Biệt thự La gia cũng nằm ở vùng ngoại ô, cách Đường Cung không xa lắm, hơn mười phút sau, một chiếc xe Bentley tiến vào cửa lớn của Đường Cung.
Đường Mặc Trầm đi lên phòng làm việc, Bùi Vân Khinh cũng ôm hòm thuốc đi theo phía sau vào trong, kéo Đường Mặc Trầm ngồi lên trên ghế sô pha, duỗi tay cởi hai nút áo của anh, đem cặp nhiệt kế nhét vào dưới nách anh.
Sau đó nhanh chóng cởi hết nút áo của anh, cô mở băng gạc quấn bên ngoài miệng vết thương ra, quả nhiên vết thương đã bị sưng lên, rõ ràng là đã bị nhiễm trùng.
Cô đau lòng nhíu mày, bước nhanh đến bên cạnh bàn làm việc viết ta một đơn thuốc, đưa cho bí thư Ôn.
“Lập tức đi mua, càng nhanh càng tốt!”
“Cái này…” Bí thư Ôn nhìn đồ trên tay, trong giọng nói có vài phần do dự: “Không cần mời bác sĩ lại đây sao?”
Lúc này Bùi Vân Khinh chẳng qua chỉ là một sinh viên năm nhất khoa y, bí thư Ôn không có tin tưởng vào khả năng chữa bệnh của cô.
Chuyện liên quan đến sức khỏe của Đường Mặc Trầm, bí thư Ôn không dám có chút cẩu thả nào.
Thế mà lại có người nghi ngờ khả năng chữa bệnh của cô?
Hàng lông mày của Bùi Vân Khinh nhíu lại: “Tôi chính là bác sĩ!”
Chỉ năm chữ, âm thanh không lớn nhưng lại lộ ra sự tự tin cùng bá đạo.
Bí thư Ôn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt của thiếu nữ trước mặt, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của cô làm cho căng thẳng.
Ánh mắt như vật, trong lúc hoảng hốt làm hắn có một loại cảm giác giống như đang đứng đối diện với Đường Mặc Trầm, làm cho hắn không dám nhìn gần, hơn nữa từ sâu trong đáy lòng bản năng của hắn cũng sinh ra một loại cảm giác thuận theo lời cô nói.
“Được, tôi lập tức đi ngay!”
Đường Mặc Trầm đứng ở một bên, thu hết tất cả nhìn thấy vào trong đáy mắt, trong lòng cũng có một chút ngạc nhiên.
Người ở dưới tay anh đương nhiên cũng sẽ không bình thường, bí thư Ôn họ Ôn tên Tử Khiêm, nhà hắn cũng đã mấy đời làm trong quân đội, đừng nhìn cái tên Tử Khiêm mà hiểu nhầm, hắn cũng là một đứa trẻ ngông cuồng ở trong nhà họ Ôn.
Bác Ôn giao hắn cho Đường Mặc Trầm, để hắn đi rèn luyện mấy năm, loại bỏ đi sự nóng nảy của bản thân hắn, lúc này đã có thể nói là văn võ toàn tài, chỉ có Đường Mặc Trầm mới có thể khiến hắn nghe lời răm rắp.
Vì người khác mà cúi đầu thì đây là lần đầu tiên.
Nhóc con này đúng là người mà anh dạy dỗ!
Thấy Bùi Vân Khinh trở lại, chuẩn bị xử lý miệng vết thương cho anh, Đường Mặc Trầm bình tĩnh lên tiếng.
“Rất tốt.”
Bùi Vân Khinh ngạc nhiên, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt anh.
Cô không nghe nhầm đúng không, anh đang khen cô?
Tầm mắt của người này luôn luôn rất cao, cô ở bên anh ba năm cũng chỉ nghe được anh từng khen hai người, một là Trình Thiên Nhược, hai là Ôn Tử Khiêm.
Năm đó, khi cô thi đậu đại học y với thành tích đứng đầu khối khoa học tự nhiên, anh cũng chỉ nói một chữ “tốt”, nhưng lần này lại là “rất tốt”?!
Âm thanh của cô vì kích động mà trở nên run rẩy.
“Chú, chú vừa nói cái gì vậy?!”
“Biểu hiện vừa rồi của em, rất tốt.”
Mỗi một chữ anh nói đều vô cùng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai cô.
Lúc này cô mới xác định bản thân mình không có nghe nhầm.
Trái tim Bùi Vân Khinh lại bồi hồi hơn.
Nhớ năm đó khi cô vừa mới đến Long Thành, bị người người cười nhạo, bạn bè xa lánh, đã từng có suy nghĩ muốn từ bỏ.
Là anh mang cô đứng ở trên tầng thượng cao nhất của Long Thành, bàn tay to đỡ lấy vai của cô, cũng cô nhìn xuống ngọn đèn lấp lánh của thành phố phía bên dưới.
“Mặc kệ người khác cảm thấy như thế nào, mặc kệ người khác nói em như thế nào, đều không quan trọng. Hãy nhớ cho kỹ, em là con gái của Bùi Phàm và La Yên, cha mẹ em đều là những con người ưu tú nhất, xuất sắc nhất, em nhất định sẽ không phải là một người bình thường. Chỉ cần em chịu nỗ lực cố gắng, em nhất định có thể đứng ở trên tầng cao những đám mây khiến mọi người nhìn lên. Đối với điều này, Đường Mặc Trầm tôi vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ!”
Chỉ vì một câu nói tin tưởng này của anh mà cô liều mạng học tập, dùng thời gian một năm rưỡi học hết kiến thức của ba năm, cuối cùng lấy được thành tích đứng đầu đỗ vào trường đại học y.
Anh là người mà cô luôn luôn say mê, điều cô muốn nhất chính là nhận được sự tán thưởng của anh, nguyện vọng lớn nhất chính là trở thành niềm tự hào của anh.
Bởi vì.
Trên thế gian này, mọi người khen cô đều không bằng một câu “Rất tốt” của anh!
Hết chương 37.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT