Tần Bồng nghe thấy giọng nói quen thuộc, có một lực lượng không hiểu dâng lên trong lòng.

Năm đó theo kế hoạch của nàng, nàng mang theo mẫu thân đi ra khỏi lãnh cung, mẫu thân lại được sủng ái, nàng cũng trở thành vị công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, có cuôc sống trong nhung lụa ngọc ngà.

Một bước lên trời, kéo theo sự ghen ghét cùng hâm mộ của mọi người. Khi đó nàng con chưa có đề phòng đến như vậy, trong nàng vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, sau này khi nàng tự tay nàng dâng món chè hạt sen lên cho mẫu thân thì có người hạ độc.

Tuy rằng cuối cùng nàng nghĩ mọi cách để chứng minh rằng mình trong sạch, nhưng mà mẫu thân của nàng cũng đã đi rồi. Thận chí nàng còn biết là ai làm, nàng cũng không thể làm cái gì.

Chỉ có thể mặc áo tang quỳ trên mặt đất, để Hoàng Hậu đặt bàn tay ở trên vai nàng, cảm khái một câu: “Thật là một đứa trẻ đáng thương.”

Mà nàng còn phải giống nhau mang ơn đội nghĩa mà dập đầu, cảm kích ân đức của Hoàng Hậu.

Ngày đưa tang cho mẫu thân hôm đó, một mình nàng khiêng linh cửu của mẫu thân lên núi, linh cữu quá nặng, nàng khiêng đến một nửa thì chịu không nổi nữa, đột nhiên quỳ xuống.

Lúc ấy nàng quỳ một gối trên mặt đất, sức nặng của linh cữu đè nặng ở trên người nàng.

Một giây đó nàng có cảm giác bản thân sẽ không đứng lên nổi nữa.

Quá nặng, thật sự không đứng lên nổi.

Cũng chính là khi đó, một đôi tay duỗi lại phía nàng, thay nàng nâng linh cữu bằng gỗ dài đang ở trên người nàng dậy.

Người thiếu niên mang một bộ trường bào màu nhạt, mang theo khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của nam nhân phía Nam, vẻ mặt thản nhiên.

Khi đó hắn chỉ cao ngang tầm nàng, thân thể nhìn qua còn không có cường tráng bằng nàng, nhưng lại giống như cây tùng bách đứng thẳng ở trước che cho nàng ở phía sau, đặt linh cửa gỗ lên trên bả vai kia, sau đó nâng lên.

Trọng lượng trên đầu vai nàng chợt nhẹ đi, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên kia bình tĩnh, nhìn nàng, giọng nói dịu dàng: “Đứng lên đi, ta giúp ngươi khiêng đi lên.”

Nàng không nói chuyện, trên gương mặt tuyệt sắc chỉ là sự bình tĩnh.

“Cảm ơn.”

Nàng ít khi có thời điểm đứng đắn như vậy, tay hắn hơi run nhè nhẹ, giống như muốn làm gì đó nhưng cuối cùng cũng không có làm.

Hai người thiếu niên bọn họ hai một trước một sau, khiêng linh cữu đi lên trên núi.

Từ đầu tới cuối nàng cũng chưa từng quay đầu lại, nhưng nàng có thể cảm giác được hơi thở của người kia, độ ấm của người kia, người kia cứ như vậy đi theo phía sau nàng, cho dù là nàng ngã xuống hay là đứng lên, hắn đều sẽ thay nàng gánh vác sức nặng trên vai này.

Chỉ là từ trước đến nay nàng cũng không phải là một cái muốn cho người khác che chở, vì thế nàng cắn răng đi trước, đi đến hoàng thổ chôn cất mẫu thân của mình.

Buổi tối hôm đó nàng trở về lãnh cung, đứng ở trước căn phòng nàng cùng mẫu thân đệ đệ ở nhiều năm, không nói một lời.

Trời mưa đến hơn nửa đêm, nàng đứng đến hơn nửa đêm. Sau đó nàng nghe thấy được một tiếng gọi tràn đầy sự tức giận: “Triệu Bồng!”

Nàng không quay đầu lại, liền cảm thấy có người cầm dù che cho nàng, giọng nói của Tần Thư Hoài mang theo sự nôn nóng: “Ngươi tại sao lại đứng ở chỗ này? Triệu Ngọc tìm ngươi bao lâu ngươi có biết không? Ngươi đứng đã bao lâu? Tay tại sao lại lạnh như vậy?”

Nàng không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn căn phòng kia, Tần Thư Hoài đi lôi kéo nàng, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng: “Ngươi để ta đứng đi.”

Tần Thư Hoài ngẩn người, nắm tay nàng không có buông ra.

Tay của hắn đặc biệt ấm áp, ở trong cái đêm lạnh đó trở thành cây trụ duy nhất của nàng. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn cao lớn đáng tin cậy như vậy, làm nàng không nhịn được sự chua xót ở trong lòng mình, khàn khàn giọng nói: “Ngày mai ta còn phải trở về dạy Tiểu Ngọc đọc sách, ngươi để ta đứng như vậy, ta sẽ khổ sở cả đêm như vậy, cuối cùng ta...”

Lời còn chưa nói xong thì người kia đột nhiên ôm lấy nàng.

Hắn làm một người luôn sống nội tâm lại thật thà, lại mang theo một chút ngượng ngùng của người quân tử.

Trước nay đều là nàng đi đùa giỡn hắn, trêu đùa hắn, hắn vĩnh viễn đều là đỏ mặt trốn tránh, hận không thể thấy nàng liền đi đường vòng.

Nhưng mà ngày đó hắn lại là lần đầu tiên chủ động ôm lấy nàng.

Dù của hắn rơi xuống, mưa rơi ở trên đầu vai hắn. Thiếu niên ấy ôm chặt lấy nàng, giống như vừa đau lòng cô vừa tức giận cô.

“Triệu Bồng.” Cả người hắn hơi hơi phát run, lại cố gắng trấn định: “Ngươi khổ sở thì khổ sở, muốn khóc thì khóc thật lớn, trời sập còn có ta chống.”

Nàng không nói chuyện, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn là cây cổ thụ cho mẫu thân nàng, là trời của đệ đệ nàng, nàng một người một mình cười đi qua mưa gió, đây là lần duy nhất, cũng là chỉ có một người này nàng nói những lời như vậy với nàng.

Nhiều tủi thân khổ sở trong cuộc sống như sông như biển cuộc đến, rốt cuộc nàng chống đỡ không được, đột nhiên khóc lên thành tiếng.

Nàng khóc đến khàn cả giọng, mãi đến xụi lơ trên mặt đất. Mà thiếu niên này vẫn luôn ôm nàng, chống đỡ cho nàng.

Tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, rồi lại mang theo một tia thân cận khó có thể miêu tả.

Sau đó hắn nói cho nàng, con đường trong cuộc sống này khó đi, hắn đi nàng cùng nhau.

Bởi vì những lời này mà nàng đứng lên một lần nữa, làm một nàng Ngọc Dương công chúa xinh đẹp vẻ vang.

Mà hôm nay lại một lần nữa nghe được câu nói như thế, nàng liền cảm thấy bản thân mình có thể đứng lên một lần, thì có thể đứng lên lần thứ hai.

Tinh thần của nàng nhận được sự ủng hộ, thật sự nỗ lực đến cuối cùng. Nhìn thấy đã sắp tới cửa cung, lúc này đội ngũ có hơi loạn lên. Tần Bồng đầu óc choáng váng hoa mắt, cũng không chú ý tới xung quanh mình, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó là một tiếng hô to của Vệ Diễn: “Tẩu tử!”

Tần Bồng cái gì cũng chưa phản ứng lại kịp, liền thấy một tên thích khách từ bên người Tần Thư Hoài đột nhiên thò tay ra, đem kiếm đáp ở phía trên cổ nàng.

Người này rõ ràng là một nữ tử, nàng ấy hình như là đi ám sát Tần Thư Hoài, chỉ là sau khi bị một đòn của Tần Thư Hoài công kích, nàng ấy liền nhanh chóng lựa chọn rời khỏi. Giơ tay liền bắt cóc Tần Bồng.

Con dao găm từ trong tay áo Tần Bồng trượt xuống, vẻ mặt trấn định. Người này võ công không tồi, Tần Bồng không dám lộn xộn, người này bắt cóc nàng nói với mọi người: “Lui ra phía sau!”

Âm thanh này có hơi quen thuộc, Tần Bồng không khỏi nhíu nhíu mày. Nhìn về phía Tần Thư Hoài bên cạnh, có chút không dám động đậy lung tung, Vệ Diễn quyết đoán mở miệng: “Lui ra phía sau!”

Bọn thị vệ liếc nhìn Vệ Diễn một cái, Vệ Diễn gầm lên ra tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, lui ra phía sau!”

Nói xong, Vệ Diễn quay đầu lại, nói với người nọ: “Ngươi thả tẩu ấy ra, ta thả ngươi đi.”

“Vệ tướng quân nói miệng không có bằng chứng, tại hạ làm sao có thể nào tin tưởng được? Phải thỉnh Tứ công chúa đi theo tại hạ đi một chuyến vậy!”

Người nọ cười lạnh ra tiếng, đè nàng Tần Bồng lui về phía sau. Một câu này nói ra, Tần Bồng đã phản ứng lại đây là ai, nàng thu đoản kiếm trong tay áo lại, phối hợp với người nọ cùng nhau lui về phía sau.

Người nọ có chút kỳ quái với động tác của Tần Bồng, Tần Bồng ép thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta cũng muốn giết Tần Thư Hoài.”

Nghe xong lời Tần Bồng nói, trong mắt người nọ có chút kỳ quái, động tác càng lớn mật hơn, kéo theo Tần Bồng lùi lại đến bên ngựa, liền xoay người lên ngựa đi, thúc ngựa phóng ra ngoài.

Vệ Diễn mắng một câu, lập tức lên ngựa đuổi theo, sắc mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, Giang Xuân ở bên cạnh cầm cung tiễn tới, Tần Thư Hoài giơ tay kéo cung, nhắm ngay vào người đang cưỡi trên con ngựa lao nhanh ra ngoài.

Tần Bồng thấy Giang Xuân lấy cung tiễn từ xa, nôn nóng nói: “Ngươi nhanh chóng đem ta để ở phía sau đi, hắn cố kỵ mới sẽ không bắn tên!”

“Ai biết ngươi đánh chủ ý quỷ gì.” Nữ tử che mặt cười lạnh: “Hắn bắn tên thì bắn tên, ta còn sợ hắn không trúng sao?”

“Ai nha ngươi không biết tài bắn cung của hắn…”

Còn chưa dứt lời, Tần Thư Hoài giơ tay lên bắn cung, mũi tên gào thét lao tới! Nữ tử che mặt hình như đã sớm dự đoán được động tác của hắn, đột nhiên khom lưng tránh ra, đem Tần Bồng bại lộ ở dưới mũi tên của Tần Thư Hoài, đồng thời giơ tay bắt lấy mũi tên.

nàng ấy lo lắng Tần Bồng ở sau lưng nàng ấy giở trò, lại sợ mũi tên của Tần Thư Hoài, dứt khoát dùng một chiêu như vậy, Tần Thư Hoài lần đầu tiên suýt chút nữa bắn chết Tần Bồng, mũi tên thứ hai hắn cũng không dám bắn nữa.

Nhưng mà động tác trên tay Tần Bồng càng mau hơn, nàng nghe thấy tiếng mũi tên gào thét mà đến, một cái khom lưng liền nghiêng người qua. Trong nháy mắt này làm bại lộ chuyện nàng biết võ, chẳng sợ động tác có chút trì độn, nhưng mà từ tư thái mà nhìn thì lại là có thể nhìn ra chút ít.

Sắc mặt Tần Thư Hoài lạnh xuống, giơ tay nắm lấy mũi tên, một phát bắn liền ba mũi!

Vệ Diễn thấy tình cảnh này, lập tức quay đầu ngựa lại lộn trở lại, rống giận thành tiếng: “Ngươi làm cái gì vậy!”

Nhưng mà Tần Thư Hoài không lên tiếng, tay hắn run nhè nhẹ.

Vừa rồi cái động tác kia… Cái động tác bắt mũi tên kia...

Hắn quá quen thuộc.

Hắn đã nhìn thấy vô số lần nàng luyện tập né mũi tên, nàng vẫn luôn có hơi phòng ngừa chu đáo, thích trước những chuyện chưa phát sinh mà phỏng đoán nếu như xảy ra thì làm sao bây giờ.

Võ nghệ của nàng và hắn là cùng nhau học, hắn quá rõ động tác nhỏ kia của người tên là Triệu Bồng.

Ở trong khoảnh khắc người nọ trốn tránh, hắn rõ ràng thấy được động tác nhỏ Triệu Bồng quen dùng.

Là người kia sao?

Là nàng… Chuyển thế, hay là…… Nàng căn bản không có chết?

Đầu óc Tần Thư Hoài có chút loạn, hắn quá vội vàng muốn xác nhận.

Ba mũi tên kia bắn lên, Bạch Chỉ mắng một tiếng, giơ tay rút kiếm chắn mũi tên, thế nhưng không làm cho mũi tên đụng tới Tần Bồng dù chỉ một chút!

Tần Thư Hoài nhìn không ra được, giơ tay còn muốn lấy mũi tên, lại bị Vệ Diễn gấp gáp trở về đè tay lại: “Ngươi điên rồi sao?!”

“Là nàng…” Tần Thư Hoài rõ ràng đang rơi vào một loại cảm xúc kỳ lạ, hắn run nhè nhẹ, suy nghĩ giãy giụa muốn đi lấy mũi tên: “Có phải là nàng hay không…”

Nếu như nàng, vậy mũi tên kia hắn bắn nhất định nàng có thể tránh được.

Nếu không phải là nàng…

Vậy thì có cái gì khác nhau.

“Tần Thư Hoài!” Vệ Diễn nhìn thấy thần trí Tần Thư Hoài không rõ ràng, giơ tay chính là đánh ra một quyền, Tần Thư Hoài đột nhiên không kịp phòng bị, bị một quyền đánh phải lui lại phía sau.

Đau đớn cuối cùng cũng làm Tần Thư Hoài tỉnh táo lại, lúc này Bạch Chỉ đã cùng Tần Bồng chạy xa.

Một mũi tên cuối cùng của Tần Thư Hoài Bạch Chỉ không có thoát được, mũi tên đâm trên vai, máu lập tức chảy ra tới, Tần Bồng quyết đoán nói: “Chạy về phía đông đi, chạy vào núi đi!”

Bạch Chỉ kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, lại vẫn là đi theo chỉ thị của nàng vừa chạy ra ngoài, vừa mở miệng nói: “Ngươi người công chúa này thật là kỳ quái, rõ ràng sẽ võ còn giả dạng làm bộ dạng nhu nhược này, hiện tại thì hay rồi, nhất định Tần Thư Hoài sẽ cảm thấy ngươi cùng ta là một bọn.”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta?” Tần Bồng tức giận lên, quả thật là muốn chọc người ta tức điên lên mắng mà: “Ta đã cùng ngươi nói ta và ngươi là một đám người, cho dù ta không nói, ngươi dùng đầu óc nghĩ cũng biết, ta làm trưởng công chúa, quan hệ với Tần Thư Hoài khẳng định là ngươi chết ta sống, ngươi còn lấy ta làm bia ngắm? Ngươi điên rồi sao?”

“Ai biết được?” Bạch Chỉ cười lạnh ra tiếng: “Hắn lớn lên hoàn toàn giỏi như vậy, nữ nhân ta đều không yên tâm.”

Tần Bồng: “…”

Bạch Chỉ, mấy năm nay ta không ở đây, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Chỉ là thị nữ bên người Triệu Bồng. Triệu Bồng xem nàng như tỷ muội ruột thịt mà đối đãi. Lúc trước Tần Bồng làm Triệu Bồng đi theo Tần Thư Hoài trở về Tề quốc, không đành lòng khiến Bạch Chỉ vừa mới gả chồng đã phải phân biệt, để cho Bạch Chỉ ở lại Bắc Yến. Kết quả…

“Ngươi tới Tề quốc làm cái gì? Hạ Hầu Nhan bỏ ngươi?”

Nghe được lời này, sắc mặt Bạch Chỉ lạnh lùng, đoản đao trong tay nháy mắt đặt ở phía trên cổ Tần Bồng, lạnh lùng nói: Rốt cuộc ngươi là ai!”

Hết chương 15.
TYT & Phương team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play