Nếu như cô trở về thì chắc chắn sẽ bị mắng, nếu như không trở về thì chắc chắn đến lúc đó đối phương lại sẽ ở trước ông ngoại dựng chuyện bịa đặt, nói cô ngay cả lời ông nói cũng không nghe.

Cân nhắc trước sau trái phải một phen, Bùi Vân Khinh vẫn quyết định trở về La gia một chuyến.

Binh đến tướng chặn, nước tới đất chặn, bị mắng cũng không mất miếng thịt nào, dù sao cô chỉ lo lắng ông ngoại thật sự bị cô làm cho tức giận.

Từ trên xuống dưới La gia cũng chỉ có một mình ông ngoại là đối xử tốt với cô nhất, khi đó cô còn trẻ con không hiểu chuyện, chỉ biết đối nghịch với ông, lần này sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ này lần nữa.

Nhìn thấy trong ví không còn nhiều tiền mặt lắm, cô lấy thẻ đi tìm một cây ATM rút tiền, không ngờ thay đổi hai tấm thẻ cũng đều hiển thị là rút tiền không thành công.

La gia không có chia nhà, hai đứa con trai cùng con cái đều sống cùng ông ngoại, mợ hai thì làm việc ở công ty dược La thị, mợ cả là bà chủ thầu hết toàn bộ việc trong nhà.

Tiền tiêu vặt của mấy đứa nhỏ trong nhà đều do mợ cả phụ trách, mấy đứa trẻ đều có một tấm thẻ tín dụng riêng, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều được gửi vào trong đó, cô không thể rút tiền thì chỉ có một lý do duy nhất – Mợ cả đã khoá thẻ ngân hàng của cô lại.

Tiền mặt trong ví còn lại chỉ khoảng 200 tệ, mua cho ông ngoại một rổ trái cây thì cũng không còn lại mấy đồng, không đủ để bắt xe về nhà.

Hết cách, cô đành phải xách theo rổ trái cây đi bằng xe buýt công cộng, chuyển xe hai lần, đến khi xách theo rổ trái cây đến biệt thự La gia thì đã qua thời gian ăn trưa.

Chị Tống giúp việc trông nhà giúp cô mở cửa, vội vàng nhận lấy rổ trái cây: “Tam tiểu thư đã trở lại.”

“Ông ngoại thế nào rồi?” Bùi Vân Khinh lo lắng hỏi.

“Bác sĩ nói không sao cả, đang ở trên lầu nghỉ ngơi!”

Bùi Vân Khinh gật nhẹ đầu, đi vào phòng khách, vừa đúng lúc mợ cả Bạch Phượng Cầm từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô thì bà ta lập tức chạy xuống mà mắng xối xả.

“Cô còn có mặt mũi trở về, mặt mũi La gia đều bị cô làm mất hết rồi!”

Mợ hai Hồ Lập Bình ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt vẫn giả vờ hiền dịu như cũ: “Chị dâu à, chị cũng nói ít hai câu đi, không phải Vân Khinh vẫn còn nhỏ sao…”

“Nhỏ? 20 tuổi còn nhỏ?! Thật sự là rồng sinh rồng phượng sinh phượng mà, tôi đã sớm nói rồi, không thể gả cho đàn ông ở vùng nông thôn, đây không phải sinh ra một cái tai họa rồi sao! Lúc trước cũng không biết La Yên nghĩ như thế nào, nhiều ít con cháu thế gia tuổi trẻ tài giỏi theo đuổi nó, nó lại cố tình coi trọng một tên ngốc tham gia quân ngũ như vậy!”

Lông mày Bùi Vân Khinh hơi nhướng lên.

Người đã nằm dưới mồ, ai cho bà ta lời ra tiếng vào như vậy!

Mợ cả mắng cô còn chưa đủ, còn mắng ba mẹ cô, cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn.

“Ít nhất mẹ tôi cũng không thích một con heo!”- đọc

Ở trước mặt Đường Mặc Trầm, cô giả vờ làm một con thỏ nhỏ ngây thơ, nhưng ở trước mặt người của La gia, cô cũng sẽ không che giấu nữa.

Hồ Lập Bình ở bên cạnh lập tức thổi thêm gió vào lửa: “Vân Khinh, sao lại nói như vậy được, mợ cả la cô cũng là vì muốn tốt cho cô, sao cô có thể nói mợ cả là con heo chứ? Còn không nhanh chóng đi lại xin lỗi mợ cả!”

Bùi Vân Khinh cười lạnh: “Mợ hai, câu mợ cả là con heo này là bà nói!”

Con nhóc này từ khi nào mà lại khôn khéo như vậy?

Biểu cảm trên mặt Hồ Lập Bình cứng đờ, sợ Bạch Phượng Cầm trút lửa giận lên đầu mình, sắc mặt lập tức thay đổi: “Con nhóc thối tha này, tại sao lại nói như vậy, thật là lòng tốt cũng trở thành lòng lang dạ thú!”

Bạch Phượng Cầm lớn lên vô cùng to tròn, ghét nhất chính là người khác nói bà ta béo, nghe hai người một câu heo, hai câu heo làm bà ta tức giận đến nổi thịt trên mặt đều run run hết cả lên.

Bà ta không có cách phát cơn tức giận với Hồ Lập Bình, lập tức đổ hết lên đầu Bùi Vân Khinh.

“Mày cái đồ lẳng lơ này, hôm nay tao nhất định sẽ xé rách miệng mày!”

Đi lên phía trước, bà ta giơ tay lên vồ về phía mặt Bùi Vân Khinh, hung hăng tát một cái.

Hết chương 31

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play