Theo sau một giọng nam quen thuộc, thì cánh cửa ở ghế phụ cũng được đẩy ra từ bên trong.
Bùi Vân Khinh nghi hoặc nhìn người trong xe một chút, tầm mắt rơi vào bóng người trên ghế lái.
Âu phục màu xám nhạt, khuôn mặt tinh xảo, đang nhìn cô. . .
Vậy mà là Phương Mê!
"Giáo sư Phương? !"
Bên kia xe, các phóng viên đã lao xuống bậc thang, nhắm máy ảnh, máy quay phim về hướng cô.
"Cô Bùi. . ."
"Cô Bùi Vân Khinh. . ."
. . .
"Lên xe nhanh!"
Phương Mê thúc giục lần nữa.
Bùi Vân Khinh vịn tay cửa xe, nhìn đám phóng viên sắp xông tới đây, nhíu mày.
Cánh tay phải duỗi thẳng, đóng cánh cửa vừa mở ra.
Không!
Cô không thể làm một đào binh!
Nếu như bây giờ cô chạy trốn, các phóng viên chắc chắn sẽ cho rằng là cô chột dạ, đến lúc đó sẽ đưa tin trắng trợn, nói không chừng liên lụy đến cả Đường Mặc Trầm.
Cô không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ tới gõ cửa!
Nghĩ vậy, cô dũng cảm bước tới trước mặt đám phóng viên.
Tách tách ——
Nháy mắt, mọi người đều bao vây quanh Bùi Vân Khinh.
Vô số microphone, bút phỏng vấn chĩa tới trước mặt cô, vô số máy ảnh, máy quay phim cũng chiếu tới thẳng mặt cô!
"Cô Bùi, chuyện lăng xê kia ngài giải thích thế nào?"
"Bà cụ kia là do cô dàn dựng sao?"
"Vì sao cô lại muốn lăng xê như vậy?"
. . .
Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi đến, mỗi câu đều vô cùng sắc bén mang đầy ác ý.
Bùi Vân Khinh nâng hai tay lên, ra hiệu im lặng.
"Mọi người bình tĩnh chút, tôi sẽ trả lời từng vấn đề của các bạn!"
Các phóng viên thấy cô không trốn tránh, cũng đều yên tĩnh lại, chờ câu trả lời của cô.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên vừa tan học, nghe thấy bên này có động tĩnh lớn đều chạy tới đây xem.
"Vân Khinh!"
"Chủ tịch Bùi!"
Đinh Linh cùng một số sinh viên trong Hội học sinh chen vào bảo vệ cô.
Trong xe, Phương Mê nghiêng đầu, nhìn chằm chằm lên thân ảnh mảnh mai kia cách cửa sổ xe, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Bùi Vân Khinh chen qua đám người, đi đến bậc thang, bình tĩnh nhìn phóng viên khắp bốn phía.
"Đầu tiên, tôi muốn thanh minh một chuyện, chuyện cứu người là thật, tôi chưa từng có ý muốn lăng xê, tôi chưa từng gặp bà cụ kia trước đó, người quay video cũng không phải ‘kẻ lừa đảo’ tôi..."
Lời cô còn chưa dứt, các phóng viên liền rống lên.
"Liên quan tới chuyện các bệnh viện chưa từng nhận trường hợp nào như bà cụ, cô giải thích thế nào?"
"Đúng vậy, cô nói không phải lừa, ai có thể chứng minh?"
"Đúng đấy, cô nói là sự thật chính là thật sao, dựa vào đâu chúng tôi tin cô, cô có chứng cứ không, cô có nhân chứng à?"
...
Bùi Vân Khinh đang muốn mở miệng, đằng sau đám người đã vang lên một giọng đàn ông trong trẻo.
"Tôi có thể chứng minh!"
Tất cả mọi người —— bao gồm cả Bùi Vân Khinh —— đều kinh ngạc hướng về phía giọng nói vừa phát ra.
Nhìn thấy một chàng trai có khí chất bất phàm đột nhiên xuất hiện, đám phóng viên cũng trầm mặc một hồi.
Thấy Phương Mê đi tới, đám đông tách ra một lối cho anh ta đi vào, trong con ngươi Bùi Vân Khinh tràn ngập kinh ngạc.
"Giáo sư Phương?"
Mỉm cười gật đầu với cô, Phương Mê đi lên bậc thang đứng bên cạnh cô, đảo mắt nhìn đám người xung quanh.
"Đầu tiên, tôi tự giới thiệu mình một chút. Tôi là Phương Mê, giáo sư giảng của Học viện Y Stanford, Chủ tịch Hiệp hội Dược học Quốc tế... Đồng thời, tôi cũng là một bác sĩ ngoại khoa."
Giáo sư thịnh giảng, chủ tịch. . .
Nghe tới hai danh hiệu này đã đủ làm chấn động lòng người.
Các phóng viên đều an tĩnh lại, chờ anh ta nói tiếp.
"Mấu chốt nhất là, chuyện Bùi Vân Khinh cứu người, tôi cũng là đương sự!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT