Ba năm ở Anh đó có lẽ là những năm tối tăm dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời của tôi, và tôi cũng thường đếm từng ngày trên đầu ngón tay.
Anh Tần và tôi kết hôn mới được ba năm, nhưng chúng tôi đã chia tay năm năm.
Tụ hợp thì ít, chia ly thì nhiều.
Có khi trong mơ vừa mở mắt thấy Tần Vị Ký ở bên cạnh mỉm cười nhìn mình, tôi biết là mộng, nhưng lại không muốn tỉnh lại.
Nếu không phải tiếng điện thoại đánh thức, tôi nghĩ thà cứ chết trong mơ như thế này còn hơn.
Dù sao, khi tỉnh dậy anh ấy cũng không bao giờ ở bên cạnh tôi.
Nó cũng làm xáo trộn tâm trí tôi hơn mười ngày nửa tháng.
Khi đó tôi sẽ kéo rèm, tắt đèn, chiếu đi chiếu lại những bộ phim của anh giống như khán giả trốn trong đám đông tìm kiếm ngôi sao, chỉ dám lợi dụng bóng tối để tận dụng lợi thế của màn đêm thăm thẳm.
Xem đi xem lại cho đến khi cạn kiệt nhiệt huyết, mọi khao khát tìm được nơi ký thác thì mới coi như bỏ qua.
Tần Vị Ký bảo tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, tôi cũng cảm thấy mình có bệnh.
Vì nhân vật sinh bệnh nên phải tránh xa nhân vật. Vì Vị Ký sinh bệnh, nhưng tại sao càng tránh xa bệnh càng trở nên nghiêm trọng?
Có vẻ như mọi người trên thế giới đều có lòng tham.
Tôi không về cũng không sao, kiếp này không gặp lại cũng không sao, cứ sống nốt quãng đời còn lại của mình đi.
Tôi nhất quyết trở về, tôi nhất định phải gặp anh, uống rượu độc giải khát rồi tự tử.
Tôi đã chịu đựng nó trong năm năm, nhưng bây giờ tôi không thể chịu đựng được thêm một ngày nào nữa.
Tôi choàng tỉnh, nhưng không dám mở mắt.
Nó có phải là một giấc mơ?
Tôi hơi bất an, dù có mở mắt cũng không dám nhìn xung quanh.
Tôi chỉ có thể nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.
Chiếc đèn trên đầu là chiếc đèn lưu ly yêu thích của tôi.
Đây là Phong Hoa.
Đó là nhà của Tần Vị Ký và tôi.
Tôi nhìn xung quanh, nhưng không có ai cả.
Chợt thấy lòng trống vắng, nghe đâu đó tiếng vọng của trái tim đang rơi.
Tôi ngồi dậy, đẩy cửa phòng ngủ và bắt đầu tìm kiếm trong nhà.
"Anh Tần?"
Không ai trả lời.
Tần Vị Ký đã rời đi.
Tôi thậm chí không nhớ tối qua mình đã nói hay làm gì, uống nhiều quá sẽ hỏng việc, chỉ mơ hồ nhớ rằng Tần Vị Ký đã đưa tôi đến, ôm tôi rồi nói gì đó với tôi.
Tôi dựa vào tường thở dài, trí nhớ ngổn ngang như những mảnh vỡ, không biết là thực hay mơ.
Chỉ đến khi ra ngoài tôi mới biết tuyết đã rơi dày đặc suốt đêm.
Khi đến phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ chỉ nhìn tôi rồi bước ra ngoài: "Anh Tạ, anh ra ngoài sao?"
"Ừ." Tôi cảm thấy hơi nhức đầu vì say rượu, nhưng tôi tỉnh táo hơn sau khi bị gió thổi: "Anh Tần đi khi nào?"
Hắn dừng lại một chút: "Anh Trần trước khi sáng đã rời đi, bảo tôi lát nữa mang bữa sáng lên cho anh."
Tôi gật đầu không nói, tôi cũng không đoán ra được tâm trạng của mình như thế nào.
Một chút vui, một chút buồn.
Cũng có chút hận.
Tôi hận anh quá hờ hững, đến rồi đi như một vị khách qua đường.
Anh không muốn gặp tôi và tôi cũng không biết phải đối mặt với mối quan hệ này như thế nào.
Vốn dĩ tôi nghĩ nếu tôi mở mắt ra có Tần Vị Ký ở bên cạnh, tôi sẽ dốc toàn lực.
Tôn nghiêm, mặt mũi và sự xấu hổ đều không cần.
Để tôi dốc toàn lực làm kẻ thứ ba, tôi cũng thừa nhận.
Nhưng anh ấy không ở đây.
Tôi tỉnh táo lại.
Tôi không thể làm điều này nữa.
Tôi không thể chiều hư bản thân thế này, tôi cũng không thể chiều hư Tần Vị Ký đến vậy.
"Tôi muốn làm phiền anh." Tôi lấy thẻ nhà của Phong Hoa từ trong túi đưa cho anh ta: "Khi nào anh Tần quay lại, đưa cái này cho anh ấy giúp tôi."
"Anh Tạ." Bảo vệ ngăn tôi lại: "Anh cứ yên tâm, anh Tần giải thích xong sẽ không để chúng tôi ngăn cản anh."
Anh ấy không muốn gặp tôi nhưng muốn tôi sống ở đây, anh ấy có thương hại tôi không?
Có phải đêm qua tôi đã say và khóc để khiến anh thương hại tôi?
Anh ấy thật mềm lòng. Nếu tôi để anh ấy thương hại, chẳng lẽ anh ấy thực sự chỉ thương hại tôi thôi sao?
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, cười lạnh nói: "Tôi sống ở đây thì tính là gì? Tôi là chủ nhân của ngôi nhà sao?"
"Cái này..." Bảo vệ không dám nói nữa.
Tuy rằng trước đây kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với người không có chút ấm áp thế này. Tần Vị Ký luôn miệng nói trái tim tôi rất nóng, hành động nào cũng mang theo hào quang. Nhưng sao tôi lại cảm thấy tâm lạnh giờ đây mới giống mình.
Khi tôi thất vọng về một điều gì đó, tôi thất vọng về cả thế giới.
"Anh Tạ, tôi đã đọc tin tức của anh và anh Tần." Nhân viên bảo vệ do dự: "Tôi biết anh đã ly hôn, nhưng tôi nghĩ trong lòng anh Tần có anh. Khi anh ấy biết trước đây tôi không cho anh vào Phong Hoa ở lại qua đêm, đôi mắt anh ấy đã đỏ hoe. Anh ấy yêu anh. Tôi chưa bao giờ thấy anh Tần buồn như vậy. Khi anh ấy rời đi vào buổi sáng, đôi mắt anh ấy vẫn rất đỏ."
Trong lòng một sợi dây chậm rãi bị kéo căng, sau đó đứt ra, một tia đau đớn từ lồng ngực truyền đến.
Tôi từ từ rút lại bàn tay cầm thẻ nhà và cất trở lại vào túi.
"Cảm ơn."
Tôi bước ra khỏi Phong Hoa trong gió và tuyết, nắm chặt chiếc thẻ nhà trong tay và trái tim tôi đột nhiên trở nên tươi sáng hơn rất nhiều.
Công việc tiếp theo của bộ phim về cơ bản đã hoàn thành. Nhà đầu tư muốn ra mắt bộ phim vào dịp Tết, nhưng Chu Không không sẵn lòng lắm. Dịp Tết quá nhiều áp lực, phòng vé giữa phim văn học và phim thương mại không cạnh tranh được, số lượng phim dự kiến nhất định sẽ bị ém nhẹm, quá vội vàng.
Tuy nhiên, các nhà đầu tư cảm thấy mánh lới quan hệ giữa tôi và Tần Vị Ký đủ để khiến bộ phim trở nên bạo, và nó chắc chắn có thể giết ra một con đường đẫm máu trong mùa lễ này.
