Đúng như Bùi Vân Khinh ước chừng, Thời điểm Đường Mặc Trầm tỉnh lại đã là vào tầm hơn hai giờ sáng.

Mở mắt ra, cơn đau đầu biến mất, không còn sốt cao, ngủ no một giấc, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm nhận được cánh tay trái có thứ gì đó, anh nghi hoặc nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy bên cạnh giường, Vân Khinh đang ngủ say .

Kim truyền dịch trên tay anh đã được rút ra, cô nghiêng người ngủ bên cạnh anh, trên người còn mặc quần áo ban ngày, một tay ôm hờ cánh tay anh, tay kia còn lại cầm khăn lau mồ hôi cho anh.

Đèn pha tắt, ánh sáng của chiếc đèn bàn đã được điều chỉnh nhẹ nhàng bao lấy khuôn mặt cô, cây trâm cài tóc đã sớm rơi ra, tóc của cô xõa ra rải rác trên giường cùng gương mặt, cùng ánh sáng nhuốm màu một vàng mờ nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã tinh xảo kia càng thêm nhu hòa xinh đẹp hơn.

Nha đầu này này thực sự đã chăm sóc anh suốt cả đêm?

Đường Mặc Trầm nhíu mày, cẩn thận chống cánh tay, muốn đứng dậy ôm cô trở lại giường.

Cánh tay anh vừa mới nhấc lên một chút, cánh tay cô lập tức siết chặt, ôm chặt lấy cánh tay anh, người cũng theo đó tiến lại gần thân thể anh.

Khi đó, cô luôn bị gặp ác mộng, nửa đêm không dám ngủ, lại bởi vì không quen thuộc với anh, thà ngủ một mình trong góc đến rạng sáng, cũng chưa bao giờ nhờ anh giúp đỡ.

Anh tình cờ phát hiện ra bí mật của cô, mỗi đêm đều đến phòng cô, ngồi bên giường, cho cô ôm một cánh tay khi cô gặp ác mộng.

Khi đó, cô có thể ngủ yên đến sáng khi được ôm cánh tay của anh.

......

Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, Đường Mặc Trầm tràn đầy ôn nhu.

Nhẹ nhàng kéo chăn bông lên, cẩn thận đắp lên người cô, anh nâng lòng bàn tay lên, vén mái tóc rối bù mà cô xõa trên mặt ra sau tai .

Ngón tay lơ đãng chạm vào vành tai mềm mại của cô, cảm giác được làn da mềm mại của đầu ngón tay, anh kìm lòng không được giơ ngón cái lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, ánh mắt dán chặt vào bờ môi cô..

Dưới ánh đèn, đôi môi của cô gái khác lạ, giống như quả táo trong vườn địa đàng, cám dỗ Adam nếm thử hương thơm.

Ngón tay cái dường như có ý chí của chính mình, di chuyển qua, nhẹ nhàng rơi lên môi cô.

Môi của cô thật mềm, dường như chỉ cần dùng một chút lực là sẽ vỡ ra khiến anh không khỏi nín thở, thân thể chậm rãi tiến đến gần cô.

Đường Mặc Trầm, ngươi đừng quên, ngươi là chú của cô ấy!

Sâu trong tâm trí , một thanh âm nho nhỏ đột nhiên vang lên.

Lưng của người đàn ông đột nhiên trở nên cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc trên đá..

Cảm giác lang thang lại quay trở lại, chỉ để ý rằng khuôn mặt của cô đã ở gần trong tầm tay.

Đường Mặc Trầm nhanh chóng ngẩng mặt lên, vốn dĩ là muốn dời mặt đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, môi lại ấn trên trán cô.

Cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng của cô gái dưới môi mình, Đường Mặc Trầm sững sờ hai giây rồi mới nhanh chóng quay mặt đi.

Đưa tay tắt đèn, anh ngả lưng xuống gối, trong đầu lập tức hiện ra một câu hỏi to lớn.

Chú hôn lên trán em một cái, tính là đi quá giới hạn không?

Không tính đâu! Tuyệt đối không tính!

Đêm.

Vô cùng yên tĩnh
nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Trong phòng, chỉ có tiếng thở của anh và cô.

Âm thanh hô hấp của cô rất nhẹ, nhưng tâm tình của anh thật sự quá nhạy cảm, không chỉ có thể nghe được hô hấp nhẹ nhàng của cô, mà còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô trên cánh tay, rồi anh còn cảm nhận được hơi ấm của làn tóc cô trên cánh tay, làm lông trên cánh tay giống như bị điện giật, dựng thẳng lên...

Anh mím môi trong bóng tối, trên môi tựa như vẫn còn giữ lại xúc cảm của làn da cô.

Nhận thấy suy nghĩ của mình đang chuyển hướng theo chiều hướng xấu xa, Đường Mặc Trầm hít một hơi thật sâu, chậm rãi rút tay ra ngón tay cô, vén chăn bông trên người ra, sải bước đi ra khỏi phòng ngủ chính.

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play