Khi đó cô còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến cô, nhưng không ngờ rằng anh vẫn nhớ rõ món quà này.

Cô đang ngẩn người thì ngoài cửa có tiếng gõ.

Bùi Vân Khinh cầm trong tay cây cung ra mở cửa, ra đến nơi thì thấy Đường Mặc Trầm quần áo chỉnh tề đang đứng đó.

Người đàn ông trước mặt vóc dáng cao ráo giống như một chiếc giá treo quần áo, dưới chân mặc một chiếc quần tây càng làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.

Người đàn ông đứng ở hành lang vẫn trầm ổn giống như ngày trước, cả người từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở cao quý, so với trí nhớ của cô trước kia thì càng chói lọi, thu hút ánh mắt người khác hơn.

Do dù nhìn anh bao nhiêu lần cô vẫn không khống chế được mà tim đập thình thịch.

Ánh mắt anh nhìn cây cung trong tay rồi dừng ở chiếc khăn tắm trên người cô, khẽ nhíu mày.

Trở về đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa mặc quần áo?

Anh liếc qua mái tóc ướt, đến khi nhìn thấy vết hồng hồng trên vai thì lông mày nhảy dựng lên.

“Sấy tóc cho khô rồi thay quần áo xuống ăn cơm.”

“Vâng, em xuống ngay đây.”

Đường Mặc Trầm xoay người đi về hướng cầu thang.

“Chú ơi.” Bùi Vân Khinh đuổi theo: ”Cung này là cho em sao?”

Người đàn ông dừng lại, môi cử động.

“Không phải.”

Khẩu thị tâm phi.

Rõ ràng trên cung khắc một chữ “Vân” còn không chịu thừa nhận.

Bùi Vân Khinh bĩu môi: ”Em mặc kệ, ở trong phòng em rồi thì chính là của em. Cảm ơn chú, em rất thích.” Nói xong cô cầm cung vui vẻ quay về phòng.

Đường Mặc Trầm tuy trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt đã nhu hòa đi một chút.

Ôn bí thư đang chờ ở dưới lầu nhìn thấy hắn thì lập tức tiến lại đón: ”Thiếu gia, máy bay đã sắp xếp xong, khi nào thì tiểu thư sẽ ra sân bay ạ?”

“Không cần.”

Không cần?

Ôn bí thư kinh ngạc nhướng mày. Tối qua nửa đêm anh gọi điện cho hắn bảo hắn an bài cô đến Khoa Y Học Viện Liên Minh, nói rằng việc này cần phải làm ngay, bây giờ lại nói không cần?

“Thiếu gia.” Bác Chu đi đến: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Đường Mặc Trầm bây giờ đã là Thượng Tướng, trên người còn có chức Bộ Trưởng, nhưng bác Chu ở nhà vẫn gọi anh hai tiếng thiếu gia như mọi khi.

Đường Mặc Trầm gật đầu rồi bước chân hướng đến nhà ăn, miệng vẫn nhàn nhạt hạ lệnh.

“Đợi chút, sắp xếp tài xế đưa tiểu thư đến trường học.”

Bác Chu liếc mắt sang nhìn Ôn bí thư đúng lúc Ôn bí thư cũng quay ra nhìn, hai người ánh mắt giao nhau, bác Chu bĩnh tĩnh đáp.

“Vâng.”

Đường Mặc Trầm bước vào phòng ăn ngồi vào ghế chính, ánh mắt tự nhiên liếc qua bộ dao nĩa rồi dừng lại ở chiếc ghế bên phải.- đọc

Tòa Đường Cung này được xây dựng vào một trăm năm trước, là một tòa nhà mới của Đường gia.

Cha Đường nay đã già, lên xuống đi cũng không tiện, vậy nên hiện ông đang sống ở một tòa nhà cũ của Đường gia.

Trong căn nhà này trừ người làm, tài xế thì chỉ còn có một mình Đường Mặc Trầm.

Từ lúc anh đưa Bùi Khinh Vân vào Đường Cung thì chỗ này trở thành chỗ ngồi quen thuộc của cô, thẳng cho đến khi anh đuổi cô ra khỏi nhà.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của cô gái đi xuống cầu thang, Đường Mặc Trầm mới thu hồi ánh mắt.

“Bí thư Ôn, bác Chu, chào hai người.”

Lúc cô ở Đường gia hai người này luôn chăm sóc cô rất tốt, giờ đây được gặp lại hai người sau mười mấy năm xa cách, cô tất nhiên rất vui.

“Chào tiểu thư.”

Bác Chu và bí thư Ôn đồng thanh đáp lại, trên mặt tuy vẫn tỏ ra bĩnh tĩnh nhưng trong lòng lại thở dài phiền muộn.

Tối qua vừa đòi sống đòi chết, lại còn hướng Đường Mặc Trầm nổ súng, thế mà lúc này đây vẫn có thể tươi cười được.

Người này đúng là....to gan.

TYT & Captivator team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play