

"Thứ nhất, làm phụ nữ đã chồng thì phải thủ phép tắc tam tòng tứ đức của người đã có chồng. Trước kia lão thần nghe nói công chúa vì Vệ tướng quân mà thủ tiết mười năm, rất là khen ngợi, cũng từng gặp qua công chúa, khi đó công chúa có thể nói là gương sáng cho người khác noi theo, công chúa cứ tiếp tục như vậy là được, không cần phải vì trở thành trấn quốc trưởng công chúa mà thay đổi bất cứ điều gì. Ví dụ như lúc này, đứng cũng phải có dáng đứng chỉnh tề, công chúa đứng như thế này là không có xương sao?"

Tần Bồng nghe thấy lời này, khẽ ho một tiếng, đứng thẳng lên, khoát tay nói: "Ngài cứ tiếp tục."

"Thứ hai, mặc dù công chúa là trấn quốc trưởng công chúa, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là tình cảm của thái hậu dành cho công chúa mà thôi. Nhưng công chúa phải luôn ghi nhớ rằng, nữ nhân nắm quyền ắt làm hỏng vận nước. Phụ nữ kiến thức nông cạn, nếu xử lý quốc sự thì e là sẽ gây họa cho quốc gia, sau này ở trong triều vẫn mong công chúa nói năng thận trọng."

Tần Bồng không tiếp lời, nàng suy tư một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: "Ta hiểu rồi, Trương các lão cảm thấy hôm nay ta không nghe lời ngài sao?"

"Là ngài không nói lời ngài nên nói!"

Trương Anh lạnh mặt: "Tần Thư Hoài bụng dạ khó lường, điện hạ, Trương Anh một lòng son sắt, trung thành tận tâm với tiên hoàng, Tần Thư Hoài là con của Tĩnh Đế, lòng muông dạ thú, công chúa phải biết rõ mình nên đứng về bên nào."

"Nhưng mà." Tần Bồng cười cười: "Trương các lão vừa nói nữ nhân nắm quyền ắt làm hỏng vận nước, bổn cung chỉ là một nữ nhân, làm gì có thể nói là đứng bên nào? Chẳng qua chỉ là muốn nói cái gì thì nói cái đó mà thôi."

"Vậy thì ngươi chớ nói cái gì!" Trương Anh không ngờ rằng Tần Bồng có gan chống đối hắn, giơ tay lên nói: "E là tứ công chúa đã quên mất là ai đang che chở cho ngài..."

"Ai đang che chở cho nàng ấy?"

Giọng Tần Thư Hoài từ phía sau Trương Anh truyền tới, Trương Anh quay đầu lại, Tần Bồng liền nhìn thấy Tần Thư Hoài đang ngồi xe lăn ở cuối hành lang.

Trên người hắn còn mặc bộ quan bào màu tím thêu mãng xà bạc, đầu đội ngọc quan, bên ngoài khoác áo choàng trắng, trong tay ôm lò sưởi.

Ánh mặt trời lấp lánh trên người hắn, khiến cả người hắn như bao phủ một vầng sáng, nhìn vào cảm giác như trích tiên giáng trần, đẹp không sao tả xiết.

Sắc mặt Trương Anh đột nhiên hơi khó coi, Tần Thư Hoài không để ý tới hắn, ngước mắt nhìn Tần Bồng, thản nhiên nói: "Công chúa điện hạ, đi tới chỗ ta."

Tần Bồng muốn từ chối.

Nhưng mà dáng vẻ này của Tần Thư Hoài quá đẹp, khiến nàng không cách nào từ chối nổi.

Quan trọng nhất là, lúc này đây, nàng muốn làm bất cứ chuyện gì có thể khiến Trương Anh tức chết! Dù có là làm Tần Thư Hoài đắc ý.

Cái loại cứng nhắc bảo thủ như Trương Anh chính là kiểu người mà Tần Bồng ghét nhất đời này.