Nhưng sau, Tần Vị Ký đã từ chối tất cả và buộc bộ phim phải hoãn lại hai tháng nữa.
Những nhà đầu tư còn lại chọn phương án tốt thứ hai và yêu cầu quảng cáo thương mại trước khi phim được phát hành, Tần Vị Ký không phản đối nên tôi buộc phải mở cửa kinh doanh.
Tôi đăng trên Weibo và chuyển tiếp Weibo thông báo chính thức của đoàn làm phim về các diễn viên.
Vốn tưởng rằng tôi và Tần Vị Ký sẽ gây chấn động nếu hợp tác sau khi ly hôn nhưng không ngờ hậu quả lại dữ dội đến mức máy chủ Weibo trực tiếp tê liệt, gần như đuổi kịp thời điểm ly hôn của chúng tôi.
【Đây có phải là nhịp điệu tái hôn? 】
【Cp tôi gặm không có BE sao? 】
【Vậy Dao muội của tôi từ Anh trở về là có mục đích hợp tác với Hoàng đế Tần? 】
【Các chị em dậy lấy tư liệu đi, đêm nay em sẽ đưa siêu phẩm cp Dao Ký lên vị trí đầu tiên! 】
【 Fan Vị Ký đến chung vui, nhân tiện gửi Tần Vị Ký yyds! 】
【Tôi có phải là người duy nhất chú ý đến vẻ ngoài đáng kinh ngạc của Dao muội trên poster quảng cáo không?! 】
【Cặp đôi này có thể dừng lại được không, đã sập Weibo bao nhiêu lần rồi?! Tôi đề nghị hai cậu trực tiếp đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận và các cậu không bao giờ được phép ly hôn nữa! 】
【Thành thật mà nói, vì Tạ Dao Ngâm mà bây giờ tôi thậm chí không thích Tần Vị Ký nữa, quảng cáo quá trớn. 】
【Ly hôn rồi mà vẫn hợp tác? Kiếm tiền bằng mọi giá? 】
【Bây giờ những người nổi tiếng cứ ly hôn rồi tái hôn, họ chỉ đang chơi đùa mà thôi. 】
【 Vậy lầu trên ơi! Người nổi tiếng có thật sự kết hôn vì muốn sống một đời? Tất cả chỉ vì lợi nhuận, ai cao quý hơn ai? 】
Điều khiến tôi lo lắng nhất là quan hệ giữa hai chúng tôi đang lúng túng, đột ngột hợp tác nhất định sẽ gặp phản ứng dữ dội, có thể sẽ tổn hại đến danh tiếng của Tần Vị Ký trong giới kinh doanh.
"Ngài Chu của mày vừa đăng bài, mau đọc đi." Giang Lăng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi thấy Chu Không đăng:
【Kể từ khi kịch bản của "Ở đây, chúng ta không thể quen biết nhau" được hoàn thiện thì ngay từ ban đầu tác giả Họa Sĩ, tôi và giám đốc casting đều đồng ý Tần Vị Ký và Tạ Dao Ngâm phải là ứng cử viên cho vai song nam chính. Chưa bao giờ có lựa chọn khác. Theo tôi được biết, hai người đã ly hôn trong hòa bình, tuy không còn là vợ chồng nhưng vẫn là bạn tốt, sẽ không bao giờ vì tình cảm cá nhân mà đánh mất đạo đức nghề nghiệp. Cả hai đều là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên khi tôi liên hệ cả hai đều rất hào phóng và không ngần ngại đảm nhận bộ phim này. Tôi cũng tin rằng kỹ năng diễn xuất và sự ăn ý của họ nhất định sẽ khiến bạn phải kinh ngạc. Hãy mong đợi Hứa Giang và An Đường. 】
【Đạo diễn đã lên tiếng, đám hất nước bẩn hãy nghỉ ngơi đi.】
【Chu đạo diễn ẩn ý là hai người bọn họ quan hệ tốt, mấy người bớt lo chuyện bao đồng.】
【 Như chúng ta đều biết, Tần Vị Ký phân biệt rõ ràng giữa công và tư, hợp tác với nhau là chuyện bình thường. 】
【Đừng nói nữa, tôi rất mong chờ An Đường! Sau khi xem poster, tôi đã không đợi được rồi! 】
Tôi cười lắc đầu: "Kỹ năng quan hệ công chúng của đạo diễn Chu từ khi nào mà trở nên mạnh mẽ như vậy?"
"Hai người phải hợp tác trong các hoạt động quảng cáo tiếp theo, mày có thể làm được không?"
Tôi nhướng mày: "Quả thực tao không thể không gắng hết sức."
"Mà này, có còn nhớ đạo diễn Vương trong: ""Kiếm Không Nhai" không?"
"Nhớ." Tôi ngẩng đầu: "Gần mười năm rồi không có liên lạc."
"Gần đây ông ta ở trong vòng hỏi thăm thông tin liên lạc của mày với người đại diện, tựa hồ muốn hợp tác."
Tôi dừng lại một chút, cau mày suy nghĩ: "Thật ra tao cũng không có tình nghĩa sâu sắc gì cho lắm. Nhưng dù sao cũng nhờ bộ đó của ông ấy tao mới nổi, thật sự rất khó từ chối, hy vọng ông ta sẽ không tìm được gì... "
"Vậy thì hy vọng của mày tiêu tan rồi." Giang Lăng giang hai tay ra: "Là trên đầu tao, tao không thể từ chối, tao đã hứa sẽ cho ông ta số điện thoại."
Tôi cười lạnh một tiếng: "Giang Lăng, kiếp trước tao nợ mày cái gì?"
"Nợ tao một ân tình." Giang Lăng cười nói: "Nói cũng không có gì to tát, nếu thật sự không thích mày có thể tìm cách cự tuyệt. Tao vừa mới cùng Vương tổng hợp tác nên là thực sự khó để từ chối."
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta: "Tao thực sự không biết tại sao ông ta lại muốn hợp tác với tao. Trong ngành có nhiều ngôi sao lớn như vậy, ai mà đạo diễn Vương không mời được?"
"Nhưng độ nổi tiếng của mày gần đây quá cao. Khi người trong giới nghe nói mày hợp tác với Tần Vị Ký bọn họ có thể không vội vàng đi tìm mày không?" Giang Lăng dừng một chút: "Khi hứa với Vương đạo sẽ đưa phương thức liên lạc của mày, tao nghĩ đạo diễn Vương có quá nhiều tài nguyên IP lớn, mà tìm mày nhất định phải có kịch bản tốt, cái này sẽ giúp ích cho sự nghiệp của mày."
Tôi cầm một miếng dưa hấu nhét vào miệng Giang Lăng, cười nhìn cậu ấy: "Mày có thể làm quản lý của tao."
Giang Lăng cho tôi một cái nhìn trống rỗng: "Thuê nổi sao?"
"Nếu tao không cảm thấy mình nợ ân huệ đạo diễn Vương thì tao thực sự không muốn quay phim nữa."
Giang Lăng dừng một chút: "Tại sao?"
"Mệt." Tôi mím môi: "Tao không muốn nghĩ tới lịch trình công việc lại bị đảo lộn, kiểu hết chạy đông lại chạy tây mệt mỏi như vậy. Đó là vấn đề tâm lý cá nhân của tao, tao rất ỷ lại vào nhân vật và tao phải nhập diễn cùng nhân vật. Khó hơn nữa là mỗi khi hoàn thành vai diễn, tao cảm giác mình phải dùng hết sức lực mới có thể thoát ra. Và tao sợ một ngày mình bị mắc kẹt trong một vai diễn nào đó mà không làm sao để thoát ra được."
Giang Lăng đưa tay kéo tôi: "A Dao, tâm lý của mày có vấn đề, cần chuyên gia chữa trị."
"Tao biết mình có bệnh." Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Lăng: "Tao đang vượt qua, lát nữa tao sẽ gặp bác sĩ tâm lý."
"Tao đi cùng mày."
"Mày yên tâm làm việc đi." Tôi cười: "Tao còn muốn hỏi mày mượn tiền mua nhà."
Giang Lăng nghi hoặc nhìn tôi: "Sao đột nhiên lại muốn mua nhà?"
"Tao định ở Bắc Kinh lập nghiệp." Tôi nhìn cậu: "Ở cùng mày cả đời không thích hợp."
"Mua nhà cũng được, sống với tao cũng được."
Tôi nằm trên giường, mỉm cười: "Anh Giang đối với em thật tốt."
"Nhưng vay tiền làm cái gì? Đừng nói với tao mấy năm nay mày ngay cả tiền mua nhà cũng không có tích góp."
Tôi xòe hai tay ra: "Anh đoán đúng rồi, em rất túng quẫn."
"Nếu lời này của mày truyền ra, chẳng phải không sợ bị cư dân mạng phun chết sao?"
"Tao nói thật." Tôi chống tay ngồi dậy: "Mấy năm trước ở Tinh Mộng mày cũng biết, tao và công ty luôn ở mức chia hai tám. Tiền tao trả cho các loại thuế xong đến khi về túi còn không bằng nghệ sĩ tuyến ba, tuyến bốn. Sau đó đổi công ty đều là quay điện ảnh, thù lao thì khỏi phải so nhưng bốn, năm năm qua tao tiêu xài cũng khống sai biệt lắm."
Giang Lăng cau mày: "Nói nghe xem. Sự nghiệp hay hôn nhân mày đều đã trải qua, mà mày vẫn giống con nít lên ba. Xưa nay mày không bao giờ lên kế hoạch cho tương lai của mình. Tần Vị Ký nuôi phế mày rồi."
Tôi chống nạnh bĩu môi: "Giang Lăng! Vừa nghe nói tao không có tiền mày liền bắt nạt tao!"
Giang Lăng mỉm cười, xoa đầu tôi: "Đồ ngốc, tao đau lòng cho mày. Mày đã chiến đấu trong vòng nhiều năm mà cuối cùng mày thậm chí không có tiền để mua nổi một ngôi nhà."
"Sau khi mẹ tao mất, tao đã không nghĩ đến tiền." Tôi dừng lại một chút: "Sau này, khi kết hôn với anh Tần tao hoàn toàn không có khái niệm về tiền, tiêu một xu cũng quẹt thẻ, quẹt không có điểm dừng."
Giang Lăng lắc đầu bất lực: "Phần lớn tiền của tao đều để ở chỗ cha mẹ, một ít thì dùng để đầu tư. Mặc dù tao không có sẵn tiền cho mày mượn, nhưng tao có một ít tài sản có thể sang tên cho mày. Đó là sân ở Tây Sơn."
Tôi ngẩng đầu lên: "Cùng nơi với anh Tần?"
"Đừng nói tao không yêu mày." Giang Lăng cười cười: "Có thời gian mày có thể đi xem một chút, nếu thấy không tệ thì tao thu xếp chuyển nhượng."
Tôi vươn tay muốn ôm Giang Lăng nhưng lại bị đẩy ra: "Yên tâm đi, có thời gian thì đi gặp đạo diễn Vương một chút."
"Này." Tôi mỉm cười nhìn Giang Lăng: "Giang đế mà cũng có lúc để ông ta ban ơn sao? Vương đạo đã làm gì cho mày?"
"Những người trong vòng này không phải chỉ muốn giữ thể diện sao?" Giang Lăng cố gắng cười: "Ai chưa từng hy sinh đây? Thanh cao và lý tưởng không thể luôn tồn tại cùng nhau."
Tôi ngẩn người, nếu thanh cao và lý tưởng không thể cùng tồn tại, vậy Tần Vị Ký vì lý tưởng mà từ bỏ cái gì đây?
_____
#Bly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT