Bơi trong giao tiếp từ nhỏ, tinh thông mưu tính, cho đến bây giờ đều là cô ta đem người khác đùa giỡn trong tay, hôm nay lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn xoay vòng vòng, khẩu khí này làm sao Diệp Thiên Thanh nuốt cho được?

"Bùi Vân Khinh, cô đừng giả vờ đáng thương nữa!"

"Chị, em thật sự không cố ý... Thật xin lỗi..."

Vào lúc này, mọi người bốn phía đã sớm nghe thấy động tĩnh bên này, đều đang xúm lại đây.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Vị tiểu thư này vô tình đạp vào chân Diệp tiểu thư, kết quả cô ấy lập tức nổi giận."

"Thật là quá đáng!"

"Đúng vậy, người ta đã xin lỗi rồi, lại không phải cố ý!"

...

Đa số khách ở đây là người nước ngoài, không biết đến thân phận của Diệp Thiên Thanh, đương nhiên cũng không vì cô ta là con gái Bộ trưởng mà đến giúp.

Một bên là Bùi Vân Khinh thanh thuần đáng yêu, tựa nai con bị giật mình mặt đầy ủy khuất; một bên là Diệp Thiên Thanh mặt đẹp đỏ bừng, đùng đùng nổi giận, mọi người cùng đồng tình nghiêng về phía của Bùi Vân Khinh.

Đường Mặc Trầm tách mọi người ra, sãi bước đi vào, tầm mắt ở trên khuôn mặt đầy ủy khuất của Bùi Vân Khinh, chân mày nhất thời nhíu chặt.

"Sao lại thế này?!"

Dù sao Diệp Thiên Thanh vẫn còn trẻ, nào biết cách đối nhân xử thế, rõ ràng không phải mình sai mà ai cũng chỉ trích, lòng tự ái của cô ta sao mà chịu được?

"Đường Bộ trưởng vẫn nên hỏi cháu gái mình đi!"

"Chú, thật xin lỗi!" Bùi Vân Khinh cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn mũi giày mình: "Đều là em sai, em vô tình đạp trúng chân chị Diệp, đều là em không tốt..."

Chú?

Cháu gái!

Hai chữ này đủ để nói rõ quan hệ hai người.

Vừa rồi bọn họ còn khó hiểu, một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy từ đâu tới, nghe thấy chữ chú này lập tức biết hóa ra cô là người của Đường Mặc Trầm.

Khách khứa bốn phía đều là những người đặc biệt có đầu óc, rất nhanh đã cân nhắc quan hệ của người trong cuộc, Bùi Vân Khinh vừa dứt lời, khách khứa bốn phía đã chủ động giải thích tình huống giúp cô.

"Đường Bộ trưởng, vị tiểu thư này đã xin lỗi ân hận mà đối phương còn bám theo không tha!"

"Đúng vậy, Bộ trưởng, vừa rồi đối phương còn đẩy cô ấy ngã xuống đất."

"Đến bây giờ chưa từng gặp người phụ nữ nào chanh chua vô lý, không có giáo dục như vậy!"

...

Đường Mặc Trầm nhướng mày, con ngươi vốn đã lạnh lùng, cảm giác lửa giận trên người anh, Bùi Vân Khinh vội tiến lên một bước, đứng trước mặt Diệp Thiên Thanh.

"Chị Diệp, vừa rồi đúng là em không tốt, để xin lỗi, em đền cho chị một đôi giày mới, được không?"

Đây là bàn cờ của cô và Diệp Thiên Thanh, không nhất thiết phải kéo Đường Mặc Trầm vào, nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được thì chẳng phải mười năm cô sống hóa uổng phí sao?

Mọi người tôi một câu anh một câu chỉ trích, Diệp Thiên Thanh đã sớm mất lý trí.

Mắt thấy Bùi Vân Khinh bôi đen mình tệ hại hơn, không khỏi tức giận, bàn tay cầm ly rượu chợt nâng lên, rượu màu hổ phách trong ly lắc lư kịch liệt, hắt về phía Bùi Vân Khinh.

Bùi Vân Khinh thấy động tác của cô ta, chẳng qua không động đậy mà đứng tại chỗ.

Bị hắt rượu thì có là gì, điều cô sợ chính là đối phương không hắt!

Danh môn thục nữ?

Là người đáng tin cậy trong giao tiếp?

Lần này, cô nhất định phải làm cho tiếng xấu đối phương vang dội.

Cô không động, không có nghĩa là người khác sẽ không động.

Bước nhanh về phía trước, Đường Mặc Trầm nâng cánh tay kéo cổ tay trái của Bùi Vân Khinh, khẽ dùng lực một cái đã ôm trọn cô vào ngực, đồng thời xoay người, dùng cơ thể chặn cho cô.

Rượu chát hắt ra ngoài, một nửa dính trên người anh, một nửa bắn tung tóe ra ngoài, văng lên bàn ăn và trên người khách khứa bên cạnh.

"Trời ạ!"

Tức khắc, mọi người giật mình kêu lên.

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play