Vì vậy, Tần Bồng cố ý uốn éo người xinh đẹp nhất có thể, õng ẹo đi ngang qua trước mặt Trương Anh. Sắc mặt Trương Anh trở nên cực kỳ khó coi, Tần Thư Hoài thì thản nhiên, chờ Tần Bồng đi tới bên cạnh hắn rồi, hắn nói với Trương Anh: "Nàng ấy là trấn quốc trưởng công chúa, đã có thiên tử che chở, còn cần ai che chở nữa?"

Trương Anh không lên tiếng, Tần Thư Hoài nhếch miệng: "Ngày nào nàng ấy còn là công chúa, thì thân là thần tử đều phải dốc hết sức lực che chở cho nàng ấy, bổn vương như thế, Trương các lão cũng như vậy, có đúng không?"

"Vương gia quá lời rồi." Xưa nay Trương Anh đối mặt với Tần Thư Hoài vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, hắn ta xoay người nói: "Lão thần còn có việc, xin cáo lui."

Nói xong, Trương Anh liền quay người lui đi. Chờ hắn đi xa rồi, Tần Bồng đang dựa vào xe lăn cúi đầu nhìn Tần Thư Hoài, khen ngợi: "Tần Thư Hoài, hôm nay ngươi đẹp trai thật đấy."

Tần Thư Hoài ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi."

Tần Bồng hừ một tiếng, dứt khoát quay đầu đi.

Tần Thư Hoài gọi nàng lại: "Đứng lại."

"Làm sao nữa?"

Tần Bồng bỗng nhiên nghiêng đầu lại, hết sức bất mãn.

"Đi cho đàng hoàng."

Tần Bồng: "..."

Rốt cuộc người này có gì khác Trương Anh cơ chứ!

À, bề ngoài của hắn đẹp trai hơn một chút.

Nhưng điều này không trở ngại tới việc Tần Bồng thấy phản cảm với loại hành vi này của hắn, nàng liếc mắt: "Không phải vừa rồi ngươi mới nói ta là công chúa ngươi là thần tử sao."

"Ta thuận miệng nói một chút mà ngươi cũng tin?"

Tần Bồng: "..."

Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân phải thay đổi cách nhìn đối với Tần Thư Hoài, đã sáu năm rồi, người trước kia nói một cái là đỏ mặt đã trở thành một kẻ ba hoa rồi.

Nàng khá là sợ hãi Tần Thư Hoài ba hoa, vì vậy nàng quyết định phải nhanh chóng tránh ra, rút lui!

Nàng khoát khoát tay, xoay người rời đi.

Chờ nàng đi xa rồi, Giang Xuân đẩy Tần Thư Hoài trở về, cười nói: "Hình như vương gia khá để ý tới công chúa?"

"Giang Xuân."

"Vâng?"

"Ngươi cảm thấy người có thể chuyển kiếp không?"

"Sao ạ?"

Giang Xuân lập tức cảnh giác, hắn thấy hơi sợ. Lúc trước có một khoảng thời gian Tần Thư Hoài có hỏi hắn về vấn đề này, kết quả là gọi một đống bà cốt tới nhà bày đủ trò quỷ thần, còn ôm một đống hài tử tới cho hắn nhìn xem có phải là Triệu Bồng không, cuối cùng...

Tần Thư Hoài bị đâm một đao.

Cho nên Giang Xuân cảm thấy rất sợ trước suy nghĩ này của Tần Thư Hoài.

Ngay khi hắn muốn khuyên can Tần Thư Hoài thì Tần Thư Hoài lại đột nhiên nói: "Thôi bỏ đi, không thể nào."

Giang Xuân thở phào một cái, Tần Thư Hoài lại nói: "Nhưng mà lúc Bạch Chỉ đứng sau lưng nàng ấy, ta cứ luôn cảm thấy... quá giống."

Tần Thư Hoài dựa lưng vào ghế, sắc mặt hơi mơ màng: "Như thể nàng ấy vẫn còn sống, ở ngay bên cạnh ta vậy."

Giang Xuân không lên tiếng, trong lòng hắn hơi buồn bã.

Hắn nhìn Tần Thư Hoài ôm lò sưởi ngây người, đột nhiên cảm thấy, có lẽ Tần Bồng xuất hiện cũng là một chuyện tốt.

"Đại nhân." Hắn nhịn không được, lên tiếng: "Hay là ngài cưới trưởng công chúa về? Nàng ấy và phu nhân giống nhau như vậy, ngài cứ coi nàng ấy là phu nhân đi! Ngài không thể cứ sống mãi trong hồi ức như vậy được, làm người phải tiến về phía trước, nhìn về phía trước, tốt xấu gì ngài cũng phải để lại một vị tiểu vương gia chứ!"

Nghe thấy lời này, Tần Thư Hoài cười cười.

Nụ cười của hắn tràn đầy hoài niệm.

"Giang Xuân."

"Đại nhân?"

"Nếu như nàng ấy biết ta coi người khác là nàng ấy thì nàng ấy sẽ nổi giận."

"Triệu Bồng chính là Triệu Bồng, dù người khác có giống thế nào thì cũng không thể thay thế được."

"Nếu như ngươi từng yêu một người thì ngươi sẽ biết, người đó là độc nhất vô nhị, tỏa sáng lấp lánh trong thế giới của ngươi, khiến ngươi không chứa được người thứ hai."

Tần Bồng hài lòng ra khỏi cung, vừa mới ra tới cửa cung, lên xe ngựa thì đã thấy Bạch Chỉ đang ngồi ngay ngắn chờ nàng bên trong xe.

Tần Bồng lại càng hoảng hơn, thương lượng với Bạch Chỉ: "Lần sau ngươi đừng làm cho bản thân mình giống thích khách có được không, đàng hoàng mà làm tỳ nữ có được không?"

"Ta nghe nói ngươi chọn Vương Kha đi thi tài?"

Bạch Chỉ uống trà, nhìn còn có vẻ chủ tử hơn cả chủ tử là nàng. Tần Bồng ngồi xuống đối diện Bạch Chỉ, tự rót trà cho mình, gật đầu nói: "Ừ, không phù hợp sao?"

"Không, rất phù hợp." Bạch Chỉ gật đầu: "Chẳng qua ta hơi thắc mắc, tại sao Tần Thư Hoài lại chọn Liễu Thư Ngạn?"

Tần Bồng cũng rất thắc mắc về vấn đề này, nghĩ ngợi một chút, nàng quyết định đi tìm Lục Hữu.

Tần Bồng đợi hai ngày là tới mồng năm đầu tháng, nàng đã hẹn với Lục Hữu, mồng năm mỗi tháng sẽ tới tửu lâu kia chờ hắn.

Tần Bồng vào tửu lâu trước, để lại ký hiệu trên cây liễu cho Lục Hữu. Chẳng bao lâu sau, Lục Hữu đã tới, Tần Bồng nằm nghiêng trên giường nhỏ, một tay chống đầu, một tay thả trên người gật gà gật gù.

Lục Hữu đi vào, thấy Tần Bồng thì chào một cái trước, Tần Bồng tới đây một mình, trong phòng chỉ có hai người họ, Lục Hữu cung kính lui sang một bên, cúi đầu, không dám nhìn Tần Bồng.

Trước kia Khương Y đã có thể tính là xinh đẹp, mà bề ngoài của Tần Bồng bây giờ thì đúng là đẹp xứng danh mỹ nhân hàng đầu Đại Tề.

Mà Tần Bồng thì giống như hồ ly khoác bộ da người, có bề ngoài tuyệt đẹp lại có cả sự quyến rũ bên trong, làm cho nam nhân không dám nhìn thẳng, chỉ sợ bị hút mất hồn phách.

"Ta có một việc muốn hỏi ngươi."

Tần Bồng thẳng thắn lên tiếng, Lục Hữu cúi đầu: "Tiểu thư muốn hỏi cái gì?"

"Rốt cuộc quan hệ giữa Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài là như thế nào?"

Hết chương 22
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play