Bàn tay to béo của Bạch Phượng Cầm xẹt qua giữa không trung, mang theo tiếng gió, hung hăng đánh thẳng vào khuôn mặt nhỏ của Bùi Vân Khinh.
Từ khi Bạch Phượng Cầm độc ác xông qua phía mình thì cô đã đoán được đối phương sẽ có chiêu này.
Vì để cô có thể tự bảo vệ mình nên từ lâu Đường Mặc Trầm đã dạy đấu vật cho cô, cô ở trong học viện Liên Minh học bốn năm, nơi đó không chỉ phải học tập, còn phải thực hiện khoá huấn luyện quân sự, đánh đánh nhau, đấu súng đều nằm trong đó.
Cho dù thể lực hiện tại của cô kém hơn trước kia rất nhiều, nhưng mà vẫn còn có kỹ năng, kỹ xảo.
Ở trước mặt Đường Mặc Trầm, cô chính là gặp phải sự phụ, nhưng ở trước mặt Bạch Phượng Cầm thì vẫn rất thành thạo.
Chân phải nhẹ nhàng lùi về sau một bước, thong thả bước ở trong sân vắng, đúng lúc né được một bạt tai này của Bạch Phượng Cầm, bàn chân phải nhẹ nhàng gạt chân Bạch Phượng Cầm một cái, thân thể Bạch Phượng Cầm ục ịch nặng nề, cứ thế mà ngã nhào xuống sàn nhà, giống như một khối thịt mỡ bị quăng lên trên thớt.
Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng thương xót sàn nhà mình hai giây, cô bước qua đôi chân mập mạp đi thẳng lên lầu.
Mợ hai Hồ Lập Bình đang ở bên cạnh xem kịch vui thì cười thầm một tiếng, vội vàng chạy qua đỡ lấy cánh tay của Bạch Phượng Cầm.- đọc
“Ai da, chị dâu, không sao chứ, mau đứng dậy!”
Lúc này, anh họ Bùi Vân Khinh là La Gia Lập vừa thay quần áo xong, đúng lúc đi xuống lầu.
“Mẹ, làm sao vậy?”
“Con khốn nạn này dám xô mẹ…” Bạch Phượng Cầm thở hồng hộc nhanh chóng bò dậy từ sàn nhà, nhìn thấy con trai, lập tức nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Mau túm con nhỏ đó lại cho mẹ!”
La Gia Lập luôn là người háo sắc, đối với cô em họ có nhan sắc tuyệt vời như vậy đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu.
Có một lần cậu ta ăn đậu hũ của Bùi Vân Khinh, bị cô tát cho một bạt tay, sau đó còn đến tố cáo trước mặt ông ngoại, lúc đó cậu ta chỉ dám lấy lý do đùa giỡn qua loa lấy lệ, nhưng vẫn bị ông răn dạy một trận, từ đó vẫn luôn ghi hận Bùi Vân Khinh.
Lần này có được cơ hội, đương nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua.
La Gia Lập khỏe hơn cô, Bùi Vân Khinh sợ mình đấu không lại, cũng không dám cứng đối cứng với cậu ta.
Xoay người muốn chạy thì thấy Bạch Phượng Cầm xoa xoa eo, giống như ông thần giữ cửa chặn ở đầu cầu thang.
Hai mẹ con là một sói dữ, một trên một dưới, kẹp Bùi Vân Khinh ở giữa cầu thang.
Sắc mặt Bùi Vân Khinh không thay đổi, ngẩng cổ lên cao giọng gọi lên lầu.
“Ông ngoại… Ông ngoại… Cứu con ông ngoại…”
“Ông nội vừa mới uống thuốc ngủ xong, lúc này trời có sấm sét cũng không tỉnh dậy được!” La Gia Lập giơ tay cởi áo khoác tây trang bên ngoài, nở một nụ cười âm hiểm đi xuống cầu thang: “Mẹ tôi cô cũng dám đánh, lần này anh họ sẽ dạy dỗ cô thật tốt!”
Trách không được bọn họ lại kiêu ngạo như vậy, thì ra đã tính trước việc ông ngoại sẽ không phát hiện ra.
Nhìn thấy La Gia Lập đi nhanh xuống cầu thang, Bùi Vân Khinh lập tức xoay người chạy xuống dưới lầu, Bạch Phượng Cầm vén một tay áo lên, làm ra tư thế diều hâu chuẩn bị quắp gà con.
Bùi Vân Khinh cong môi, hai tay đỡ lấy thành cầu thang, chân nhẹ nhàng đạp một cái, cả người lưu loát lật ra khỏi lan can cầu thang, dừng ở trên nền nhà.
Không ngờ, Hồ Lập Bình cũng đi lên giúp đỡ, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô lại: “Đừng sợ, mợ hai nói giúp cho con…”
Bà nói giúp sao?
Bà hận không thể đẩy mình vào trong hố thì có!
Một tay Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng hất cánh tay Hồ Lập Bình ra, vòng qua ghế sô pha, chạy ở giữa bàn trà, chạy nhanh về phía cửa.
Vừa rồi bị Hồ Lập Bình làm tốn một ít thời gian, lúc này La Gia Lập ở trên cầu thang đã đuổi tới kịp.
Cửa lớn vừa kéo ra, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang.
“Con khốn chết tiệt, xem cô chạy ở hướng nào!”
Trong miệng La Gia Lập phát ra câu mắng chửi, cánh tay vươn ra muốn bắt lấy cánh tay của cô, Bùi Vân Khinh xoay người đá đến chỗ yếu ớt của cậu ta.
Mũi chân vừa mời nâng lên thì trên eo chợt căng thẳng, sau đó cả người lập tức bay lên trời.
Giây tiếp theo đã dừng lại ở trong một khuỷu tay kiên cố.
Hết chương 32.
TYT & Captivator team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT