Hai tay để trước ngực người đàn ông, Bùi Vân Khinh ngẩng mặt nhìn, lập tức đón lấy con ngươi đen như mực, trong lúc chăm chú nhìn cô còn lộ ra vẻ ân cần.
"Đừng sợ!"
Bùi Vân Khinh khôn khéo cong môi: "Có chú ở đây, cái gì em cũng không sợ!"
Để ý thấy một giọt rượu đang trượt xuống theo mái tóc ngắn của anh, Bùi Vân Khinh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau tóc mai cho anh.
Rượu người phụ nữ kia đã uống, sao có tư cách làm bẩn mặt anh?!
"Đứng sau lưng tôi."
Buông vòng eo nhỏ nhắn của cô ra, Đường Mặc Trầm chậm rãi xoay người, ôn nhu trong mắt đã biến mất, hóa thành sự lạnh lẽo, tầm mắt thẳng tắp xuyên qua đám người dừng trên mặt Diệp Thu Sinh.
"Diệp tiên sinh giáo dục con gái mình như thế ư?!"
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nhìn Diệp Thiên Thanh.
Chỉ là một phụ nữ xinh đẹp mà thôi, còn không có tư cách để anh nhìn thẳng!
Ánh mắt kia sắc bén bức người, chạm phải ánh mắt anh, cả người lão cáo già Diệp Thu Sinh thầm rùng mình.
Lúc này Diệp Thiên Thanh cũng đã ý thức được mình vừa gây họa lớn, nhanh chóng giải thích với cha mình: "Cha, chuyện không..."
"Im miệng!" Diệp Thu Sinh nghiêm nghị quát con gái, đi về trước, tay phải nâng lên, hung hăng tát một cái lên mặt Diệp Thiên Thanh: "Còn không mau xin lỗi Đường bộ trưởng!"
Nếu rượu này tạt vào người người khác thì thôi, nhưng Đường Mặc Trầm là bộ trưởng, nếu ông ta không tỏ thái độ, đối phương làm sao có thể chịu để yên?
Ngay trước mặt khách khứa, Diệp Thu Sinh đương nhiên không thể dung túng con gái mình, nếu không hình tượng của ông ta truyền ra ngoài sẽ vô cùng bất lợi. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Trên mặt thật đau, ý thức của Diệp Thiên Thanh cũng quay về trên người, ý thức được mình hoàn toàn bị đối phương dắt mũi, căm hận trong bụng khó dằn, song vẫn đè nén cảm xúc xin lỗi.
"Đường bộ trưởng, Bùi tiểu thư, vừa rồi là tôi thất lễ, hôm nay tôi uống hơi nhiều, thật xin lỗi, mong hai vị bỏ qua cho."
Bùi Vân Khinh thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, âm thầm ngạc nhiên.
Diệp Thu Sinh là con cáo già, Bùi Vân Khinh biết.
Đối phương phải tham gia tranh cử, chắc chắn bây giờ không muốn truyền ra tin tức mặt trái ảnh hưởng đến mình, cô chính là tính đến chuyện này mới cố ý khiêu khích Diệp Thiên Thanh, điều cô kinh ngạc chính là vị mắt cao hơn đầu đại tiểu thư Diệp Thiên Thanh, bị cô chơi đến nước này, lại vẫn nhịn được khẩu khí mà nói xin lỗi cô.
Quả nhiên có cha nhất định có cha, sau này thời điểm đối phó với Diệp Thiên Thanh, cô không thể khinh thường được.
"Chú!" Bùi Vân Khinh kéo ống tay áo Đường Mặc Trầm, sợ rằng dưới cơn tức giận anh sẽ không khống chế được cảm xúc: "Vốn dĩ chuyện này là em không tốt, chú tha cho chị Diệp đi?"
Đạo lý có chừng mực, Bùi Vân Khinh biết.
Một mánh khóe nhỏ, hại Diệp Thiên Thanh mất thể diện trước mặt mọi người, còn bị ăn một cái tát vang dội, mục đích của cô đã hoàn thành rồi.
Nha đầu chết tiệt, được tiện nghi còn khoe mẽ!
Diệp Thiên Thanh âm thầm nghiến răng, chỉ hận không thể đem khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt xé tan thành từng mảnh, song trên mặt chỉ có thể giả vờ đáng thương.
"Bùi tiểu thư người lớn có lòng bao dung lớn, không ghi thù Thiên Thanh là tốt rồi."
Đường Mặc Trầm bất vi sở động*, chẳng qua là hơi híp mắt, chăm chú nhìn Diệp Thu Sinh.
*Bất vi sở động: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
Đối phương cứ như vậy mà khi dễ người của anh, còn gây chuyện trong bữa tiệc của anh, đây cũng không phải chỉ cần tát Diệp Thiên Thanh một cái, nói một lời xin lỗi là có thể giải quyết.
Diệp Thu Sinh nhìn ra thái độ của anh, trong bụng thầm hừ lạnh nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.
"Đường Bộ trưởng, Bùi tiểu thư, các vị khách quý, điều là Diệp mỗ tôi ngày thường dạy dỗ con gái không nghiêm, chiều nó sinh hư, hôm nay làm phiền đến các vị, Diệp mỗ không thể chối bỏ tội lỗi của mình!" Hai tay Diệp Thu Sinh nắm thành quyền, hướng về tường người mà khom lưng hành lễ, cuối cùng mặt đầy áy náy nói với Bùi Vân Khinh: "Bùi tiểu thư, bác Diệp tự mình nói xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho bác Diệp có được không?!"
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT