Lúc ra lệnh thì rất là sung sướng, đảo mắt một cái liền có khả năng sẽ bị chú nhà mình ném vào hố lửa, lúc này Bùi Vân Khinh đã không còn quan tâm cái gì mà thể diện, kiêu ngạo gì nữa rồi.
Vốn dĩ Đường Mặc Trầm cũng đang tức giận, nhưng khi nghe được câu cuối cùng thì khóe môi lại giật giật...
Cười.
Anh cười rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể nào nhìn thấy được khóe môi kia đang cong lên.
Chỉ là một sự thay đổi nhỏ như vậy, nhưng lại làm gương mặt ưu tú bình thường từ chối người cách xa ngàn dặm, nháy mắt giống như băng trên sông tan ra, hoa xuân vạn dặm nở rộ, vẽ lên một khung cảnh sáng lạn, đẹp đẽ và ôn nhu.
Nhìn thấy vẻ đẹp hiếm có ở giữa lông mày của anh làm cho cô có chút mê mẩn, nhìn đến ngẩn người.
Tảng băng ngàn năm nay lại nhiễm sắc xuân, đây là phong cảnh trăm năm khó gặp, cô ở cùng với anh ba năm cũng không nhìn thấy anh cười được mấy lần.
“Chú!”
“Hả?”
“Chú cười lên nhìn thật đẹp!”
Lời vừa nói ra khỏi miệng thì cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình,
Quả nhiên, thành ngữ ngày xưa không phải không có đạo lý, khinh người thì càng dễ chết, thật vất vả mới dỗ được con sư tử, thế mà bản thân lại tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Chú à, em... Không phải em cố ý nói chú đẹp?”
“Tôi rất xấu?”
“Đương nhiên không phải, chú đẹp nhất, vô cùng đẹp, chú là người đẹp nhất mà em từng gặp... Người đàn ông đẹp nhất.”
Lời như vậy, ngay cả Trình Thiên Nhược kia cũng không thể so sánh với anh sao?
Nhìn Bùi Vân Khinh trước mặt anh đang liên tục nói không biết bao nhiêu chữ “nhất”, tâm trạng của Đường Mặc Trầm càng thêm vui vẻ.
Khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy sự gấp gáp cùng hoảng loạn, làn da ở dưới ánh sáng từ cửa sổ xe chiếu vào trở nên trơn bóng trong suốt, giống như chỉ cần véo nhẹ một cái là có thể chảy ra nước vậy.
Bộ dạng đáng yêu như vậy, chỉ khiến cho ngón tay của anh muốn cử động mà thôi.
Đường Mặc Trầm nâng tay lên, ngón tay thô ráp chạm nhẹ vào khuôn mặt phấn nộn của cô.
Cảm giác được ngón tay của người đàn ông đang nhéo nhéo bóp bóp ở trên mặt mình, làm Bùi Vân Khinh ngạc nhiên mở to cái miệng nhỏ.
Anh... Anh đang nhéo mặt cô sao?1
Nếu như đối phương là Trình Thiên Nhược thì có lẽ Bùi Vân Khinh đã không cảm thấy kỳ lạ như vậy, nhưng người trước mặt này rõ ràng là tổng chỉ huy của cô luôn luôn nghiêm túc, tại sao hôm nay lại có động tác cợt nhã như vậy chứ. nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Cảm giác mềm mại trơn mượt của làn da dưới đầu ngón tay anh còn mềm hơn những gì anh tưởng tượng gấp nhiều lần, làm cho anh luyến tiếc buông tay ra.
Lòng bàn tay ở lại trên khuôn mặt nhỏ của cô tầm khoảng hai giây, sau đó Đường Mặc Trầm chậm rãi thu ngón tay lại.
“Lần này, không so đo với em nữa!”
Bùi Vân Khinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở trong lòng lại thầm kêu ca buồn rầu, nhổ lông sư tử cũng không có khó dỗ như người này.
Haizz!
Ai bảo cô yêu anh cơ chứ, đây chính là người đàn ông mà cô đã chọn, có khó dỗ cũng phải dỗ nha!
Nhưng mà...
Hiệu tại anh vẫn đang còn phát sốt, cô cũng không thể mặc kệ anh.
“Vậy, chú có đi bệnh viện xem thử hay không?”
“Không đi.”
“Lỡ như miệng vết thương bị nhiễm trùng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nếu không nói bí thư Ôn mời bác sĩ đến có được không?”
Cơ thể của anh anh biết rõ nhất, cũng không phải lần đầu tiên bị thương, trên vai còn rất nhiều việc cần phải xử lý, anh làm gì có thời gian để nghỉ ngơi?
“Vậy… Ít nhất phải về nhà nghỉ ngơi nửa ngày chứ, như vậy chắc cũng được chứ?”
“Đúng vậy bộ trưởng!” Lúc này bí thư Ôn mới dám lên tiếng nói tiếp: “Mấy phần văn kiện quan trọng đều ở trong máy tính, ngài ở nhà cũng có thể xem được, những việc khác ngày mai xử lý cũng không muộn, dù sao… Đây cũng là tấm lòng của tiểu thư.”
Đường Mặc Trầm nghiêng mắt, quả nhiên nhìn thấy cô nhóc bên cạnh, hai bàn tay nhỏ nắm chặt cánh tay anh, trong con mắt tràn ngập ánh nước, cũng tràn đầy sự quan tâm lo lắng, anh cũng không chịu nổi ảnh nước ở trong cặp mắt kia.
“Được rồi, trở về Đường Cung!”
Hết chương 36.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT