Mãi cho đến khi anh Tần dừng lại vài giây và cúp điện thoại, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Phùng Trình cũng có vẻ xấu hổ.
Hù dọa là hù dọa, loại thiếu gia này cũng không nên xấu hổ. Nếu không sau này có chuyện gì xảy ra với tôi, hắn sẽ là người đầu tiên nhào tới cắn chết tôi.
"Phùng thiếu, thật sự không cần để anh Tần nhúng tay vào chuyện của chúng ta." Tôi cắn môi, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: "Trước đây tôi đã đắc tội với anh vì sự thiếu hiểu biết của mình, hôm nay tôi xin lỗi anh. Tôi bồi anh chai rượu này."
Phùng Trình cau mày nhìn tôi, có lẽ là do tôi từng có tính thà hỏng còn hơn hư làm hắn nhớ quá sâu, bây giờ tôi lại như vậy hắn liền không quen.
"Tạ Dao Ngâm." Phó Tư kéo tay tôi: "Cái này cũng từ tôi mà ra, tôi chịu một nửa trách nhiệm, nếu phải bồi tội tôi sẽ bồi."
Tôi cầm ly rượu trên bàn lên: "Đây là ân oán cá nhân của tôi với Phùng thiếu, không liên quan gì đến cậu."
Tôi nâng chai rượu lên, chân thành nhìn Phùng Trình: "Tôi dùng chai rượu này để cảm ơn Phùng thiếu đã yêu thương tôi nhiều năm như vậy."
Tôi ngẩng đầu rót rượu vào cổ họng, uống cả ngụm rượu mạnh cả tim gan phèo phổi như đang bốc lửa, khóe mắt đỏ hoe vì nóng như thiêu đốt.
Tôi cảm thấy quá oan ức và muốn đập chai rượu này vào đầu người trước mặt mình.
Tôi ném chai rượu rỗng xuống đất, hít mấy hơi rồi ngẩng đầu lên oán hận: "Đáng tiếc chúng ta không có duyên phận, nếu kiếp sau không có Tần Vị Ký tôi nhất định sẽ ở bên anh."
Phùng Trình miễn cưỡng nhìn tôi một lúc lâu, rồi bước đi.
Nếu kiếp sau không có Tần Vị Ký, theo ai mà chẳng được?
Phó Tư đang định đưa tôi về, tôi lại xua tay, bước chân có chút run rẩy: "Mau quay về xem hợp đồng cậu ký có sơ hở gì không, nhanh thu dọn mớ hỗn độn này đi."
Phó Tư dừng lại: "Vậy thì cậu về bằng gì?"
"Gọi taxi cho tôi." Tôi sốt ruột: "Lẽ nào đi bộ về?"
Phó Tư ở ven đường giúp tôi gọi một chiếc taxi, chậm rãi dìu tôi vào trong: "Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây tôi sẽ bồi tội với cậu."
Tôi cười cười, trong mắt có chút vẩn đục: "Bồi đến bồi đi nào có nhiều tội như vậy, trở về đi thôi."
Tôi ngã xuống ghế sau của xe, cảm thấy bụng mình như bị thủng một lỗ, những giọt nước mắt đau đớn trào ra.
"Cậu đi đâu?"
Tôi bàng hoàng đáp: "Về nhà đi".
"Vậy nhà cậu ở nơi nào?"
Nhà ở đâu?
Tôi ra khỏi xe taxi và phát hiện ra rằng tài xế đã đưa tôi đến Phong Hoa, tôi không thể biết nhà mình ở đâu sau khi uống quá nhiều.
Tôi không mua nhà ở Bắc Kinh.
Anh ta hỏi nhà tôi ở đâu, ngôi nhà duy nhất tôi từng có là Phong Hoa. Thật không may, tôi không thể quay lại.
Tôi đứng đó, gió lạnh không làm tôi tỉnh, tôi hoàn toàn lơ mơ và say khướt.
Vào một đêm như vậy, tôi nghĩ rằng Tần Vị Ký sẽ phát điên.
Tôi đứng trước cửa Phong Hoa hai tay chống nạnh, hét lớn với người bên trong: "Mở cửa ra!
Một nhân viên bước ra khỏi phòng bảo vệ, chính là người đã ngăn tôi vào lần trước.
Tôi tức giận nhìn anh ta: "Mở cửa cho tôi."
"Anh Tạ?" Anh ta dừng lại: "Thật xin lỗi, tôi anh cần gọi cho anh Tần, tôi chỉ có thể cho anh vào sau khi anh ấy đồng ý."
Tôi tức giận cắn môi dưới, chỉ vào anh ta: "Anh đợi tôi một chút."
Nói xong xoay người đi đến bên tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.
"Alo."
Giọng anh Tần hay quá, tôi cười ngốc nghếch.
"Lại gọi nhầm?"
"Không." Tôi vội xua tay, quên mất Tần Vị Ký không nhìn thấy: "Đúng vậy."
"Có chuyện gì?"
Tôi ngồi xổm trên mặt đất dùng tay vẽ từng vòng tròn trên đất, không kìm được nước mắt rơi xuống đất, ngay chính giữa vòng tròn.
"Dao Dao?"
Tôi nức nở, giọng run run theo gió, dần dần oan ức không nói thành lời.
"Anh Tần, anh không vì em mà đau lòng chút nào sao, để em về nhà, được không?"
Tần Vị Ký ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu, im lặng đến mức dường như tôi có thể nghe thấy hơi thở chậm rãi, gấp gáp và có chút kiểm soát của anh ấy, rất cảm động.
"Em ở Phong Hoa?"
"Ừm..."
"Em uống rượu?"
"Ừm..."
"Để anh nói bảo vệ cho em vào."
"Không." Tôi trở nên cố chấp bĩu môi: "Em không muốn hắn, em muốn anh."
"Ngoan ngoãn, thời tiết quá lạnh sợ em sẽ bị cảm." Tần Vị Ký kiên nhẫn dỗ tôi: "Em vào nhà trước đi, anh rất nhanh sẽ tới, được không?"
"Em không." Tôi cắn môi: "Em đợi anh."
"Dao Dao." Tần Vị Ký có chút nóng nảy.
Tôi mím môi, không kìm được lại khóc nấc lên: "Đã nói anh không được hung dữ, anh lại hung dữ với em."
"Được, anh sẽ không hung dữ nữa." Giọng nói của Tần Vị Ký run run. Tôi cảm giác được một giây nữa anh ấy sẽ khóc cùng tôi, dường như tôi chưa từng nghe thấy anh khóc bao giờ.
Anh Tần khóc, nhất định rất dễ nhìn.
Nhưng tôi không thể chịu đựng được, anh ấy mà khóc thì liền như muốn lấy mạng tôi.
Tôi vùi đầu vào đầu gối và không biết bao lâu sau lại cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đầu mình.
"Dao Dao."
Tôi ngẩng đầu lên, trên mặt còn đọng lại vệt nước mắt đã khô. Tần Vị Ký quỳ trên mặt đất, trong mắt dường như có một biển hoa và sóng xanh. Mấy blog trên mạng luôn nói Tần Vị Ký giống như gió lạnh và sương sớm trong mùa đông, như tuyết chất đống suốt đêm. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Anh Tần của tôi như vầng trăng cô đơn, như bài thơ sâu sắc, như kiệt tác khó hiểu.
Tôi mím môi, dang hai tay ra: "Anh Tần, ôm em một cái."
Tần Vị Ký bế tôi lên, tôi vòng tay qua cổ anh ấy vùi đầu vào lòng anh. Trên người anh ấy có mùi trà thơm, sạch sẽ dễ gây nghiện.
Anh hạ giọng, nhẹ nói: "Đi chơi ở đâu?"
