"Có những lời này của công chúa, tại hạ đã có thể yên tâm."
Bạch Chỉ nhấp một ngụm trà: "Hiện giờ không được tiện lắm, tại hạ xin cáo lui trước."
"Ngày mai tới chợ người chờ ta." Tần Bồng lạnh nhạt nói: "Nếu như đã không định trở về Bắc Yến, vậy chi bằng tạm thời cứ ở lại bên cạnh ta."
"Được." Bạch Chỉ đáp lại, sau đó lui đi.
Chờ Bạch Chỉ đi rồi, Tần Bồng nhấp một ngụm trà, đi ra khỏi đình viện, trở về phòng của mình.
Lúc này, Vệ Diễn vốn đang nằm trên tàng cây phía xa chợt mở mắt, nhìn về hướng Bạch Chỉ rời đi, nhếch khóe miệng.
Vị tẩu tử này của hắn đúng là cũng nhiều bí mật thật.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tần Bồng tới chợ người, lúc này Bạch Chỉ đã ngụy trang cẩn thận đợi sẵn ở đó, Tần Bồng chọn chọn lựa lựa, giả bộ không nhìn ra bất cứ cái gì, mua Bạch Chỉ về nhà.
Vừa mới về phòng chưa được bao lâu thì Vệ Diễn đã tới, cười cười lên tiếng: "Ta nghe nói hôm nay tẩu tử mua được một người về trong phủ."
"Ừ." Tần Bồng đọc sách, vẻ mặt bình tĩnh: "Trong tay đang thiếu người, có việc gì sao?"
"Nếu trong tay thiếu người thì tẩu tử cứ nói với ta là được mà." Vệ Diễn trườn người ra tới bên cạnh Tần Bồng, một tay chống đầu mình, một tay đặt lên đầu gối, cười cười: "Muốn tìm người thông minh hoặc là đẹp mắt thì trong tay ta nhiều lắm, mấy nơi như chợ người thì sao có thể tìm được cái gì tốt?"
"Sao thế?" Tần Bồng nói thẳng: "Bây giờ Vệ tướng quân lại còn nghi ngờ cả ta sao?"
Sắc mặt Vệ Diễn cứng đờ, hắn không ngờ rằng Tần Bồng lại nhạy bén như vậy, một lúc sau, Vệ Diễn cười cười: "Đâu có, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút vậy thôi."
Nói xong, hắn rũ mắt: "Tẩu tử nghĩ nhiều rồi."
Tần Bồng không muốn chỉ vì chuyện này mà nhập nhằng với Vệ Diễn, từ trước tới giờ nàng vẫn luôn biết Vệ Diễn là một người hay nghĩ ngợi linh tinh, muốn đánh tan sự nghi ngờ trong lòng hắn thì phải để chính hắn tự suy nghĩ cẩn thận. Vì vậy Tần Bồng đổi sang đề tài khác: "Bây giờ ngươi đã lộ mặt, có thể đi tìm Trương Anh rồi chứ?"
"Hử? Chuyện đó là đương nhiên rồi." Vệ Diễn gật đầu, nghĩ ngợi một lúc liền hiểu ra: "Người muốn để ta đi tìm Trương Anh nói chuyện Tần Thư Hoài lui binh?"
"Quân đội của hắn vẫn luôn ở đây, cũng chả phải vấn đề gì to tát."
Tần Bồng gõ tay lên bàn, nghiêm túc suy tư: "Lính của ngươi cũng không thể cứ ở mãi trong thành, nhưng nếu hắn không lui thì ngươi cũng không thể lui."
"Ta hiểu được ý của tẩu." Vệ Diễn nghĩ ngợi: "Lát nữa ta sẽ đi tìm Trương Anh."
Hai người đang nói chuyện thì Thu Tố đi tới, cung kính nói: "Công chúa, thái hậu nương nương cho mời ngài tới."
"Mời ta tới sao?"
Tần Bồng ngẩng đầu, cau mày nói: "Có nói là có chuyện gì không?"
"Nương nương không nói, chỉ bảo là cho mời ngài tới."
Xem ra cũng chẳng có chuyện gì lớn.
Tần Bồng gật đầu, thản nhiên nói: "Cho công công đưa tin một chút bạc, bảo hắn chờ một lát, ta sẽ lập tức đi ngay."
Dặn dò Thu Tố xong, Tần Bồng liền đi thay y phục, sau đó dẫn Bạch Chỉ đi theo người ta vào trong cung.
Vừa vào trong cung đã thấy Lý Thục đang ôm Tần Minh khóc lóc, thấy Tần Bồng tới thì Lý Thục lập tức đứng dậy nói: "Cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ngươi có còn nhớ ta và đệ đệ của ngươi không hả?"
"Mẫu thân thế này là có chuyện gì?"
Tần Bồng nhíu mày, với mối quan hệ giữa nàng và Lý Thục, nàng thật sự là không tôn kính nổi người phụ nữ này. Lý Thục nghe nàng nói vậy xong thì lập tức nước mắt lã chã, kéo Tần Minh tới: "Đã bao lâu rồi ngươi không vào cung một chuyến, cho dù ta và A Minh có bị người ta bắt nạt chết ngươi cũng không thèm để bụng đúng không?"
"Mẫu thân à." Tần Bồng thấp giọng: "Người là thái hậu, làm thái hậu thì phải có phong thái của thái hậu, cung quy trong cung viết rõ rõ rành rành rồi, người nào phạm lỗi nào thì phải xử lý ra làm sao, cho dù người có đánh chết thì cũng chẳng ai dám nói gì người, thế mà lại đi khóc lóc sướt mướt như thế này còn ra cái thể thống gì nữa?"
"Hơn nữa, nhìn từ một góc độ khác." Tần Bồng hít vào một hơi: "Ta là công chúa, người là thái hậu, nói về phẩm cấp hay địa vị thì người đều cao hơn ta, làm gì có đạo lý người bị người khác bắt nạt lại đến phiên ta quản chứ?"
"Được, ngươi trưởng thành rồi, cánh cũng cứng cáp rồi, cho nên quay ra xem thường ta thế này." Lý Thục nghe nàng nói vậy thì bắt đầu giở trò ngang ngược không thèm nói lý, ôm Tần Minh lên nói: "Ta là thái hậu, nhưng có ai thèm đặt ta vào mắt sao? Để cho ngươi làm trấn quốc trưởng công chúa là để làm cái gì chứ? Khi đó ngươi đã nói thế nào? Ngươi nói ngươi sẽ che chở cho Minh Nhi, che chở cho ta, bây giờ ngươi đã làm trấn quốc trưởng công chúa rồi thì không giữ lời nữa phải không? Thái hậu ta đây thì có là cái gì chứ..."
Lý Thục khóc lóc ầm ĩ, Tần Bồng bị bà ta làm cho đau đầu chóng mặt, day trán ngồi xuống một bên, biết là chả nói lý lẽ với bà ta được, bèn dứt khoát đi thẳng vào chuyện chính: "Người đừng ầm ĩ nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Minh Nhi bị đánh!"
Lý Thục kéo tay Tần Minh tới, bên trên bầm xanh bầm tím, đúng là bị đánh thật.
Ánh mắt Tần Bồng lập tức trở nên lạnh buốt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Minh nãy giờ vẫn cúi gằm đầu không nói chuyện, lạnh nhạt cất tiếng: "Ai đánh?"
Tần Minh không dám lên tiếng, Lý Thục lập tức nói: "Còn ai vào đây nữa? Là thái phó! Một đống tuổi rồi còn đi ăn hiếp một đứa bé, huống hồ Minh Nhi là hoàng đế mà hắn ta cũng dám ra tay, ta thấy hắn đúng là tạo phản mà! Mưu nghịch!"
Nghe thấy Lý Thục nói vậy, sắc mặt Tần Bồng đã khá hơn nhiều.
Hiện giờ Tần Minh mới vừa đăng cơ, nàng còn chưa kịp chọn thầy cho hắn, hiện tại Tần Minh vẫn còn nhỏ, chọn thầy thực sự rất quan trọng, lúc đầu nàng cũng quên mất, vừa khéo bây giờ chuyện này cũng cần phải giải quyết.
Hải tử đọc sách thì đa số đều bị đánh, nhưng từ xưa tới giờ Tần Bồng vốn không thích những người thầy quản hài tử quá nghiêm, bởi vì lúc trước phu tử trong cung đình Bắc Yến cũng đều không thích nàng cho lắm, nhưng nàng cảm giác mình vẫn trưởng thành rất tốt.
Tần Bồng gọi Tần Minh tới gần, nhìn vết thương, thản nhiên nói: "Tại sao hắn lại đánh đệ?"
Tần Minh không dám lên tiếng, Tần Bồng cười cười, ôn hòa nói: "Đệ cứ nói đi, tỷ tỷ sẽ không trách đệ đâu."
"Ta... ngủ gật trong giờ học."
"Tại sao lại ngủ gật?"
Tần Minh không lên tiếng, Tần Bồng nghĩ ngợi một lúc: "Có phải là buổi tối đệ lén lút đi ra ngoài chơi không?"
"Không có!"
Tần Minh lo lắng lên tiếng, Tần Bồng nhướng mày: "Vậy thì là tại sao?"
"Ta... Ta..."
"Bệ hạ lo lắng cho điện hạ." Rốt cuộc cũng có một người thị nữ bên cạnh lên tiếng: "Bệ hạ nghe nói điện hạ bị ngã xuống vực, cho nên cả đêm không ngủ được, sau đó lại nghe nói điện hạ đã trở về, vẫn luôn mong ngóng sao không thấy điện hạ vào cung..."
Tần Minh không phủ nhận, mắt hắn đỏ lựng, đầu cúi xuống, cứ như thể đang chịu nỗi oan ức gì to tát lắm vậy.
Tần Bồng ngẩn người, không ngờ Tần Minh lại vì lý do này.
Trong lòng nàng cũng trở nên mềm mại, nàng giơ tay lên xoa đầu Tần Minh, quay đầu nhìn người thị nữ kia: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ Song Yến."
"Ừ." Tần Bồng gật đầu: "Thường ngày là ngươi hầu hạ bên cạnh bệ hạ sao?"
"Vâng."
Người thị nữ kia quỳ trên mặt đất, trong lòng thấp thỏm không yên, Tần Bồng đánh giá nàng ta, thấy sắc mặt đối phương thẳng thắn, gật đầu, tiếp tục nói: "Lời này ngươi có nói với thái phó không?"
"Có nói..."
"Thái phó nói thế nào?"
"Thái phó nói..." Song Yến hơi do dự, Tần Bồng hơi ngửa người dựa vào thành ghế phía sau, lười biếng nói: "Cứ nói đi, không cần ngại."
"Thái phó nói bệ hạ cứ như đàn bà."
Nghe thấy lời này, Tần Bồng mỉm cười không nói gì, nhưng mọi người đều cảm thấy bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Tần Bồng giơ tay lên nhấc chén trà, nhấp một ngụm rồi gật đầu. Nàng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Chỉ, đưa mắt ra hiệu với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức hiểu ý, lui xuống. Lúc này Tần Bồng mới quay đầu, nhìn về phía đại thái giám bên cạnh Lý Thục, hỏi: "Hiện giờ thái phó đang ở đâu?"
"Hẳn là đang làm việc tại Hàn Lâm Viện..."
Vị thái giám kia đáp lại, sắc mặt hơi lo lắng bất an, Tần Bồng không nói thêm gì nữa, lập tức đứng dậy, đi thẳng tới Hàn Lâm Viện.
"Này? Ngươi đi đâu đấy?" Lý Thục đứng lên, cuống cuồng nói: "Ngươi không quản chuyện Minh Nhi nữa sao?"
"Quản!" Tần Bồng cất cao giọng trả lời: "Ta đây phải đi quản!"
Nói xong, Tần Bồng đã biến mất khỏi tầm mắt của Lý Thục.
Xuân Tố Thu Tố đi theo ngay phía sau Tần Bồng, thấy Tần Bồng bước đi hùng hùng hổ hổ, bước chân vùn vụt.
Tần Bồng đi thẳng tới Hàn Lâm Viện, lúc này trong Hàn Lâm Viện đang bận rộn người qua kẻ lại, Tần Bồng đi vào trong, nói thẳng: "Thái phó đại nhân đang ở đâu?"
Nghe thấy giọng của Tần Bồng, tất cả mọi người đều ngây ra, chợt có người kịp phản ứng trước, lập tức dập đầu nói: "Bái kiến công chúa điện hạ."
"Thái phó đâu?"
"Có vi thần."
Một ông già râu tóc bạc trắng ngẩng đầu lên từ trong đám người, Tần Bồng đánh giá hắn, hắn cung kính quỳ ở đó, nét mặt ngay thẳng chính trực, Tần Bồng gật đầu, nói với hắn: "Ngươi tới đây."
Ông già nhíu mày nhưng vẫn đứng dậy, đi theo Tần Bồng tới phòng trà ở ngay bên cạnh.
Sau khi vào phòng, Tần Bồng ngồi xuống, nói với ông ta: "Mời thái phó ngồi."
"Không dám." Ông già cảnh giác nhìn Tần Bồng: "Có chuyện gì, vi thần đứng trả lời là được."
"Hôm nay bổn cung tới đây là vì một chuyện, nghe nói thái phó đánh bệ hạ, thật sự có việc này chăng?"
Nghe xong những lời Tần Bồng nói, trong mắt ông cụ xuất hiện vẻ coi thường, nhưng trên mặt vẫn cung kính đáp lời: "Thật sự có việc này, nhưng mà điện hạ chỉ biết một mà lại không biết hai."
"Xin lắng tai nghe."
Tần Bồng gật đầu, ông già kia nói: "Hôm qua vi thần dạy học cho điện hạ, nhưng điện hạ lại ngủ gật trong giờ học, hiện giờ điện hạ vẫn còn nhỏ, nếu như chuyện gì cũng mặc cho hắn tùy ý thì sau này lớn lên sao có thể học được cách tự kỷ luật với bản thân, nếu không học được cách tự kỷ luật thì sao có thể trở thành một vị minh quân, một vị thánh chủ?"
"Thái phó nói rất đúng." Tần Bồng gật đầu tỏ vẻ tán thành, ông già đảo mắt nhìn Tần Bồng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và giễu cợt, cứ như thể đang dùng ánh mắt để nói rằng "Tần Bồng chỉ là một người phụ nữ, lừa gạt một chút là được".
Xuân Tố Thu Tố nghe vậy thì rất tức giận, nhưng lại không dám tiến lên, Tần Bồng cười cười nhìn thái phó, nghe hắn nói tiếp: "Mặc dù ngủ gật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này xảy ra trên người bệ hạ thì lại là chuyện lớn. Lão hủ chỉ là bậc thần tử, nhưng cũng là thầy của bệ hạ, cho nên chỉ có thể mạo muội phạm tội đại bất kính, trừng phạt bệ hạ một chút, điện hạ chắc là có thể hiểu được nỗi khổ tâm của lão hủ?"
Tần Bồng không tiếp lời hắn, lúc này, Bạch Chỉ đi tới, trong tay bê một đống giấy, cung kính đặt trước mặt Tần Bồng.
"Điện hạ, đều ở đây cả."
Tần Bồng gật đầu, đang định nói gì đó thì lại chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nam trong trẻo, lạnh nhạt nói: "Đang làm cái gì mà lại náo nhiệt thế?"
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, Tần Bồng cũng ngước đầu lên theo Bạch Chỉ, mỉm cười nhìn ra.
Ngoài cửa là Tần Thư Hoài, hắn mặc trường sam màu xanh lam, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, đang thản nhiên nhìn Bạch Chỉ và Tần Bồng.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bạch Chỉ, sắc mặt bình tĩnh, cứ như thể không hề ngạc nhiên, hắn gật đầu, chỉ nói: "Đã lâu không gặp, Bạch cô nương."
Hết chương 21 TYT & Phương team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT