Nàng là ai?

Tần Bồng nhất thời bị Bạch Chỉ hỏi nghẹn lại.

Con người Bạch Chỉ từ trước đến nay rất lý trí, chưa bao giờ tin vào những thứ thần tiên ma quỷ. Nàng ấy là nữ nhi của thị nữ hầu hạ mẫu thân Triệu Bồng, mẫu thân Bạch Chỉ phụng dưỡng mẫu thân Triệu Bồng cả đời, sau khi sinh ra nàng ấy thì từ nhỏ nàng ấy đã đi theo Triệu Bồng. Khi còn nhỏ Triệu Bồng rất sợ ma quỷ, Bạch Chỉ thì chưa bao giờ sợ, bởi vì Bạch Chỉ tin tưởng vững vàng cái gọi là quỷ thần vừa nói, đều là những lời nói dối lừa gạt lòng người.

Cho nên giờ phút này nếu như Tần Bồng nói với Bạch Chỉ nói, tỷ muội tốt à, ta chính là chủ tử Triệu Bồng đã chết nhiều năm trước của ngươi.

Nàng không chút nghi ngờ, Bạch Chỉ sẽ cho nàng dùng đại hình nghiêm hình bức cung.

Vì thế nàng quay đầu đi, giơ tay nghịch tóc, che giấu sự ngây ngốc mới vừa rồi kia, chậm rãi nói: “Ta là ai? Ta là Tề quốc trưởng công chúa, đại phu nhân Vệ gia, kình địch của Nhiếp Chính Vương Tần Thư Hoài, những thứ này đó, không phải Bạch Chỉ cô nương đã biết từ sớm sao?”

“Nhưng mà.” Tần Bồng mỉm cười nhìn hướng Bạch Chỉ: “Mục tiêu của ngươi, không phải là giết Tần Thư Hoài sao? Ngươi và ta hợp tác với nhau là có thể, còn những chuyện khác cần gì phải truy cứu.”

Bạch Chỉ không nói chuyện, nàng ấy nhìn chằm chằm người nữ nhân trước mặt này.

Phong cách nói chuyện và làm việc của nữ nhân này vô cùng giống Triệu Bồng, làm trong lòng nàng ấy có chút không ra tay được.

Làm thủ hạ đắc lực nhất bên người Triệu Bồng, trước khi Bạch Chỉ tới Tề quốc đã sớm đem các nhân vật lớn của Tề quốc điều tra triệt để hoàn toàn một lượt, mà trong tư liệu của nàng ấy, vị Tứ công chúa này rõ ràng là một người… Không có lực sát thương người.

Nhưng chính là một người như vậy, lại liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, còn biết phu quân Hạ Hầu Nhan của nàng ấy.

Bạch Chỉ mím môi, đao vẫn như cũ ở trên cổ Tần Bồng, lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao biết thân phận của ta.”

“Ta từng điều tra Tần Thư Hoài.” Tần Bồng lập tức mở miệng, nói dối cũng không cần bản nháp: “Tất cả mọi người bên người hắn, bao gồm những người bên người thê tử của hắn, ta đều đã từng tra qua. Ngươi là người thân mật nhất với vợ cả của Tần Thư Hoài, ta đương nhiên biết ngươi.”

Lời này làm Bạch Chỉ thả lỏng vài phần, nàng ấy chính mình cũng là cái dạng người này, muốn động một người thì phải sẽ phải điều ra rành mạch tất cả mọi thứ. Nàng ấy buông đao từ trên cổ Tần Bồng ra, thúc ngựa vọt vào cánh rừng, vào rừng cây thì ngực chạy không được, hiện giờ đầu vai Bạch Chỉ bị thương, hành động cũng có vài phần không tiện, Tần Bồng nhìn thoáng qua nhưng truy binh phía sau, lập tức nói với Bạch Chỉ: “Đem quần áo của ngươi cởi ra cho ta, giữ chặt miệng vết thương một ít, đừng làm cho máu chảy ra, đi trên cây trốn cho tốt, đừng có nhúc nhích!”

“Ngươi……” Bạch Chỉ ngẩn người, Tần Bồng giơ tay liền đi lột quần áo của nàng ấy, hai người vừa đổi áo ngoài vừa chạy về phía trước, Tần Bồng biết nàng muốn nói gì, nhanh chóng nói: “Chờ truy binh đi rồi thì ngươi chạy đi trước núp đi mà chữa thương, tìm một thời cơ đi đến Vệ phủ, ta ở Vệ phủ chờ ngươi. Ngươi muốn hạ gục Tần Thư Hoài, ta giúp ngươi!”

Nói xong, quần áo hai người đã thay cũng xong rồi, Tần Bồng lấy đao từ trong tay Bạch Chỉ qua, liền hướng lên trên người cắt một miệng vết thương. Sau đó đem đao nhét trở lại trong tay Bạch Chỉ, gom tóc lại, nói thanh: “Hẹn gặp lại.” Liền quay đầu chạy tới phía núi sâu.

Bạch Chỉ nhìn người nọ tung tăng nhảy nhót chạy xa còn không quên lắc mông, tâm tình rất là vi diệu. Nhưng mà nghĩ nghĩ, nàng ấy vẫn là dựa theo lời của Tần Bồng mà làm, bịt kín miệng vết thương lại leo lên cây, sau đó lẳng lặng chờ những truy binh đi qua.

Truy binh nhóm tìm theo vết máu nhanh chóng đuổi theo, sau đó đi theo hướng cổ bị dẫn lên đuổi theo. Bạch Chỉ ở trên cây đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy Tần Thư Hoài mang theo người tới.

Tần Thư Hoài cùng Vệ Diễn chia làm hai đường truy đuổi người, Vệ Diễn đuổi theo cái phương hướng mà ngựa chạy, còn Tần Thư Hoài lại là một đường đuổi theo phương hướng chính xác đi lại đây.

Vì cho Bạch Chỉ đầy đủ thời gian chạy trốn, Tần Bồng một đường giơ chân chạy về phía trước, lại còn vừa chạy vừa không quên bố trí chướng ngại, trước tiên chạy về phía trước sau đó quay ngược trở lại, sau đó chạy qua lùm cây lách đến một hướng khác…

Tất cả mọi người là tìm theo vết máu cùng cây cỏ bị bẻ gãy đuổi theo, kết quả lại phát hiện, luôn là đuổi theo nhưng đường thì không có nữa…

Sau khi Tần Thư Hoài bị lừa một lần, liền lập tức hiểu rõ trò đùa của Tần Bồng, phân phó nhân lực xung quanh: “Chia nhau ra đi tìm.”

Rồi sau đó liền tự mình mang theo hai ba tên binh lính liền đuổi theo.

Tần Bồng đem người bỏ xa lại ở phía sau, sau khi chạy trốn có chút mệt mỏi, liền mằn ở bên cạnh một cái cây, trong tay cầm một quả trái cây, tay gối ra sau đầu, nghỉ ngơi một chút.

Nàng cũng không trông cậy việc mình sẽ không bị tìm được, nếu Tần Thư Hoài không tìm thấy nàng, nàng mới cảm thấy kỳ quái.

Là người làm việc thì đều sẽ lưu lại dấu vết, từ trước đến nay Tần Thư Hoài là một người tâm tư cẩn thận, tìm được nàng chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Chỉ là tính toán thời gian, nàng cảm thấy Bạch Chỉ chắc là cũng có thể chạy.

Tần Bồng nằm ở trên nhánh cây một lát, liền nghe thấy trong rừng cây truyền đến một vài thanh âm rất nhỏ.

Những thanh âm đó rất nhẹ, chắc là người ở trong rừng cây nhanh chóng xuyên qua, chỉ mà âm thanh này quá nhỏ, nếu như không phải cố ý cẩn thận lắng nghe thì thật sự giống như âm thanh động vật phát ra.

Âm thanh như vậy thường là yêu cầu của sát thủ và thị vệ khi cần ấp nấp, Tần Bồng dừng động tác ném trái cây lại, ngừng thở, ở trên cây chậm rãi mở to mắt.

Nơi này đã là bên cạnh rừng cây, cách đó không xa chính là một mảnh đất bằng trống trải, phía cuối đất bằng chính là vách đá sâu không thấy đáy. Tần Bồng đem đoản kiếm nắm ở trong tay, lẳng lặng nhìn vài bóng dáng hắc ảnh đi vào ở dưới chân.

“Mai phục!”

Người hắc ảnh cầm đầu giọng khàn khàn mở miệng ra lệnh, mười mấy đạo hắc ảnh lập tức tiến vào trong bụi cỏ, hoặc là nhảy lên trên cây, sau đó không nhúc nhích.

Bọn họ quá mức tập trung, vẫn không chú ý phương hướng ở phía trên cây cao, có một người đang ẩn ở trong nhánh cây, lười biếng nhìn bọn họ.

Những người này là tới làm cái gì?

Tần Bồng suy tư, có chút không rõ, rốt cuộc là tới giết nàng, hay là giết Tần Thư Hoài?

Nàng nằm ở trên cây, rũ tay áo, lẳng lặng nhìn người phía dưới.

Những người đó rõ ràng là đã được huấn luyện chuyên nghiệp một thời gian dài, sau khi nằm sấp xuống thì cư nhiên liền giống như không hề tồn tại, không nhúc nhích, ngay cả hô hấp đều gần như bị che dấu rồi.

Chỉ chốc lát sau, nơi xa lại truyền đến âm thanh, Tần Bồng giương mắt lên vừa thấy.

Nha, là Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài không có cưỡi ngựa, mang theo ba tên thị vệ một đường thăm dò lại đây, bọn thị vệ mở đường cho hắn, đôi tay của hắn hợp lại ở trong tay áo, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt khắp nơi đánh giá.

Những người nằm trên cỏ rõ ràng là đang căng thẳng lên, hô hấp của bọn họ gần như không thể cảm giác được, mấy người mai phục, cơ bắp căng ra, giơ tay ấn chặt lên trên đao bên người mình.

Tần Bồng mỉm cười đánh giá nhân lực hai bên, vẫn không có lên tiếng, Tần Thư Hoài chậm rãi đi về phía trước, mắt thấy sắp đi đến vòng mai phục của nhóm người kia, hắn đột nhiên dừng bước chân lại.

Trong lòng Tần Bồng lộp bộp một chút, liền thấy người nọ đầu tiên là nhìn dưới mặt đất, theo sau chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở chỗ Tần Bồng đang ẩn thân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một người sắc mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Một người thì trong tay cầm trái cây, trên mặt diễm lệ mang theo sự ngốc nghếch, nhìn qua rất là đáng yêu.

Tần Thư Hoài há mồm, liền nói hai chữ: “Xuống dưới.”

Tần Bồng phục hồi tinh thần lại, hơi hơi mỉm cười, Tần Thư Hoài nhíu mày, trực giác cho hắn biết người nọ tươi cười có chút quái dị, chính là ngay giờ phút này, thanh đao sắc bén chợt tới! Mười mấy người từ chỗ tối đột nhiên vọt ra.

Ánh mắt Tần Thư Hoài chợt lạnh xuống, Tần Bồng nằm ở trên nhánh cây, giơ tay cắn một ngụm trái cây, hừ cười, dùng môi nói khẩu hình: “Không, xuống, được.”

Thị vệ bên cạnh cùng những tên sát thủ đó dây dưa với nhau, đôi tay Tần Thư Hoài hợp lại ở trong tay áo, bất động như núi, thấy khẩu hình miệng của Tần Bồng, hắn không nói hai lời, giơ tay bắt lấy cổ tay của người bên cạnh, đánh một cái liền lấy được trường đao ở trong tay của đối phương, trở tay đưa ngược thanh đao trở về xẹt qua cổ đối phương.

Máu tươi văng khắp nơi, những giọt máu ấm áp dừng ở trên mặt Tần Thư Hoài, tay Tần Thư Hoài nắm trường đao, trên mặt dính máu, những cái nho nhã thanh lịch bị phá hủy không còn một mảnh, ngược lại mang theo hơi thở Tu La và xác sống ở phía sau.

Tần Bồng ngẩn người, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy, trong lòng có hơi hoảng loạn.

Hắn giống như… Tức giận??

Hết chương 16.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play