Tôi khịt mũi hai lần và không nói tại sao:
"Anh Tần, để em lái xe vào cho anh."
Tần Vị Ký gật đầu.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bảo vệ trước mặt, nghiến răng chỉ thẳng vào anh ta: "Anh Tần, anh ta là người không cho em vào nhà!"
Tần Vị Ký cau mày và nhìn nhân viên bảo vệ một cách nghi ngờ.
Bảo vệ vội vàng xua tay: "Tôi là tuân theo quy tắc của Tần tiên sinh."
Tần Vị Ký dừng một chút, chậm rãi nói: "Cậu ấy... cậu ấy trở về khi nào?"
"Sáu tháng trước, anh Tạ không có thẻ nhà và cũng không phải chủ nên tôi không cho anh ấy vào. Sau đó, anh gọi điện chỉ nói cho anh ấy vào lấy đồ nên tôi không cho anh ấy ở lại qua đêm."
Tần Vị Ký ánh mắt run lên: "Lần đó là tự em ấy tới?"
"Đúng vậy, Tạ tiên sinh rất khó chịu, tôi bảo cậu ấy gọi điện cho anh, nhưng cậu ấy không gọi."
Tần Vị ôm chặt lấy tôi: "Từ nay về sau đừng ngăn cản em ấy nữa."
Tần Vị Ký ôm tôi bước vào trong, tôi ngẩng đầu đắc thắng trừng mắt nhìn bảo vệ: "Còn cản tôi nữa, tôi đuổi việc anh!"
Nhân viên bảo vệ lúng túng cười: "Không dám."
Tần Vị Ký bất đắc dĩ cười cười, ôm tôi rời đi.
Tần Vị Ký cùng tôi trong tay chậm rãi đi dạo, xuyên qua bóng cây, xuyên qua lối nhỏ. Tôi lắng nghe tiếng nước chảy trên non bộ cùng Tần Vị Ký chậm rãi hít thở, lòng tôi chưa bao giờ bình yên đến vậy: "Bạn nhỏ, sinh nhật cũng đừng có uống nhiều như vậy, chơi vui đến vậy sao?"
Tôi cảm thấy đã đến lúc phải tỉnh rượu, nhưng không biết tại sao tôi lại say đến mức không thể tỉnh lại: "Không vui."
"Tại sao?"
Giọng tôi có vẻ ậm ừ: "Em bị bắt nạt".
"Ai ức hiếp em?"
"Một con sói."
"Hửm?"
Tôi ngẩng đầu lên, ngậm miệng nhìn Tần Vị Ký, uất ức nói: "Ánh mắt của hắn như sói, chỉ cần thả lỏng là có thể nuốt em vào bụng, thật đáng sợ."
Tần Vị Ký sửng sốt hồi lâu: "Đừng sợ, có Tần ca ở đây."
"Ừm." Tôi hài lòng cười cười, lại vùi vào lòng anh: "Mỗi lần anh ta muốn cắn em, em đều nói em có Tần Vị Ký, hắn ta liền sợ hãi bỏ chạy."
"Ừm, Dao Dao thật là thông minh. Sau này nếu có người khi dễ em, liền nói có Tần ca."
"Họ không tin đâu." Tôi cảm thấy có chút oan ức.
"Không tin cái gì?"
"Bọn họ đều nói anh không cần em nữa." Tôi vừa nói vừa nức nở: "Anh Tần không cần em sao?"
Tần Vị Ký mím môi, như là đang cố nén gì đấy thanh âm run run: "Là em không cần anh nữa..."
Một câu nhẹ rơi vào lòng, vang dội thật lớn.
Tôi vì anh ấy mà xém mất mạng, sao anh ấy có thể nói tôi không cần anh ấy nữa?
Tôi từ từ mở mắt ra, cảm giác được Tần Vị Ký đang chậm rãi đặt tôi xuống giường, một tay tôi nắm chặt lấy quần áo anh: "Tần ca, anh đừng đi."
"Không đi." Tần Vị Ký nằm bên cạnh tôi: "Ngủ ngon."
Tôi cảm thấy mắt mình từ từ mở không ra, suy nghĩ hỗn loạn, mắt quay cuồng, trong đầu dường như có một trục quay khiến mắt tôi chóng mặt.
Tôi mơ hồ nghe thấy Tần Vị Ký thì thầm vào tai:
"Bạn nhỏ làm sao lại lớn nhanh như vậy..."
Khi tôi bàng hoàng tỉnh dậy, tôi thấy anh Tần đang ngồi bên giường trong tay cầm vài tờ giấy, tiếng nức nở giống như một khúc bi ca trong màn đêm tĩnh mịch, màn đêm tràn ngập sự cô đơn và buồn bã.
Tần Vị Ký khóc.
Tôi có thể đang mơ.
Tôi thường mơ thấy Tần Vị Ký đang ngồi bên giường với đôi mắt đỏ hoe, nhưng tôi chưa bao giờ mơ thấy anh ấy khóc.
Tại sao anh khóc?
Vâng, chắc hẳn anh ấy đã đọc bức thư tôi viết cho anh.
Tôi nhớ từng chữ trong bức thư tôi viết cho anh ấy.
Bức thư tôi viết cho anh như đá chìm xuống biển, không một hồi âm.
Anh Tần, năm mới vui vẻ. Em không sao, anh đừng lo.
Em đã trở lại Tô Châu. Em từng nói mùa đông ở Bắc Kinh quá lạnh khiến các lễ hội kém sôi động, nhưng sao em lại cảm thấy mùa đông ở Tô Châu dường như lạnh hơn nhỉ? Em thấy rất cô đơn và sợ hãi.
Sau khi ở bên anh, em gần như quên mất cảm giác cô đơn là gì. Anh đã cứu em bằng cách bảo vệ em, nhưng em lại để linh hồn mình ở bên anh, anh muốn em sống phần đời còn lại như thế nào đây? Anh có thể viết lại cho em một lá thư được không? Chữ của anh đẹp hơn em, em muốn cất nó đi và yêu nó như em yêu anh.
- --
Năm đầu tiên ly hôn, em nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ. Em không sao, anh đừng lo.
Bắc Kinh không cho đốt pháo, nhưng pháo hoa ở Tô Châu này suốt đêm không ngớt, cả đêm không ngủ được vì ồn à. Lúc này đêm ngày em đều mơ thấy anh, yêu nhau như một giấc mơ. Gặp lại, em sợ anh còn nhớ không nổi bộ dạng em trông như thế nào. Mong nhận được hồi âm của anh.
---
Năm thứ hai ly hôn, em nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ. Em không sao, anh đừng lo.
Nước Anh rất ẩm ướt, thậm chí còn ẩm ướt hơn Tô Châu. Khi trời mưa, sức sống của con người có thể bị tiêu hao. Ở đây không có cảm giác lễ hội, người ta nói rằng khu phố Tàu ở London rất sôi động nhưng em không đến đó, em không thích sự náo nhiệt nữa. Em không biết sẽ mất bao lâu để lá thư này đến tay anh và em không mong đợi hồi âm của anh nữa.
---
Năm thứ ba ly hôn, em nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ. Em không sao, anh đừng lo.
Người Anh thực sự rất khó tiếp xúc, em không có bất kỳ người bạn nào ở đây và em thậm chí không nhận được bất kỳ tin nhắn chúc mừng năm mới nào. Em sợ anh mong nhớ cho nên gửi thư báo bình an, không cần hồi âm.
---
Năm thứ tư ly hôn, em nhớ anh.
Anh Tần, năm mới vui vẻ. Em không sao, anh đừng lo.
---
Năm thứ năm ly hôn, em nhớ anh.
Đến cùng, bao điều muốn nói đều đã nói hết, em không còn gì để nói nữa.
_____
#Bly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT